Edit: An Braginski
“A Tình.” Ô Sắt Tư ở ngoài cửa ngó vào gọi.
Bởi cái bao quá lớn, bị người chắn lối, hắn ở cửa không thể đi vào.
Nhìn người chắn trước mặt, là thú nhân buổi sáng hôm qua, chính là một thân hồng y, tóc cũng là màu đỏ, bất quá trực giác dã thú của Ô Sắt Tư đã nói cho hắn ——thú nhân này chính là người mà cha A Tình nhắc tới.
Nghe Tiểu Phỉ gọi tên hắn, Hác Phong cũng không cần hoài nghi quan hệ giữa thú nhân trước mắt và Tiểu Phỉ nữa.
Âm thầm đánh giá thú nhân trước mắt một hồi: đích thật là một thú nhân không tệ, chỉ tiếc tinh thần lực dao động của hắn vẫn còn hơi kém.
Không thể không nói, có thể gặp được Tiểu Phỉ trước là may mắn của hắn, chứ thú nhân ưu tú, cho dù trong bất cứ bộ lạc nào đều không thiếu!
Nhìn hai thú nhân ngoài cửa quan sát đánh giá nhau, Vô Tình cạn lời, hai vị này đều quá nhạy cảm rồi, nhanh như vậy đã nhận định đối phương là đối thủ.
Làm đối tượng tranh đoạt của bọn họ, Vô Tình vẫn không cho là đúng —— hắn có thể thuận theo, nhưng này cũng phải xem ý nguyện của chính hắn, nhiều lúc hắn chỉ là không thể nói mà thôi.
“Hai người các ngươi cảm tình không tệ a.” Nhìn hai thú nhân chuẩn bị tiếp tục “thâm tình đối diện” ở cửa, Vô Tình lạnh lạnh nói, nói xong liền chuẩn bị quay về phòng làm chính sự.
Nhìn người mình quan tâm đã đi vào nhà, hai thú nhân cũng không tiếp tục giằng co, chỉ là gật đầu với nhau một cái, liền đường ai nấy đi.
Hiện tại không phải lúc để bọn hắn tranh chấp, thắng được trái tim của giống cái không phải chuyện dễ dàng như vậy…
“A Tình.” Thấy người ngồi ở phòng khách, Ô Sắt Tư kêu một tiếng.
Ngày hôm qua hắn chạy trở về hỏi tộc trưởng một vài chuyện, sau đó nghỉ ngơi một chút, xử lý xong một vài việc, liền thu thập các thứ rồi chạy tới.
A Tình bảo mình mang cho hắn rất nhiều thứ, mình làm sao có thể để hắn đợi lâu.
“A, Ô Sắt Tư ngươi mang theo cái gì thế, sao cái bao lại lớn như vậy?” Vừa nãy bị người che khuất Vô Tình còn không nhìn thấy cái bao to đến đâu, hiện tại chỉ có một mình Ô Sắt Tư đứng đó, đeo cái bao so với thân thể hắn lớn hơn mấy lần, nhìn có chút buồn cười! Vô Tình hoài nghi Ô Sắt Tư có phải đem theo tất cả những gì mình thường dùng đến hay không…
“A Tình…” Ô Sắt Tư đến gần vài bước, không giải thích gì, hắn chỉ là lo lắng A Tình ở chỗ này không quen, liền mang nhiều thêm một ít đồ mà thôi.
Tuy rằng có thể là hắn lo lắng nhiều, nhưng vẫn nên phòng ngừa vạn nhất a.
“Được rồi, theo ta đi vào bỏ đồ xuống đi.” Dù Ô Sắt Tư mang theo cái gì, Vô Tình có thể khẳng định những gì mình muốn Ô Sắt Tư đều có mang đến rồi.
Theo A Tình đi vào trong phòng, Ô Sắt Tư đem các thứ trên lưng nhẹ nhàng thả xuống.
Sau đó mở bao, lấy các thứ từng cái từng cái sắp xếp ra.
Nhìn động tác của Ô Sắt Tư, Vô Tình cũng chuẩn bị giúp, dù sao đồ đạc thật đúng là không ít, không chỉ có chai chai lọ lọ hắn bình thường hay dùng, mà ngay cả đồ dùng hắn thích, Ô Sắt Tư cũng mang theo.
Vừa mới cầm lấy cái gối lông tơ quen thuộc, Vô Tình đã bị ôm đến trên giường, “A Tình ngồi đi, những việc này để ta làm.” Nói xong, Ô Sắt Tư hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của người trong lòng: sức khỏe của A Tình hiện tại không tốt, mình nhất định phải tạo mọi điều kiện cho hắn nghỉ ngơi mới được!
Ôm cái gối ngồi ở trên giường, Vô Tình cảm thấy có chút quái dị, cảm giác này tựa như hồi đầu hắn bị thương cùng Ô Sắt Tư ở trong sơn động, Ô Sắt Tư hình như có phần quá che chở cho hắn rồi a.
