Tịch Nhan còn chưa kịp suy xét nguyên do kỹ càng thì đã nghe bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh chói tai tựa như một đám thợ săn vây quanh dã thú, tuy có sợ hãi nhưng lại hưng phấn tột cùng.
Nàng cau mày, trong lòng thầm cảm thấy không ổn, mặc kệ trên người đang đau nhức vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
Trăng đêm nay rất đẹp, ánh trăng bàng bạc chiếu vào tiểu viện, hàng trúc xanh biếc và mặt nước hồ đung đưa lay động hết sức lung linh. Trong viện, đèn lồng dán chữ hỉ đỏ thẫm treo dọc hành lang nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Đoàn gia đinh mặc áo xám nhạt một tay giơ ngọn đuốc đang cháy bùng, tay kia cầm gậy gộc dường như đang nóng lòng muốn làm gì đó. Bọn nha hoàn thì căng thẳng ôm cột, ánh mắt tuy hoảng hốt nhưng lại mang theo hưng phấn khó hiểu.
Thúy Trúc cư, một cái tên thật thanh nhã, là nơi ở của Hạ Dạ Bạch trong Vương phủ. Chỗ này cực kì nhỏ, không lộng lẫy xa hoa như nơi ở của những Hoàng tử khác. Hơn hai mươi gia đinh làm thành một vòng tròn vây quanh toàn bộ tiểu viện. Ánh lửa thiêu đốt sáng rực lộ ra những gương mặt kia, kẻ thì béo, kẻ thì gầy, còn có kẻ cười rất độc ác, bộ dáng cực kì phấn khích. Điều này làm Tịch Nhan bất giác liên tưởng đến người thợ săn đứng nhìn dã thú giãy giụa trong lồng, đó là một loại tàn nhẫn làm người ta chết lặng.
“Tiểu thư.”
“Tiểu thư.”
Hồng Đậu và Tương Tư đã mệt mỏi một ngày, vừa mới cởi quần áo chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài vọng lại. Hai người lo cho Tịch Nhan, vội vàng mặc quần áo chạy ra, bởi vì sốt ruột mà quên đổi cả cách xưng hô.
“Tiểu thư, người không có chuyện gì chứ?” Tương Tư chạy đến trước mặt Tịch Nhan, kéo thân thể nàng nhìn nhìn một hồi, thấy không có gì đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra.
Tịch Nhan biết nha đầu kia là thật lòng quan tâm mình nên chỉ cười cười lắc đầu: “Yên tâm, không có việc gì.”
“Tiểu thư, là Vương gia.” So với Tương Tư, cá tính Hồng Đậu có phần hấp tấp hơn, lúc chạy ra đúng là lo lắng cho Tịch Nhan thật nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã bị hấp dẫn, không tự chủ liếc nhìn vài lần, vừa khéo nhìn thấy Hạ Dạ Bạch ở giữa nên thét lên.
Tịch Nhan nhìn theo hướng tay Hồng Đậu chỉ, Hạ Dạ Bạch một thân hỉ phục đỏ thẫm, đầu tóc rối bời lộn xộn, ngân bạch mặt nạ tản ra ánh sáng lạnh băng. Đôi mắt hắn vừa rồi chỉ hơi côi hồng bây giờ đã biến thành màu đỏ diễm lệ, phảng phất như dã thú mất đi lý trí, khóe miệng gợi cảm mê người còn chưa khô vết máu có chút làm cho người ta sợ hãi.
“A!” Hắn ngửa đầu rống lớn một tiếng, hai tay huơ huơ giữa không trung. Tịch Nhan theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây đen dày đặc, trong nháy mắt đã đem ánh trăng che lấp, tất cả chỉ còn một màu đen mờ mịt, gió mạnh không ngừng rít gào. Trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái nhưng lại không biết điều quái dị này từ đâu mà đến.
“A!” Bọn gia đinh tuy có hoảng sợ nhưng lại hưng phấn điên cuồng thét lớn. Đôi đồng tử đỏ như máu của Hạ Dạ Bạch lúc này cuồng loạn mất hết lý trí. Hắn vươn lưỡi liếm khóe miệng còn dính máu tươi. Tịch Nhan chỉ cảm thấy cảnh này cực kì quen thuộc, bộ dạng hắn hoàn toàn giống với Qủy hút máu tìm mồi trong phim.
“Tiểu Bạch!” Tịch Nhan gọi một tiếng, cuống quít xông lên.
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư!”
Một bên Tương Tư và Hồng Đậu thấy Tịch Nhan vọt tới, vội muốn kéo nàng nhưng đã muộn. Lúc này bỗng dưng có người xông ra kịp thời ngăn Tịch Nhan, hai người mới nhẹ nhàng thở ra. Thất hoàng tử này không những là kẻ ngốc mà còn là Qủy hút máu điên cuồng. Vào mỗi đêm trăng tròn, hắn sẽ biến thành ma quỷ hút máu người khác.
Hai người ngẩng đầu nhìn vầng trăng bị mây đen che lấp, đêm nay rõ ràng không phải ngày trăng tròn, Ngốc Vương tại sao lại phát bệnh? Nếu tiểu thư qua đó, nói không chừng sẽ bị hắn cắn một phát. Chẳng biết lão gia nghĩ gì nữa,