Editor: An Braginski
Cho dù khoảng cách khá xa, Vô Tình cũng có thể cảm giác được không khí dao động do hai cự thú kịch liệt tranh đấu.
Nhìn phía dưới người vây xem càng ngày càng nhiều, hắn nghi hoặc hỏi: "Không có ai đến ngăn cản hay hỗ trợ ư?" Dù sao ở đây cũng là địa bàn của hồ tộc a, mọi người không có lý nào lại nhìn một thú nhân ngoại tộc cùng thú nhân trong tộc "thân thiết" như thế đi?
"Không cần, cái kia là thú nhân của báo tộc, cùng tộc ta không phải đối địch, tranh đấu như vậy, bọn họ sẽ không có ai hạ sát thủ." Địch Duy đứng ở ngoài vòng chiến đấu trên không trung, giải thích cho đệ đệ.
Nói đến báo tộc, Tiểu Phỉ không phải là do đại ca tìm được ở báo tộc ư? Lẽ nào đây là người đó của Tiểu Phỉ...!Nghĩ tới đây Địch Duy có lẽ đã hiểu vì sao đại ca lại ra tay rồi.
"À." Bởi vì sẽ không có ai gặp chuyện không may, cho nên tất cả mọi người đều xem náo nhiệt ư, thế mình có nên đứng yên cũng xem hai người họ càng “náo nhiệt” hơn nữa hay không? Vô Tình do dự một hồi, chỉ bằng cái thân thể bé tẹo này, còn chưa đủ nhét hai hàm răng bọn họ, ngăn cản chi cho tốn sức a, cho nên mình vẫn nên xem tình huống một chút rồi lại tính.
Nhìn hai cự thú đánh nhau hừng hực khí thế, phía dưới còn có một đám khán giả không ngừng trầm trồ tán thưởng, Vô Tình sâu sắc cảm nhận được những người này cuộc sống cơm no áo ấm sinh ra buồn chán biết bao.
Đương nhiên, hai cự thú này tại phương diện kỹ xảo chiến đấu chính là rất đáng học hỏi, thế nhưng đối với một nhân loại như Vô Tình mà nói, thực sự không có nhiều chỗ có thể tham khảo lắm.
"Tam ca, vì sao ngươi là tam vĩ, mà đại ca lại là cửu vĩ ni?" Trong lúc đợi hai người đó ngừng tay thì chuyện phiếm một tí, Vô Tình bắt đầu quan tâm: vì sao hồ tộc tại hình thú sẽ có số đuôi khác nhau ni, đây là bẩm sinh ư? Nếu như Utherus cũng mọc thêm mấy cái đuôi thì sẽ trông thế nào?
"Ha hả, cái này, là bởi vì tam ca ta tu luyện còn chưa tới, bây giờ còn không có biện pháp khống chế chín cái đuôi..." Địch Duy vừa cười vừa nói, "Nhưng chờ đến lúc ta lớn bằng tuổi đại ca, ta nhất định có thể hóa thành cửu vĩ!" Hồ tộc đối với việc kiểm soát hình thú cần tinh thần lực tương đối cao, số đuôi càng nhiều có nghĩa tinh thần lực càng mạnh, giá trị vũ lực cũng sẽ theo đó tăng lên nhưng ít thôi, cho đến khi hóa ra chín đuôi mới có thể bắt đầu đẩy mạnh tu luyện vũ lực.
Đại ca hiện tại mới ở tuổi này đã có thể hóa ra cửu vĩ, rất nhiều tộc nhân đều theo không kịp.
Tu luyện —— lần đầu tiên nghe nói thú nhân cũng phải tu luyện, khiến Vô Tình thấy bọn họ càng giống yêu quái, nhưng nghĩ đến mình hiện tại tựa hồ cũng là một phần tử trong số "yêu quái" đó, hắn cũng bình tĩnh lại.
Nghĩ xem, ngay cả hắn còn có thể tu luyện võ công nội lực và vân vân, các thú nhân tôn sùng vũ lực làm sao lại không có phương pháp tu luyện.
Cơ mà vì sao giống cái ở đây không thấy có công pháp tu luyện gì đó? Có thể ở đây chỉ có phương pháp thích hợp cho thú nhân tu luyện, không có thích hợp cho nhân loại? Vô Tình có chút suy nghĩ nhìn cửu vĩ hồ ly đang chiến đấu, có thể khiến tam ca nói ra như vậy, xem ra tu luyện thành cửu vĩ thật không dễ dàng...
Trên bầu trời hai cự thú trải qua mấy hiệp giao thủ, lại bắt đầu một vòng "thâm tình đối diện" mới —— bọn họ đều đang chờ đợi thời cơ xuất thủ tiếp theo.
Hai thú nhân này đều là người nổi bật trong số những người trẻ tuổi trong tộc, vô luận là sức chiến đấu hay kinh nghiệm chiến đấu đều là sàn sàn như nhau.
