Tô Mặc nhìn Hassan rõ ràng đã đau đớn không chịu nổi, cảm thấy có hơi bất ngờ.
Thật ra cậu đổ không nhiều nước lắm – tầm 1000ml thôi.
Thời gian trôi qua không được bao lâu cả – chưa tới năm phút nữa.
Ngay cả một nhân loại còn có thể dễ dàng chịu được mức độ này, sao Hassan có khả năng nhẫn nại mạnh mẽ vốn có thể chịu được đủ loại thống khổ lại trông không chịu được thế này?Tô Mặc trầm tư cắn móng tay, bỗng nhớ đến động sau luôn sạch sẽ có thể đè bất cứ lúc nào của Hassan.
Hơn nữa, đây không phải trường hợp đặc biệt, cậu chưa từng nghe thấy thú nhân các nhà khác cần chuẩn bị gì trước khi mần.
Điều này có nghĩa là gì? Là nói đường ruột của thú nhân có khả năng bài trừ cực kỳ mạnh mẽ sao? Bất cứ dị vật nào một khi tiến vào đường ruột sẽ bị đẩy ra ngay lập tức.
Cho nên, đây là nguyên nhân Hassan bây giờ cực kỳ đau đớn sao?Tìm được căn nguyên, biết mình không làm gì sai khiến Hassan bị thương, Tô Mặc liền thấy an tâm.
Nghe tiếng rên rỉ van xin đã cực kỳ thảm thương của Hassan, Tô Mặc cho hắn một cơ hội khai báo: “Nói đi, sơ tinh của anh đã cho ai? Nói rồi em sẽ tha cho anh”.Cơ thể Hassan run lên, tiếng rên rỉ dừng lại một chốc, nhưng vẫn nhịn xuống không nói.Hắn nên nói thế nào? Sơ tinh của hắn, là trong lúc phạt roi…Khi đó Tô Mặc thậm chí còn chưa chọn hắn làm người thủ hộ.
Thân phận của hắn chỉ là giống đực bị trừng phạt vì làm giống cái sợ hãi.
Trong tình huống đó mà hắn lại động tình, thậm chí còn ra sơ tinh… Tô Mặc sẽ nhìn hắn ra sao?Hassan không lên tiếng, Tô Mặc cũng không vội.
Chuyện súc ruột này, càng về sau càng khó kiềm chế, để xem xem Hassan có thể chịu được bao lâu.Hassan nhịn không được lâu lắm.
Lại năm phút trôi qua, tổng cộng mới có mười phút thôi, nhưng mồ hôi lạnh của Hassan đã thấm ướt chăn đệm dưới người.
Mông và hai chân hắn run rẩy không ngừng, chúng căng cứng, vẽ nên những đường cong sắc nét.“Tô Mặc, Tô Mặc… xin em.
Tôi… không chịu được nữa……”.
Ngay cả giọng của Hassan cũng đầy căng thẳng.
Mỗi một từ đều khó khăn lắm mới bật ra khỏi miệng được.“Hửm? Không chịu được? Muốn em giúp anh chặn lại không?”.
Tô Mặc nhếch môi, không đợi Hassan trả lời đã cắm ngón tay vào lối vào đang run rẩy liên hồi phía sau.“A a a!”.
Hassan khàn giọng la to thảm thiết.
Hắn gần như dùng mọi sức lực mới không buông lỏng phòng thủ ngay khi Tô Mặc chọc vào lỗ sau.Chất lỏng trong đường ruột bị ngón tay của Tô Mặc quấy lên, không ngừng va chạm dữ dội nhằm tìm lối ra.
Hassan siết chặt lối sau, cả người co giật đầy đau đớn.
Nhưng ngón tay của Tô Mặc vẫn di chuyển… chuyển sang nơi gồ lên đã từng mang lại cho Hassan vô số sung sướng và đau khổ vô tận.“Không! Không được!”.
Hassan sợ hãi la lên.
Trong tình huống này, nếu phía trước bắn thì phía sau nhất định sẽ không khống chế được nữa!Nhưng mà “không được”