22.
Hái thuốc
Edit.
An Braginski
Beta.
Nhung Nguyên
Từ hôm đó, Utherus hầu như chiều nào về nhà cũng đều mang theo thương tích, kết quả tranh đấu cuối cùng thế nào Vô Tình không biết, đó cũng không phải điều hắn quan tâm, điều hắn quan tâm là gần đây dược lưu thông máu hóa ứ hắn mới nghiên cứu chế tạo đã có người dùng thử.
Vết thương của thú nhân vốn khỏi rất nhanh, bôi dược xong hầu như lành ngay lập tức, điều này làm cho Vô Tình rất thoả mãn.
Mà sáng sớm hôm nay, ăn xong bữa sáng Utherus liền đi ra.
Vô Tình nhàn rỗi vô sự bèn nhảy lên đỉnh cây hoa gạo trong tiền viện nhà Utherus ngắm phong cảnh.
Hắn rất thích đứng ở chỗ cao, mặc dù có người nói trên cao đón gió lạnh (nghĩa bóng: chức quyền, phú quý… càng lên cao thì càng cô độc, càng nguy hểm), nhưng để thấy được tuyệt cảnh mà chỉ đứng trên cao mới có thể thấy, bỏ ra nỗ lực luôn luôn đáng giá.
“A Tình ——” Kiệt Ni hướng Vô Tình trên đỉnh đại thụ phất tay kêu lên, y ngày hôm nay muốn lên núi giúp cha hái thuốc, nghe cha nói A Tình đối thảo dược có hứng thú, liền đến hỏi hắn có muốn cùng đi hay không.
Bất quá còn chưa tới nhà Utherus, liền thấy thân ảnh quen thuộc đứng ở cao cao trên đỉnh đại thụ.
Ai tới nói cho y biết làm sao A Tình có thể trèo lên đó? Cùng là giống cái chưa trưởng thành mà A Tình sao lại luôn luôn đả kích người khác như thế? Lớn lên xinh đẹp cũng thôi, còn có bản lĩnh như vậy.
Ngày hôm nay lại nhìn thấy A Tình, sự sùng bái của Kiệt Ni đối với hắn lại tăng lên vài phần.
Nghe có người gọi mình, Vô Tình theo tiếng nhìn lại, phát hiện là người quen, liền phiêu phiêu từ đỉnh cây hạ xuống, vừa mới đến trước mặt Kiệt Ni, đã thấy y ngơ ngác nhìn mình, liền mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“À…” Nhìn thấy A Tình chậm rãi bay xuống trước mặt, Kiệt Ni có cảm giác như ảo mộng, lăng lăng chưa hồi thần được, vừa rồi A Tình như vậy thật sự rất đẹp! Nghe A Tình nói, Kiệt Ni mãnh liệt lấy lại tinh thần, nhịn không được mặt đỏ lên, vừa rồi mình thế mà lại bị mê hoặc…
“Ta… Ta muốn vào núi hái thuốc, A Tình có muốn cùng đi hay không?” Kiệt Ni vẻ mặt chờ mong, thực sự rất muốn cùng đi với A Tình, một giống cái mỹ lệ như vậy nhìn nhiều vài lần sẽ làm cho ta thấy toàn bộ thế giới đều tốt đẹp hơn rất nhiều!
“Có thể.” Bị con mắt ngập nước của tiểu hài tử chờ mong nhìn, Vô Tình nghĩ nếu nói “Không”, tiểu hài tử này có thể sẽ khóc luôn không.
Vừa hay hái thuốc đúng là việc hắn hứng thú, cho nên cũng sẽ không cần phải cự tuyệt.
“Da ——” (yeah~) Nghe được đáp án, Kiệt Ni hưng phấn nhảy dựng lên, ngày hôm nay y có thể cùng A Tình đi hái thuốc rồi! “Đi thôi!” Kiệt Ni kéo tay A Tình đi, dường như rất sợ hắn sẽ đổi ý không đi.
