Đến phòng ăn Viên Lai Lai chỉ vào thực đơn “ Tôi muốn bò bít tết cùng rượu đỏ, tôm viên tươi, cá tuyết, Tiramisu(*), pizza trái cây, hạt socola, quả xoài, một phần canh borscht(**).” Nói xong không nhìn vẽ mặt quái dị của người phục vụ, đem thực đơn đưa cho Hình Diễn.
Hình Diễn không liế mắt nhìn thực đơn, liền đưa cho người phục vụ “Theo những thứ cô ấy nói mỗi thứ một phần, sau đó làm cho cô ấy một chén cháo, bảo đầu bếp nấu nhừ một chút.” Ngừng lại một chút rồi nói “Để đường nhiều một chút.”
“Vâng, cậu chủ.” Người phục vụ đáp ứng rồi lui ra.
Viên Lai Lai nhìn chằm chằm Hình Diễn “ Giáo sư, em có một chút không hiểu lời nói lúc nảy của thầy, cái gì gọi là có thể cho cô ấy một chén cháo? Hơn nữa Vân Trung Hải này là sản nghiệp của Hình thị sao? Nếu là như vậy, thầy không thể hẹp hòi như vậy, cả đời em lần đầu tiên đến nơi này, em muốn ăn cháo thì ở đâu không thể ăn, thầy là khi dễ em giai cấp nông dân sao? Thầy làm như vậy là không đúng, người là giáo sư tại sao có thể làm ra việc xấu xa như vậy!”
Hình Diễn ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, không trả lời hỏi ngược lại “Viên Lai Lai, ngày hôm qua một đêm không ngủ, liền vẽ một vài thứ?”
Một vạch đen thổi qua, cho hỏi có người nào gặp qua một Giáo sư không đứng đắn như vậy?
“Giáo sư em cảm thấy bây giờ không đói bụng, em nên trở về ký túc xá ngủ, những bức vẽ này đưa cho thầy, chờ em trở thành như Picasso sống lại, qua đời như Van Gogh, thầy liền phát tài.” Nói xong liền đứng dậy, tay bị Hình Diễn nắm lại
“Ăn xong cháo mới đi.” Không cho thương lượng đường sống.
“Chén cháo nơi này hai ngàn tệ cũng giống chén cháo một tệ nơi căn tin trường học, em nghĩ Giáo sư nên tiết kiệm tiền đi, em. . . . . . .” Lời còn chưa nói hết người bị Hình Diễn đè lại.
"Ăn xong mới đi"
Thật là, mời ăn cơm còn ép buộc như vậy hay sao?
Nguyên bửa cơm, Viên Lai Lai ăn không biết ngon, hai người không nói lời nào, cho đến khi Hình Diễn lái xe đưa cô về ký túc xá, trước khi đi vẫn không quên dặn “Ngày mai nhớ đến công ty học thêm.”
Ở trong lòng Viên Lai Lai mặc niệm 300 câu “Là mình tự chuốc phiền phức, Là mình tự chuốc phiền phức, là mình tự tìm . . . . . . .”
Ba ngày liền mỗi buổi sáng Viên Lai Lai đúng giờ xuất hiện trong phòng làm việc của HÌnh Diễn, nói cho oai là đi học thêm, chẳng bằng nói là đến nhìn hắn một người cuồng công việc, mỗi ngày đúng là chán chết được nhìn truyền hình, cơm trưa thì thư ký mua cho, cuối cùng tan việc thì cùng nhau đi ăn cơm.
Hắn không nói nhiều lắm, cử chỉ lời nói dịu dàng, làm Viên Lai Lai có một loại ảo giác, cho rằng hắn dịu dàng như thế chỉ vì cô, thế nhưng lúc cô nhìn thấy hắn nói chuyện với người khác, cũng dịu dàng giống như vậy, lại cảm thấy tự mình đa tình, vấn đề này cô cứ nghĩ mãi suốt ba ngày ba đêm cũng không hiểu rõ vì vậy cô buông tha không nghĩ nữa.
Cứ mỗi sáng sớm Hình Diễn sẽ đưa một xấp tài liệu cho cô coi, bao nhiêu người muốn vào Hình thị để ăn cắp những tài liệu bí mật, nhưng hết lần này đến lần khác cho cô cơ hội tốt để xem như vậy cô có xem cũng không hiểu, cuộc sống có cái gì so với chuyện như thế này buồn bực?
Trong lúc này Hình Diễn rất bề bộn nhiều việc, không ngẩng đầu lên nói với Viên Lai Lai vừa tỉnh ngủ trên ghế sa lon “Đói thì ăn một chút socola, tan ca dẫn em đi ăn cơm.”
Viên Lai Lai sửng sốt “A” một tiếng. Từ khi hắn biết cô hay bị tuột huyết áp, mỗi ngày trong túi của cô không hiểu sao lại có rất nhiều socola, thẻ VIP thang máy chuyên dụng, hắn không nói, cô cũng làm bộ như không biết.
Duỗi người một cái cô đi đến bên cạnh Hình Diễn, kéo ghế ngồi chống cằm nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười “ Giáo sư, em mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc của thầy, thầy biết người bên ngoài nói như thế nào không?”
Cô đang rất hào hứng hỏi hắn, nhưng hắn không chút nào để ý, chỉ “uhm” mọt tiếng, khiến Viên Lai Lai muốn đấm một quả đấm vào hắn.
“Bọn họ đều nói chúng ta đang yêu.” Ngón tay hạ một tiếng “Pặc” bút đánh rơi trên bàn, Hình Diễn tránh được ngước lên nhìn cô.
“Em cũng cảm thấy là chúng ta đang nói chuyện yêu đương?” Khóe miệng Hình Diễn cười sâu hơn, ngay cả mắt cũng mang ý cười.
Viên Lai Lai lắc đầu một cái “ Không phải, em và Giáo sư làm sao có thể nói chuyện yêu đương.”
“Viên Lai Lai từng yêu sao?” Một lúc lâu, Hình Diễn mới trầm giọng nói.
Viên Lai Lai suy nghĩ một chút, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, mà khóe miệng Hình Diễn hình như cứng lại “ Lúc trước Viên Lộc đi Mỹ muốn em chờ anh ấy về, giữa bọn em chắc là quan hệ yêu đương.”
Hình Diễn cau mày “Viên Lộc là ai?”
“Là thanh mai trúc mã, cúng em mỗi ngày đều ở chung một chổ, khi còn nhỏ mỗi lần em bị ăn hiếp anh ấy sẽ đứng phía trước em, nhưng hai năm trước anh ấy đã đi nước ngoài rồi.” Viên Lai Lai nhớ lại chuyện trước kia, so với lúc nảy tinh thần phấn chấn hơn, lại không thấy con ngươi càng ngày càng sâu của người nào đó.
“Em thương anh ta?” Hình Diễn nắm bút mạnh thêm một chút.
“Cũng có thể coi là như vậy, anh ấy nói khi anh ấy trở về liền lấy em.” Viên Lai Lai nhún vai, không nghĩ đến sẽ có một ngày cùng Hình Diễn thảo luận vấn đề này.
“Viên Lai Lai, những lời như thế em tin?” Hình Diễn cười nhạo một tiếng, cúi đầu duyệt văn kiện.
Viên Lai Lai kích động, bút rơi cũng không kịp nhặt lên tốc độ thật nhanh nói “Đương nhiên tin, anh ấy nói gì em đều tin!”
“Vậy tôi đâu, em tiếp cận