12.
Chợ
Edit: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Ngủ không bao lâu, Vô Tình mở mắt, nghe được ngoài viện có tiếng đập cửa rõ ràng.
Phát hiện Utherus còn chưa trở về, Vô Tình liền đứng dậy đi mở cửa, nghĩ chắc là người trong tộc tới thăm Utherus đi.
Vô Tình mở cửa viện, quả nhiên thấy một thú nhân cao lớn, tóc dài ngang lưng màu xám, trong tay còn cầm lễ vật.
“Ngươi là đến tìm Utherus sao? Y hiện không có ở nhà, ngươi muốn vào ngồi, chờ y trở về không?” Vô Tình thấy thú nhân này đứng trước cửa nhìn mình đờ ra, liền mở miệng nói.
“Không, không, ta đến xem rồi đi ngay ” thú nhân cao to nghe được Vô Tình nói, phục hồi tinh thần lại, “Được rồi, cái này, cho ngươi.” Thú nhân tiện tay đưa lễ vật mang đến cho Vô Tình.
Thấy Vô Tình nhận đồ, thú nhân thoả mãn ly khai.
Thú nhân này chắc là bằng hữu của Utherus, đến thăm còn mang lễ vật, hơn nữa không để lại lời nhắn, hẳn là bằng hữu rất thân quen mới có thể như vậy, Vô Tình nghĩ.
Bất quá chuyện phát sinh kế tiếp khiến hắn không nghĩ như vậy được nữa, bởi vì thú nhân đi không bao lâu, lại có mười mấy thú nhân lục tục tới, đều là đưa quà rồi đi.
Lẽ nào đây là phong tục ở đây, có người từ bên ngoài trở về, tất cả mọi người đến tặng lễ? Vô Tình tiếp nhận món lễ vật thứ mười ba, nghi hoặc.
Nghĩ nếu tiếp tục ngốc ở nhà như thế sẽ bị tiếng đập cửa quấy rối đến nhịn không được, Vô Tình quyết định đi tìm Utherus.
Chuyện của bộ lạc bọn họ thì cứ để tự y giải quyết đi, mình một ngoại nhân ở đây bận việc cái gì? Đi ra ngoài còn có thể thuận tiện nhìn tình huống bên ngoài, thuận tiện nhìn “Giống cái” theo như lời Utherus có đúng hay không là người giống như mình.
Vô Tình đóng cửa đại môn, rồi một mình ra cửa.
Dọc theo đại lộ đi về phía trước, có thể thấy hai bên đường nằm san sát sân và nhà.
Lúc mới bắt đầu trên đường gặp phải người không nhiều lắm, nhưng là đủ để Vô Tình hỏi đường.
Bất quá chợ càng ngày càng gần, người cũng trở nên nhiều lên.
Trên đường hắn còn thấy một ít nam nhân vóc dáng so với mình không sai biệt lắm, da màu mạch sắc hoặc màu mật ong.
Bọn họ phần lớn mặc trường sam (là cái áo dài đến chân như người Ấn), để tóc dài, bất quá tóc bọn họ có nhiều màu, lại không có ai màu đen.
Đây chắc là “Giống cái” theo như lời Utherus, Vô Tình suy đoán.
Những ngôi nhà gần chợ đều làm từ gỗ, nhà nhỏ đi rất nhiều, sân cũng nhỏ đi rất nhiều.
Trong nhà trên cơ bản đều là “Giống cái” ở, Vô Tình vừa đi, vừa quan sát.
Rốt cục đi tới một con phố người đi đường tương đối đông đúc, hai bên đường có các cửa hàng và sạp hàng khác nhau.
Đây là chợ ở đây sao, Vô Tình nhìn cảnh tượng trước mắt.
Rất giống với trấn nhỏ hắn thấy trước đây, nhưng cái “Trấn nhỏ” này độ lớn gấp không biết bao nhiêu lần.
Trên đường lui tới nhiều người, màu tóc khác nhau, có trắng, vàng, đỏ; phục sức khác nhau, có mặc da thú, mặc áo ngắn, mặc trường sam.
Vô Tình bắt đầu cảm nhận được, một người tại xã hội như vậy, cho dù ngươi có quái cũng không có ai lại thấy quái đâu.
Chỉ cần ngươi có một mũi hai con mắt, có nhân dạng, vậy tuyệt đối không phải ngoại tộc.
