EDITOR: An Braginski
BETA: Nhung Nguyên
Vô Tình lấy một mảnh da thú cuộn làm đệm ngồi, ngồi xuống trước tấm da thú mình chọn làm áo giáp, triển khai toàn bộ công lực, tay làm thành đao từng nhát chém xuống, vảy trên da thú bị lột ra từng đợt.
Lâu lắm không luyện tay cảm giác hơi gượng gạo, phải biết sự linh hoạt của ngón tay đối với sát thủ là vô cùng quan trọng, cho nên hắn đây là đang luyện tay.
Vô Tình tuyệt không thừa nhận là hắn đang trả thù việc vảy trên miếng da này làm ngón tay hắn bị thương...
Khi Utherus vác theo rất nhiều đồ vật quay về sơn động cũng là lúc ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ hơn nửa trời chiều.
Trở về việc đầu tiên là tìm kiếm thân ảnh của bảo bối nhà mình, nhìn một vòng không thấy người, trái tim Utherus chậm mất nửa nhịp.
Nhưng may mà thính giác nhạy bén của thú nhân giúp y nghe được âm thanh kỳ lạ phát ra từ đống da thú.
Ngay lập tức đi về phía ấy, quả nhiên thấy bảo bối nhà mình đang yên ổn ngồi.
Người ở đây, Utherus cũng thoáng bình tĩnh lại, nhưng ngay sau đó lại không bình tĩnh nổi.
Bởi vì y thấy bảo bối nhà mình đang ôm khối lân giáp da thú làm ngón tay hắn bị thương hồi sáng sớm, một đôi tay nhỏ bé oánh bạch như ngọc non mềm lại đang di chuyển rất nhanh trên lân giáp sắc bén.
Đồ vật nguy hiểm như thế sao có thể đưa cho tiểu bảo bối làm đồ chơi? Nếu như tay lại bị thương làm sao bây giờ?
Được rồi, Utherus một lòng chỉ có nhà mình tiểu bảo bối, hoàn toàn không thấy những phiến vảy rơi lả tả đầy đất, cùng với lân giáp da thú đã vô cùng thê thảm trên tay Vô Tình.
Đại công cáo thành. Vô Tình trong lần luyện tập cuối cùng, rốt cục "đánh vảy" xong toàn bộ tấm da thú.
Vô Tình thoải mái mà đứng lên thở phào một cái, cầm lấy lân giáp da thú nhẹ nhàng giũ giũ, chỗ vảy còn lại trên da thú rụng xuống rào rào như mưa, không còn sót lại một mảnh...
Vô Tình tiện tay quẳng tấm da đã sạch vảy sang một bên, nhíu mày nhìn thoáng qua Utherus dùng chân trần đứng trên mặt đất tràn đầy lân giáp mà mặt chẳng lộ chút biểu tình, thầm thở dài, da của dã nhân thật đúng là dày.
Utherus ngây ra nhìn một loạt động tác của tiểu giống cái nhà mình.
Vốn là vội vã muốn xem tay bảo bối có phải lại bị thương không, thuận tiện giáo dục một chút để hắn không làm mấy việc nguy hiểm như thế nữa.
Thế nhưng chờ y đi vào thì, bảo bối nhà mình đã tự đứng lên, toàn bộ vảy trên da thú đều rớt xuống.
Điều này làm cho Utherus có cảm giác đang nằm mơ, nhưng y cảm nhận được những miếng vảy trên mặt đất mà y đang giẫm lên, không đau đớn mấy nhưng cảm giác vẫn là thật.
Thấy bảo bối nhà mình nhíu mày nhìn về phía chính, lực chú ý của Utherus rất nhanh bị giống cái nhà mình hấp dẫn.
Da thú bị làm sao thì cũng mặc kệ nó, bảo bối nhà mình làm sao mới là quan trọng nhất.
Utherus rất nhanh nhớ tới mục đích mình chạy tới đây.
Vì vậy vội kéo qua tay nhỏ bé của bảo bối nhà mình cẩn thận nhìn một lượt, ừ, không có vết thương, nhưng mà mịn mịn mềm mềm, làm cho y muốn cắn một ngụm.
Bất quá y mới nghĩ như vậy một chút, tay của bảo bối nhà y cứ như con cá trượt ra khỏi tay y.
Suy nghĩ của Vô Tình quả nhiên theo không kịp tư duy của dã nhân, một khắc trước y vẫn còn vô biểu tình giả làm pho tượng, một khắc sau đã chộp lấy tay của mình nhìn nhìn.
