Khi Hassan dần khôi phục lại ý thức mới phát hiện ra cái đuôi vậy mà vẫn ở trong người mình, tuyệt vọng chết mất.
Đã thế này rồi, sao Tô Mặc không lấy đuôi ra giúp hắn chứ! Rốt cuộc em ấy muốn sao thì mới tha cho hắn đây!Hassan rưng rưng nước mắt nhìn Tô Mặc, lại thấy Tô Mặc đang nghiêm túc nhìn lại hắn.
Hassan hoảng sợ, nghĩ mình đã làm sai cái gì khiến Tô Mặc không hài lòng.
Hắn vội vàng nhích người ngồi dậy.
Hành động này tác động đến cái đuôi đang cắm ở nơi phía sau, làm cả người hắn mềm nhũn.Hassan khó chịu rên, vẫn muốn đứng dậy nhưng bị Tô Mặc đưa tay ấn trở lại.“Thật ra nãy giờ em vẫn nghĩ tới một vấn đề”.
Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
“Anh thế này rồi, còn có thể làm đuôi biến mất không?”.Hassan khiếp sợ trợn tròn mắt.
Đương nhiên… được chứ! Hắn lập tức thu hồi tai và đuôi.
Cơn tra tấn ở hậu huyệt cuối cùng cũng ngừng lại, Hassan chợt thấy may mắn như vừa thoát khỏi tai nạn, đồng thời cũng thấy mình ngốc quá đi thôi! Lúc bị tra tấn đến gần như phát điên, tại sao không nghĩ tới việc thu hồi đuôi chứ? Đó là khả năng bẩm sinh, lại còn để Tô Mặc nhắc nhở.
Hắn đúng là… đúng là ngốc chết mà! Đáng đời bị Tô Mặc tra tấn như vậy!Nhìn vẻ mặt ảo não của Hassan, Tô Mặc dịu dàng vỗ đầu Hassan: “Hassan ngoan lắm.
Em bắt Hassan biến đuôi ra, chuyện sau đó khó chịu vậy, thế mà Hassan vẫn không thu hồi đuôi đi”.A, thì ra là vậy.
Hassan lập tức khôi phục trở lại.
Không sai, Tô Mặc muốn hắn biến đuôi ra, không cho phép hắn thu hồi mà! Nếu vì cảm thấy quá dày vò đã tự tiện thu hồi thì có khác gì việc nói ra từ an toàn chứ? Hắn cũng không muốn ngừng, hắn muốn Tô Mặc làm đến bước cuối cùng.
Hơn nữa, Tô Mặc cũng muốn vậy, cho nên hắn không làm sai.Tuy bị một giống cái nhỏ nhắn vỗ đầu khen ngoan có hơi quái quái, nhưng được Tô Mặc khen vẫn làm Hassan rất vui vẻ.
Hắn đưa tay ôm chặt lấy eo Tô Mặc, khẽ cọ mặt mình lên ngực Tô Mặc.
Cả người đều kiệt sức, ngay cả động tác giơ tay cũng khó khăn, nhưng hắn lại thấy thoải mái và thư giãn chưa từng thấy, xen lẫn chút choáng váng, như thể cả người sẽ bay lên vậy.Tô Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn bết mồ hôi của Hassan.
Tuy cả người Hassan như một đống hỗn loạn, cái cần nhất bây giờ là tắm nước ấm, nhưng ôm thế này thật sự không tệ, cậu không muốn nhúc nhích chút nào.Cuộc hoan ái kéo dài lại điên cuồng này chẳng những khiến Hassan sức cùng lực kiệt, mà còn làm Tô Mặc tiêu hao không ít sức lực.
Càng quá đáng, càng càn rỡ, đồng nghĩa phải chuyên chú hơn, cẩn thận hơn.
Cậu nhất định phải duy trì, ổn định tư thế, đồng thời chú ý chặt chẽ toàn bộ phản ứng của Hassan, huống hồ trong lúc đó còn trải qua một trận kinh hoảng khi Hassan gần như không thở nổi.
Giờ phút này cuối cùng cũng thả lỏng, Tô Mặc mới cảm nhận được cơ thể mình cứng ngắc, mệt mỏi cỡ nào, thật sự đã hao tâm tốn sức quá độ.Hai người đều mệt lử ôm nhau rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Tô Mặc hiếm thấy không tựa lên người Hassan mà ôm Hassan vào lòng.
Vì vậy, lúc tỉnh dậy, cánh tay bị Hassan nằm lên của Tô Mặc đã tê rần.
Cảm giác đau nhức dần tăng lên khiến Tô Mặc kêu rên không ngừng.“Tô Mặc? Tô Mặc em sao vậy?”.
Hassan kích động giúp Tô Mặc xoa xoa cánh tay.
Hắn bất cẩn xoa hơi mạnh làm Tô Mặc thét toáng lên, chảy cả nước mắt.
Hassan sợ hãi vô cùng, vội vàng buông tay, trơ mắt nhìn Tô Mặc ôm cánh tay la oai oái.Một lúc lâu sau, cơn tê cuối cùng cũng hết.
Tô Mặc thở hổn hển, lau nước mắt trên mặt, hung ác trừng Hassan, “Có phải anh trả thù tôi không?”.Hassan không hiểu ra sao ngơ ngác lắc đầu.
Trả thù gì cơ?Tô Mặc nheo mắt: