Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG -CHƯƠNG 4: BÁC KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI MÀ LÀM MỘT CHIẾC XE TỐT
Editor: Luna Huang
Sáng sớm Bạch Cốt sơn, cơn lốc kiếm quang nuốt chửng hết tất cả u ám bụi mù vạn vật!
Nhưng một cách không ngờ, trong cơn lốc cuồng bạo này, hồng quang chói mắt lại phóng lên cao, ngạnh sinh sinh chém đứt bụi mù khắp bầu trời lao ra Bạch Cốt sơn, bỏ chạy về hướng đông nam.
Trên thực tế, nếu như tỉ mỉ phân biệt liền sẽ phát hiện trong đạo hồng quang chói mắt này là một tuấn mã cao tốc bôn ba kỳ lạ, thân thể thuần trắng như tuyết, lại có đuôi đen kịt, trên trán sinh ra một sừng xích sắc, hồng quang chính là từ bộc phát từ trong một sừng xích sắc chỉ dẫn nó chạy ra khỏi cơn lốc kiếm quang…
Không chỉ có như vậy, tốc độ chạy trốn tuấn mã tuấn mã một thân trắng đuôi đen một sừng kia dùng nhanh như điện chớp để hình dung đều còn chưa đủ, chính là trong nháy mắt, nó đã thế như sấm sét xông qua mấy trăm trượng, ném lại cơn lốc kiếm quang u ám ở phía sau ăn đất!
Dĩ nhiên, trong phập phồng xóc nảy kịch liệt như vậy, Nhạc Ngũ Âm chưa ngồi qua mấy lần ngựa, trực tiếp kinh hô một tiếng, ngã vào ôm ấp của Cố Thất Tuyệt, chỉ có thể nắm thật chặt cẩm bào không buông tay.
Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, nhìn cảnh vật trái phải hai bên điên cuồng rút lui cảm thụ được cuồng phong gào thét bên tai, nàng mở to hai mắt sửng sốt nửa ngày thật vất vả mới miễn cưỡng phản ứng kịp: “Chờ một chút, chờ một chút, ngựa này ở đâu ra?”
“Ngươi mới là ngựa, cả nhà các ngươi đều là ngựa.” Con ngựa trắng một sừng đuôi đen đang cuồn cuộn đột nhiên quay đầu, trừng một đôi mắt rất nhân tính hóa, “Cô nãi nãi là Bác, Bác hiểu không, quên đi, nói phỏng chừng cũng không hiểu, không học thức thật là đáng sợ!”
Cái quỷ gì, Nhạc Ngũ Âm mở to hai mắt sỏa hồ hồ, thầm nghĩ ta đây là bị một con ngựa xem thường rồi, ngẩn người tiến đến bên tai Cố Thất Tuyệt nhỏ giọng nói: “Đại lão, ngựa này là ở đâu ra?”
“Xé.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời.
“Xé.” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt.
“Đúng vậy, xé từ 《Sơn Hải Kinh》.” Từ trong lòng ngực Cố Thất Tuyệt móc ra một trang sách nhiều nếp nhăn, mặt trên thật là có một bức vẽ dị thú một sừng thân trắng đuôi đen, giống như đúc với con tuấn mã trước mắt này.
“Xé từ《Sơn Hải Kinh》?” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt tiếp nhận trang sách, theo bản năng đọc lên văn tự bên trên ——
“Trong khúc chi sơn, có thú yên, kỳ trạng như ngựa mà thân trắng đuôi đen, một sừng, răng nanh cùng móng, âm thanh như tiếng trống, tên Bác, ăn hổ báo, có thể ngự binh…”
“Chính là như vậy.” Cố Thất Tuyệt mạn bất kinh tâm nâng cằm, “Năm đó bổn quân uống nhiều, muốn tìm một con ngựa thay để khỏi phải đi bộ, liền xé một tờ trong《Sơn Hải Kinh》, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Bác cũng là thư linh, một trong những thư linh của《Sơn Hải Kinh》.”
“Còn dám nói?” Tuấn mã một sừng thân trắng đuôi đen được gọi là Bác, tức giận quay đầu phun, “Cô nãi nãi ở《Sơn Hải Kinh》 thật tốt, bị xe ra xong còn phải cho ngươi cưỡi!”
“Nhưng mà…” Cố Thất Tuyệt khe khẽ thở dài, “Cũng chính bởi vì ta xé ngưa xuống nên ngươi mới có thể lưu ở bên cạnh ta, không triệt để tiêu tán giống bọn họ một dạng…”
Trầm mặc, Bác nguyên bản nổi giận đùng đùng Bác, vào thời khắc này đột nhiên trầm mặc, nguyên dã chấn động lúc này chỉ còn lại có tiếng oanh minh của gót sắt, ngay cả cuồng phong cũng tựa hồ tiêu thất. . .
“Quấy rối một chút.” Nhạc Ngũ Âm nghe đến sắp hôn mê nhịn không được thận trọng giơ tay lên, “Ta không hiểu các ngươi đang nói về cái gì cho lắm, thế nhưng, hình như những tên phía sau kia sắp đuổi kịp rồi?”
Thật đúng là như vậy, bởi vì bọn họ nói thả chậm tốc độ, đám Toàn Phong tặc hậu phương lần thứ hai đuổi tới!
Bị triệt để chọc giận, mấy trăm đạo kiếm quang u ám gào thét mà đến, khí lưu kích động cuồn cuộn cát bay đá chạy, hội tụ thành cơn lốc che trời lấp đất nổ vang mà đến, trong hạch tâm cơn lốc, độc nhãn hung hán bạo ngược, ma đầu phía sau hiện ra dữ tợn ——
Vọng Thư Uyển
“Kiến hôi, dám đả thương bộ chúng Toàn Phong tặc ta, hôm nay liền muốn bọn ngươi thần hồn câu diệt!”
“Diệt đại gia ngươi!” Không đợi Cố Thất Tuyệt mở miệng, Bác chính căm tức quay đầu, trực tiếp phun, “Lớn lên giống đầu heo, còn chỉ có một mắt, trang đại ma vương diệt thế cái gì, sách sách sách, đến ma đầu kia đều là cầu xin rửa chân cho người ta đi?”
“Lợi hại!” Nhạc Ngũ Âm nghe được túc nhiên khởi kính, thầm nghĩ công lực cãi nhau của con quái mã này chí ít cũng có mấy trăm năm tu vi a.
“Bình thường a.” Cố Thất Tuyệt trái lại rất bình tĩnh, “Năm đó ở trong Linh Thư cung, nếu nói riêng về chiêu cãi nhau, Bác có thể một địch ba trăm còn có thể rảnh rỗi ăn cỏ nữa. . .”
Trên thực tế, độc nhãn hung hán giữa không trung đã biệt khuất đến đầy mặt đỏ bừng, cả người run rẩy nửa ngày, rốt cục điên cuồng rít gào một tiếng: “Giết nó, giết nó, phải đích thân lột da của nó!”
Oanh!
Trong tiếng gầm gừ, mấy trăm Toàn Phong tặc thôi động kiếm quang u ám dường như cuồng phong mưa rào đáp xuống, cơn lốc cuồng bạo cuộn trào