“Còn có một lần em giúp bạn học nữ đùa giỡn một anh lớp trên, chúng em ở ký túc xá của anh ta chơi mạt chược, làm cho anh ta không cách nào ngủ, kết quả bọn em bỏ đi để lại anh ta và bạn học nữ bồi dưỡng tình cảm, còn thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa, kết quả là ngày thứ hai anh ta hướng bọn em giải thích cùng bạn nữ không có gì nhưng giải thích một trăm lẻ tám lần cũng không ai tin, thật ra tất cả mọi người đều hiểu được nếu đêm qua mọi việc thuận lợi thì bạn gái kia sẽ la hét khắp nơi mời bọn em ăn cơm đúng không, anh ta thật ngu, làm ọi người đều biết.” Nói xong Viên Lai Lai còn phát ra tiếng khinh bỉ.
"Còn có cái gì tôi không biết ." Hình Diễn điều chỉnh tư thế ngồi, dựa vào cửa sổ chống cằm nhìn tay .
Viên Lai Lai vung tay lên, "Quá nhiều,phần lớn không nhớ nổi, hôm nào em phải cho giáo sư nhìn một chút bản photo công tích vĩ đại của em."
Hình Diễn gật đầu, "A, công tích vĩ đại." âm thanh bình thản lập lại lời nói của cô, trong lòng Viên Lai Lai cảm thấy sợ hãi, tại sao hắn lại mang đến cho cô cảm giác như vậy?
“Giáo sư, em thề chưa có bao giờ đùa giỡn thầy! cô đưa ba ngón tay thề son sắc.
“Ừhm, vậy ai trước mặt mọi người nói tôi đẹp trai, tặng hoa cho tôi, viết thư tình cho tôi, thì ra những việc đó không phải đùa giỡn.” Hình Diễn nở nụ cười như cũ nhìn cô.
Viên Lai Lai cười ha ha , "Đó không phải là đùa giỡn, đó là em theo đuổi thầy!"
Hình Diễn đang muốn nói gì, xe chợt ngừng lại, cửa xe mở ra đi lên một đội lính đặc biệt mang dùng súng, nói là kiểm tra theo lệ, Viên Lai Lai giống như muốn đem cổ cũng vặn gảy, nhào tới lôi kéo bên cạnh một bộ đội đặc chủng, "Oa! Súng rất đẹp ! Là thật à? Mặc áo chống đạn chưa? Tới để cho tôi nhìn. . . . . ." Còn chưa có nhìn ra, thân thể liền bị Hình Diễn kéo trở về, thật chặt cố định vào trong ngực.
Binh lính cùng các bạn học cười ồ lên, còn có bạn nữ tốt bụng sinh anh lính số điện thoại giúp Viên Lai Lai, anh Binh lính còn tưởng thật nên cho, trong lòng Viên Lai Lai đập thình thịch hoàn toàn quên Hình Diễn bên cạnh.
Đợi đến lúc binh lính đi thật xa mọi người mới yên tĩnh lại, Viên Lai Lai đứng lên đi về phía sau muốn lấy số điện thoại của anh lính, Hình Diễn cũng đứng lên, không cho cô có thể bước ra trực tiếp ôm lấy mặt của cô hôn, trong xe lúc này thật là im lặng.
Tất cả mọi người nhìn hai người , có kinh ngạc, mập mờ , bội phục, tất cả đều không lên tiếng, chờ nghe hai người sau nói chuyện.
"Viên Lai Lai, về sau ở bên cạnh tôi không cho đùa giỡn với người đàn ông khác, có nghe hay không?" Oa, thầy của bọn họ vẫn còn có ngang ngược như thế, hơn nữa còn là đối với học sinh của mình!
Cả lớp có chừng mấy nữ nhân đồng học vây quanh phải bắt Hình Diễn cánh tay, bị Viên Lai Lai cản "Thầy ấy có tính thích sạch sẽ, không nên đụng thầy!" Giống như gà mẹ bảo vệ gà con , đưa đôi tay đem Hình Diễn để ở phía sau.
