Tưởng tượng cảnh Tô Mặc giúp mình, mặt Hassan thoáng chốc đỏ bừng, lúng túng không biết nói gì cho phải.
“Không cần hả? Vậy thôi, anh tiếp tục đi”, Tô Mặc nhún vai, làm bộ lùi về.
“Cần!”, Hassan vội la lên.
Thử đi thử lại nhiều lần như vậy, hắn đã biết dù thế nào cũng không thể tự mình nhét quả trứng kia vào được; từ chối sự hỗ trợ của Tô Mặc sẽ chỉ khiến bản thân chật vật hơn thôi, chưa kể nơi đây còn là khu rừng mà bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới.
“Hửm? Cần gì?”, Tô Mặc chọc hắn.
“Cần, cần em giúp”.
Hassan đỏ mặt không dám nhìn Tô Mặc.
“Giúp cái gì?”, Tô Mặc biết rõ vẫn cố hỏi.
Ai bảo ban nãy Hassan dám do dự khi cậu đề nghị giúp đỡ chứ!
“Giúp tôi… căng, căng phía sau ra…”.
Cả người Hassan run lẩy bẩy vì xấu hổ.
Cuối cùng Tô Mặc cũng tha cho hắn, không hỏi tới mấy câu có thể khiến Hassan chết vì xấu hổ như ‘Phía sau là chỗ nào’ hay ‘căng ra làm chi’ mà trực tiếp quỳ xuống giữa hai chân Hassan.
“Tách chân ra!”.
Tô Mặc giạng chân Hassan ra, sau đó đâm ngón tay vào lỗ hậu.
Cửa hậu bị Hassan “chơi” nãy giờ nay đã vừa ướt vừa nóng, lại trơn mềm dính dớp, Tô Mặc dễ dàng cắm hai ngón tay vào, dùng lực kéo căng ra hai bên.
“A!”, Hassan khẽ la lên, cửa động thít lại theo bản năng, nhưng bị ngón tay đang cắm bên trong ngăn lại, còn chọc Tô Mặc nổi giận mắng, “Co chặt lại làm gì! Anh mau nhét vào đi!”.
“A… Được!”, Hassan vội cầm lấy quả trứng thằn lằn đẩy vào trong.
Tô Mặc phối hợp với hắn, dùng sức mở rộng miệng huyệt.
Hassan vừa rên rỉ vì đau đớn, vừa kiên trì chậm rãi nhét quả trứng vào.
Dù có Tô Mặc giúp đỡ thì chuyện này cũng không hề đơn giản.
Toàn thân Hassan ướt đẫm mồ hôi, chẳng biết là vì đau hay sướng.
Cuối cùng quả trứng vào được phân nửa, nơi đường kính lớn nhất mở rộng miệng huyệt đến cực hạn, như thể chỉ cần mạnh tay chút là nứt ngay.
Tô Mặc đã thu tay về, kề sát người nhìn chăm chú vào cửa động.
Mặc dù trong phòng có đèn dầu nhưng độ sáng vẫn chẳng thể bằng ngoài này, đây là lần đầu tiên cậu nhìn rõ lỗ hậu của Hassan.
Hậu huyệt nâu nhạt ngậm chặt lấy quả trứng thằn lằn ngọc lấp lánh rực rỡ, trông như một chiếc bệ trưng bày đá quý được chế tác đơn giản.
Nhìn nửa hình cầu sáng chói đang lộ ra bên ngoài, người ta không khỏi muốn xem xem nửa còn lại có phải cũng rực rỡ như vậy hay không.
Tô Mặc nghịch ngợm liếm nhẹ lên cơ vòng nơi cửa huyệt đang kéo căng.
Hassan sợ hãi la lên, cửa động co lại theo phản xạ, bài trừ quả trứng vất vả lắm mới vào được một nửa.
Nếu không nhờ Hassan kịp thời đưa tay ấn lại thì nói không chừng đã rơi ra nữa rồi.
“Đừng… Tô Mặc… Đừng mà…”, Hassan khó chịu cầu xin, hai mắt đã ngấn nước.
Nếu Tô Mặc cứ đùa với hắn thế này mãi, chẳng lẽ hắn phải tìm cách nhét quả trứng này vào vĩnh viễn?
Tô Mặc thở dài.
Mới bắt đầu thôi, sao đã chọc người ta khóc luôn rồi.
“Thôi được, em không động tới anh nữa, mau tự đẩy vào đi!”.
Hassan vội đáp lời, gia tăng lực tay.
Cửa động từng hé mở cuối cùng không còn kháng cự nữa mà ngoan ngoãn nuốt cả quả trứng thằn lằn ngọc vào.
“Được chưa? Có rơi ra không đó?”.
Hassan thở hổn hển, cơ thể run rẩy.
Nghe Tô Mặc hỏi xong, hắn cũng không khẳng định được.
Nếu cứ nằm thế này thì