Editor: An Braginski
Vô Tình vốn vẫn cho rằng mình còn có thể sống lâu hơn một chút, không nghĩ tới gân mạch của mình đã chuyển biến xấu đến mức này.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại đuổi theo, những chuyện đó cho dù hắn không nhắc, Utherus cũng sẽ làm, cho dù không làm cũng không có gì nghiêm trọng.
Vốn tưởng Utherus đi cũng tốt, nếu như y quên mình đi cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, dù sao mình có lẽ sống không được bao lâu nữa.
Nhưng có lẽ chính vì sống không được bao lâu nữa, mới muốn làm cho bằng được những chuyện muốn làm, cần gì quan tâm là vì sao? Hắn nào có nhiều thời gian như vậy mà tự hỏi vì sao? Hắn muốn gặp Utherus, muốn cùng y nói chuyện, muốn nhìn bộ dạng ngây ngốc chất phác của y, cho nên hắn đã tới...
Thời gian trước trong khi dưỡng thương, hắn vẫn không dám dùng nội lực thăm dò tình trạng của gân mạch, đêm qua do lúc sử dụng linh lộ, thân thể có sự biến hóa, mới tiện thể xem xét một chút.
Căn cốt đã có cải thiện, thế nhưng không ngờ kỳ nghịch chuyển gân mạch lần này lại tới nhanh như vậy!
Hắn còn nhớ rõ có một lần gân mạch toàn thân nghịch chuyển, là vào hai năm trước, may mà lúc đó lão nhân ở bên theo dõi, giúp hắn chỉnh lý tất cả nghịch chuyển, bằng không e rằng hắn sớm đã hóa thành nắm đất vàng.
Căn cốt luyện võ của bản thân mặc dù tốt, thế nhưng tố chất thân thể lại có vấn đề.
Đây cũng là vì sao hắn lại đi theo con đường "mị sát", bởi vì trong cùng một khoảng thời gian, hắn không có cách nào luyện ra nội lực thâm hậu như người khác, thậm chí đôi khi gân mạch còn không phát triển theo kịp tốc độ tăng trưởng của nội lực.
Nếu như trực tiếp dùng vũ lực giải quyết vấn đề, thì dưới tình huống hắn mười hai tuổi đã bắt đầu phải chấp hành nhiệm vụ, không thể nghi ngờ chính là đi tìm chết —— những người chết ở trên tay hắn khi đó có ai mà vũ lực không gấp mấy lần hắn?
Sát thủ ấy, vốn là lấy mạng trừ mạng, xuất kỳ bất ý, lấy yếu giết mạnh.
Nếu như đã có thể chính đại quang minh mà đánh bại đối phương, thì đấy hẳn là hiệp khách, không phải là sát thủ.
Vô Tình một lần nữa hồi tưởng lại lời dạy của độc thánh năm đó, nhìn mây trắng xa vời: lão nhân, không biết ngươi hiện tại đã bị người ta giết chưa? Bất quá cho dù ngươi còn sống, ta cũng không gặp được ngươi nữa...
Suy tư trong đầu Vô Tình càng lúc càng hỗn loạn.
Hắn sẽ có ngày hôm nay, hắn đã sớm biết thế.
Năm đó để đẩy nhanh tiến độ tu luyện, hắn đã chọn một bộ công pháp tương đối thích hợp với thân thể của mình; thế nhưng không thể vừa muốn có cá vừa đòi tay gấu, mặt trái của bộ công pháp này cũng là không thể coi thường: thân thể từ nay về sau trở nên băng lãnh, thậm chí ngay cả tâm cũng sẽ lạnh đi.
Trừ cái đó ra còn có gân mạch nghịch chuyển, tuy rằng trước đó có thể phát hiện, thế nhưng không thể ức chế, một ngày nào đó nếu không thể sống qua được kỳ nghịch chuyển thì cũng chỉ có thể chết.
Có điều mỗi kỳ nghịch chuyển cơ bản hẳn là hơn mười, hai mươi năm mới gặp phải một lần, không nghĩ đến trên người mình chưa quá ba năm, đã lại có dấu hiệu tái phát.
Xem tình huống hôm nay, tối đa là một năm nữa, gân mạch của mình chắc chắn lại nghịch chuyển một lần.
Mà lần này không chỉ sẽ nghiêm trọng hơn lần trước, hơn nữa hoàn toàn không còn ai có thể giúp hắn.
