Hassan nhổm người dậy, ngồi xổm giữa hai chân Tô Mặc, vẫn để Tô Mặc đạp lên hạ bộ của mình.
Một tay của hắn vẫn tiếp tục cầm đuôi rút ra đâm vào lỗ sau, tay kia tạm thời đỡ lấy gậy thịt của Tô Mặc, chậm rãi há miệng nuốt vào.Cậu em của Tô Mặc nhỏ hơn của Hassan, mà miệng Hassan lại to hơn miệng Tô Mặc.
Vì thế, chuyện khẩu giao chẳng khác gì tra tấn với Tô Mặc thì Hassan lại làm vô cùng dễ dàng tự nhiên, thậm chí còn dùng đầu lưỡi nhấm nháp mùi vị của Tô Mặc.“Ưm… a……”.Tô Mặc được hắn liếm mà eo lưng như nhũn ra, thấy mình sắp tước vũ khí đầu hàng, chân cậu vội vàng ấn mạnh hơn, ngón chân bấu lấy đầu đỉnh cố xoay vặn.
Hassan lớn tiếng rên rỉ.
Cổ họng rung động không ngừng tấn công Tô Mặc, trái lại còn khiến cậu bắn ra nhanh hơn.Đệt, thật mất mặt, ra nhanh quá rồi! Tô Mặc thẹn quá hoá giận.
Nhưng cậu không ngờ được, Hassan lại không bỏ qua cho cậu.
Sự chấn động và cảm giác mút lấy từ sâu trong yết hầu hắn vẫn tiếp tục, giống như không hút khô cậu thì không ngừng vậy.“Hassan! Anh… a……”.
Tô Mặc bị hắn mút đến nỗi không nói được thành tiếng.
Thắt lưng mềm nhũn không còn sức, đến cả ngón chân đạp trên hạ bộ của Hassan cũng xụi lơ trượt xuống.Hassan bất mãn lầm bầm một tiếng, bắt lấy chân Tô Mặc kéo về, đè nó chà xát nó lên cậu bé của mình, miệng càng ra sức mút Tô Mặc.“Dừng, dừng lại… A!!!”, Tô Mặc lại hét chói tai bắn ra, sự sung sướng tột độ khiến trước mặt cậu tối sầm.Nhưng Hassan lại tiếp tục!“Đừng… a… dừng lại……”, Tô Mặc khẽ nức nở, cố thoát khỏi miệng Hassan.
Cậu không giống giống đực có thể bắn mười lần một đêm được.
Hai lần cao trào đầy kích thích liên tiếp đã khiến cậu hơi đau đớn.Miệng Hassan khoá chặt lấy Tô Mặc không để cậu trốn thoát.
Trong khi đó, động tác rút cắm lỗ sau và xoa nhấn hạ bộ ngày càng kịch liệt, từ sâu trong yết hầu phả ra những hơi thở nặng nhọc, tiếp tục mang tới “tai họa” cho Tô Mặc vốn đã không chịu nổi nữa.Trong lúc Tô Mặc nức nở, yếu ớt giãy giụa, Hassan bỗng nhiên gầm nhẹ, kéo mạnh cái đuôi đang chôn sâu hơn phân nửa trong cơ thể ra.Tiếng gầm khàn khàn nghẹn lại nơi yết hầu.
Hassan co giật dữ dội, ấn chân Tô Mặc lên cậu bé đang tuôn ra mãnh liệt.
Mà Tô Mặc đã sớm buông vũ khí đầu hàng, bắn dòng dịch nóng thứ ba vào cổ họng không ngừng rung động của Hassan.Cách một bức tường, tiếng Hard rên rỉ cầu xin bị làm lơ trước đó lại một lần nữa lọt vào tai hai người.
Có lẽ sắp kết thúc rồi, tiếng rên của Hard đã hơi yếu đi, còn xen lẫn sự thoả mãn khác thường; sau một tiếng rên dài thì im hẳn, chỉ còn lại tiếng thở dốc.Sau khi ổn định lại hơi thở, Hassan rốt cuộc cũng nhả tiểu Tô Mặc mềm oặt đáng thương trong miệng ra, ngẩng đầu khỏi