Trong lúc Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch đang cười cười nói nói, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hô.
“Vương phi, quản gia đã đến.”
Vừa rồi có người đến thông báo, một vài gia đinh ở hàng đầu còn bẩm lại cho Tịch Nhan vài lần nhưng nàng tựa hồ như cái gì cũng không nghe thấy, nhẹ nhàng nâng chung trà Tương Tư vừa pha, nhàn nhã hớp một ngụm, nhìn hơi nước bốc lên khỏi chén, nàng cười nhạt, thanh âm rất nhẹ, tựa như gió mùa hạ lướt qua mặt hồ, nếu không chú ý sẽ khó có thể phát hiện.
Hắn tưởng mình là ai? Chỉ là một quản gia mà cũng muốn Vương gia Vương phi đích thân nghênh đón hay sao? Có phải muốn nàng ba lạy chín vái nói quản gia kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế không? Thật quá mức nực cười.
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch tiến đến trước mặt Tịch Nhan, nhẹ nhàng kéo kéo áo nàng, hai con mắt xoay tròn, môi mím lại hơi run run, bộ dáng tội nghiệp như muốn đứng lên nhưng lại bị Tịch Nhan gắt gao ấn chặt: “Ngồi đàng hoàng.”
Hạ Dạ Bạch nghẹn lời, hai mắt nhìn Tịch Nhan không chớp.
Quản gia đáng chết này, nếu không phải bị hắn ăn hiếp đến thê thảm, Tiểu Bạch cũng sẽ không thể nào sợ hắn như vậy. Tốt, rất tốt, quả là một quản gia “tận trung”.
Tịch Nhan đến bên Hạ Dạ Bạch, ngồi xuống trước mặt hắn, gương mặt nàng áp sát vào mặt nạ lạnh băng, bộ dáng ôn nhu: “Ngoan, nếu không dám nhìn thì nhắm mắt lại.”
Tịch Nhan cười, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Mạnh thắng yếu bại, cá lớn nuốt cá bé là những điều nàng được giáo dục, kẻ mạnh thật sự phải có đầu óc thông minh, đồng thời nắm đấm cũng phải mạnh hơn người khác, có thể trở thành người cầm quyền cuối cùng của Võ gia, nàng quả thật có dùng chút trò khôn vặt, nhưng nếu như không có thân thủ tốt, nàng sớm đã bị đánh bại, lâm vào tình cảnh kiếm tiền bằng việc giết người.
“Tương Tư, Hồng Đậu, trông chừng Tiểu Bạch thật tốt.”
Thời điểm Tịch Nhan xoay người, vừa khéo nhìn thấy quản gia Vương Quyền ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại nhàn nhã tựa về phía sau, tay chân đều quấn băng vải màu trắng, được bốn đại hán khiêng vào cửa lớn, cẩn thận đặt trên mặt đất.
Khóe miệng Tịch Nhan nhếch lên tạo thành một độ cong sắc bén như đao kiếm, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
“Không biết Vương phi tìm nô tài đến có chuyện gì quan trọng?”
Vương Quyền vẫn bất động tựa vào ghế như trước, chỉ hơi hơi hé mắt ra liếc nhìn Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch ngồi ở vị trí chủ tọa, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, thần thái kiêu căng, rõ ràng xem chỗ này là địa bàn của mình, hoàn toàn không coi Hạ Dạ Bạch và Tịch Nhan ra gì.
Bốn tên vạm vỡ vừa nâng hắn vào kia có làn da đen bóng, đứng im không nhúc nhích nhìn đám hạ nhân quỳ trên đất như bức tượng điêu khắc
Tịch Nhan lạnh lùng cười: “Cẩu nô tài không biết xấu hổ.”
Trong nháy mắt nói ra mấy từ ngắn ngủi kia, Tịch Nhan đã linh hoạt lách qua mấy tên đại hán, nhanh như chớp vọt đến trước mặt quản gia Vương Quyền, động tác so với lúc giáo huấn Lý Kiến Huy ở lễ thành hôn còn nhanh hơn mấy lần.
“Đáng chết.”
Hai chữ như lưỡi dao sắc bén, Tịch Nhan hung hăng đạp Vương Quyền một cước. Vương Quyền kêu “ai u”, sợ hãi tới mức mở to mắt, cả người vồ ếch trên mặt đất.
Bọn này điệu bộ cao ngạo, chắc chắn là do bình thường khi dễ Tiểu Bạch đã quen. Hôm nay, nàng muốn tại Vương phủ này lập uy, để cho chúng biết ai mới là chủ tử thật sự.
Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng nàng ngu ngốc đến nỗi không biết trong lòng chúng tính toán chuyện nhỏ nhặt gì sao? Bản thân thì quỳ trên đất cầu xin tha thứ nhưng trong lòng lại gửi gắm hy vọng vào Vương Quyền, chờ hắn thay mình lấy lại công đạo. Tính toán rất được, nhưng mà tiếc là không biết chọn đối tượng, Mạc Tịch Nhan nàng không phải người dễ ức hiếp, có câu giết gà dọa khỉ, nàng phải giết con gà trống đầu sỏ đi mới có thể bình ổn được ý nghĩ cuồng ngạo của đám khỉ con kia.
Vương Quyền ngã trên mặt đất, mấy