“Nhan Nhan, không phải ta cố ý.”
Hạ Dạ Bạch khóc rất đáng thương, dường như con khỉ kia là do hắn giết không bằng.
“Đừng nghe hắn nói bậy, hắn đang gạt ngươi đấy.”
Tịch Nhan ngồi xuống, đưa tay lau khô nước mắt của Hạ Dạ Bạch. Đúng là là tên ngốc, kẹo hồ lô này có hai đồng một xâu, dùng máu người nuôi lớn cái nỗi gì, chỉ thua thiệt cho bọn họ mà thôi. Xem ra, để cho Tiểu Bạch bị chê cười, bọn họ đã vất vả tính toán.
Lúc này Hạ Dạ Bạch làm sao có thể nghe lời Tịch Nhan, hắn lấy hai tay che mắt, khóc rất thương tâm, tiếng khóc ngày một lớn. Người đi đường ào ào dừng bước nhìn về bên này, chỉ vào Hạ Dạ Bạch, cười cười nói nói rất vui vẻ.
“Nhưng mà – “
“Nhưng mà – - “
Dưới ánh mặt trời, kẹo hồ lô đỏ chói y như sắp chảy ra máu. Hạ Dạ Bạch lau nước mắt, khóc thút thít.
Hồng Đậu và Tương Tư nhìn nhau, thực tại có chút bất đắc dĩ. Lời như vậy mà Vương gia cũng tin, lại còn khóc lóc như trẻ nhỏ. Nơi này đông người như vậy, tiểu thư biết để mặt mũi vào đâu. Nhưng mà thật sự không hiểu nổi tiểu thư vì sao cứ tự làm mình mất mặt, lúc nào cũng bảo vệ tên ngốc Vương gia này.
“Đường phèn quả thực là máu của con khỉ ta nuôi, ta chưa bao giờ lừa tên ngốc, mọi người xem – - “
Tên nam nhân hèn mọn kia e sợ Hạ Dạ Bạch không tin, vội xắn tay áo lên. Trên tay hắn in đầy những vết đao, rõ ràng vô cùng: “Đây là vết thương ta cho khỉ hút máu lưu lại.” Nếu để tên đần này mất mặt, trở thành trờ cười của cả thành Triều Dương, trở về hắn sẽ có tiền thưởng.
Đôi mắt của Hạ Dạ Bạch nhìn chằm chằm vết thương kia, nước mắt vừa mới lau khô lại tiếp tục rơi không ngừng, so với lúc trước còn khóc to hơn.
Nếu đây là Vương phủ, Tịch Nhan nhất định sẽ hung tợn dạy dỗ Hạ Dạ Bạch. Máu người? Máu khỉ ư? Có mà người khác xem hắn như con khỉ để trêu đùa thì có. Nhưng nơi này đông người như vậy, nàng muốn lập uy cho hắn. Nếu nàng còn dạy dỗ hắn như dạy dỗ con cái, thử hỏi sau này bọn dân chúng sẽ đối xử với hắn ra sao. Mà tên ngốc này nói gió thì tin mưa, tin người khác chứ không tin nàng, thật sự là làm nàng tức chết mất.Tịch Nhan một bụng đầy lửa, đang định ra tay thì cánh tay đã bị Hạ Dạ Bạch túm chặt, đôi mắt hắn tràn đầy hoảng hốt, bi thương.
“Nhan Nhan, con khỉ kia muốn tới lấy mạng, từ nay ta không thể ngủ chung với ngươi.”
Giọng nói bi thiết, giống như con khỉ kia đã tới tìm hắn lấy mạng vậy.
Hệt như một tảng đá lớn ném vào mặt hồ, gợi lên hàng ngàn tầng sóng. Một đám người mới vừa rồi còn ôm niềm vui trong lòng bây giờ lập tức im bặt, đầu óc nổ oanh.
“Không thể nào. Tứ tiểu thư lại ngủ chung với tên đần kia.”
“Vương gia này là người đần độn, biết cái gì gọi là sinh hoạt vợ chồng chứ?”
“Là nam nhân, gặp được mĩ nhân như vậy, chuyện ấy còn phải dạy ư?”
Ngay từ đầu Tịch Nhan vẫn chưa lấy lại tinh thần, qua nửa ngày mới hiểu ý tứ của hắn. Nàng mỉm cười, cũng không hề qua tâm lời bàn tán của đám người kia khó nghe ra sao. Tên ngốc này, thì ra là sợ nàng cũng bị con khỉ kia lấy mạng. Đừng nói con khỉ kia có đến lấy mạng hay không, cho dù có, nàng chỉ sợ nó lấy không được.
Tịch Nhan liếc nhìn gã nam nhân trung niên, tia rét lạnh phụt ra, sắc bén vô cùng, cất giấu sức mạnh có thể nuốt hết tất cả mọi thứ. Giết gà dọa khỉ, nàng đang lo không tìm thấy người, ai ngờ lại có kẻ không sợ chết đụng vào họng súng đã lên nòng. Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười khát máu. Người này tuyệt đối không thể tha thứ, số kiếp đã định.
Nhưng mà lúc này Hạ Dạ Bạch còn đang khóc lóc không ngừng. Tịch Nhan thật sự không biết nên làm thế nào.
“Ai nói không thể ngủ cùng nhau, nếu con khỉ kia đến lấy mạng, ta sẽ ở cạnh ngươi.”
Đường lớn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng người đương hít thở. Tịch Nhan nhìn chằm chằm gã nam nhân kia, hừ lạnh một tiếng, sau đó vươn tay lấy hai xâu kẹo hồ lô. Một