27, lễ vật...!
Edit: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Không đợi Vô Tình tiếp tục nói, Tiyelu nghe ngoại viện có chút động tĩnh, y rất nhanh lao ra phòng khách, chỉ thấy Utherus xuất hiện tại trước mặt.
Utherus từ bên ngoài buổi trưa trở về, mới vừa vào cổng đã nghe thấy được trong viện có khí tức của thú nhân khác, hơn nữa rõ ràng cảm giác được thú nhân đó còn đi vào trong nhà.
Nếu như là thú nhân đến tặng lễ thì sẽ không đi vào trong, việc này có chút kỳ hoặc, nghĩ tới đây, Utherus rất nhanh đi vào trong.
“Tiyelu.” Phát hiện là người quen, Utherus mở miệng kêu một tiếng, sắc mặt có chút đen.
Tiyelu hình như đâu có quen A Tình, thế nào có thể dưới tình huống mình vắng mặt, đi vào trong phòng chỉ có một giống cái!
“Utherus ta muốn tìm ngươi khiêu chiến!” Tuy rằng đã nhận ra Utherus không hài lòng, Tiyelu cũng hiểu được mình có chỗ không đúng, nhưng nghĩ đến Utherus cùng lúc qua lại với hai giống cái, y cảm thấy mình tự tin hơn phần nào.
Mình vốn là vô ý đi vào, hơn nữa cũng chưa có làm chuyện gì!
“?” Bị yêu cầu đột nhiên của Tiyelu làm giật mình, Utherus vẻ mặt nghi hoặc.
Khiêu chiến? Lẽ nào Tiyelu cũng thích A Tình? Y tựa hồ trước đây không quen biết A Tình, hơn nữa y không phải vẫn thích Đế Tạp Nhĩ hay sao? Cùng mình khiêu chiến cái gì?
“Utherus, nếu ngươi đã nhận định một giống cái, thì không cần lại đi tìm Đế Tạp Nhĩ nữa! Ngươi như vậy là vũ nhục đối với phẩm cách của thú nhân!” Không đợi Utherus mở miệng, Tiyelu tiếp tục nói.
Y thật sự bất bình thay cho hai giống cái này, sao y trước đây không nhận ra Utherus là người bất trung như thế đâu?
“Ta nhận định chỉ có A Tình, ta không có đi tìm Đế Tạp Nhĩ.” Utherus trần thuật lại sự thực.
Y có thể suy đoán là Tiyelu thấy ngày hôm nay sáng sớm mình và Đế Tạp Nhĩ gặp mặt, hiểu lầm rồi.
“Ta sẽ không nhận lời khiêu chiến của ngươi, ta và Đế Tạp Nhĩ không có quan hệ gì.” Mình căn bản là không phải người ái mộ Đế Tạp Nhĩ, không cần phải tiếp thu khiêu chiến.
Hơn nữa nếu mình tiếp thu chẳng phải là biểu lộ bản thân có ý ái mộ với Đế Tạp Nhĩ, đây mới là bất trung!
“Utherus, đây là chính ngươi nói, vậy mong ngươi sau này không quấn quít lấy Đế Tạp Nhĩ nữa, bằng không ta sẽ sớm đưa ra lời quyết đấu với ngươi.” Quyết đấu giữa thú nhân là đọ vũ lực, chỉ đơn thuần là chứng minh xem ai mạnh hơn, nhưng ra quyết định như vậy là một cuộc đấu thiêng liêng, đặt cược danh xưng của dũng sĩ, thông thường thú nhân trưởng thành thông qua lịch lãm (chuyến đi thử thách để lấy kinh nghiệm) mới có thể đưa ra quyết đấu với thú nhân có danh xưng cao hơn so với chính mình.
(Editor: “quyết đấu” vì danh dự giữa hai thú nhân khác với “thách đấu” tranh giành một giống cái ở mấy chương trước.)
Nghe được hai chữ “quyết đấu”, Utherus lặng lẽ nhíu mày một cái.
Tiyelu là hài tử của một đôi bầu bạn đi lữ hành lưu lại, không đợi Tiyelu độc lập, cha và phụ thân y đã khởi hành đi lữ hành rồi, cho nên năm ấy mình vừa mới ra riêng liền trở thành người dạy dỗ y, cho đến khi y độc lập.
Năm nay y cũng chỉ vừa mới trưởng thành, còn chưa đến lúc có thể quyết đấu, thú nhân quyết đấu cũng có thể gặp phải trọng thương hoặc tử vong.
