Viên Lai Lai lúng túng cười cười “ Em gái tôi, nó mặc dù mù, nhưng trực giác rất chuẩn, ha ha , ha ha.”
“ Cô còn muốn đi ăn cơm với tôi không?” Hình Diễn lên tiếng một lần nữa.
“ Không không không.” Viên Lai Lai vừa cười lui lại phía sau “ Tôi phải đi xem em gái, nó bị mù, sợ nó lại không tìm được đường về nhà thì không tốt lắm, bye bye!”
Nói xong lấy tốc độ còn nhanh hơn so với Tần Diệu chạy mất trong đám đông.
Hình Diễn nhìn bóng lưng cô trong đám đông nhếch miệng cười, ngay cả cảm giác khó chịu bị họ chạm vào lúc nãy cũng biến mất, xoay người đi vào trung tâm thương mại.
Một tuần lễ sau, Viên Lai Lai đi học sớm chờ, nhìn lối vào của giáo viên đi dạy, lần trước đùa giỡn không thành công, lại bị hắn đùa giỡn, cô không cam lòng, đợi qua một tuần mới dám đến nhìn hắn, hi vọng hắn đã quên cô. Bình thường không phải lúc này hắn đã xuất hiện sao? Sao hôm nay lại trễ như vậy!
Rốt cuộc, nửa giờ sau cô nhìn thấy cặp mắt hoa đào của Hình Diễn, cô lập tức kích động, nhìn chung quanh hắn cùng mấy giáo sư, không để mắt đến những trận hoa si, hấp ta hấp tấp trực tiếp chạy lên “Giáo sư, thầy thật đẹp trai!”
Nói xong nháy mắt một cái chờ đối phương đáp lại.
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
Đúng như dự đoán, Hình Diễn bước tới, nhìn cô như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một lúc “Ừ, tất cả mọi người đều nói như vậy.”
Mặt Viên Lai Lai đen lại, kế tiếp không phải là hắn mặt đỏ lên xấu hổ, sau đó bụm miệng chạy đi sao? Tình tiết chuyện này thay đổi cũng quá xa nha.
“Giáo sư, em. . . . . .Em thích thầy!” Dường như là lấy tất cả can đảm “Em thích thầy! Từ lần đầu tiên gặp, em không quên được thầy, em biết việc này đối với thanh danh của thầy không tốt, nhưng nếu thầy nguyện bỏ qua điểm số cho em, cho em một danh nghạch có thể đi du học, em đảm bảo tuyệt đối sẽ không trở lại quấy rầy thầy.” Viên Lai Lai chân thành nhìn hắn, lại thấy mắt hoa đào nhìn cô thật sâu.
“Bạn sinh viên này, em gái cô còn mù không?” Hình Diễn mím mội chậm rãi mở miệng.
Viên Lai Lai tuyệt vọng, mẹ kiếp hắn vẫn còn nhớ cô! Thật là ném ném ném ném ném. . . . . .Người ! “ Không, Không có mù. . . . . . . . .”
Nói xong quay đầu bỏ chạy theo bản năng, nhưng lại nghĩ, mình chạy, 30 điểm không thể biến thành 60. Chần chừ nửa ngày, hắn thích sạch sẽ nghiêm trọng, chán ghét nữ sinh đến gần mình, nếu xuống tay với hắn không được vậy thì xuống tay với người bên cạnh hắn đi, đôi mắt lóng lánh, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn “Giáo sư, em trai thầy bao nhiêu?”
Lúc đầu Hình Diễn sửng sốt, mặt đỏ lên sau đó chuyển thành đen.
Chính Viên Lai Lai cũng sửng sốt, rất nhanh cô phát hiện mình nói sai “Em chỉ muốn hỏi em trai thầy mấy tuổi!”
Hình Diễn trầm ổn nhìn cô, ngụ ý nói “Tôi bao nhiêu tuổi, em trai tôi bấy nhiêu tuổi.”
Viên Lai Lai vốn là da mặt dày, phản ứng rất nhanh “Em nói là em trai thầy và thầy cùng một mẹ sinh ra. . . . . .”
“Hình Diễn nhíu mày “Chẳng lẽ còn có thể tách ra sinh?”
. . . . . . . .
“Thầy có em trai không?” Viên Lai Lai hoàn toàn im lặng.
“Em không tin?”
Xảy ra chuyện gì! Rõ ràng là vấn đề rất đơn giản, tai sao cô có cảm giác càng ngày càng thô tục! “Em là hỏi! Giáo sư là con một sao!” Chuyện này là có sâu xa trong đó!
Hình Diễn nhếch miệng cười “Sinh viên này, tên, lớp học. Xem ra tôi cần nói chuyện với thầy hướng dẫn của em.”
Một trận gió thổi qua, không thấy bóng dáng của Viên Lai Lai, chỉ còn lại Hình Diễn cười như không cười.
Trong lớp, Viên Lai Lai tìm một góc ít người để suy nghĩ đối sách, trong lòng không yên cắn bút, hoàn toàn không có nghe Hình Diễn đi vào nói cái gì, cũng không phải là cô không nghe, mà cho dù cô có nghe cũng không hiểu, ước mơ ban đầu của cô là thiết kế, bị ba cưỡng chế sửa lại nguyện vọng thay vào đó là tài chính quốc tế, cả lớp hai mươi người, 16 người là nam, tuy rằng rất hợp ý cô, có thể đùa giỡn nhiều trai đẹp như vậy, nhưng lấy sự thông minh của cô đúng là nghe không hiểu khoá học này, kết quả dường như chuyên môn của cô là đùa giỡn trai đẹp, đùa giỡn trong lớp xong liền đến các lớp khác sau đó vươn ma chưởng đến các đàn em lớp dưới, cũng vì vậy cô có danh hiệu “đồ lưu manh”, thậm chí hiện tại khi cô đi múc nước, đàn em lớp dưới thấy cô liền bỏ chạy.
“Tốt, hôm nay học tới đây thôi, bây giờ bắt đầu điểm danh.” Hình Diễn khép sách lại lơ đãng nói.
Tần Diệu đẩy Viên Lai Lai mộng du hai tiết