Bạn học há có thể như vậy bỏ qua bọn họ, các loại kỳ kỳ quái quái vấn đề tự nhiên mà đến.
"Viên Lai Lai cái tên lưu manh này, có phải hay không vì đùa giỡn Lão sư một ngày tắm ba lần?"
"Hai người trước khi hôn có cần hay không đánh răng?"
"Các ngươi kết hôn có thể dùng cùng một cái nhà cầu sao?"
"Như vậy chỉ có ngươi có thể đụng đàn ông, Giáo sư không thể đụng phụ nữ , thật không công bằng !"
"Thích sạch sẽ là di truyền sao? Tương lai hai người làm sao sinh con?"
"Viên Lai Lai cái người này tướng ngũ đoản đến lúc đó nếu là kết hôn làm sao bây giờ? Có muốn hay không ăn nhiều chút , thuận tiện chỉnh cái mặt. . . . . ."
"Nếu mình nói Viên Lai Lai cậu nên... sửa đổi một chút chính là tính tình, thông minh do cha còn chưa tính, đến lúc đó còn phải liên lụy đứa nhỏ!"
Viên Lai Lai ở trong những lời nói không khỏi ngẩng đầu nhìn Hình Diễn, "Ý của bọn họ hình như là đang khuyên em nên đổi thành một người khác."
Hình Diễn nhíu mày cười yếu ớt, "Vào lúc này ngươi thông minh ngược lại bình thường."
. . . . . .
Ban ngày hầu như cả ngày ngồi trên xe sau đó mọi người ăn cơm xong đều trở về phòng của mình, Viên Lai Lai nằm trong ngực Hình diễn xem ti vi ở trong phòng hắn, khi thấy mệt mỏi cũng phát hiện Hình Diễn đã ngủ thiếp đi, nghĩ đến hắn mấy ngày này bận rọn công việc, chỉ sợ hôm nay là hắn cố ý nhín chút thời gian đi với cô ?
Ngối dậy đắp mềm cho hắn, chợt nghe thấy điện thoại nhìn màn hình rồi đi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
“A lô” tâm tình tốt nên giọng nói cũng ngọt ngào.
“Lai lai?” Giọng một người phụ nữ mang theo một ít lo lắng.
Trong lòng Viên Lai Lai đang vui vẽ “Mẹ? Ở nhà đang làm cái gì đó?”
Người phụ nữ thở dài “ Ba con bị cưỡng chế chuyển nghề, trường học của mẹ cũng tìm mẹ nói chuyện.”
Trong lòng Viên Lai Lai chấn động “Tại sao?” ba làm bộ đội cả đời tuân thủ nghiêm ngặt đầy kinh nghiệm, làm sao nói cưỡng chế chuyển nghề là chuyển nghề?
“Lai Lai” Viên mẹ thở dài một hơi, trong giọng nói mang đầy lo lắng lẫn dò xét “Mẹ hỏi con gần đây con có đắc tội với người nào không?”
Viên Lai Lai không hiểu mình đắc tội người nào? Cô không biết có người nào quyền lực như vậy? Hơn nữa nhiều lắm là cô đùa giỡn nam học sinh, làm sao có người quyền lực như vậy “Không có, con nhớ rõ là con không hề đắc tội người nào, a đúng rồi lúc trước đến phòng ăn con cùng một dì xãy ra cãi nhau, con mua cái bánh bao rõ ràng là năm đồng con đã đưa cho dì ấy mà dì ấy bảo là con chưa đưa, sau đó chúng con liền cãi nhau rất ồn ào, nhưng mà dì ấy không cần phải vì năm đồng tiền mà làm như vậy chứ.”
Viên mẹ lại thăm dò hỏi “Người này họ Hình? Gần đây người họ Hình có tìm tới nha, nói là họ biết con, còn nói chỉ cần con đáp ứng chuyện của bọn họ, thì bọn họ coi như không có chuyện gì xãy ra bỏ qua tất cả.”
Viên Lai sợ hãi họ Hình ? trong đầu thoáng ra Bà hình với khuôn mặt lạnh như