Q8 – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG 240: TIỀN NHẬM
Editor: Luna Wong – nhiệm vụ trước/ người yêu cũ/ vị trí cũ/ chức vụ cũ
Mà Lợi trảo hí, hàn quang lóng lánh!
Trong điện quang hỏa thạch, Nhạc Ngũ Âm rất mạo hiểm giơ tỳ bà lên, cái này là lễ vật do Cố Thất Tuyệt tặng, rốt cục cho thấy có giá trị, dĩ nhiên bằng vào tính chất cứng rắn, ngạnh sinh sinh chặn một kích trí mạng.
Lợi trảo trảo rơi trên tỳ bà, bị bám hỏa tinh lóng lánh, Nhạc Ngũ Âm dựa thế lảo đảo lui về phía sau, vẻ mặt tái nhợt tránh thoát công kích
Nhưng căn bản không có thời gian th.ở dốc, một kích không trúng tàn trảo, vẫn đang thế như sấm sét đuổi tới, ma trảo không trọn vẹn tản ra quang mang đỏ đậm, hung tợn liên tục trảo rơi, trong miệng càng điên cuồng gào thét ——
“Thư linh chết tiệt kia, năm đó nếu như không phải hắn, bổn ma làm sao sẽ mất đi một cái móng vuốt, mất đi cơ hội trở thành tộc trưởng!”
“Mấy nghìn năm qua, bổn ma vẫn nhớ kỹ thâm cừu đại hận này, hôm nay nhìn thấy hắn một khắc kia trở đi, bổn ma vẫn đang chờ đợi, đợi cơ hội báo thù!”
“Thực sự gặp may mắn, dĩ nhiên cho kiến hôi như ngươi chạy lạc, hôm nay bổn ma sẽ xé mở hầu của ngươi, hút khô máu của ngươi, để thư linh chết tiệt kia, nếm thử cái gì gọi là đau lòng và ảo não!”
Gào thét không ngừng, lợi trảo liên tục chém xuống, tàn trảo tựa hồ nhớ lại khuất nhục ngày xưa, hoàn toàn rơi vào trong điên cuồng, hai mắt đỏ bừng mở răng nanh, dường như muốn xé nát Nhạc Ngũ Âm.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta a.” Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể gian nan chống đối, thầm nghĩ năm đó người chém móng vuốt của ngươi chính là quân thượng, ngươi muốn báo thù liền đi tìm quân thượng a, không đúng, phỏng chừng quân thượng chém nhiều vực ngoại thiên ma như vậy, đã sớm không nhớ rõ.
Khi nói chuyện, tàn trảo càng thêm hung mãnh công qua đây, trong nháy mắt lợi trảo cào trên tỳ bà, nó đột nhiên mượn lực nhảy lên thật cao, ở trên hư không chợt chuyển hướng, trực tiếp chụp vào sau lưng của Nhạc Ngũ Âm.
“Không xong!” Nhạc Ngũ Âm trong vội vàng xoay người chống đối, lại không có chú ý tới dưới chân, nhất thời bị một tảng đá làm vấp, không tự chủ được lảo đảo ngã sấp xuống.
Gào thét một tiếng, tàn trảo từ lâu đáp xuống, mở miệng đầy răng nanh trắng hếu, hung tợn cắn hướng Nhạc Ngũ Âm: “Dừng ở đây, ai cũng cứu không được. . .”
Hô ~
Ở trong sát na này, từng cơn gió nhẹ thổi qua, một mảnh cánh hoa cô linh linh, từ bầu trời tùng lâm lay động hạ xuống.
“Cái gì?” Tàn trảo thân ở giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu.
bookwaves.com
Không đợi nó phản ứng kịp, hồng quang chợt lóng lánh, mang theo lực vô hình, trọng trọng đánh vào trên người của nó, đánh cho nó trực tiếp bay rớt ra ngoài.
Giống như là bị công thành mộc bắn trúng, tàn trảo bay ngược ra mười mấy trượng, miệng trào máu đánh lên cổ thụ, lúc này mới gãy xương sườn trợt rơi xuống: “Không, ma phi đại nhân, ta có thể. . .”
Không có cho nó cơ hội nói xong, một bàn tay tinh tế, đã từ trong cánh hoa đột nhiên lộ ra, trực tiếp đập vào hầu nó, ngạnh sinh sinh đích để nó ở trên cổ thụ.
Đến hô hấp đều trở nên rất trắc trở, khớp xương cổ họng của tàn trảo răng rắc rung động, phảng phất tùy thời cũng sẽ vỡ vụn, rồi lại nói không ra lời, chỉ có thể vẻ mặt hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn Hoa Tưởng Dung trước mắt đang từ nổi lên giữa cánh hoa.
Mang theo dáng tươi cười nhàn nhạt, Hoa Tưởng Dung rất mau mắn nhìn nó, không có bất kỳ có vẻ tức giận gì: “Tàn trảo a, ta có đã có nhắc nhở với ngươi, trước khi mở được tiểu thế giới kia, tuyệt không cho phép ngươi công kích thư linh cùng với thuộc hạ của bọn họ không?”
Căn bản không phát ra được thanh âm nào, tàn trảo kinh hãi mở to hai mắt, chỉ có thể rất chậm rãi gật đầu.
“Đúng không, ta nhớ kỹ ta đã nhắc nhở qua.” Hoa Tưởng Dung cười tủm tỉm nhìn nó, “Nếu là như vậy, vì sao ngươi không nghe lọt, có phải cảm thấy, ta không có thực lực gì, cũng vô pháp thay thế vương giết ngươi hay không?”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, bàn tay tinh tế của nàng chợt phát lực, hầu bị đập hầu như biến hình, tùy thời cũng sẽ vỡ vụn.
Kinh khủng, kinh khủng đến run, tàn trảo chỉ có thể dùng nhãn thần cầu xin tha thứ, nhìn Hoa Tưởng Dung, trong chớp nhoáng này, nó thậm chí có thể cảm giác được, bản thân chỉ thiếu chút xíu nữa là thần hồn câu diệt.
Cũng may, cũng không có phát sinh loại chuyện đó. . .
Ngay lúc nó gần tuyệt vọng, Hoa Tưởng Dung đột nhiên hơi buông ngón tay ra, được cứu trợ tàn trảo nhất thời quỳ rạp xuống đất, bưng hầu ngụm lớn t.hở dốc, cả người đều