Mọi người trầm mặc một hồi lâu.
"Em có thể dùng dao, loại trái cây này không nên cắn."
Đầu óc Viên Lai Lai tạm thời không hoạt động, nhìn anh rồi lại nói một câu, "Tát ngõa địch tạp." (Tát Ngõa Địch Tạp là phiên âm của tiếng Thái, nếu mà nói khi gặp mặt thì có nghĩa là chào bạn, bạn có khỏe không, còn nếu nói khi tạm biệt thì có nghĩa là hẹn gặp lại, tạm biệt...-cám ơn chị Quỳnh nhiều)
"Ách. . . . . . Anh nói là, em có thể dùng dao cắt trái cây ra." Vẻ mặt của người đàn ông ngồi đối diện đã tối sầm lại, ngũ quan vẫn đang co giật một cách kỳ lạ.
"Tát. . . . . . Ngõa. . . . . . Địch. . . . . .Ủa? Anh biết nói tiếng Trung?" Viên Lai Lai thốt lên, nếu biết nói tiếng Trung thì mấy người này đâu cần phải nói chuyện với nhau bằng tiếng Thái ?
Mặt người đàn ông kia mặt ngày càng đen, ngồi bên cạnh Viên Lai Lai Hình Diễn nhịn không được bật cười, "Em thật đúng là một báu vật hiếm có, người ta đã nói vài câu tiếng Trung rồi, em còn ở đó mà “tát ngõa địch tạp”, rốt cuộc trong đầu em có bao nhiêu chất xám?"
Mặt Viên Lai Lai lúc đỏ lúc tái, quay về phía người đàn ông kia lại nói thêm một câu, "Tát ngõa địch tạp."
Kết quả mọi người đều nở nụ cười, Viên Lai Lai chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, mọi người nói cái gì đó bằng tiếng Thái, cười khoảng hai phút mới ngừng lại được, Viên Lai Lai âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy không liên quan đến mình mới tiếp tục lấy loại quả hồi nãy ăn tiếp, nhưng sao lại cắn không ra?
Ăn cơm tối Viên Lai Lai dẫn đầu đi ra tiệm cơm, bởi vì đi bộ, hơn nữa còn là một con đường rộng rãi thoáng mát, lúc về Viên Lai Lai vẫn còn hờn dỗi, cố tình đi trước không đợi Hình Diễn.
Hình Diễn bỏ hai tay trong túi thoải mái đi theo sau cô, bởi vì chân dài nên chiếm ưu thế, dù thế nào Viên Lai Lai cũng đi thật nhanh, anh vẫn chậm rãi đi theo sau cô, giống như tản bộ bình thường.
"Nghe nói nơi này lúc tối cũng không an ninh, cướp giật rất nhiều, em là con gái đi nhanh như vậy, lỡ như anh không theo kịp em, em cũng đừng tiếp xúc với kẻ xấu."
Viên Lai Lai nghe thấy lời này của anh quả nhiên bước chậm hơn vừa rồi một chút.
"Còn nữa em xem mấy cái phim kịnh dị, thật ra thì phần lớn dựa vào những câu chuyện người thật việc thật rồi sửa đổi lại cho hấp dẫn hơn, em có biết đây là một đất nước tin Phật mà ở trong Phật giáo thì chuyện gì cũng có." Hình Diễn tiếp tục hù dọa cô.
Dường như mọi phản ứng của Viên Lai Lai đều nằm trong dự đoán của anh, chỉ thấy cô nghiêm mặt đứng đó nhìn anh, "Anh nói dối!"
"Anh chưa bao giờ nói dối, hơn hết anh là một người theo chủ nghĩa duy vật, những chuyện kia anh cũng chỉ nghe người ta nói thôi." Đi tới bên cạnh cô, xoa nhẹ mũi cô, "Còn giận sao? Hãy uống cái này đi." Nói xong liền biểu diễn loại ảo thuật đơn giản nhất, từ phía sau lưng lấy ra một ly nước dừa, "Anh kêu ông chủ cho thêm chocolate, em nếm thử đi, xem như là đền bù lúc trên máy bay không cho em uống cà phê."
Viên Lai Lai quả nhiên bị đồ uống trong tay anh hấp dẫn, cầm lấy uống một ngụm, uhm, ngon, "Anh mua lúc nào vậy?"
"Mới vừa rồi trên đường đi." Vẻ mặt nhìn cô đầy thoả mãn, giọng anh dịu dàng hơn, "Uống ngon không?"