Nếu không phải khí tức quanh thân dã nhân toả ra thực không có ác ý, hắn không dám cam đoan chính mình có thể tiện tay cho hắn một nhát hay không.
Nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng rằng dã nhân chỉ là xem tay mình có việc gì không, chắc là y còn nhớ rõ chuyện buổi sáng mình bị đứt tay đi, Vô Tình cứ tự mình lý giải hàm ý cho hành động của dã nhân.
Nhưng nhìn cũng nhìn quá lâu đi, Vô Tình dùng một chút kỹ xảo giãy khỏi bàn tay to lớn của dã nhân.
Utherus nghi hoặc xoa xoa đầu, không rõ cái tay nhỏ bé trắng nõn vừa rồi còn đang ở trong lòng bàn tay sao đã không thấy tăm hơi.
Nhưng y rất nhanh đem lực chú ý đặt ở những miếng vảy tràn đầy trên mặt đất, không thể không nhíu mày một chút, rất nhanh đã ôm lấy nhà mình tiểu bảo bối thả lại trên giường.
Những miếng vảy sắc bén này cần phải dọn sạch ngay, nếu như bảo bối nhà mình không cẩn thận bị cắt phải sẽ không được rồi.
Cho nên Utherus đem Vô Tình thả lại trên giường xong, chạy đi dọn dẹp mặt đất.
Đây là lần thứ hai trong vòng một ngày Vô Tình bị ôm về giường như vậy rồi.
Hắn bắt đầu hoài nghi tính cảnh giác của chính mình có phải đã thoái hóa rồi không.
Nhưng sau đó hắn tỏ vẻ điều đó là không có khả năng.
Đúng, nhất định là do thân thủ của dã nhân quá tốt mà thôi.
Nhìn Utherus một bên bận việc, Vô Tình tựa đầu lên một tay, nằm nghiêng trên giường đá, tên to con đã trở về, đợi y chuẩn bị bữa cơm cho mình thôi...
"Bữa cơm, được rồi?" Cảm giác được động tĩnh trong động đột nhiên ngừng lại, Vô Tình chậm rãi hé mắt, quả nhiên thấy Utherus bưng một cái chén gỗ nhỏ vẻ mặt do dự.
Thấy giống cái nhà mình cuối cùng cũng mở mắt, Utherus cũng thở dài một hơi.
Y đang ở do dự có cần gọi tiểu bảo bối rời giường hay không, ăn một chút gì ngủ tiếp, nhưng lại sợ làm hắn mất hứng.
Ngày hôm nay buổi chiều Utherus đặc biệt bắt đồn ngư trong sông, loại thịt cá này rất tươi mới, số lượng cũng ít.
Vô Tình ngồi dậy, Utherus liền đem một cái bàn và một ít đồ đến bên giường.
Vô Tình nhìn cái thứ gọi là bàn không bằng gọi là cái cọc gỗ lớn, trên đó bày một chén gỗ nhỏ và một cái bát đá lớn, trong bát đều là canh cá.
Không nên hỏi Vô Tình làm thế nào chỉ nhìn thấy thịt, không thấy cái xương cá nào trong canh mà biết đây là thịt cá.
Bởi vì...!mùi thịt cá tuy rằng nhạt, nhưng vẫn là có, hơn nữa Vô Tình còn rất thích ăn cá.
Utherus đưa cái thìa gỗ mới làm cho Vô Tình, thuận tiện lấy một đôi đũa lớn và muôi để lên bát đá.
Không có ngạc nhiên sao đột nhiên xuất hiện thêm các loại bát đũa mới, Vô Tình thản nhiên bưng chén gỗ, ăn canh.
Hắn nhìn ra được mấy thứ này đều là tên to con ngồi cạnh chiều nay đi ra ngoài làm, tay nghề tuy rằng thô kệch, nhưng vẫn dùng được.
Ừm, canh cá nấu không tệ, Vô Tình uống một ngụm canh thõa mãn híp mắt.
Tuy rằng không thấy hắn cười, nhưng Utherus rất mẫn cảm mà phát hiện, hiện tại bảo bối nhà mình tâm tình thật tốt.
Thế nên cho dù hiện tại Utherus còn chưa ăn gì, chỉ nhìn Vô Tình ưu nhã ăn cơm cũng thấy đã no rồi.
Đêm khuya, Vô Tình sờ sờ cái bụng trướng suốt một canh giờ, canh cá chết tiệt, không có việc gì ngon như vậy làm gì? Hại hắn ăn nhiều hơn một...!không...!nhiều chút.
Vô Tình nghĩ thế, đơn giản đi đến hõm nước