Q12 – LINH CUNG – CHƯƠNG: 335: A CỬU, ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP
Dịch giả: Luna Wong
Nô gia là bạch tuộc!
Đến thời khắc nguy cấp, Tùng Tùng trái lại không có bất kỳ sợ hãi, cố nén nước mắt lưng tròng, trực tiếp hít một hơi thật sâu, ngay sau đó há mồm phun một cái!
Trong tiếng rít, nước mực từ trong miệng nàng phun ra, bộc phát ra lực đánh vào cực lớn, đánh vào hải triều mênh mông cuộn trào mãnh liệt!
Mượn lực đánh vào hung mãnh, tỳ bà ngọc thạch vào thời khắc này đột nhiên gia tốc, dĩ nhiên đoạt ở trong điện quang hỏa thạch, cứng rắn lướt qua mồm to đầy răng nanh của thiên ma tướng, cơ hồ là băng qua răng nanh trắng hếu.
Sau một khắc, tỳ bà ngọc thạch mất đi khống chế, bỗng nhiên đánh vào đáy biển, Cố Thất Tuyệt đưa tay tìm tòi, nắm một luồng thanh quang yếu ớt trong bùn cát đáy biển.
Hầu như ở đồng thời, thiên ma tướng phẫn nộ gầm thét đuổi theo, mở miệng khổng lồ răng nanh sâm sâm, hung tợn cắn hướng bọn họ.
“Cẩn thận!” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được kinh hô một tiếng, muốn thôi động tỳ bà ngọc thạch bay lên, cũng đã không kịp.
Không có bất kỳ lời thừa thải, Cố Thất Tuyệt thậm chí không kịp quay đầu, trực tiếp nắm luồng thanh quang yếu ớt kia lên, nhưng hướng miệng khổng lồ rít gào cắn tới phía sau kia.
Ầm!
Thanh quang hơi yếu, vào thời khắc này đột nhiên tăng vọt, trực tiếp chuyển hóa thành Thanh Đồng đại đỉnh, cứng rắn cắm ở giữa răng nanh của thiên ma tướng!
Răng nanh sắc bén hung mãnh cắn xuống, nhưng bị Thanh Đồng đại đỉnh ngăn trở, phát sinh thanh âm kim thiết vang lên, lại dĩ nhiên vô pháp cắn đứt Thanh Đồng đỉnh, ngược lại quỷ dị dừng lại ở nơi đó.
“Thành công?” Nhạc Ngũ Âm kinh hỉ hô.
“Còn thiếu một chút linh lực.” Cố Thất Tuyệt giơ tay lên điểm ở trên Thanh Đồng đỉnh, quán chú tất cả linh lực còn thừa lại vào.
Trong sát na, nguyên bản Thanh Đồng đỉnh còn có chút phù phiếm, chợt bộc phát ra quang mang lóng lánh, trên thân đỉnh vô số đồ văn dị thú Sơn Hải kinh, tất cả đều như thực chất nổi lên, phảng phất tùy thời đều muốn từ trong Thanh Đồng đỉnh nhảy ra.
“Rống!” Nhận thấy được nguy cơ, thiên ma tướng phẫn nộ gầm thét, phun Thanh Đồng đỉnh ra lui về phía sau.
Nhưng đã không còn kịp rồi!
Khi Cố Thất Tuyệt đưa tất cả linh lực rưới vào, toàn bộ Thanh Đồng đỉnh kịch liệt lay động, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng tăng vọt, mênh mông cuộn trào mãnh liệt
Quang mang thanh sắc, vào thời khắc này tràn ngập toàn bộ thân đỉnh, ngay sau đó ầm ầm bạo tạc!
Ầm!
Thanh quang mênh mông cuộn trào mãnh liệt, trực tiếp phá tan thân thể của thiên ma tướng thành từng mảnh, thoát khốn Thanh Đồng đỉnh ầm ầm rung động, như có linh thức bay lên trời, thuận thế cuốn Cố Thất Tuyệt và Nhạc Ngũ Âm còn có Tùng Tùng vào trong.
Nhạc Ngũ Âm ở trong lúc vội vội vàng vàng khôi phục hình người, chỉ thấy hải triều bốn phía điên cuồng rút lui, Thanh Đồng đỉnh hướng phía trên rất nhanh bay lên, mơ hồ đều đã có thể trông thấy quang mang sáng sủa trên mặt biển.
“Nắm chặt!” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc nhắc nhở.
Chỉ kịp kinh hô một tiếng, đợi được Nhạc Ngũ Âm thật vất vả nắm sát biên giới của Thanh Đồng đỉnh, Thanh Đồng đỉnh đã ầm ầm xông ra mặt biển, trực tiếp xông lên mấy trăm trượng cao, nước biển bốn phía dường như mưa sa chiếu nghiêng xuống, cứ như vậy thuận gió đình ở trên không trung.
Ngay sau đó, trong đỉnh một đạo thanh quang cuốn ra, đón gió nhẹ nhàng nhoáng lên, đột nhiên hóa thành thân ảnh như ẩn như hiện, rất mau mắn giang hai cánh tay, ôm lấy Cố Thất Tuyệt không chịu buông ra: “Lão Cố, chúng ta lại gặp mặt rồi, liền biết sẽ là ngươi tìm đến ta.”
“A Cửu. . .” Cố Thất Tuyệt vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nàng, coi như chào hỏi.
Bookwaves.com.vn
Hình như bị hắn sờ rất thoải mái, A Cửu cười tủm tỉm nhắm mắt lại, đuôi cá đều đang thích ý loạng choạng, rồi lại rất nhanh quay đầu, nhìn Nhạc Ngũ Âm trợn mắt hốc mồm ở hai bên trái phải: “Di, Ngũ Âm, ngươi đã ở a.”
“A?” Nhạc Ngũ Âm đầy mặt mờ mịt, thế nhưng đột nhiên lại phản ứng kịp, “A Cửu đại nhân, ngươi còn nhớ rõ thời điểm xảy ra chuyện đó?”
“Dĩ nhiên, thật giống như gần ngay trước mắt.” A Cửu rất mau mắn vươn tay, “Đừng nói cái này, bổn tôn đều đói bụng lắm rồi, bên cạnh ngươi có còn mang đồ ăn ngon hay không, lấy ra lấp đầy bụng trước rồi nói.”
Có trái lại có, Nhạc Ngũ Âm còn có chút mờ mịt, bất quá đã lấy ra các loại thực vật mang theo người.
Có là tốt rồi, A Cửu đói bụng mấy nghìn năm, lúc này cũng không quản ăn có không ngon hay không, tất cả đều nhai hết, vừa nhai còn vừa mơ hồ không rõ hỏi: “Cho nên nói, bây giờ là tình huống gì, có gì cần ta giúp một tay không?”
“Vực ngoại thiên ma đã lần thứ hai xâm lấn.” Cố Thất