Đương nhiên, bởi vì chủng tộc bất đồng, đặc điểm công kích của bọn họ cũng bất đồng: công kích của thú nhân hồ tộc thiên về mê hoặc, sẽ quấy rầy tinh thần của đối thủ; mà công kích của thú nhân báo tộc lấy tốc độ làm ưu thế, lấy phục kích trong đêm tối làm chủ đạo.
Nhưng mà, hiện tại rõ ràng là ban ngày, trên bầu trời trống trải, Utherus không có cách nào phát huy ưu thế của mình.
Nhưng cũng có lợi thế vì trước khi trưởng thành, báo tộc tu luyện lấy vũ lực làm trọng điểm, trong trận giao đấu trực diện này, y cũng không tính là bất lợi.
Chín cái đuôi cực lớn vẫy trong không trung, Địch Linh lạnh lùng nhìn đối thủ.
Đối phương là ai hắn có lẽ đã đoán được, nhưng đó cũng không thể trở thành lý do để hắn dừng tay, có thể càng bởi vì như vậy hắn hẳn là càng nên đánh tiếp.
Đột nhiên, chín cái đuôi của đại hồ ly đều lao về phía hắc báo, do tinh thần đã bị quấy rầy một ít, hắc báo né tránh không kịp, vừa lúc bị quật trúng.
Nhưng mà, cùng lúc đó, khe hở trong phòng ngự của Địch Linh cũng rất nhanh đã bị Utherus bắt được.
Rất nhanh vượt qua ngăn trở của mấy cái đuôi bông xù, con báo một ngụm cắn được vùng – kín – bị - lộ - ra của hồ ly ——
"Utherus ——" cảm thấy thật sự là không có gì hay ho đáng xem, Vô Tình hô to một tiếng, để cho thanh âm có thể truyền đến tai người nào đó còn đang đánh đến hưng phấn, hắn còn cố ý dùng tới nội lực.
Tranh đấu như vậy cho dù Utherus cuối cùng thắng hay thua, hắn đều sẽ không có chỗ tốt gì, cho nên loại chuyện cực kỳ không biết lấy lòng này cần ngừng lại ngay.
Không ngoài dự đoán, một tiếng này gọi ra, hai cự thú trên bầu trời lập tức đình chỉ động tác: con báo há cái miệng rộng còn chưa cắn xuống, hồ ly giơ mấy cái đuôi lớn chuẩn bị quất con báo.
Ngay cả các thú nhân phía dưới xem chiến cũng đều an tĩnh lại.
Kết quả là tất cả ánh mắt đều tập trung tới nơi phát ra thanh âm, dựa vào thị lực cực tốt, thú nhân tất nhiên đều phát hiện người ngồi trên lưng cáo bạc ba đuôi.
Sau đó, rất nhiều thú nhân trên mặt đất bắt đầu ảo não vì sao hiện tại mới phát hiện người nọ tồn tại, tuy rằng đối lập với thân thể thật lớn của hồ ly, người nọ nhỏ đến mức có thể quên đi; nhưng này tuyệt đối là một tồn tại một khi đã bị phát hiện liền không có cách nào bị quên đi: khuôn mặt tinh xảo, tóc đen nhu thuận, một thân hồng y, hắn đứng ở nơi đó, làm cho người ta muốn đem cả thế giới đều đưa đến trong tay hắn.
Người mỹ lệ như vậy có quan hệ gì đó với Địch Duy, "Utherus" mà hắn gọi là tên của báo tộc kia ư? Lẽ nào giống cái mỹ lệ như thế lại đến từ báo tộc ư? Không phải đều nói giống cái hồ tộc mới là đẹp nhất ư? Các thú nhân trên mặt đất mang theo vô vàn nghi hoặc, đều mở to con mắt chờ đợi...
Nhìn hai cự thú chỉ là ngừng đấu nhìn mình, hoàn toàn không có ý định buông bỏ thái độ phòng bị.
Vô Tình thở dài nói: "Tam ca, ngươi dẫn ta lại gần hai người bọn họ một chút."
Biết trận này nhất định là không đánh được, Địch Duy chậm rãi bay về phía trung tâm chiến trường.
Lúc gần đến, Địch Duy mở miệng hướng cửu vĩ hồ ly kêu một tiếng: "Đại ca."
Cửu vĩ hồ ly gật đầu một cái, liền chú ý đến người mà đệ đệ mang trên lưng.
Kỳ thực trận đánh này sớm muộn sẽ xảy ra, một khi chưa xem xét kỹ đối phương, hắn tuyệt đối sẽ không giao Tiểu Phỉ cho thú nhân nào khác! Đương nhiên, Địch Linh không thừa nhận cũng không được, về mặt vũ lực tên báo tộc này cũng không tệ lắm, đánh lâu như vậy mà cả hai bọn họ ai cũng không chiếm được ưu thế.
"Ai động thủ trước?" Đứng ở giữa hai cự thú, Vô Tình đối mặt với hai cái đầu há mồm là có thể