Những nụ hôn nóng bỏng dày đặc xen lẫn lời thề ngọt ngào hoàn toàn nhấn chìm Hassan.
Ngực căng đầy đến khó thở, làm hắn có ảo giác mình sắp bị dìm chết.Hắn hoàn toàn không ngờ Tô Mặc sẽ kích động, vui vẻ đến vậy.
Hắn chỉ làm chuyện hắn cho là đương nhiên, dù có phần đau đớn, nhưng không phải không thể chịu được.
Có thể gặp được Tô Mặc đã đủ để khiến hắn cảm kích thần thú.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, chút kiên trì cỏn con này lại nhận được hồi báo như thế.“Tô Mặc… Tô Mặc… Tôi yêu em… Tô Mặc……”.
Hassan ôm chặt Tô Mặc vào lòng, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cậu, phát ra tiếng rên rỉ mê say.Bọn họ hôn nhau thật lâu, mãi đến khi cả hai đều ngạt thở vì thiếu dưỡng khí, mới lẳng lặng ôm nhau.Hassan ôm lấy Tô Mặc đang thở dốc, ngón tay thân mật vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, mỉm cười hỏi: “Vậy, Tô Mặc trao sơ tinh cho ai?”.Thật ra giống cái không giống giống đực, không có thứ gọi là sơ tinh kia.
Lời của Hassan chẳng qua là câu trêu đùa ngọt ngào thôi.
Dù sao lúc gặp hắn, Tô Mặc còn chưa trưởng thành, lần đầu tiên không cho hắn thì còn có thể cho ai? Hắn chưa bao giờ ngờ tới vấn đề này lại làm Tô Mặc nháy mắt cứng người.“Tô Mặc?”.
Tim Hassan bỗng thắt lại, đột nhiên hắn sợ phải nghe câu trả lời của Tô Mặc.Tô Mặc kinh ngạc nhìn Hassan.
Trong cơn men tình ngọt ngào nồng đậm, vấn đề này đến quá bất chợt, như mũi dao bén nhọn đánh tan lớp phòng hộ của cậu.
Cậu vốn nên dùng một lời nói dối thiện ý để xoá đi quá khứ kinh khủng đó.
Huống hồ, đối với cậu, những người và những việc trong quá khứ dường như đã cách cả một thế hệ, không cách nào quấy rầy cuộc sống hiện giờ của cậu và Hassan.
Nhưng mà… cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để phản ứng.
Nay đối mặt với Hassan tỉnh táo, sao cậu có thể cố ý lừa gạt đây?“Tô Mặc?”, Hassan thúc giục, giọng run rẩy.Tô Mặc chậm rãi nhắm mắt lại: “Xin lỗi, Hassan”.Anh vất vả chờ đợi em mười lăm năm như thế, trao cho em sơ tinh trân quý, nhưng em lại… lại không thể cho anh một cơ thể sạch sẽ không vấy bẩn.
Xin lỗi, Hassan.Bầu không khí xung quanh như đông lại, cái ôm của Hassan trở nên lạnh ngắc như tảng đá.“Là ai?”.
Một cuộc tra hỏi lại bắt đầu, chẳng qua hai bên đã đổi vai cho nhau.“Người này anh không biết đâu.
Không ở đây”.
So với Hassan bị ép đến đường cùng vẫn không chịu mở miệng thì Tô Mặc cực kỳ ngoan ngoãn trả lời.
Nhưng lại không khiến Hassan hài lòng chút nào.“Hắn… ép buộc em sao?”.
Dù như vậy với Tô Mặc là chuyện rất đau khổ, nhưng đó là khả năng duy nhất Hassan có thể chấp nhận được.Ép buộc sao? Đúng là người kia đã bỏ thuốc vào nước, nhưng người uống thì không phải cậu.
Khi người kia lăn lộn dưới đất cầu xin cậu, cậu… rốt