Tịch Nhan mặc một thân váy dài thanh lịch, trên eo là đai lưng màu lam nhạt, gương mặt để mộc không son phấn, da thịt tuyết trắng nhẵn mịn không một tia khuyết điểm, mắt phượng tinh xảo lấp lánh ý cười rạng rỡ, ẩn ẩn lộ ra tư thái kiêu ngạo, mái tóc như tơ được tùy ý búi phía sau, chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản cố định lại. Nàng rất ghét rườm rà, nhưng dù vậy, dung nhan vẫn tuyệt mỹ hơn cả đóa hoa nở rộ, diễm lệ đến mức làm người ta không dám nhìn gần.
Trời sinh mỹ lệ thoát tục, không cần trang điểm tỉ mỉ vẫn khuynh quốc khuynh thành, động lòng người như trước.
“Tiểu Bạch, đi ăn cơm nào.”
Tịch Nhan mỉm cười, thoáng chốc ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng trở nên thất sắc. Nàng kéo tay Hạ Dạ Bạch, Tương Tư và Hồng Đậu đã sớm cung kính đợi ở cửa, vừa gặp Tịch Nhan đi ra, lễ phép gọi một tiếng: “Tiểu thư.”
Tịch Nhan gật đầu, dừng bước lại, đẩy Hạ Dạ Bạch đến trước mặt mình. Ngân bạch mặt nạ dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng chói mắt, đôi đồng tử như vì tinh tú, trong suốt tưởng như có thể thấy đáy. Hai người đứng chung một chỗ, cư nhiên làm cho người ta cảm thấy xứng đôi.
“Cô gia.” Tương tư đi đến trước mặt Hạ Dạ Bạch, hơi hơi cúi người.
“Cô gia.” Nhớ lại hôm qua bản thân mình vì một tên đần mà bị tiểu thư khiển trách, Hồng Đậu đến bây giờ vẫn còn hậm hực, nhưng vì áp lực của Tịch Nhan quá lớn, nàng mới không cam lòng gọi một tiếng, ngay lập tức giận dữ quay đầu đi.
Tịch Nhan ân một tiếng, hài lòng gật đầu:” Cho người đem bữa trưa đến Thúy Trúc cư .”
Tân hôn hạnh phúc, hôm nay cứ coi như tuần trăng mật của nàng, kiếp trước chịu nhiều gian khổ như vậy, sau này vì tên ngốc kia hẳn là phải siêng năng khổ luyện hơn. Những ngày này nàng muốn nhàn hạ, thuận tiện thanh lý môn hộ một chút.
“Tiểu Bạch, chúng ta ăn trong phòng.”
Hạ Dạ Bạch quay đầu, hai mắt mở to nhìn Tịch Nhan mang theo kinh hỉ: “Thật vậy ư? Ăn trong phòng! Thật sự là quá tốt.”
Tịch Nhan nhìn hắn, có chút thắc mắc với phản ứng vui sướng như vậy, chẳng phải là ăn cơm ở trong phòng ư? Hắn là vương gia, chẳng lẽ quyền lợi ăn cơm trong phòng cũng không có? Nghĩ đến đây, Tịch Nhan không kìm được đau lòng, loại cảm giác kỳ lạ này chính nàng cũng cảm thấy khó hiểu.
“Nếu ngươi đã thích, sau này mỗi ngày đều sẽ ăn cơm trong phòng.”
Hạ Dạ Bạch kéo tay Tịch Nhan, bộ dáng mừng rỡ như tiểu hài tử, quả là một tên ngốc dễ thỏa mãn. Nhưng như vậy cũng tốt hơn là Ngũ vương gia bị người đời chỉ trích, nếu hắn giống Hạ Tuấn Trì, tự ình phong lưu, cường đoạt dân nữ, thì cho dù có là tên ngốc đáng yêu đi chăng nữa nàng cũng không vừa mắt.
…
Nửa canh giờ trôi qua, sức chịu đựng của Tịch Nhan đã sắp cạn kiệt, đang định nổi trận lôi đình thì Tương Tư và Hồng Đậu dẫn nha hoàn phía sau kịp thời đi đến: “Tiểu thư, cô gia, có thể dùng bữa rồi chứ?”
Tịch Nhan gật đầu, phất phất tay. Nhìn Tương Tư và Hồng Đậu thu xếp mọi thứ, Tịch Nhan thầm nghĩ mình quả thật có mắt nhìn người, bọn họ đều là hai nha hoàn tốt, sở dĩ bất kính với Hạ Dạ Bạch là vì cảm thấy hắn không xứng với nàng chứ không có ác ý.
Hai tay chống cằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê làn môi, đây là động tác quen thuộc của nàng lúc đang suy nghĩ: “Tương Tư, Hồng Đậu, sau này nhìn thấy Hạ Dạ Bạch phải gọi là Vương gia, thấy ta thì gọi Vương phi, biết chưa?”
Là “tiểu thư, cô gia” hay “Vương gia, Vương phi” thì cũng chỉ là cách xưng hô, theo nàng thấy chẳng có gì khác biệt lắm. Nhưng hiện tại, mấu chốt nhât chính là thay Tiểu Bạch lập uy ở Vương phủ. Nói vậy, khi nàng không ở bên cạnh, hắn cũng có thể ít bị ức hiếp hơn. Tuy nàng cho rằng cách xưng hô cũng chỉ như những lời gió thoảng mây bay, nhưng mà những người khác sẽ không nghĩ vậy, nếu ngay cả mình và hai nha hoàn bên cạnh đều xem thường Tiểu Bạch, thử hỏi còn ai tôn trọng hắn.
Hồng Đậu và Tương Tư nghe vậy, nhất thời thất thần trong chốc lát, nhưng khẩu khí của Tịch Nhan không cho các nàng nửa con đường sống để thương lượng, hai người liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu: “Vương phi, nô tì hiểu.”
Tịch Nhan gật đầu, không phải nàng thích phân chia ranh giới giữa người với người, đặc biệt hai người này lại là nha hoàn của mình. Nhưng mỗi người hành sự đều có cân nhắc riêng, như vậy mới đạt được lợi ích, đời người cũng trở nên ý nghĩa. Trước kia nàng vì đạt được chức chưởng môn Võ gia mà cùng đồng bọn liều chết chiến đấu, còn bây giờ, Tịch Nhan đưa mắt nhìn Hạ Dạ Bạch, nàng muốn nam nhân này có được tôn nghiêm, đối với một Vương gia ngay cả ăn mày cũng cõ thể ức hiếp mà nói, đây quả thực là thiên phương dạ đàm(1), nhưng nếu không thử, không nỗ lực thì làm sao biết có thể hay không?
Bữa trưa không phong phú lắm, thậm chí là vô cùng đạm bạc, tuy rằng nàng mới đến thế giới xa lạ này vào hôm qua, nhưng chỉ cần nghe thanh âm hô hấp của Tương Tư và tiếng lầm bầm của Hồng Đậu, dựa vào trí nhớ