“Ô ! ! !”Hassan cất lên tiếng gào kinh hãi.
Hắn ngàn lần không nghĩ tới Tô Mặc vẫn sẽ làm khi hắn biến thành hình thú! Nên biết hình thú là hình thái chiến đấu, tính công kích rất mạnh, khả năng tự chủ cực kỳ kém, không một giống cái nào cho phép giống đực làm tình với mình trong hình thú!Đầu óc Hassan đã rối tinh rối mù.
Chẳng phải Tô Mặc ghét hình thú của hắn sao? Sao lại…Thế nhưng hắn đã không cách nào tự hỏi được nữa.
Các giác quan khi ở hình thú rõ ràng mẫn cảm hơn rất nhiều so với hình người, lúc ở dạng người đã khoái cảm cùng cực rồi, giờ đổi thành dạng thú, thật sự là không cách nào tiếp nhận được.
Chỉ trong nháy mắt, Hassan lại bị đâm đến bắn thêm mấy lần nữa, lần sau kịch liệt hơn lần trước, gần như là chưa từng ngừng lại.
Thế công của Tô Mặc lại vẫn mạnh mẽ từ đầu chí cuối, không có chút dấu hiệu suy kiệt.Như vầy là không được… Hassan mơ màng nghĩ, còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ mau chóng mất đi lý trí vì vui sướng quá độ mất, sau đó… nếu bị thú tính chi phối… rồi chuyện gì sẽ xảy ra, hắn hoàn toàn không dám nghĩ tới.Không được, không được tiếp tục… Hắn cố sức tập trung tinh thần, muốn biến trở về hình người.
Thế nhưng sự sung sướng tột cùng khiến tinh thần hắn rã rời, Tô Mặc lại nắm chặt lấy đuôi hắn, sau khi thử vài lần cuối cùng cũng thành công trở về hình người, nhưng tai và đuôi lại không thể biến trở về.Tô Mặc thở dốc nhìn Hassan đột nhiên biến lại thành người, lại còn tiếp tục để nguyên hai tai và đuôi, cơ thể thoáng khựng lại, rồi tiếp tục ra vào mạnh bạo.
Ông đây ngay cả chó cũng làm luôn rồi, còn sợ cái trò tai thú cỏn con này của anh sao! Tô Mặc cắn răng, cả người áp sát lưng Hassan, kẹp đuôi chàng tó to xác dưới người, vừa ra vào mãnh liệt, vừa vê vê tai thú đùa giỡn hắn.“A a a!”Hassan thét chói tai, lại bắn ra lần nữa.
Tuy đã trở về hình người, thế nhưng do đuôi bị kẹp, bị người ta không ngừng cọ xát, tai lại bị chọc ghẹo, sự mẫn cảm ngược lại không hề giảm xuống, mà còn vì khả năng nhẫn nại chênh lệch của hình người mà khiến niềm khoái cảm càng thêm khó mà nhịn được.“A a… từ bỏ… Ưm… Tô Mặc… dừng lại đi…” Hassan thật sự không chịu nổi nữa.
Cái cảm giác sung sướng đến độ thân tâm vụn vỡ này, rõ ràng biết mình phải chạy trốn đi, lại hoàn toàn chẳng thể cự tuyệt…Hắn chỉ có thể không ngừng van xin Tô Mặc ngừng lại, đến