Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 215: CẢM NHIỄM
Editor: Luna Wong – hey mọi người, mình quay lại rồi nè, tuy vẫn chưa thi hết nhưng mấy môn sau nhẹ hơn lịch cũng không quá dồn dập nữa nên không ảnh hưởng đến việc up chương mới. Cám ơn mọi người đã đợi và thông cảm cho mình. Ngoài ra noveltown.asia cũng đã gần hoàn tất rồi, tầm 1-2 tuần nữa mọi người nhớ ghé sang đó ủng hộ nha.
Đã lúc này rồi, còn ăn cái gì mì thịt bò kho?
Nhạc Ngũ Âm không nhịn được lầm bầm, nhưng đến cuối cùng, vẫn bị nhãn thần vô tội của Cố Thất Tuyệt đả động, chạy đến trù phòng làm một tô mì thịt bò cho hắn, sau đó khởi hành ra khỏi thành đi sơn dã.
Chỉ là thời gian một tô mì, tình huống trong thành đã không xong vài phần, càng ngày càng nhiều ma tu cũng bắt đầu bị nhiễm phong hàn, xuất hiện bệnh trạng ho khan và sốt lên, điều này làm cho Vô Tôn lão tổ hộ tống bọn họ ra khỏi thành không khỏi chăm chú cau mày.
“Trong khoảng thời gian ngắn, còn có thể khống chế được.” Cố Thất Tuyệt uống nước lèo mì thịt bò, nghiêm trang an ủi, “Ta để A Đóa ở trong thành, chích cho các ngươi, tuy rằng dược thảo kia vô pháp trị hết, nhưng có thể tạo được tác dụng ức chế, chí ít có thể kéo cho các ngươi hơn mười ngày.”
“Vậy là tốt rồi.” Vô Tôn lão tổ hơi chút thở phào một cái.
Vấn đề là, không đợi hắn hơi yên tâm chút, Cố Thất Tuyệt ở đây hựu mạn điều tư lý bổ sung: “Bất quá, bổn quân cảm thấy, chướng ma cũng sẽ không cho các ngươi nhiều thời gian như vậy.”
“Ách?” Lòng vừa buông của Vô Tôn lão tổ, lại nhấc lên.
Nhưng đây là thật, chướng ma hôm nay không có động tĩnh gì, là bởi vì nó đang đợi bệnh chướng trong toàn bộ ma thành triệt để bộc phát ra, một khi tất cả ma tu đều suy yếu đến thực lực đại giảm, nó làm sao có thể chỉ nhìn không động thủ.
“Có Tôn Đóa ở, chí ít cũng có thể kiên trì một đoạn thời gian.” Cố Thất Tuyệt rất hảo tâm an ủi, lại quay đầu nhìn Tôn Đóa, người sau đang ở trong áo giáp sợ run, chờ chú ý tới Cố Thất Tuyệt nhìn sang, xích hỏa minh quang khải không khỏi run nhè nhẹ, đều có thể thấy vụ khí từ đó hiện lên.
“Nàng, có thể cũng bị nhiễm bệnh chướng rồi không?” Vô Tôn lão tổ vẫn có chút lo lắng.
“Sẽ không.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Cả người A Đóa đều bao phủ ở trong xích hỏa minh quang khải, ngăn cách bệnh chướng truyền bá xâm lấn, về phần nói đến uống nước, hình như nàng chỉ uống nước của bản thân mang theo bên người.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vô Tôn lão tổ hơi chút thở phào một cái.
“Các ngươi kiên trì mấy ngày.” Cố Thất Tuyệt ngẩng đầu, nhìn sơn dã mun phùn kéo dài ngoài thành, “Trên lý thuyết mà nói, trong vòng năm ngày, chúng ta sẽ trở về thành, nếu như năm ngày sau còn chưa có trở lại. . .”
Không có tiếp tục giải thích, bởi vì tất cả mọi người đã hiểu.
Thần tình của Vô Tôn lão tổ ngưng trọng, nhìn Cố Thất Tuyệt nhảy lên tân lợi kiếm quang chỉ cảm thấy tâm tình có chút phức tạp, đến cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Mặc kệ nói như thế nào, lần này là bổn tôn nhận tình của ngươi. . . Ân, chuyện lần trước ngươi mô phỏng tiên sư của bổn tôn, bổn tôn cũng không so đo với ngươi nữa.”
Phanh, Nhạc Ngũ Âm đang theo nhảy lên tân lợi kiếm, nghe nói như thế thiếu chút nữa ngã xuống, nhịn không được quay đầu nói: “Cái đó, mặc kệ lão tổ ngươi tin hay không, thế nhưng ta nhất định phải nói, kỳ thực quân thượng chính là. . . Chờ một chút, ta còn chưa nói hết đó.”
Không cần phải nói xong, tân lợi kiếm quang đã gào thét bay lên không, vòng vo một hướng trên bầu trời của ma thành, trực tiếp nghênh đón mưa phùn liên miên, gào thét hướng về phía sơn dã mang mang, sau một lát cũng đã tiêu thất ở trong sương mù dày đặc.
Vô Tôn lão tổ đứng ở trong thành, nhìn phương hướng tân lợi kiếm biến mất, thật lâu cũng không có mở miệng nói, mấy ma tu ngạc nhiên nửa ngày, đến cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng nói: “Lão tổ. . .”
“Thủ thành.” Vô Tôn lão tổ hít một hơi thật sâu, thần tình nghiêm nghị nói, “Mở pháp trận phòng ngự ra đến mức tận cùng, lại phái ma tu không có cảm nhiễm bệnh chướng ngày đêm dò xét, mặt khác. . .”
Nói đến đây một, tất cả ma tu đồng loạt quay đầu, nhìn phía thiếu nữ trong áo giáp vẫn đang đứng ở đó.
Noveltown.asia
Bị bọn họ nhìn như vậy, Tôn Đóa càng thêm có chút ngượng ngùng hoảng loạn, xích hỏa minh quang khải đều đang run nhè nhẹ: “Ta, ta biết, giao cho ta, giao cho ta là được rồi. . .”
Thấy nàng như thế phản ứng, một đám ma tu không khỏi lo lắng, Vô Tôn lão tổ vẫn là ngẩng đầu lên, nhìn sơn dã ngoài thành.
Chẳng biết lúc nào, trong mưa phùn liên miên, tựa hồ có vụ khí đạm xanh biếc, đang theo gió chậm rãi tràn ngập ra, không chỉ có từ