Tô Mặc đặt quả trứng ngay miệng huyệt của Hassan, chậm rãi đẩy vào trong.
Trứng thằn lằn ngọc cứng chắc đè ép lên bàng quang bị rót đầy nước, ngoài khoái cảm muốn xuất tinh thì còn có cơn thôi thúc muốn đi tiểu mãnh liệt.
Không được… tuyệt đối không thể… không thể tiểu ra giường… Hassan liều mạng nhẫn nhịn, cả người căng cứng, run lẩy bẩy.
“Thả lỏng chút! Gồng thế làm gì!”.
Tô Mặc lập tức cảm nhận được lực cản bất ngờ gia tăng, quả trứng mới nhét vào được một nửa bị kẹt cứng, không nới ra thì hoàn toàn không thể vào.
“Ư… A… Được”.
Hassan cố thả lỏng miệng huyệt nhưng không được, cứ cảm thấy một khi hắn thả lỏng thì nước tiểu sẽ phun ra.
Tô Mặc thấy Hassan đáp lời nhưng phía sau vẫn mảy may không nhúc nhích, không khỏi nhíu mày: “Được rồi, anh tự lấy tay căng ra đi”.
“Ừm…”.
Hassan run run nhận lệnh, ngón tay tiến vào miệng huyệt đóng chặt, kéo sang hai bên.
Cảm giác như bị xé rách kỳ lạ và sự xấu hổ cùng cực làm hắn nức nở thảm thương.
Tô Mặc chậm rãi nhét quả trứng vào trực tràng đã được Hassan mở rộng.
Quả trứng cứng cáp ma sát với miệng huyệt, đè ép bàng quang, chen xoáy vào điểm G, khiến Hassan vừa run rẩy rên la cố gắng chịu đựng, vừa phải dùng sức kéo căng miệng huyệt.
Kích thích chồng chất kích thích, Hassan bị tra tấn gần như phát điên.
“A……”.
Ngay khoảnh khắc trứng thằn lằn ngọc vào hết hậu huyệt, Hassan cất tiếng rên rỉ đầy kìm nén, cơ thể cứng đờ như thể một tác phẩm điêu khắc có tạo hình kỳ dị.
Cuối cùng hắn đã nhịn xuống không xuất tinh, bàng quang đầy ứ nước tiểu cũng bị giam chặt bên trong, không rơi lấy một giọt.
“Hassan ngoan quá”.
Tô Mặc hài lòng hôn hôn lên trán Hassan.
Thấy chưa, rõ ràng là nhịn được mà!
Hassan chậm chạp đưa mắt nhìn Tô Mặc, ánh mắt hơi rã rời.
Một lúc lâu sau, cơ thể hắn mới lại bắt đầu run lẩy bẩy, nhỏ giọng van xin Tô Mặc: “Tô Mặc, cho tôi… bắn đi mà”.
“Ừm, được”.
Tô Mặc để Hassan trở người nằm sấp xuống giường, sau đó thọc vào hậu huyệt đang mấp máy, cùng đẩy quả trứng vào sâu bên trong.
“Anh bắn đi”.
“A a a! Không! Không… Đừng mà! Hức a a…”, Hassan kêu la thảm thiết dữ dội.
Bàng quang căng đầy bị Tô Mặc đâm thẳng tới, hắn phải dốc toàn lực mới không để nó chảy ra!
“Sao lại không được? Chẳng phải anh muốn “ra” sao?”.
Tô Mặc vừa mỉm cười thắc mắc, vừa không ngừng nghỉ ra sức “cày cấy” trong lỗ hậu vừa khít vừa nóng bỏng.
“A… không được, dơ… giường…”.
Hassan co giật dữ dội, không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh nhưng vẫn đủ để Tô Mặc hiểu được sự lo lắng của hắn.
“Dơ thì sao?”.
Tô Mặc chẳng hề để tâm tiếp tục hẩy người về trước: “Đâu phải anh chưa từng làm dơ!”.
Hassan tức khắc nhớ lại quá khứ bi thảm bị Tô Mặc trêu chọc lỗ sáo và dùng nắm tay làm đến độ mất khống chế, Tô Mặc đang trong hậu huyệt còn va chạm mạnh mẽ vào bàng quang đầy nước cách lớp thành ruột mỏng manh, sự kiên trì vốn có trong nháy mắt tan thành từng mảnh.
Hassan lớn tiếng thét lên, theo từng cú va chạm của Tô Mặc, nam căn bắn ra từng luồng nước trong veo.
“A a