Q9 – KINH VĂN – CHƯƠNG 283: TUY THIÊN VẠN NHÂN, NGÔ VÃNG HĨ
Dịch giả: Luna Wong – mặc dù nghìn vạn người, ta vẫn chạy tới đó
Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn. . .
Bằng vào bài《 Triêu Phát Bạch Đế Thành 》này, tỳ bà ngọc thạch dường như chiếc thuyền nhẹ, theo gió vượt sóng đi lên nộ trào, theo Hoàng hà cuộn trào mãnh liệt đi hơn mười dặm xa, thẳng đến sông dần dần bằng phẳng lại, lúc này mới tấp vào bên bờ sông.
Một tiếng vang nhỏ qua đi, Cố Thất Tuyệt từ trên tỳ bà ngọc thạch nhẹ nhàng nhảy xuống, trên đầu ngón chân không có dính một chút nước nào, đám giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ trốn ở trong ngực hắn hoan hô, lập tức một lần nữa chuyển hóa thành hình người, mãn nhãn đều là tiểu tinh tinh vây quanh hắn.
“Đau quá a.” Nhạc Ngũ Âm ở trong thanh quang hóa thành hình người, bưng mới vừa cái trán mới đụng vào bờ sông, có chút đau lòng đãi ngộ của mình, “Quân thượng, kế tiếp chúng ta phải đi đâu?”
“Đi chỗ đó.” Phong Hổ cầm phương thiên họa kích, thần tình nghiêm nghị ngẩng đầu.
Theo tầm mắt của hắn, có thể trông thấy đại khái ngoài mười mấy dặm, một tòa sơn nhạc nguy nga phảng phất nối liền đất trời, ngay trên đỉnh núi cao bao trùm tuyết trắng, vết rách tiên hồng sắc thật lớn kia rõ ràng có thể thấy được, phảng phất chỉ cần đứng ở trên đỉnh núi, là có thể đưa tay chạm đến.
“Chúng ta phải lên trên đỉnh núi kia?” Nhạc Ngũ Âm khẽ nhíu mày, “Luôn cảm thấy không dễ dàng như vậy, ven đường có còn ma vật ngăn cản hay không?”
“Đương nhiên sẽ có.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trả lời, lại nhìn Minh Kính một cái.
“A di đà phật. . .” Minh Kính nhắm mắt hành lễ, rồi lại thần tình yên lặng nói, “Bần tăng từ giờ này khắc này trở đi, liền phải ngưng thần tĩnh khí đọc《 Kim Cang Kinh 》, đầu nhập thể xác và tinh thần vào trong đó, ven đường nếu có ma vật đột kích, thì phải phiền sư đệ các ngươi.”
“Minh Kính đại nhân ý của người là, kế tiếp người đều không có biện pháp xuất thủ?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, “Vậy người có thể chạy theo chúng ta không?”
“Cũng không thể.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc trả lời, “Từ giờ trở đi, Minh Kính phải đọc《 Kim Cang Kinh 》, từng bước một đi lê.n đỉnh núi, chỉ có hết sức chăm chú chìm đắm vào trong đó, hắn mới có thể mở ra thần thức, hiển lộ thần thông của kinh Phật ra.”
Trên thực tế, cũng quả thực như vậy.
Giống như là đang chứng minh cho giải thích của Cố Thất Tuyệt, sau khi Minh Kính nói xong lời vừa nãy, thần tình bình hòa nhắm mắt xoay người, một tay cầm phật châu, một tay nâng《 Kim Cang Kinh 》, từng bước một bước đi về phía núi cao.
Kèm theo từng bước đi trước của hắn, dưới chân có bạch liên trống rỗng tuôn ra, có thể để bụi mù tự hành tách ra, có phật quang kim sắc chậm rãi tràn ngập, đọc kinh văn có tiếng không nhanh không chậm, phảng phất thiện âm vọng ở trong hư không ——
“Như thị ngã văn. Nhất thời, phật tại xá vệ quốc chích thụ cấp cô độc viên, dữ đại bỉ khâu chúng thiên nhị bách ngũ thập nhân câu.”
“Nhĩ thì, thế tôn thực thì, trứ y trì bát, nhập xá vệ đại thành khất thực. Vu kỳ thành trung, thứ đệ khất dĩ, hoàn chí bản xử. Phạn thực cật, thu y bát, tẩy túc dĩ, phu tọa nhi tọa.”
Như vậy như vậy, phật quang kim sắc trở nên càng ngày càng rõ ràng, rồi lại phảng phất như thanh tuyền chảy xuôi, dọc theo cánh tay hắn đi về phía trước, hối nhập vào trong《 Kim Cang Kinh 》kinh lịch năm tháng rất dài mà không hư nát.
“Minh Kính đại nhân. . .” Nhạc Ngũ Âm không khỏi túc nhiên khởi kính.
“Đi.” Cố Thất Tuyệt và Phong Hổ liếc nhìn nhau, đồng dạng đi về phía trước, lại tốc độ nhanh hơn vượt lên trước Minh Kính, phảng phất hai tôn hộ pháp, bảo hộ Minh Kính ở trong đó.
Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, đuổi theo sát, mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ theo sát phía sau, rồi lại có người đưa khối ngọc thạch qua đây: “Ngũ Âm tỷ, đây là đại lão gia bảo chúng ta đưa cho ngươi.”
“Ách. . .” Nhạc Ngũ Âm hơi kinh ngạc, “Cái này, không phải là khối ngọc thạch lúc đầu quân thượng dùng để điêu khắc ta sao?”
“Đúng vậy.” Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ chỉnh tề gật đầu, “Đại lão gia nói, cái này đợi lát nữa có thể sẽ hữu dụng, bảo ngươi nhớ cất kỹ.”
“Hữu dụng?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt nháy nháy mắt, “Dùng như thế nào?”
Vấn đề này tạm thời không có đáp án, nhưng khi nói chuyện, bọn họ cũng đã dọc theo cánh đồng hoang vu, càng ngày càng tiếp cận núi cao bao phủ trong sương mù dày đặc.
Bookwaves.com
Cuồng phong thổi tới, cỏ dại trên cánh đồng hoang vu lay động rung động, chung quanh nhìn như hoàn toàn yên tĩnh, nhưng ở trong yên tĩnh như vậy, lại vừa tựa hồ có tiếng vang răng rắc cổ quái, không ngừng từ trong cỏ dại chung quanh truyền đến.
Nhạc Ngũ Âm theo bọn họ đi trước, còn phải che chở đám giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ, tay ôm tỳ bà ngọc thạc, đã