Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 219: MẶC XUẤT THANH TÙNG YÊN
Editor: Luna Wong
Được rồi, nhà dột gặp mưa suốt đêm.
Đã bị bệnh khôi bạch cốt theo đuổi không bỏ, thế nhưng ngay trong nháy mắt lao ra tùng lâm, lại đột nhiên phát hiện ngay phía trước, dĩ nhiên là đầu cùng vách núi không có một ngọn cỏ. . .
“Không xong.” Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc.
Tùng Tùng ôm hư nhược Cố Thất Tuyệt, rất kịp thời dừng, nhưng ngay cả như vậy, vẫn không tự chủ được trượt về phía trước, thẳng trượt đến sát vách núi, lúc này mới rất mạo hiểm ngừng lại.
Từ sát vách núi nhìn xuống, hơn trăm trượng cao, tất cả đều là đá lởm chởm nham thạch, không có bất kỳ địa phương đặt chân, phía dưới là Hoàng hà cuộn trào mãnh liệt mênh mông, một cục đá từ trên vách đá rơi xuống xuống phía dưới, lọt vào trong triều dâng cuộn trào mãnh liệt, đảo mắt liền biến mất không thấy nữa.
Nhạc Ngũ Âm cúi đầu nhìn lại, nhịn không được rùng mình, chỉ cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt: “Không xong, tân lợi kiếm chúng ta cũng đã đánh mất, bằng không còn có thể bay lên không.”
Không có thời gian hối hận.
Ở trong sát na này, thảm khói độc lục sắc đã cuộn trào mãnh liệt mà đến, phá hủy tất cả tùng lâm dọc đường.
Hơn mười con bệnh khôi bạch cốt, phát sinh tiếng hý chói tai bén nhọn, từ trong khói độc dữ tợn nhảy ra, trên lợi trảo tràn ngập thảm vụ khí lục sắc, tràn ngập uy hiếp chậm rãi áp bách qua đây.
Mà còn hơn chúng nó, càng làm cho người cảm thấy hàn ý, là chướng ma hắc bào giơ cao ma trượng bạch cốt đang từ trong khói độc chậm rãi đi ra.
Như cùng đang nhìn con mồi ai giãy dụa, chướng ma khẽ nâng đầu lên, khuôn mặt không biết giấu ở trong bóng ma, phát sinh tràn ngập tiếng cười lạnh châm chọc: “Sách sách sách, không chạy nữa sao?”
“Hồn đạm a hồn đạm!” Đầu tiên Nhạc Ngũ Âm bày vẻ mặt kinh hãi, nhưng chờ nàng nhìn thấy Cố Thất Tuyệt hư nhược bên cạnh, rồi lại nhất thời lấy dũng khí, cắn thật chặt môi anh đào, không chút do dự nhặt tỳ bà lên.
“Chính là một cây tỳ bà, cũng muốn phản kháng?” Chướng ma châm chọc nhìn nàng, rồi lại không nhanh không chậm đi tới, “Sách sách sách, để bổn ma ngẫm lại, thông thường ở phía sau, gặp phải vở kịch có nội dung nhảy vực, sau đó các ngươi rất may mắn lọt vào giữa sông, lại tránh được sưu. . .”
Ầm!
Không có dấu hiệu nào, còn chưa chờ hắn nói xong, hơn mười con bệnh khôi bạch cốt đã cuồng bạo lao ra.
“Bổn ma, sẽ không cho các ngươi cơ hội!” Chướng ma chợt giơ ma trượng bạch cốt lên.
Trong sát na, hơn mười con bệnh khôi bạch cốt, đã dường như cuồng bạo mãnh thú, trực tiếp đánh về phía Cố Thất Tuyệt và Nhạc Ngũ Âm, có mấy con trực tiếp bay lên trời, canh giữ ở trong hư không ngoài vách núi, phòng ngừa bọn họ nhảy vực đào sinh.
Cơ hội duy nhất đều bị phong tỏa, trong lòng Nhạc Ngũ Âm trầm xuống, nhìn bệnh khôi bạch cốt từ bốn phía dữ tợn vọt tới, chỉ có thể cắn răng nhặt tỳ bà ngọc thạch lên, phấn đấu quên mình nghênh đón, tuy rằng bản thân nàng đều rất rõ ràng đây chỉ là phí công.
“Tiểu mỹ nhân đẹp như thế.” Chướng ma bén nhọn cười gằn, “Bổn ma, cần đầu của nàng đắp cốt, chế tác thành bệnh khôi ưu chất nhất, sau đó để cho nàng đích thân giết chết đám thư linh. . .”
Không nhìn loại khiêu khích này, Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực ho khan, ngẩng đầu nhìn Tùng Tùng lệ quang dịu dàng một cái.
“Anh anh anh, vì sao lại là nô gia?” Tùng Tùng lau nước mắt, chỉ có thể buông Cố Thất Tuyệt ra, mắt lệ uông uông xông lên.
Ầm!
Lời còn chưa dứt, cô nương này đã nhoáng mực quang lên, chuyển hóa thành tấm bia đá tùng mặc chừng mười mấy trượng thật lớn, từ trong hư không hung hăng ầm rơi xuống.
bookwaves.com
Mấy con bệnh khôi bạch cốt đứng mũi chịu sào, trực tiếp đã bị đánh cho cả người xương bể, mấy con phía sau đang muốn xông lên, thế nhưng lập tức đã bị tùng mặc cuồng bạo quét ngang qua, dường như diều đứt dây bay ngược, đụng vào trong rừng nát.
“Thật đáng sợ, thế giới bên ngoài thật đáng sợ a, nô gia chỉ là muốn ngâm mình ở trong bầu rượu thôi nha ~ ”
Ủy khuất thương cảm là một chuyện, sức chiến đấu lại là một chuyện khác, cô nương này anh anh anh khóc lóc kể lể, thế nhưng lúc nổ vang cuồng bạo đập xuống, đơn giản là các loại tàn bạo.
Trong nháy, hơn mười còn bệnh khôi bạch cốt, dĩ nhiên không có một con nào có thể tiếp cận thân, không phải là bị nàng mạnh mẽ ngăn trở, chính là bị nàng hung mãnh ầm ngã, căn bản không thể ngăn được động tác của nàng.
“Như vậy cũng được?” Nhạc Ngũ Âm nhìn nghẹn họng nhìn trân trối.
“Còn được.” Cố Thất Tuyệt đỡ vai nàng, rất hư nhược ho khan.
Bên kia, chướng ma nhe răng cười đã thoáng cứng ngắc, ngạc nhiên một lát sau, nó giơ ma trượng bạch cốt lên, lãnh đạm nói: “Được