Không đợi Utherus nói gì, Tiyelu đã tự theo mục đích bản thân mà rất nhanh ly khai, mặc kệ Utherus nói thật hay nói dối, y sau này sẽ nhìn cho rõ.
Tiyelu muốn như thế nào Utherus không xen vào, dù sao cũng đã trưởng thành rồi, cần chịu trách nhiệm với việc làm của chính mình.
Thấy Tiyelu ly khai, Utherus rất nhanh đi vào phòng khách.
A Tình ra sao mới là điều y quan tâm, những chuyện khác đều ném ra đằng sau.
“A Tình, cái này cho ngươi.” Utherus đem cái bình nhỏ cầm trong tay đưa tới trên bàn trước mặt tiểu giống cái.
Ngày hôm nay y không có đi săn bắn, mà là đi tìm một phần lễ vật.
Vô Tình nhíu mày nhìn bình sứ trên bàn.
Cái bình này rất tinh xảo, không giống như là đồ gia dụng thông thường, hình như là một phần lễ vật.
Lẽ nào đây là Utherus đang tặng đồ cho mình?
Hiếu kỳ cầm lấy, mở ra, bên trong chính là một ít chất lỏng đặc màu nâu nhạt.
Vô Tình cẩn thận ngửi ngửi, dĩ nhiên là mật ong!
“Thế nào đột nhiên nhớ tới đưa ta cái này?” Đối với việc Utherus tặng lễ vật cho mình, Vô Tình còn có thể hiểu, thế nhưng vì sao tặng lễ vật như vậy Vô Tình không hiểu lắm.
Lẽ nào ở đây giống cái đều thích mật? Tuy rằng cũng không thể nói mật có cái gì không tốt, nhưng thấy các thú nhân trước đây tặng lễ vật hình như không có tặng thứ này.
“A Tình mỗi ngày uống thuốc thật đắng.” Thuốc A Tình uống phần lớn là y ngao, mỗi lần ngửi mùi y đã thấy rất đắng rồi.
Nghĩ đến A Tình mỗi ngày đều tại uống thứ đắng như thế, Utherus liền thấy khó chịu, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vì vậy y ngày hôm qua buổi chiều chạy đến nhà thúc thúc đi hỏi Mục Lâm, Mục Lâm nói ở sâu trong rừng rậm có mật ong chúa là thứ vừa ngọt vừa bổ dưỡng, có lẽ có thể dùng, cho nên y ngày hôm nay sáng sớm phải đi tìm.
Mật ong chúa so với mật ong thường bất đồng rất lớn, rất tốt cho giống cái, thường là muốn mua cũng không được.
Hơn nữa, Utherus cũng càng nguyện ý tặng cho giống cái mình thích thứ gì đó tự mình tìm thấy, cũng may ngày hôm nay vận khí không tệ, y tìm một chút liền tìm được rồi.
Tuy rằng cũng nỗ lực trả giá một ít, nhưng này tuyệt đối là đáng giá.
“A Tình nếm thử xem, có thích hay không, sau đó có thể uống cùng thuốc.” Utherus vẻ mặt chờ mong nhìn tiểu giống cái bưng cái bình, đây chính là lần đầu tiên y tặng giống cái lễ vật, y khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Tuy rằng không cảm thấy mật có cái gì đáng ngạc nhiên, nhưng Vô Tình vẫn vươn tay chấm một ít mật đưa tới bên mép.
Utherus rốt cuộc cái lỗ tai nào nghe mình kêu thuốc đắng? Hắn sẽ không bởi vì hiếu kỳ uống trộm thuốc của mình chứ? Này thật là tự tìm khổ! Tuy hắn nghĩ kỳ thực không cần mật ong, nó cũng không giúp gì cho vết thương của hắn, hơn nữa hắn cũng không ghét vị đắng; nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của người khác, không thể không nhận lấy.
Có điều đến lúc cho mật vào miệng rồi Vô Tình không như thế nghĩ nữa, bởi vì hắn rất nhanh liền phát hiện này so với mật trước đây hắn ăn hoàn toàn không giống! Mật vào đến bụng, đan điền luôn luôn băng lãnh dĩ nhiên chảy qua một tia ấm, không nghĩ tới còn có thứ bổ dưỡng như vậy! Vô Tình âm thầm giật mình, thế giới