Đúng lúc đó, không khí như ngưng tụ thành băng, rõ ràng là mặt trời tháng tư chiếu rọi nhưng lại làm người ta có cảm giác rùng mình. Tấm lụa đỏ trên đôi sư tử oai phong đón gió bay lên như tinh kỳ phấp phới, khiến người ta cảm nhận được sát khí nơi sa trường. Không sai, chính là sát khí, sát khí không chút che đậy.
“Lỗ chó?”
Giọng nói lạnh băng không hề có tình cảm, dường như chỉ cần nàng ưng thuận, vạn vật chung quanh có thể đóng băng ngay tức khắc. Gió xuân thổi qua nhưng lại mang theo rét lạnh thấu xương mà trước đây chưa từng có.
Ngẩng đầu nhìn tấm biển ghi ba chữ vàng kia, Tịch Nhan lạnh lùng “hừ” một tiếng, khinh thường lại trào phúng, thái độ này không đơn giản chỉ nhằm vào tên mấy tên gác cổng mà là cả phủ Tể tướng, là sự khinh miệt đối với gia tộc lớn nhất nước Lưu Ly. Ở nơi đây từ nhỏ đương nhiên có thể nhìn thấy sự mục nát của nó. Phủ Tể tướng này nhất định sẽ tiêu vong ngay tại vương triều Lưu Ly.
Thu hồi tầm mắt, Tịch Nhan nhanh chóng đứng ra sau Hạ Dạ Bạch, cả người kề sát vào lưng hắn, bàn tay vừa rồi cầm chặt tay hắn đột nhiên nâng lên, năm ngón tay giữ lấy tay hắn. Tên gia đinh lúc nãy còn diễu võ giương oai giờ đây bị ánh mắt của Tịch Nhan làm rùng mình, đó là một đôi mắt lạnh băng và khát máu, hắn dường như thấy được Hắc Bạch Vô Thường đến từ địa ngục, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, toàn bộ tông tơ dựng đứng lên, sợ hãi lùi về phía sau. Tịch Nhan sao có thể cho hắn chạy thoát, nàng kéo Hạ Dạ Bạch cùng bước nhanh tới trước, sau đó cầm tay hắn tát hai cái vào mặt người kia.
Tay hoạt động, chân cũng không chịu yên, Tịch Nhan đá nhẹ sau gối Hạ Dạ Bạch khiến gia đinh kia ngã lên bậc thềm. Thân hình bé nhỏ của nàng chuyển động nhanh như chớp, đảo mắt đã đến bên tay phải Hạ Dạ Bạch, một tay ôm hắn, cả người nhẹ như chim yến, nhanh nhẹn xoay tròn. Hạ Dạ Bạch thét một tiếng, lúc này hắn đang đưa lưng về phía Tịch Nhan, thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, hắn hơi ngẩng đầu, cười tà ác nhấc chân, mắt thấy chân mình sắp đá lên cằm người nọ, ý cười nơi đáy mắt càng đậm. Mọi người chỉ nghe một tiếng tru thảm thiết, cả người tên gác cổng ngã phịch xuống, hắn nghiêng người, ho khan vài tiếng, cả răng và máu hòa làm một rơi đầy bậc thềm.
Những động tác liên hoàn và đẹp mắt, lúc mọi người dần phục hồi tinh thần mới phát hiện Hạ Dạ Bạch còn đang bị Tịch Nhan ôm, hai tay hắn quấn lấy cổ nàng, thở hổn hển, gương mặt vô cùng đáng thương. Nếu không phải tên gia đinh trên bậc thềm kia mặt mũi bầm dập, đầu còn chảy máu thì bọn họ sẽ cho rằng tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác. Đây mới thật là tứ tiểu thư yếu đuối, dịu dàng lương thiện của bọn họ ư?
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bốn phía, những tên gia đinh còn lại giống như người vừa gặp ma, đứng im một chỗ không dám nhúc nhích, chỉ oán hận bản thân sao không hóa thành không khí theo làn gió lạnh thấu xương giữa tháng tư biến mất khỏi Tướng phủ này.
“Nói, ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?”
Nếu như bọn chúng chỉ ngăn Tiểu Bạch không cho hắn vào Tướng phủ, nàng còn có thể hiểu là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm muốn dùng cách ức hiếp Tiểu Bạch để thỏa mãn lòng hư vinh của bọn chúng, chẳng phải những hạ nhân trong Vương phủ cũng như thế sao? Nhưng đằng này bọn chúng lại bảo tên đần và chó không được vào, còn chỉ vào lỗ chó kia nữa, đây không đơn giản chỉ làm nhục Tiểu Bạch mà còn muốn hủy đi mặt mũi của nàng, tuy rằng nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra ngoài, nhưng trước đây Mạc Tịch Nhan này cũng coi như được yêu thương, chỉ là những tên lính gác cổng hèn hạ, có cho chúng mười lá gan cũng không dám làm vậy, nhất định sau lưng bọn chúng có người chống lưng.
Những người này nàng phải trừng phạt, người đứng sau lưng bọn họ lại càng không dễ dàng buông tha, dám động thủ trên đầu thái tuế, bất kể là ai, nàng cũng phải bắt kẻ đó trả giá.
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch nhẹ nhàng gọi một tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt, lông mi khẽ chớp, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt hoảng loạn và ngập nước kia nhìn chằm chằm Tịch Nhan, giọng nói ủy khuất dường như mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng chính hắn lại cố gắng không để mình bật ra tiếng khóc.
“Không có chuyện gì.”
Giọng nói của nàng vô cùng dịu nhẹ, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ đang hoảng sợ. Trong phút chốc, sát khí quanh quẩn nơi Tướng phủ cũng theo gió bay đi.
Tịch Nhan cười lạnh lùng, buông tay Hạ Dạ Bạch.
“Chủ nhân của mình bị nhục mạ, các ngươi nên làm gì còn phải đợi ta mở miệng sao?”
Thanh âm lạnh băng và bén nhọn vô cùng, bốn tráng đinh phía sau nhất thời lấy lại tinh thần, bản thân là hạ nhân, nhìn thấy chủ tử bị người khác ức hiếp đương nhiên phải đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần cái mà chủ tử nhận lấy.
Mấy người này đều biết rõ thủ đoạn của Tịch Nhan, đến nay thương tích trên tay phải của bọn chúng còn chưa khỏi hẳn, sao dám không nghe lời nàng, nếu bọn họ không chủ động ra tay, kẻ nhận lấy hậu quả không ai khác chính là bọn