Trời trong xanh không một bóng mây, gió nhè nhẹ mát mẻ, bóng cây xanh loang lổ, vô cùng yên tĩnh. Trong lúc nắng xuân ấm áp, rất dễ buồn ngủ.
Đến giờ Ngọ (từ 11 giờ -13 giờ), Tịch Nhan cho hạ nhân trong phòng lui hết, đồng thời tìm lý do để Tương Tư kéo Hạ Dạ Bạch chuyên bám người kia ra ngoài. Nàng cởi xiêm y, đổ ập xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ai ngờ, chưa ngủ được bao lâu, nàng cảm giác có người dùng sức lay người mình, tiếp theo, ma trảo kia không an phận cởi xiêm y của nàng.
Tịch Nhan nổi giận, gạt tay Hạ Dạ Bạch, không mở mắt, từ từ ngồi dậy: “Hạ Dạ Bạch, ngươi lại lên cơn điên gì thế?”
Từ lúc rời khỏi tướng phủ, người này luôn làm chuyện điên khùng, mấy ngày nay, quấy rối, có thể nói làm vô số việc xấu. Trình độ điêu ngoa tùy hứng so với Mạc Vân Phỉ chỉ hơn chứ không kém.
Ban ngày, nàng và Hồng Đậu, hai người mệt nhọc bôn ba bên ngoài. Tối về, nàng muốn nghỉ ngơi nhưng hắn cứ quấn lấy không chịu để yên, cả đêm làm ầm ĩ: Nhan Nhan, Nhan Nhan không dừng. Khuyên cũng thế, mắng cũng vậy, hắn chẳng tiếp thu, mở miệng nói liên hồi, còn trưng ra vẻ mặt hung thần ác sát (hung ác). Đúng là cố tình gây sự mà. Nàng bận rộn như vậy, không phải vì hắn hay sao? Hắn làm thế, dù biết hắn là tên ngốc, khó tránh khỏi cảm thấy nản lòng thoái chí.
Nàng là người, không phải là thần. Dù lợi hại cỡ nào, mấy ngày liền không ngủ không thể chịu nổi nữa. Mãi mới thiếp đi được một lúc, lại bị hắn làm tỉnh, bảo sao nàng không tức giận đây?
“Ngũ hoàng huynh nói ta nên cởi y phục của ngươi, để ngươi không một mảnh vải ngủ với ta.”
Dạ Bạch không hề nhìn Tịch Nhan, động tác tay quyết không ngừng lại trừ khi cởi hết toàn bộ xiêm y của nàng.
Cơn buồn ngủ của Tịch Nhan bị sự tức giận xua đi. Nghe Hạ Dạ Bạch nói, nàng càng tức giận. Giỏi cho Ngũ hoàng tử kia, mình ham mê tửu sắc thì thôi, còn muốn dạy hư Tiểu Bạch của nàng. Tội này không thể tha được. Còn Tiểu Bạch, mấy hôm nay lá gan càng lúc càng lớn, tùy hứng làm bậy, không nhu thuận đáng yêu như ngày thường chút nào.
Tịch Nhan vươn tay chế trụ cái tay đang làm xằng làm bậy trước ngực mình, đột nhiên nàng mở mắt, lạnh lùng nhìn Hạ Dạ Bạch. Cái tốt không học lại đi học mấy chuyện không đứng đắn, nếu không ngăn chặn sớm, hao tâm tổn trí “quét sạch” Thất Vương Phủ, sau này sẽ lại bị những thứ oanh oanh yến yến kia làm cho chướng khí mù mịt (hoàn cảnh hỗn độn, đen tối). Nàng ở ngoài vất vả mệt mỏi không phải để Tiểu Bạch nuôi nữ nhân khác.
“Ngũ hoàng tử văn dốt võ nát, ngươi thử nghĩ xem có nên nghe lời hắn không? Ngươi thừa biết ta ghét cái tên Ngũ hoàng tử kia, ngươi nghe lời hắn…, có phải muốn ta ghét cả ngươi không?”
Hạ Dạ Bạch hít hít cái mũi, ngừng tay lại. Đôi mắt sáng ngời dưới mặt nạ ngân bạch nay ngấn nước, đáng thương và ủy khuất: “Ngươi có thích ta đâu, ngươi chỉ thích tứ hoàng huynh, hắn sắp cưới con gà rừng kia rồi, ngươi thích hắn cũng vô ích thôi.”