Chẳng lẽ là lâu lắm rồi không chăm sóc người khác, cái bệnh thích đi chăm sóc người của Ô Sắt Tư lại tái phát? Vô Tình nhìn Ô Sắt Tư ở trong phòng bận việc, suy nghĩ vẩn vơ:
Mình cùng người này rốt cuộc tính là quan hệ kiểu gì đây? Tuy rằng mình hiểu rõ ở đây mình thật sự là giống cái, bất quá cái tự giác làm giống cái ấy mình cực kỳ khuyết thiếu … Vốn dĩ, nếu đều là hình người, cấu tạo thân thể giữa giống cái và giống đực cơ bản là tương đồng, lưỡng tính cùng một chỗ thì cấm kỵ cũng không phải rất nhiều, ví dụ như ngủ cùng một giường a, tắm chung và vân vân a, hình như đều đã từng làm.
Có điều mình và Ô Sắt Tư tựa hồ còn đã từng hôn môi và vân vân, tại tầng quan hệ thân thể này, bọn họ có thể được gọi là tình lữ rồi.
Thế nhưng tình lữ, tình lữ, then chốt hẳn là tại chữ “Tình” phải không? Nói chung không đến mức cứ hôn là tình lữ, rồi là bầu bạn đi? Tuy rằng việc này ở đây trên cơ bản đều là thuận theo tự nhiên, thế nhưng đối với người nào đó bị khuyết thiếu cảm tình mà nói thì không phải như thế …
Vô Tình dường như bắt đầu nghĩ đến việc có muốn thử làm một lần xem hay không, có khi như vậy hắn mới biết rõ mình đối với Ô Sắt Tư có cảm tình gì.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân là: dù sao hắn không còn nhiều thời gian nữa, Ô Sắt Tư thích hắn là điều không còn nghi ngờ, đã biết thế thì cái thân thể này để không cũng là lãng phí ; về mặt cảm tình hắn không có cách nào đáp lại, thế nhưng về mặt thân thể hắn có thể cho y một chút bồi thường…
Rất nhanh, Vô Tình bị cách làm đáng sợ mà chính mình nghĩ ra hù dọa.
Phải, hắn là bình thường dùng thân thể của chính mình tính toán, lợi dụng thân thể của chính mình để hoàn thành nhiệm vụ; thế nhưng lúc này sao lại thật sự tính toán như thế? Trước đây cho dù là tính toán, nhưng cũng chưa từng thực sự hiến thân không phải sao? Hơn nữa lý do lần này lại càng buồn cười đến không tưởng tượng được … Nếu như nói mình muốn trước khi chết được thể nghiệm một chút lạc thú hoan ái thì còn nghe được, này cảm tình cái gì chứ, thực sự không giống mình a…
“Được rồi.” Ô Sắt Tư lấy hết các thứ ra, sắp xếp đâu vào đó.
Đi tới bên giường ngồi xuống, đem người kéo vào trong lòng.
Vừa rồi tuy rằng bận xếp đồ, thế nhưng nhất cử nhất động của A Tình y đều quan tâm.
A Tình vừa rồi vẫn luôn nhìn mình, tuy rằng không biết hắn suy nghĩ điều gì, nhưng cảm giác như vậy cũng đủ để cho người ta thấy hạnh phúc khôn kể.
Rõ ràng chỉ mới vài ngày, Ô Sắt Tư liền cảm thấy như đã thật lâu không ở cùng A Tình như thế.
Thật hy vọng sau này mỗi ngày đều có thể như vậy a, nhưng vừa nghĩ đến tình huống hiện tại của A Tình, tâm tình Ô Sắt Tư lại trĩu nặng vài phần.
Tu luyện tinh thần lực, Ô Sắt Tư tự tin không có vấn đề.
Thế nhưng hắn mong muốn mình có thể làm càng nhiều việc hơn, nếu như hắn có thể gánh vác tất cả mọi chuyện tình thì càng tốt.
Đáng tiếc, cho dù hắn có thể làm tất cả mọi chuyện, thế nhưng kết quả vẫn phải do hai người hứng chịu.
Không, phải nói là A Tình sẽ phải hứng chịu càng nhiều…
Mà Vô Tình đang dùng đại não tự hỏi mấy thứ quỷ dị liền cứ như thế thuận theo bị Ô Sắt Tư ôm —— người quen thuộc đó, cái ôm quen thuộc đó, độ ấm quen thuộc đó, cho nên hắn có phải là nên làm gì đó, để xác nhận một loại cảm tình gọi là nhung nhớ hay không——
Vì vậy Vô Tình đưa tay chậm rãi đặt lên cổ Ô Sắt Tư, ôm, thuận thế cắn lên môi Ô Sắt Tư.
Hơi vươn đầu lưỡi liếm nơi mình vừa cắn một chút, như là đang an ủi, như là đang mời mọc.
Cử động quá mức thân mật, khí tức quá mức dụ hoặc, tưởng niệm quá mức áp lực, xúc cảm trên môi tựa như đất hạn gặp cam lộ lặng lẽ mà tư nhuận.
Vị đạo tốt đẹp như vậy đưa đến bên mép, Ô Sắt Tư làm sao có khả năng chống đối? Đưa một bàn tay ôm eo nhỏ săn chắc, tay kia lướt qua tóc mềm như tơ, hơi cúi đầu đón lấy vui sướng bất ngờ ấy.
Hôn, đã không phải lần đầu tiên nữa.
Ô Sắt Tư mới đầu bị dẫn dắt, sau đó nắm giữ quyền chủ động.
Đầu lưỡi có chút thô ráp chậm rãi thân nhập vào khoang miệng