Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG 26: GIANG NGUYỆT HÀ NIÊN SƠ CHIẾU NHÂN
Editor: Luna Huang
Nhạc Ngũ Âm dùng linh thạch phát thệ, từ khi biết đến bây giờ, lần đầu tiên nàng cảm thấy một vị quân thượng là sáng đến mù mắt như vậy!
Mây đen áp thành, huyết vụ tràn ngập, nhưng một người một ngựa như sấm sét ngân bạch, gào thét chạy đến Thiên Nguyên thành môn!
Trên lưng ngựa, Cố Thất Tuyệt cẩm bào trắng thuần như tuyết , nhẹ nhàng vùng dây cương: “Nửa khắc đồng hồ, vừa vặn…”
“Đương nhiên!” Bác thật cao rướn cổ, chợt hí dài gia tốc.
Sấm sét nổ vang, thân thể ngân bạch của nàng xẹt qua hư không, mang theo lửa cháy mạnh xích hồng, cuồng bạo bôn ba mà đến, nơi đi qua, hắc ám cùng huyết vụ như thủy triều thối lui.
“Lại là các ngươi?” Thủ lĩnh ma đầu huyết sắc hơi kinh ngạc, nhưng lập tức dữ tợn rít gào, tàn bạo dựng người lên, “Đã như vậy, tất cả đều biến thành thức ăn của bổn tôn đi!”
Năm mươi trượng, ba mươi trượng, hai mươi trượng…
Trong nháy mắt, song phương gần trong gang tấc, phảng phất tùy thời cũng sẽ đánh lên, nhưng Cố Thất Tuyệt vào giờ khắc này, bình tĩnh quay đầu, nhìn phía Nhạc Ngũ Âm.
Ánh mắt tương liên, khí cơ dẫn động, Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, phảng phất thần hồn rung động, không kiềm hãm được kích thích tỳ bà.
Dây đàn khinh minh, âm ba lưu chuyển, trong huyền cầm du du, Cố Thất Tuyệt khẽ huy ống tay áo trắng thuần, ngửa đầu ngắm nhìn hư không hắc ám, từ từ ngâm ——
“Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh, diệm diệm tùy ba nghìn vạn lý, hà xử xuân giang vô minh nguyệt…”
Gần bốn câu, khúc dạo đầu tinh diệu, trong mấy trăm trượng phụ cận thành môn, hư không tĩnh đến quỷ dị.
Hầu như đồng thời bầu trời đêm bị mây đen triệt để nuốt chửng đột nhiên hé chỗ hổng, một luồng ánh trăng mờ nhạt từ chỗ hổng chiếu, vừa vặn bao lại thủ lĩnh ma đầu huyết sắc.
“Cái gì?” Thủ lĩnh ma đầu huyết sắc kinh ngạc ngẩng đầu.
Nhưng gần mấy giây sau, chờ ý thức được bản thân cũng không có bị bất cứ thương tổn gì, nhất thời dữ tợn rít gào một tiếng: “Tiểu bạch kiểm, đừng nghĩ ở trước mặt bổn tôn. . . Ôi… Ôi ôi…”
Tiếng gầm gừ chơi rơi, thân thể hung mãnh của nó quỷ dị cứng còng, phàm là bộ vị thân thể bị ánh trăng bao phủ trong nháy mắt cấp tốc u ám, nếp nhăn đầy rậm rạp, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được già yếu đi.
Vọng Thư Uyển
Đây, đây là…” Thủ lĩnh ma đầu huyết sắc kinh hãi giãy giụa, nỗ lực thoát khỏi ánh trăng trốn đi, “Chết tiệt, kiến hôi chết tiệt, ngươi đến cùng đã làm gì, đã làm gì với bổn tôn?”
Lời còn chưa dứt, thân mình của nó trong vòng mấy cái hít thở cũng đã già yếu đến còng lưng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, lợi trảo đột nhiên hóa thành bụi bặm, ngay sau đó là cánh tay, tiếp sau đó là ngực, rất nhanh lại lan tràn đến đầu rồi các bộ vị còn lại…
“Vì sao, sẽ như vậy?” Trước khi hoàn toàn tiêu thất, thủ lĩnh ma đầu huyết sắc run rẩy môi phát ra nghi vấn sau cùng.
“Cảnh thơ.” Cố Thất Tuyệt giục ngựa chậm rãi kinh qua, không thấy nhãn thần kinh hãi của đối phương, Bác còn rất khinh bỉ lẩm bẩm một câu, “Không học thức thật là đáng sợ…”
Hô!
Gió mát phất qua, bụi mù tán đi, không còn bất cứ dấu vết gì nữa.
Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt ôm tỳ bà, mang theo một đám muội muội đều là tiểu tinh tinh mãn nhãn, chậm rãi Cố Thất Tuyệt giục ngựa đi tới, chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng: “Ách, quân thượng…”
“Đi theo ta.” Cố Thất Tuyệt nhẹ nhàng nhảy xuống lưng ngựa, “Bác, ngươi mang tiểu cô nương ra khỏi tiên thành, Ngũ Âm nữ quan, các ngươi đi theo ta.”
“Đi, đi đâu?” Nhạc Ngũ Âm chưa phản ứng kịp.
“Đi thanh lý hành cung của bổn quân.” Cố Thất Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn huyết vụ tràn ngập trướcThiên Nguyên thành, sau đó không chút do dự chắp tay đi trước.
“Tỷ tỷ?” Ngọc Địch nhi các nàng rất mờ mịt vây bắt Nhạc Ngũ Âm.
“Đuổi theo!” Nhạc Ngũ Âm khẽ cắn môi, giao tiểu cô nương cho Bác, sau đó ôm tỳ bà đuổi theo, “Phản chính cái mạng này cũng là quân thượng cứu, cùng lắm thì trả lại…”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, huyết vụ từ lâu cuộn trào mãnh liệt dâng trào mà đến, kèm theo tiếng gầm gừ dữ tợn, mười mấy ma đầu huyết sắc bỗng nhiên xuất hiện hướng phía bọn họ điên cuồng vọt tới.
Không nhìn cảnh tượng trước mắt, Cố Thất Tuyệt như không có chuyện gì xảy ra quay đầu, nhìn Nhạc Ngũ Âm: “Còn nhớ rõ ta dạy cho các ngươi không?”
“Quân thượng ngươi là nói?” Nhạc Ngũ Âm cùng Ngọc Địch nhi các nàng hai mặt nhìn nhau, đột nhiên phản ứng kịp, cơ hồ là theo bản năng khảy đàn nhạc khí.
Nhạc thanh du dương quanh quẩn phiêu nhiên, các nàng vào giờ khắc này đi theo Cố Thất Tuyệt khí cơ lưu chuyển, đột nhiên phát hiện câu thơ ngày xưa gập ghềnh, đột nhiên cũng rất