Viên Lai Lai gật đầu thẹn thùng, bị một ly đồ uống mua chuộc, nói ra thật là mất mặt, "Sao em không biết anh mua vào lúc nào vậy?"
"Em đi thẳng một mạch không hề quay đầu lại, đương nhiên không biết, anh đã đi một lát, lúc về lại thấy có người đi theo sau em đấy."
Viên Lai Lai bị sặc, ho khan, Hình Diễn vỗ nhẹ lưng cô, "Lúc ở chỗ này phải nhớ đi bên cạnh anh, nếu không anh phải bồi thường cho em biết bao nhiêu là tiền bồi thường tai nạn lao động."
Viên Lai Lai càng ho dữ dội hơn. Đây không phải là đùa bỡn cô sao!
Mặc dù lời nói của Hình Diễn phần nhiều là hù dọa cô, Viên Lai Lai cũng nên tin anh, dù sao ở nơi xa lạ này mình chỉ có thể dựa vào anh mà thôi, mấy ngày kế tiếp cô đều như hình với bóng đi theo sau anh, chỉ còn thiếu việc đi theo anh về phòng ngủ nữa thôi.
Dù có phòng thủ chặt chẽ cũng không thể không có chỗ sơ hở, một ngày nọ Hình Diễn đưa cô đi giám hộ công trình, đứng chỉ vào mảnh đất lớn trước mặt ở ngoại ô thành phố nói: "Xây một khu vui chơi giải trí ở chỗ này thì như thế nào? Lấy tên em, coi như là món quà anh dành tặng cho em, em thấy sao?"
Mặt Viên Lai Lai thoáng đanh lại, có chút khó xử, "Mỗi lần em đi khu vui chơi đều bị nôn mửa. . . . . ." Nếu lời nói xây một khu vui chơi là thật, trước không nói đến việc mình có chơi được hay không, dù là muốn chơi thử, cũng phải suy nghĩ qua một chút, tiền đi lại tiền ăn tiền thuê phòng đều phải tự lo liệu, nói như vậy, mình chẳng phải là rất thiệt thòi hay sao?
Khóe miệng Hình Diễn co giật, thu lại động tác vốn định ôm lấy cô, cô luôn như thế này, phá hỏng mọi bầu không khí lãng mạn .
Sau đó không đợi anh mở miệng, Viên Lai Lai lại cau mày nói: "Nếu chia cho em một nửa số tiền thu được em sẽ suy nghĩ lại."
. . . . . .
"Em đứng đây chờ, anh đi cùng với họ xuống kiểm tra một chút." Nói xong bỏ Viên Lai Lai ở lại một mình rồi đi xuống cầu thang cùng nhân viên của Thái Phương, đi được hai bậc thang lại không yên tâm quay đầu lại nhìn Viên Lai Lai, "Không được đi lung tung."
Viên Lai Lai nhìn ngắm vùng đồng bằng mênh mông bát ngát có chút say mê, bắt đầu mơ giấc mộng đẹp, vùng đất ở trước mặt dường như trong nháy mắt đã dựng lên đủ loại máy móc thiết bị trò chơi, tiền liên tục chảy vào trong tay cô, cô cười to vài tiếng, còn chưa cười xong đã cảm thấy một lực rất mạnh đánh vào người, sau đó cô đã ngã trên mặt đất, chờ đến lúc cô phản ứng kịp thì túi xách trong tay đã bị người ta giật lấy, cô chỉ thấy được bóng lưng của người đó.
Chết tiệt, lại bị Hình Diễn nói trúng! Quả nhiên bị cướp rồi !
Ví tiền của cô! Điện thoại của cô! Thẻ ngân hàng của cô! Thẻ căn cước của cô! Chìa khóa của cô!
Nghĩ tới những thứ này, cô nhanh chóng bò dậy đuổi theo tên cướp, vừa đuổi theo vừa la lên: "Mày đứng lại cho tao! Trả lại cho tao!"
Cô càng đuổi theo, tên cướp chạy càng nhanh, vốn đang nói giao khu, hai người chạy chạy đã đến nhiều người địa phương, tên cướp chỉ chạy vào ngõ hẻm, Viên Lai Lai dường như tìm được sự hứng thú, theo sát phía sau tên cướp, cứ thế bỏ qua lời nói của Hình Diễn.
Cuối cùng đã chạy đến ngõ cụt, tên cướp đứng đó thở hổn hển, hai tay vịn đầu gối nhìn Viên Lai