Bị một tiểu hài tử lôi kéo không buông tay, Vô Tình hắc tuyến đầy đầu, hình như mình chưa chuẩn bị cái gì để đi hái thuốc.
Thấy người lôi kéo mình còn đeo một giỏ trúc, chắc là Kiệt Ni có công cụ hái thuốc, Vô Tình tự an ủi.
Cũng không biết Utherus trở về thấy hắn không ở nhà sẽ thế nào, cố gắng trở về trước cơm trưa thì tốt hơn, Vô Tình nhủ thầm.
Bất quá hắn tựa hồ đã quên, trước đây tại sơn động hắn mà đi ra ngoài, cũng có bao giờ quan tâm Utherus sẽ thế nào?
“A Tình là vu y sao?” Nghe cha nói qua chuyện A Tình cứu người, Kiệt Ni đi ở trên đường, thuận tiện đưa ra nghi vấn trong lòng mấy ngày nay.
Y sau đó cũng sẽ giống cha trở thành vu y trong bộ lạc, đến lúc đó có thể cùng A Tình thỉnh giáo thỉnh giáo nhiều hơn.
Ngay cả người mà cha cứu không được, A Tình đều có thể cứu về, thực sự là lợi hại.
“Không phải.” Vô Tình trực tiếp phủ định, đại phu, hắn hình như cho tới bây giờ đều chưa bao giờ nhận danh xưng này.
Đại phu hẳn là hành y tế thế, hắn hẳn là một đao phủ thì đúng hơn, phối dược phần lớn đều không phải dùng để cứu người, cho dù nghiên cứu chế tạo một ít dược cứu người cũng là xuất phát từ nhu cầu của bản thân.
“Không phải? Vậy y thuật ngươi sao lại tốt như vậy?” Vốn cho rằng A Tình hẳn là vu y, nghe được A Tình trả lời Kiệt Ni càng thêm giật mình.
Phải biết rằng người bình thường không hiểu y thuật, không có học chuyên môn thế nào có thể biết trị bệnh cứu người?
“Biết y thuật thì nhất định là vu y sao?” Vô Tình hỏi ngược lại, y thuật kỳ thực chỉ là vì muốn hiểu thêm nhân thể và dược lý, thuận lợi cho việc sát nhân mà thôi.
Hiện tại không cần giết người nữa, nhưng chế thuốc vẫn là một thói quen của hắn.
Kỳ thực Vô Tình hiện tại cũng không nghĩ mình đang làm chuyện tốt gì, lần kia cứu người bất quá là ngoài ý muốn, hắn chỉ là cần phải có người đến dùng thử tân dược mà thôi…
“Ặc… Hình như cũng có thể không phải.” Đích xác biết y thuật cũng không nhất định phải là vu y, tựa như biết làm cơm cũng không nhất định là trù sư (đầu bếp) vậy.
Bất quá A Tình không làm vu y thực sự là đáng tiếc.
Tuy rằng mình sẽ được bồi dưỡng thành vu y kế tiếp trong bộ lạc, thế nhưng có thêm một vu y luôn luôn là chuyện tốt, số người có thể trở thành vu y vốn rất ít.
Không được, y nhất định phải đem A Tình đi theo con đường làm vu y, người lợi hại như vậy không hành nghề y, rất đáng tiếc!
Trong lúc vừa đi bộ vừa trò chuyện, đại lộ lát đá dần thay bằng đường đường mòn quanh co, đường vào núi đã mơ hồ có thể thấy được.
“A Tình, ngươi xem bên kia.” Kiệt Ni chỉ vào một khu vực đầy thực vật phát triển rất tốt nói, “Nơi đó trồng đều là mễ lương (lúa gạo), sắp chín rồi; nếu như A Tình muốn ăn, lúc chín có thể tới thu gặt một ít, đem về cất đi từ từ ăn.”
Thấy Kiệt Ni chỉ vào một mảnh đất giống ruộng lúa, Vô Tình bắt đầu minh bạch lương thực ở đây đến từ phương nào.
Bất quá, mạ trong ruộng lúa tựa hồ có chút lớn, mà hạt thóc còn chưa vàng cũng rất lớn.