Tuy rằng không biết vì sao lại gặp phải tình huống như vậy, Vô Tình cũng không muốn truy cứu.
Tình huống thân thể hắn vốn đã phức tạp, công pháp vốn đã đặc thù, các loại dược vật hắn từng dùng càng rườm rà hơn tất thảy.
Gân mạch nghịch chuyển thay đổi bất thường, có thể ông trời nhìn hắn sống tốt quá, đố kị cũng không chừng...
Đương nhiên nếu như muốn hỏi hắn có hối hận vì lựa chọn năm đó hay không, hắn có thể khẳng định mà nói rằng hắn sẽ không hối hận.
Bởi vì không có năng lực để có thể tự bảo vệ mình, hắn sợ rằng còn sống không được đến ngày gân mạch nghịch chuyển.
Tại thế giới này, nếu hắn không tự giành lấy tương lai, hắn sẽ không có tương lai!
Hắn nghĩ bây giờ hắn cũng rất hạnh phúc, có người nhà, có cuộc sống an bình.
Nếu đó là lựa chọn của chính mình, chết, đã từng vô số lần đối mặt với cái chết, cần gì phải sợ! Những ký ức không ngừng xuất hiện trong đầu, Vô Tình bước đi trong vô thức.
Cuộc sống hiện tại chính là điều hắn hướng tới đã lâu, hắn không có lý do gì mà không quý trọng, đúng không?
Trong đầu hơi rối loạn, Vô Tình không đi thẳng về nhà, chỉ là tùy ý lắc lư, không biết đi tới nơi nào.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một rừng phong, lúc này đúng vào giữa thu, lá phong tất cả đều đổi sắc đỏ như lửa cháy.
Tiện tay đỡ lấy một chiếc lá rơi xuống, Vô Tình thả chậm cước bộ, chậm rãi đi vào trong rừng.
Hắn thích màu đỏ, dù cho đó là màu của máu...
Nghe thấy tiếng bước chân từ rất xa, Hác Phong thấy hơi lạ, lúc này, ai lại đi vào rừng? Đây đơn thuần chỉ là một rừng phong, không có cây ăn quả, cũng không có dã thú, nói chung, trừ y ra căn bản không ai lại muốn tới nơi này.
Bởi vì cha y rất thích cây phong, mà cánh rừng này là năm đó phụ thân hắn trồng cho cha y.
Giờ cha và phụ thân đã rời bộ lạc đi lữ hành, y cũng đã sớm trưởng thành rồi.
Lần này rời khỏi bộ lạc gần một tháng, ngày hôm nay y vừa mới trở về, nghĩ đến lá phong đã đỏ, y vội vã mang đồ về nhà, rồi tới thẳng đây.
Hàng năm lúc này y đều muốn tới nơi này ở lại vài ngày, một mình một người hoài niệm một chút người xưa, chuyện cũ.
Cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân, Hác Phong nghi hoặc càng sâu, tiếng bước chân như vậy không phải là thú nhân, bởi vì thú nhân bước đi thường sẽ không phát ra âm thanh, nhưng nếu là giống cái, tiếng bước chân sẽ không nhẹ như vậy.
Theo tiếng bước chân nhẹ đến khó mà nghe được, Hác Phong lặng lẽ đi qua.
Rất nhanh, Hác Phong thấy được một bóng người áo đỏ, có một mái tóc đen dài, nhìn thân hình hẳn là một giống cái mỹ lệ.
Giống cái này tựa hồ cũng đã nhận ra mình tới gần, quay đầu nhìn mình.
Đẹp, thật sự là đẹp đến bất khả tư nghị, đột nhiên thấy rõ bộ dạng người nọ, Hác Phong có cảm giác như nhập ảo cảnh.
Bởi vì khuôn mặt người nọ thật quen thuộc, ánh mắt đó suốt mười bảy năm nay y chưa bao giờ quên.
Đôi con ngươi mê người kia nhìn y, y cảm thấy tựa như đã có được toàn bộ thế giới.
Năm đó cũng chính vì đôi mắt ấy, y liền nhận định bầu bạn cả kiếp này, đồng thời nguyện ý vì hắn trao ra tất cả bản thân, thế nhưng...!Ngôn Tình Hay
Cảm giác được có người tới gần, Vô Tình xoay người, phát hiện một thú nhân xa lạ đang tiếp cận mình.