Hạ Dạ Bạch hừ hừ mấy tiếng, vươn tay tiếp tục cởi quần áo của Tịch Nhan. Tịch Nhan nhìn hắn chằm chằm, suýt nữa bị hắn chọc giận mà ngất xỉu. Con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng thích Tứ hoàng tử chứ?
“Ngũ hoàng huynh nói, nữ nhân để ý nhất là sự trong sạch và danh tiết, nếu ta cởi hết quần áo của ngươi rồi ngủ cùng ngươi, sau này ngươi sẽ toàn tâm toàn ý với ta.”
Ngày đại hôn, mọi người đều nói, Thất hoàng tử, ngay cả một tên ăn mày đầu đường cũng bắt nạt được. Giờ ngược lại, người bị ăn mày bắt nạt này suốt ngày không làm theo lời nàng. Hay do nàng đã chiều hắn quá nên sinh hư, đây là lỗi của nàng?
“Nói lung tung gì thế, nếu ngươi tiếp tục động tay động chân một lần nữa, đừng trách ta không nhân nhượng, nhốt ngươi vào phòng tối, kệ cho ngươi gào khóc, kệ ngươi có sợ bóng tối hay không, sau này đừng hòng ôm ta ngủ nữa.”
Tịch Nhan biết mình đang nổi nóng, không khống chế được sức lực, sợ làm bị thương Hạ Dạ Bạch nên không dám giãy dụa. Nàng bị đẩy ngã xuống giường, không biết hắn lấy khí lực ở đâu ra, chân hắn kẹp chặt lấy nàng, dù Tịch Nhan giãy cỡ nào cũng không xê dịch nửa phần.
“Không, không, muốn ôm ngươi ngủ cơ.”
Giọng điệu cực kì vô lại. Càng chưa kể đến động tác còn lưu manh hơn, hai chân kẹp chặt người, một tay giữ chặt hai tay nàng, ra sức gặm cắn trên người nàng. Mặt nạ ngân bạch trên mặt không che hết được khoé miệng giương giương đắc ý và sự tức giận trong đáy mắt.
“Nói mau, ngươi và Hồng Đậu đi đâu, cả ngày không ở Vương Phủ, chắc chắn là đi hẹn hò với tứ hoàng huynh rồi.”
Hạ Dạ Bạch nhất quyết không tha. Hắn càng nghĩ, trong lòng càng tức. Nhớ lại lần trước nàng ngang nhiên tâm tình thắm thiết với Hạ Thiên Thần trước mặt hắn, dáng vẻ lúc đó khi nàng nhìn thấy lạc hồng, còn có tiếng cười thê lương ấy, hắn đã cảm thấy tức giận. Hắn là phu quân của nàng, ông trời của nàng, nhưng nàng không hề để hắn trong lòng, Hạ Dạ Bạch mải tức giận, hoàn toàn quên mất lúc ấy chính hắn đòi vào.
“Hạ Dạ Bạch!”
Tịch Nhan rống giận một tiếng, tâm lạnh đi một nửa. Lần này, nàng thực sự tức giận, không nghĩ nhiều nữa, dùng sức đẩy Hạ Dạ Bạch ra, cầm lấy y phục trên giường, không quay đầu lại, bỏ đi.
Đâu ai muốn cả ngày mệt mỏi ngược xuôi bên ngoài, nếu không phải vì hắn, không bao giờ nàng chịu làm thế. Vất vả mãi chuyện mới có chút tiến triển, nàng được ở nhà nghỉ ngơi, để Hồng Đậu ra ngoài hỏi thăm. Hắn thì ngược lại, bôi nhọ nàng. Nếu nàng muốn hẹn hò với Tứ hoàng tử thì sao hắn có thể biết được.
Vốn tưởng rằng Tịch Nhan lo cho hắn nên Hạ Dạ Bạch không dùng nhiều lực, Tịch Nhan vừa đẩy, hắn không kịp phản ứng, đâm đầu vào sạp (cái giường nhỏ hẹp và dài), đến lúc lấy lại tinh thần, nàng đã mặc