"Hả?" Tần Miểu nhăn mặt lại, "Lúc nãy mình vừa mới uống một ly nước chanh rồi kia mà."
"Vậy bây giờ cậu có cảm giác muốn chết hay sắp chết gì không?" Viên Lai Lai nhìn khắp người cô nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Pằng!
Bàn tay Tần Miểu không chút do dự đánh lên đầu Viên Lai Lai, "Còn chưa trở thành thanh niên tốt, chết cái gì mà chết?"
Viên Lai Lai hoài nghi, "Thật sự không có gì sao?" Chẳng lẽ Hình Diễn đã nói quá lên sao?
"Dĩ nhiên là không sao."
"Hình Diễn dặn bọn mình phải ở chỗ đông người, sao mình lại cảm thấy trong câu nói của thầy ám chỉ rằng cô sẽ gây bất lợi cho chúng ta ấy nhỉ." Nói xong lại bất an nhìn Tần Miểu, "Cậu thật sự không có cảm giác muốn chết?"
Tần Miểu sờ sờ ngực, mặt có vẻ khó chịu dáng vẻ, "Vừa nói như thế thật sự có chút. . . . . ."
Viên Lai Lai đơ người nhìn cô, "Cậu giả bộ ư."
"Giả bộ cái gì mà giả bộ! Lúc này chị đây thật sự không thoải mái!" Ngực nóng rừng rực, cảm giác như bị lửa thiêu đốt.
Viên Lai Lai trợn to hai mắt, "Có phải do ảnh hưởng của tâm lý không?"
"Đã từng bị người ta hại cho uống thứ thuốc X này, tớ bày tỏ một cách sâu sắc, mẹ nó tớ lại trúng thưởng rồi ! Tư Ninh cái đồ bỉ ổi đê tiện chết tiệt đó, vậy mà dám bỏ thuốc hại chết lão nương ta!" Ôi mẹ nó, ban đầu chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, không phải do Viên Lai Lai nói, cô còn chưa biết được rốt cuộc là không thoải mái ở chổ nào, lúc này thuốc đã phát huy tác dụng của nó, bắt đầu lan ra từ ngực, càng ngày càng nóng nực bứt rứt.
"Thuốc X mà cậu nói có phải là thứ thuốc "kia" không?" Không phải chứ. . . . . . Tư Ninh cũng thật quá tàn nhẫn, khiến cô ấy phải đi tìm đàn ông ngay bây giờ?
"Đúng như cậu nghĩ. . . . . . Ở đây một lát nữa tớ lên cơn có thể sẽ nhảy múa thoát y, cậu có muốn nhảy cùng với tớ không?" Ánh mắt Tần Miểu đảo khắp mọi nơi, "Dìu tớ đến phòng vệ sinh."
Viên Lai Lai ngẩn người ngây ngốc ngay tại đó, một lúc lâu mới phản ứng lại đỡ lấy cô, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Thầy nói thế nào?" Tần Miểu duy trì tỉnh táo, nhưng mà bây giờ cô muốn đòi nước. . . . . . nước lạnh!
"Thầy nói chúng ta phải luôn ở chỗ đông người. . . . . ."
"Ở chỗ đông người nhảy nhót thoát y sao?" Tần Miểu phản bác.
"Vậy. . . . . . Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
"Chết tiệt thầy sẽ không nói là không muốn tới cứu chúng ta chứ?" Tần Miểu nổi giận, trực tiếp trút giận lên người Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai vô tội, cô cũng không biết sẽ xảy ra tình huống như thế này, vào phòng vệ sinh, cô với tay khóa cửa, " Hình như thầy ấy đã nói. . . . . . thầy nói sẽ đến đón chúng ta, như vậy có tính là đến giải cứu chúng ta. . . . . ."
Tần Miểu đang rửa mặt ngay cạnh bồn rửa mặt, "Khó trách thầy thường nói trong đầu cậu toàn là đậu hủ, xem ra là phân mới đúng, có người muốn hại cậu mà cậu cũng không nhận ra, nếu không phải lão nương ta thông minh. . . . . ."