Đi ở trên đường, Vô Tình nhìn chung quanh, đừng nói chợ này rất lớn, hàng hóa cũng đủ loại.
Vô Tình đang do dự có nên tìm một người tới hỏi có gặp qua Utherus hay không?, Chợt nghe thấy có người gọi hắn.
Nghe tiếng nhìn lại là một thú nhân cao lớn đầu bạc, mặc một thân áo ngắn.
Bất quá, người này có quen hắn sao?
“A Tình, quả nhiên là ngươi! Ngươi không nhận ra ta sao, ta là Mễ Tạp Kiệt, là bạch báo đêm qua.” Mễ Tạp Kiệt liếc mắt liền thấy giống cái mỹ lệ ngày hôm qua hắn gặp, đang đi ở trên đường, thật cao hứng bắt đầu chào hỏi, bất quá giống cái này hình như không nhận ra hắn, hắn có một chút thất vọng.
“Xin chào, Mễ Tạp Kiệt.” Vô Tình thấy một đại nam nhân lộ ra vẻ mặt thương tâm, thực sự có điểm không chịu được rét.
(ý là biểu tình của Mễ Tạp Kiệt làm hắn nổi da gà) Hắn ngày hôm qua là một con báo, ngày hôm nay nhanh chóng biến thành một đại nam nhân, bảo mình nhận ra thế nào được?
“Ừ, xin chào, A Tình.” Nghe được tiểu giống cái thân thiện chào hỏi với mình, Mễ Tạp Kiệt liền hài lòng, ngẫm lại cũng phải, giống cái này chỉ thấy trạng thái tự vệ của mình, không nhận ra cũng là bình thường.
“Ngươi biết Utherus ở đâu không?” Vô Tình hỏi cái mình muốn biết, dạo phố cũng đủ rồi, nên đi tìm người về nhà thôi.
“Biết, y còn đang mua đồ, ta mang ngươi đi tìm y nha.” Mễ Tạp Kiệt nhiệt tình đáp.
Vô Tình gật đầu, có người dẫn đường, không thể tốt hơn.
******************************************************************************
Một mặt khác, Utherus buổi chiều cõng một gùi trúc lớn, diện vô biểu tình hầu như đi qua tất cả các quầy đồ dùng cho giống cái.
Nghĩ dù sao chuyện mình đem về một giống cái ấu tể là giấu không được rồi, đơn giản kệ nó đi…
Utherus đang do dự đi vào một quầy phục sức cho giống cái.
Tuy nói là không phải không có thú nhân giúp bầu bạn mua y phục, nhưng làm một giống đực độc thân, lại vì giống cái, lại còn là một giống cái ấu tể sắp trưởng thành mua quần áo, Utherus có một loại cảm giác sắp bị trở thành ông chú biến thái, y tỏ vẻ áp lực rất lớn…
“Ôi, Utherus ngươi đã trở về.” Chủ quầy Monica hướng về Utherus đang đi vào trong quầy hô lên, nhìn Utherus đeo một gùi lớn, bên trong đều là đồ dùng của giống cái.
Nghe nói Utherus dẫn theo một giống cái ấu tể trở về, xem ra việc này không giả.
Utherus hữu hảo gật đầu.
Monica là một giống cái có chồng, thích may y phục, y phục giống cái do Monica may là đẹp nhất.
“Tới mua quần áo cho tiểu giống cái nhà ngươi? Sao không để hắn đến tự mình thử xem?” Biết Utherus ít lời, Monica cứ tự nói không thôi.
“Utherus.” Đang lúc Utherus không biết làm sao đáp lời, y nghe được một âm thanh quen thuộc gọi mình, nhìn lại, đó không phải bảo bối nhà mình thì là ai? Bất quá Mễ Tạp Kiệt bên người bảo bối nhà mình là từ đâu chui ra? Tiểu bảo bối là theo Mễ Tạp Kiệt tới được đây?
“A Tình, sao lại đi ra ngoài?” Utherus rất nhanh đem người kéo về cạnh mình, sau đó hỏi.
Không có trả lời câu hỏi của Utherus, Vô Tình có hứng thú nhìn phục sức trong quầy y phục, y phục này phần lớn đều là trường trang (trang phục dài), so với phục sức của mình có rất nhiều chỗ tương tự, bất quá cổ