Nghe được Kiệt Ni nói mình có thể đến thu gặt, Vô Tình có chút nghi hoặc: “Những mễ lương này không có chủ nhân sao, vì sao ta có thể tùy ý thu gặt?”
“Ngươi đương nhiên có thể, ngươi cũng có thể bảo Utherus hỗ trợ.
Mấy thứ này vốn là tùy ý gieo, để tiện cho giống cái thu gặt, không có ai chuyên môn quản lý, dù sao chỉ có giống cái mới thỉnh thoảng dùng ăn một ít.” Kiệt Ni đột nhiên hiểu ra nguyên nhân cha muốn mình hảo hảo chiếu cố A Tình rồi, hắn rốt cuộc trước đây là sinh hoạt thế nào, khuyết thiếu thường thức đến không thể nào hơn!
Để phổ cập thường thức cho A Tình, Kiệt Ni tiếp tục nói, “Phụ cận còn trồng các loại thực vật khác, A Tình nếu cần có thể hái.” Nói Kiệt Ni còn chỉ cho A Tình các khu khác.
Bị Kiệt Ni dùng nhãn thần đồng tình (tỏ vẻ thông cảm) nhìn, Vô Tình nghĩ mình có lại hỏi sai vấn đề nào rồi hay không.
Sau đó hắn đột nhiên ý thức được ở chỗ này dường như thực vật đều rất đầy đủ, nhưng đa số mọi người đều ăn thịt.
Mấy thứ này tuy rằng là cố ý trồng ở đây, nhưng là so với mọc hoang không có khác nhau lắm, hơn nữa những thực vật này cũng không phải món chính của người ở đây.
Cho nên những thức ăn chay còn không có xử lý này hầu như là không có ai hiếm lạ (không ai thèm lấy)…
Dọc theo đường nhỏ lên trên núi, cây cối trở nên rậm rạp hơn.
Bất quá đối lập với rừng rậm Tát Ma, trên ngọn núi này cây cối thấp bé hơn nhiều lắm, thực vật cũng bình thường hơn nhiều lắm, chí ít Vô Tình sẽ không nhìn thấy thực vật ăn thịt nữa.
Vô Tình nhớ tới hạt giống thực vật mình mang về, gần đây vừa mới gieo, không biết lúc nào sẽ nẩy mầm.
Kiệt Ni một bên lưu ý thực vật xung quanh, một bên chỉ cho A Tình nhận thức một ít thảo dược.
Tuy rằng không rõ A Tình vì sao y thuật tốt như vậy mà lại không nhận ra một ít thảo dược phổ thông, nhưng Kiệt Ni vẫn nói rõ cho Vô Tình thảo dược này sinh trưởng tình huống và công dụng ra sao.
Có thể làm lão sư cho A Tình y cảm thấy rất tự hào, nếu là có thể khiến A Tình cảm thấy hứng thú đối với việc trở thành vu y vậy rất tốt rồi.
“A Tình, Utherus nhà ngươi gần đây có khỏe không?” Kiệt Ni nhặt lên quả mọng trên mặt đất thuận miệng hỏi.
Mấy ngày nay thú nhân tìm Utherus đánh nhau rất nhiều, cuối cùng ca ca còn cùng Utherus dùng hình thú đại chiến một hồi, ngay lúc đó tranh đấu rất kịch liệt, đáng tiếc chính là mấy ngày này A Tình đều không được nhìn thấy.
Tối hôm qua về nhà rồi thấy ca ca hiếm khi bị thương thảm, có thể thấy Utherus làm đối thủ của ca ca cũng không tốt hơn được, dù sao nhà mình ca ca cũng là dũng sĩ số một số hai trong tộc.
“Y hẳn là rất khỏe.” Nghe Kiệt Ni đột nhiên hỏi Utherus, Vô Tình nhíu mày, tên kia còn có thể thế nào, ngoại trừ da trên người màu sắc tiên diễm (da có nhiều màu xanh đỏ tím