Q9 – KINH VĂN – CHƯƠNG 279: CÔNG THÀNH CỔ MA
Dịch giả: Luna Wong
Một cách không ngờ. . .
Liền ở lúc Nhạc Ngũ Âm trông về phương xa, cung điện chợt nổ vang rung động, để cho nàng nhất thời kinh hô lảo đảo, ngã vào trong lòng Cố Thất Tuyệt.
Bất chấp ngượng ngùng, Nhạc Ngũ Âm không khỏi kinh ngạc biến sắc: “Chờ một chút, vì sao cung điện lại đột nhiên rung động?”
Không cần trả lời, bởi vì trong chớp nhoáng này, nàng đã trực tiếp từ cửa sổ, trông thấy nguyên nhân tạo thành cung điện chấn động.
Ở ngoài vài dặm, hai bàn chân bạch cốt thật lớn từ trên trời giáng xuống, luân phiên cuồng bạo đạp vào trên cánh đồng hoang vu, đánh cho toàn bộ cánh đồng hoang vu kịch liệt rung động, đồng thời nổ vang rung động bước ra phía trước, đi tới phía cung điện.
“Đó là cái gì?” Nhạc Ngũ Âm nhìn hít một hơi lãnh khí.
Cho nên, chỉ là một cây xương đùi, đã có hơn mười trượng cao to, vậy thân thể còn giấu ở trong mây mù, vậy còn khổng lồ thế nào nữa, cho nên nói ma vật kinh khủng như vậy, một khi đạp thật mạnh lên cung điện, chỉ sợ toàn bộ cung điện đều phải biến thành phế tích.
“Công thành cổ ma.” Cố Thất Tuyệt trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
“Công thành cổ ma?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt quay đầu.
“Đúng vậy.” Phong Hổ ở bên ngẩng đầu lên, nhìn ma vật khổng lồ kia ầm ầm đi tới, trầm giọng nói, “Đây là một loại ma vật quỷ dị ma quân chế tạo, dùng xương của sinh linh bị giết hại khâu mà thành, rồi lại dung hợp vô số thần hồn thiên ma. . . Loại cổ ma này lực lớn vô cùng, có thể cuồng bạo công phá tiên thành.”
“Ân ân ân.” Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ núp sau lưng Cố Thất Tuyệt, tức giận trách cứ nói, “Đại lão gia, chính là tên bại hoại này, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ đến công kích cung điện chúng ta.”
“Vậy các ngươi làm sao ngăn cản?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được hỏi.
“Bởi vì có bức tranh của đại lão gia a.” Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ rất tự hào nhìn Cố Thất Tuyệt, “Có đại lão gia ở, cái gì cũng không cần sợ.”
Khi nói chuyện, tên ma vật khổng lồ là công thành cổ ma kia, đã ầm ầm đi tới trước cung điện, cuồng phong vào thời khắc này thổi tan vân vụ, cũng để cho thân hình khổng lồ xấu xí của nó, hoàn toàn bại lộ ở trong không khí.
“Tê ~” Trong nháy mắt nhìn thấy hình dáng tướng mạo chân thực của ma vật kinh khủng này, Nhạc Ngũ Âm không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Đúng vậy, tựa như Phong Hổ nói, công thành cổ ma hình như là do vô số bạch cốt khâu mà thành, thoạt nhìn cực kỳ hổn độn, rồi lại cao tới mười mấy trượng, giống như một tòa núi cao bạch cốt, hết lần này tới lần khác cả người đều là gai xương sắc bén, ngay cả trên ma trảo thật lớn đều mọc đầy gai xương, thoạt nhìn cực kỳ hung tàn.
Nhạc Ngũ Âm thấy cực sợ, nhịn không được quay đầu nhìn đám giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ, chột dạ nói: “Vậy cái kia, các ngươi xác định trước đây, có thể chống đỡ được tên này?”
Lời còn chưa dứt, con công thành cổ ma này đã cư cao lâm hạ quan sát, hung mục gần vài thước rộng lớn, trong nháy mắt nhìn cung điện, bốc cháy lên xích đỏ như lửa , ngay sau đó rít gào một tiếng, giơ bàn chân thật lớn lên, ầm ầm đạp xuống.
Ầm!
Trong sát na, bàn chân bạch cốt mang theo lực vạn quân, nặng nề đánh vào cung điện sứt mẻ, trực tiếp đạp nát cung điện này như đậu hũ.
Nhạc Ngũ Âm nhịn không được kinh hô một tiếng, nhưng cũng chính là trong nháy mắt này, tranh thuỷ mặc của Cố Thất Tuyệt trong đại đường, đột nhiên nổi lên mực quang yếu ớt.
Mực kia nhìn như yếu ớt, lại dường như rung động nhộn nhạo lên, bao phủ cả tòa cung điện bên trong, bàn chân bạch cốt đạp thật mạnh ở trên cung điện, bị mực quang này ầm ầm ngăn trở, cũng vô pháp rơi xuống nữa.
Không chỉ có như vậy, mực quang còn giống như mang theo lực lượng phản chấn, thế cho nên công thành cổ ma bị chấn đến lay động, nhất thời mất đi cân đối, không tự chủ được ngửa ra sau rồi ngã xuống. . .
Ầm!
bookwaves.com
Thân hình khổng lồ của nó, dường như núi cao vậy ầm ầm ngã xuống, trực tiếp đánh cho toàn bộ cánh đồng hoang vu đều run rẩy kịch liệt, bụi mù như phong bạo bay lên trời, che lại thân mình của nó, chỉ có thể nghe được tiếng gầm gừ tức giận của nó.
Nhạc Ngũ Âm kinh ra một thân mồ hôi lạnh, rồi lại nhịn không được khẽ thở phào một cái: “Hoàn hảo, hoàn hảo, hình như nó cũng không có cường đại như vậy. . .”
Ầm!
Cho nên nói, không nên khinh địch, Nhạc Ngũ Âm vừa nói xong câu đó, cung điện đột nhiên lại kịch liệt nổ vang rung động, để nàng vừa đứng lên, lần thứ hai lay động ngã sấp vào trong lòng Cố Thất Tuyệt.
Ngay ngoài cửa sổ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, dĩ nhiên có thể trông thấy trên cánh đồng hoang vu xa xa, lại có mấy bàn chân bạch cốt thật lớn,