Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 57: THIÊN MA
Editor: Luna Huang
Trong cố sự thuyết thư Nhạc Ngũ Âm nghe qua ——
Nhân vật phản diện từng bị đánh bại cũng sẽ phát sinh cảnh kỳ trước khi chết, đại nhân vật phản diện chỉ dẫn phía sau màn đột kích…càng im lặng là vai chính bọn họ dĩ nhiên luôn luôn không có phát hiện?
Được rồi, tình huống hiện tại, rất giống cố sự thuyết thư nàng nghe qua.
Trong sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, một luồng thần hồn sứt mẻ của vực ngoại thiên ma mạnh mẽ bay lên không xông lên tận trời, dù cho sắp thần hồn câu diệt lại vẫn đang điên cuồng phát sinh tuyên cáo cuối cùng ——
“Dê hai chân, dù cho bổn ma chết cũng tuyệt sẽ không để cho các ngươi sống tốt!”
“Ngươi muốn thế nào?” Nhạc Ngũ Âm tâm sinh cảnh giác ngẩng đầu nhìn lại.
“Ta muốn thế nào?” Vực ngoại thiên ma mở răng nanh trắng hếu, hiết tư để lý cười gằn, “Những thứ ngu xuẩn như các ngươi, có biết vực ngoại thiên ma chúng ta trước khi chết triệt để thiêu đốt thần hồn là có thể truyền những thứ từng thấy khi còn sống đến thiên ma giới không?”
“Thiên ma giới?” Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc mờ mịt, “Chờ một chút, đó là cái gì, là thế giới bằng với Doanh Châu giới chúng ta sao?”
“Sau này ngươi sẽ biết.” Vực ngoại thiên ma cúi đầu quan sát nàng, nhe răng cười trở nên càng thêm thô bạo hung tàn, “Đoán thử xem, khi ma hãn biết được Doanh Châu giới đã khôi phục, khắp nơi đều là tài phú cùng dê hai chân màu mỡ, mà tiểu trùng tử thư linh chết tiệt lại bò ra ngoài quấy rối… Ngươi cảm thấy, hắn sẽ làm như thế nào?”
“Hồn, hồn đạm!” Cảm giác được lời nói này có tàn nhẫn cùng thô bạo, Nhạc Ngũ Âm không khỏi sợ nổi da gà.
Vọng Thư Uyển
Phải biết rằng, một con vực ngoại thiên ma khó giải quyết như vậy, nếu là ngàn vạn vực ngoại thiên ma đột kích, thậm chí còn thêm con được xưng là ma hãn không biết sẽ là tồn tại kinh khủng mức nào…
“Có phải rất phẫn nộ hay không, có phải cảm thấy sợ hãi hay không?” Vực ngoại thiên ma trên cao nhìn xuống cười gằn, dưới đầu là hư ảnh hắc ám vô biên vô tận, “Phẫn nộ đi, sợ hãi đi, tham sống sợ chết đi, rất nhanh, Doanh Châu giới nàu liền phải biến thành địa ngục chỉ có máu cùng lửa!”
Giờ khắc này, âm thanh điên cuồng nhe răng cười quanh quẩn ở trên hư không, tràn đầy thô bạo làm cho cả hải vực đều nhấc lên nộ trào.
“Quân thượng…” Nhạc Ngũ Âm cố nén kinh sợ quay đầu nhìn phía Cố Thất Tuyệt xin giúp đỡ.
Trầm mặc, Cố Thất Tuyệt trầm mặc ngẩng đầu, nhìn phía vực ngoại thiên ma điên cuồng nhe răng cười trong hư không, suy tư nửa khắc đồng hồ, sau đó gật đầu: “Nga…”
“Nga?” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt, “Nga là có ý gì?”
Lười trả lời, Cố Thất Tuyệt chậm rãi chuyển xe lăn, để Bác hỗ trợ đẩy, ba tiểu la lỵ giơ xiên kẹo hồ lô nhảy nhót hoan hô đi theo, về phần Lý Phong Trần hờ hững lạnh như băng càng đến biểu tình cũng không có.
Trong hư không dáng tươi cười của vực ngoại thiên ma đột nhiên đọng lại: “Kiến hôi, các ngươi, các ngươi cố tỏ ra bí mật gì?”
“Ha hả ~” Bác lộn lại rất khinh thường giơ giơ móng ngựa lên, “Ngu ngốc ngươi tiếp tục đi, thời gian tự đốt thần hồn báo tin, động tĩnh chớ quá lớn ha, ảnh hưởng chúng ta ngủ trưa.”
Mờ mịt, thần hồn của vực ngoại thiên ma đều mờ mịt, gần mấy giây sau, nó đột nhiên khẽ run, điên cuồng rít gào một tiếng, toàn bộ thần hồn đều bốc cháy lên lửa mạnh huyết sắc: “Dê hai chân, cố bày vẻ thần bí, các ngươi cho rằng bổn ma không dám tự đốt thần hồn sao?”
“Thật nhiều mới mẻ, lại không người ngăn ngươi.” Bác lười biếng ngáp một cái, “Nhanh gọi tôn tử qua hết đi, cô nãi nãi năm đó có thể đá đến các ngươi gọi cha, hiện tại cũng có thể đá đến các ngươi gọi tổ tông!”
Nghẹn họng nhìn trân trối, vực ngoại thiên ma hoàn toàn chưa tỉnh hồn lại, cách thật lâu mới lắp bắp nói: “Dê hai chân chết tiệt, bổn ma…”
“Ma đại gia ngươi!” Bác đã không nhịn được mắng lên, “Mau tự đốt đi, nói cho tên ngu ngốc kia ma hãn của các ngươi biết, mở bức tường ngăn cản kết giới ra, tốc độ chút để cô nãi nãi đánh…”
Rống!
Nguyên bản kinh ngạc đờ ra, nhưng trong nháy mắt nghe ma hãn bị vũ nhục, vực ngoại thiên ma chợt điên cuồng rít gào, chấn đến toàn bộ hư không đều đang kịch liệt run run: “Câm miệng, những thứ dê hai chân rẻ tiền như các ngươi dám vũ nhục đại hãn đại hãn chí cao vô thượng của tộc ta!”
“Ha hả ~”
Bác lười