"Vậy tại sao cậu lại bị hại. . . . . ."
"Ách. . . . . . Không được ngắt lời tớ!"
"Hử. . . . . ." Viên Lai Lai bĩu môi.
"Tớ vừa nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Chúng ta phải ở đây chờ người đến cứu sao?" Đang ở trên biển, khó tìm lắm không?
"Gọi điện thoại, cậu là heo sao! Gọi 119!" Tần Miểu không kìm chế được lại đánh vào đầu cô một cái.
Viên Lai Lai càng vô tội hơn, "119 là chữa cháy, không thể gọi được!"
Cái gì? "Bây giờ là 110 rồi ! Mau gọi, mau gọi lẹ đi!"
"Ngoài vùng phủ sóng. . . . . ." Đây mới chính là vấn đề, cô chưa gặp qua chuyện mất sóng mất tín hiệu khi đang ở trên tàu, chắc chắn là có người cố ý.
Tần Miểu im lặng, lại rửa mặt lần nữa, nóng quá a a a a a a!
Hai người ngồi dưới đất giương mắt nhìn, Tần Miểu không biết moi từ đâu ra một hộp thuốc ngoảnh sang chỗ khác hút thuốc, Viên Lai Lai lén lén lút lút nhìn cô rất nhiều lần, Tần Miểu cũng giả vờ như không thấy.
"Cho tớ hút thử một hơi?" Viên Lai Lai đề nghị.
Tần Miểu liếc cô một cái, "Đồ con nít còn mơ ngủ."
". . . . . . Tớ đã 27." Cô ấy chế giễu người khác như vậy sao?
"Suy nghĩ của cậu có hơn đứa con nít bảy tuổi không?" Tần Miểu phả khói trước mặt cô, Viên Lai Lai bị sặc, quay mặt đi ho khan hai tiếng, kết quả lại bị Tần Miểu nhìn một cách khinh bỉ, "Ngửi còn ngửi không được, còn muốn hút nữa không?"
Ý định ban đầu của Viên Lai Lai chỉ muốn phản bác lời cô nhưng lại bị khinh thường, "Cậu có cảm thấy khá hơn một chút nào không?" Câu nói này của cô chính là thả con tép bắt con tôm!
"Cậu cứ nói tiếp đi." Tần Miểu tiếp tục khinh thường, đứng dậy đi rửa mặt thêm lần nữa, lần này rửa khoảng chừng năm phút đồng hồ.
"Uhm. . . . . . Cậu. . . . . ." Cô ậm ừ hồi lâu mới nói ra vấn đề chính!"Cậu nói cậu đã từng trúng thưởng, kể một chút đi! Tại sao tớ không biết? Cậu còn giấu tớ bao nhiêu chuyện?" Cô càng nói lại càng hùng hồn.
Tần Miểu ngồi xuống tựa đầu vào tường, đập đầu vô tường một cái, ánh mắt có chút tan rã mất mát, "Ở quán bar uống say bí tỉ không còn biết gì, bị người ta bỏ thuốc sau đó gặp nam chính làm cái chuyện 419 kia, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?"
"Vậy anh ta đẹp trai không? Dáng người đẹp không?" Viên Lai Lai vội hỏi.
Pằng! Lại một cái tát, "Cậu là heo sao! Chẳng lẽ lúc này cậu không lo lắng tớ có phải đã bị "ăn" rồi hay không?
"Ách. . . . . . Không phải cậu đã nói 419 đó sao, chẳng lẽ chuyện đó còn có thể giả?"
Cốc cốc cốc.
Giọng Tư Ninh dịu dàng tươi cười truyền từ ngoài vào, "Lai Lai, Tiểu Diệu? Hai em có ở trong đó không?"
Sau đó là tiếng vặn nắm cửa nhưng cửa đã bị khóa trái nên không mở ra được.
Tần Miểu cười nhạo một tiếng, "Tiểu Diệu? Tớ mà thèm vào, sao cô ta có thể