Q10 – MINH NGUYỆT – CHƯƠNG: 311: TU LÝ
Dịch giả: Luna Wong – chỉnh sửa dọn dẹp
Nói thật, nếu không phải Minh Nguyệt Dạ nhắc nhở, Nhạc Ngũ Âm đã muốn đưa tay.
Cũng may thời khắc mấu chốt, nghe được lời Minh Nguyệt Dạ nói, nàng rốt cục rất kịp thời ngừng lại, rồi lại rất là tò mò mở to hai mắt, nhìn hoằng thanh tuyền ngay trước mắt mình.
Ba quang của thanh tuyền dịu dàng, ở trước chính điện Linh Thư cung, cũng rất thần kỳ phiêu phù ở trong hư không, để người không khỏi kinh ngạc vô cùng, nước suối này rốt cuộc đến từ đâu, giống như là đột nhiên xuất hiện.
Không chỉ có như vậy, nước suối trong suốt đến nỗi làm cho người sinh lòng thích, thấu triệt sạch hiện lên diệt sạch yếu ớt, tản ra linh khí như ẩn như hiện, trong thanh tuyền vẫn còn có mấy con ngũ thải cẩm lý, đang thản nhiên du động qua lại, thật giống như mấy nghìn năm qua cũng không có biến hóa.
“Nước suối này không thể đụng vào sao?” Nhạc Ngũ Âm nhìn thanh tuyền phù không, rất muốn đưa tay vói vào cảm thụ một chút thanh lương, tái đùa mấy con cá nhỏ mà.
“Không thể nga.” Minh Nguyệt Dạ cười tủm tỉm trả lời, “Nếu như ngươi không muốn bị biển sách nuốt chửng, tốt nhất chớ làm như vậy.”
“Biển sách?” Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, nhìn thanh tuyền phù không trước mắt, qua hơn nửa ngày mới phản ứng được, “Minh Nguyệt đại nhân, biển sách người nói, sẽ không phải là chỉ thanh tuyền này chứ?”
“Đúng vậy.” Minh Nguyệt Dạ mỉm cười gật đầu.
“Ách. . .” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt quay đầu, liền thấy Cố Thất Tuyệt đã nghiêm trang gật đầu, hơn nữa trong ánh mắt nhìn phía thanh tuyền, tràn đầy hoài niệm và cảm khái.
Đừng làm rộn, các ngươi gọi cái này là biển sao?
Nhạc Ngũ Âm nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn hai vị đại lão đầy mặt nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình có chút theo không kịp: “Không phải, ta không phải hoài nghi các ngươi a, nhưng cái này rõ ràng chỉ là thanh tuyền, thế nào cũng không thể gọi là biển chứ?”
“Phát động xong, chính là biển.” Minh Nguyệt Dạ cười tủm tỉm trả lời, “Ngũ Âm nữ quan, lão Cố không có nói với ngươi chuyện năm đó sao?”
“Nói qua?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt mở to hai mắt, đột nhiên linh quang thoáng hiện.
Hình như ngân gia ở trong Đông Hải tiên hội, đã từng thấy qua hình ảnh năm đó đi, khi đó, trăm vạn vực ngoại thiên ma vây khốn Linh Thư cung, quân thượng bị nhốt trên núi nhỏ, thân trúng vô số mưa tên, lại vẫn đang cự tuyệt vực ngoại thiên ma chiêu hàng, sau đó. . .
“Sau đó, hắn phát động biển sách, đồng quy vu tận với trăm vạn vực ngoại thiên ma.” Minh Nguyệt Dạ mỉm cười gật đầu, “Không sai, biển sách lão Cố phát động, chính là hoằng thanh tuyền trước mắt ngươi.”
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm rất giật mình quay đầu, kính úy nhìn thanh tuyền.
“Chớ khẩn trương, nó đã hư hao hơn phân nửa.” Minh Nguyệt Dạ thản nhiên nói, “Chỉ cần ngươi không nên đưa bàn tay vào, thì không có việc gì.”
“Hư hại?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, rồi lại như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn bốn phía của Linh Thư cung, “Minh Nguyệt đại nhân, ý của ngươi là, trận đại chiến năm đó qua đi, Linh Thư cung đã hư hại?”
“Đúng vậy.” Cố Thất Tuyệt nhẹ nhàng vươn tay, nhìn một quyển sách trôi ở bên cạnh hắn, nhưng trôi có chút lay động ——
“Linh Thư cung năm đó bị vực ngoại thiên ma vây công, bộ phận đã bị hư hao, hơn nữa bổn quân phát động biển sách, vận dụng lực lượng của toàn bộ Linh Thư cung, cho nên hôm nay Linh Thư cung, chỉ còn lại có một ít công năng cơ bản nhất.”
“Là như thế này a.” Nhạc Ngũ Âm có chút tiếc nuối, rồi lại hơi ngạc nhiên nói, “Quân thượng, mục đích chúng ta tìm Linh Thư cung, có không phải là muốn mượn Linh Thư cung chạy ra khỏi Thiên Ma giới không, nhưng tình huống hiện tại là, Linh Thư cung đã hư hại.”
“Đúng vậy.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Cho nên, chúng ta phải nghĩ biện pháp sửa lại. . .”
Ầm!
Còn chưa kịp nói xong, Linh Thư cung đột nhiên mãnh liệt lay động, Nhạc Ngũ Âm không kịp phòng bị, nhất thời loạng choạng đánh về phía Cố Thất Tuyệt, lần thứ hai chính xác nhào vào trong ngực của hắn.
Bookwaves.com.vn
“Chuẩn như vậy sao?” Minh Nguyệt Dạ nhìn tân tân hữu vị, rồi lại như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên, “Phỏng chừng, là mấy con công thành cổ ma kia đang tiết hận oanh kích ở trong kho vũ khí, cũng không biết chúng nó có thể đạp phải Linh Thư cung hay không.”
“Chúng ta đây rất kiên cố, đạp phải cũng không có việc gì.” Cố Thất Tuyệt mạn bất kinh tâm trả lời, “Bất quá, sau khi chúng nó tìm kiếm không có bất kỳ phát hiện nào, sẽ phải cảnh báo cho biết ma quân đi.”
Đúng vậy, giống như là đang chứng minh lời của hắn, ngoài Linh Thư cung rất nhanh thì truyền đến tiếng gầm gừ tức giận, tiếng gầm gừ này vang vọng hư không, rung động toàn bộ