Vô Tình đánh giá thú nhân đột nhiên xuất hiện này: mái tóc dài xoăn xoăn tùy ý xõa tung, ngũ quan có chút anh tuấn, rất có nam tử khí khái; một thân áo đỏ, vạt áo trước mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy lồng ngực dày rộng.
Tuy cùng là áo đỏ, hai người mặc lên cảm giác tuyệt nhiên không giống nhau.
Nếu như hắn là sự quyến rũ nguy hiểm, thì thú nhân này tạo nên cảm giác khí phách như lửa cháy, là một người rất ấm áp.
Không biết thú nhân này vì chuyện gì mà đến, Vô Tình lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn y.
Rất sợ người trước mắt đột nhiên biến mất, Hác Phong không dám tiến thêm bước nào...!Y nghĩ, nhất định là mấy ngày nay đi đường quá mệt rồi, mới gặp phải ảo giác, thấy bộ dáng lớn lên của Tiểu Phỉ bảo bối.
Y từng vô số lần mơ thấy bóng dáng Tiểu Phỉ: có lúc là khi còn bé, có lúc là dáng dấp khi lớn lên do mình tưởng tượng ra.
Mà hiện tại bộ dáng người này hầu như chính là tái hiện Tiểu Phỉ trong mộng của y, không, hắn so với Tiểu Phỉ trong mộng càng thêm mỹ lệ, càng thêm mê người.
Trong tưởng tượng của y, Tiểu Phỉ cùng lắm là lớn lên na ná như Tô Hách thúc thúc, chỉ thêm cặp mắt mê người kia mà thôi.
Hoàn toàn không có linh động chân thực như người trước mắt này.
Tiểu Phỉ như vậy đã vượt qua tưởng tượng của y.
Khuôn mặt mỹ lệ của hắn tựa như được ông trời sủng ái, khí chất dụ hoặc như độc dược, làm cho người khác bất giác hãm sâu, làm cho người khác muốn ôm hắn vào trong ngực cẩn thận che chở.
Thật là hắn ư? Giống cái mỹ lệ đang xuất hiện tại trước mắt mình, thật là hắn ư? Hác Phong không ngừng tự hỏi trong lòng.
Có đôi khi cách đáp án càng gần, càng không thể tin được.
Mười bảy năm rồi, Tiểu Phỉ khi đó cùng lắm mới ba tuổi, giống cái ấu tể nhu nhược như vậy có thể sống sót, chỉ có thể nói là kỳ tích.
Cái kỳ tích mà chính mình hết lần này tới lần khác hy vọng chờ đợi ấy, hiện tại thực sự thành hiện thực!
"Ngươi có quen biết ta sao?" Nhìn thú nhân kia từ lúc mình quay lại cũng không bước tiếp nữa, mà trên khuôn mặt nghiêm nghị không ngừng biến hóa biểu tình, Vô Tình mở miệng hỏi.
Đương nhiên điều khiến hắn nghi hoặc chính là: ánh mắt của thú nhân kia nhìn hắn rất phức tạp, có chút kích động, có chút không dám tin, còn có một chút tình cảm.
Người lần đầu tiên gặp mặt không thể có ánh mắt như vậy.
"Nếu như ngươi là Địch Phỉ, ta nghĩ chúng ta quen biết nhau." Đột nhiên nghe được đối phương nói, Hác Phong lúc này mới ý thức được ánh mắt đối phương nhìn mình cũng chỉ như đang nhìn một người người xa lạ, điều này làm cho Hác Phong mơ hồ có chút mất mát.
Cho dù đối phương là ai, bản thân mình với hắn cũng chỉ là một người xa lạ.
Nếu đây quả thật là Tiểu Phỉ, hắn hiện tại cũng chưa chắc còn có thể nhớ rõ mình, dù sao khi đó hắn còn quá nhỏ, mình cũng không phải từng giây từng phút lúc nào cũng đều ở bên cạnh hắn chăm sóc hắn.
"Ta nghĩ ta chắc chính là Địch Phỉ trong lời ngươi nói, nhưng mà ta không nhớ rõ ngươi, thực sự xin lỗi." Nghe được đối phương trả lời, Vô Tình cũng không ngạc nhiên, chỉ là đơn giản kể lại sự thực.
"Không, ngươi không nhớ rõ cũng không sao, dù sao lúc ngươi ly khai bộ lạc ngươi cũng còn quá