Đám hạ nhân bị Tịch Nhan đuổi đi, toàn bộ Thúy Trúc Cư hiện giờ chỉ còn mỗi Tịch Nhan và Tiểu Bạch.
Sắp tới buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống, ấm áp phủ lên hai người, Tịch Nhan ngồi xuống ghế, chẳng biết cầm những thứ gì trên tay, dưới mái hiên, tìm một chỗ thuận ánh mặt trời ngồi xuống, xoay người, vẫy vẫy tay với Hạ Dạ Bạch: “đem cái ghế nhỏ đến đây.”
Hạ Dạ Bạch nghe xong, cười ngây ngô nửa ngày, cũng xách cái ghế nhỏ đến trước mặt Tịch Nhan, ngồi xuống.
“Sau khi Nhan Nhan ngủ dậy, còn đẹp hơn cả trước đây.”
“Khéo nịnh”
Tịch Nhan hờn dỗi, giơ tay gỡ ngọc mão trên tóc hắn xuống, vừa gỡ ra mái tóc đen bung ra, đổ xuống rối bời trên vai,tỏa ra mùi hum hủm.
“Nửa tháng qua, ta nằm liệt ở trên giường, người bốc mùi còn lý giải được, còn người vẫn tỉnh táo chạy nhảy được, lại bẩn đến mức sắp không thành hình người rồi, nếu có ai đến phủ, thì thật mất mặt.”
Tịch Nhan hừ một tiếng, nhấc lược lên, gỡ từng cọng tóc, rồi dùng một sợi dây buộc lên, đem những đồ vật dùng để chải đầu rửa mặt gì gì đó đặt ở trên băng ghế bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống, vốc chút nước trong bồn ra rửa tay, rồi dùng tay khuấy nước, lại đổ vào thêm một chút nước lạnh, đem cái ghế thấp ra, kéo cái ghê cao hơn cái ghế Hạ Dạ Bạch lại, ngồi xuống.
“Ngồi gần lại một chút.”
Tịch Nhan chỉ vị trí gần mình, ý bảo Hạ Dạ Bạch đem cái ghế nhỏ lại ngồi xuống đó, Hạ Dạ Bạch ngoan ngoãn nghe lời, mang cái ghế nhỏ lại đó ngồi.
“Râu dài lắm rồi, nhìn không ra mặt mũi nữa.”
Tịch Nhan ngửa đầu, nhìn chằm chằm cằm Hạ Dạ Bạch, tay nàng xoa xoa, nhẹ nhàng chạm vào dưới cằm, rất là thoải mái, trong lúc nói chuyện hơi thở phả ra, chạm vào mặt, mang đến từng đợt cảm giác tê dại, khiến đáy lòng cũng nổi sóng, run khẽ.
Mấy ngày nay, hắn lòng nóng như lửa đốt, ngày đêm chiếu cố bên nàng, nào có thời gian chú ý đến bề ngoài của mình, ai biết được nàng vừa tỉnh lại nhìn thấy đã ghét bỏ, Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn không nỡ hất tay nàng ra.
“Cạo râu cho ngươi.”
Tịch Nhan nói xong, không đợi Hạ Dạ Bạch kịp phản ứng, đã gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống, dưới ánh mặt trời, Hạ Dạ Bạch tự thấy khó chịu, muốn cướp lại, Tịch Nhan không đồng ý, giấu mặt nạ ra sau lưng: “Đã nói sau này khi chỉ có 2 chúng ta thì không mang mặt nạ sao? Tương Tư Hồng Đậu không có ở đây, lại có người canh chừng ngoài cửa, không có ai nhìn thấy mặt ngươi mà biến thành câm điếc cả.”
Hạ Dạ Bạch mím môi, do dự nửa ngày, rút tay về, gật đầu, Tịch Nhan đặt mặt nạ lên một băng ghế bên cạnh, xoay người, lòng cũng căng thẳng, dưới ánh mặt trời, làn da ngày ngày bị che dưới lớp mặt nạ, trắng toát rất không khỏe mạnh, trong suốt như là bông tuyết mùa đông, chỉ sợ nắng chiếu vào sẽ tan biến mất, khiến nàng không nhịn được thêm phần thương tiếc, đôi mắt ngây thơ vô tội giờ đầy tơ máu đỏ, mặc dù lúc này đang mở to, tinh thần phấn chấn, hăng hái bừng bừng, cũng khó mà che giấu sự mệt mỏi rã rời của hắn, 2 vành mắt thâm đen như gấu trúc, chẳng khác gì vừa bị ai đó đánh vào, lõm sâu, đôi môi đẹp gợi cảm hiện giờ cũng không khá hơn chút nào, cả người xanh xao, gầy hóp lại, dù vậy, gương mặt này vẫn không thể nói là xấu, mà trái lại còn mang vẻ mỹ cảm chán chường không nói ra được.
Nhớ lại lần đầu tiên trông thấy gương mặt tuấn mỹ khi không phải không có nguyên do, chắc chắn là tự bản thân hắn nhân lúc trời khuya mọi người đã đi ngủ để tự mình rửa ráy, lúc này mới nửa tháng nếu lâu hơn nữa, thì quả thật giống tên khất cái.
Tịch Nhan ngồi chồm hổm, lấy cái khăn ở bên cạnh gấp ngay ngắn, nhúng nước rồi vắt khô, lau mặt cho Tiểu Bạch, chiếc khăn màu lam đậm đảo mắt đã thành màu nâu, bỏ vào trong nước, nước ấm trong suốt như vừa pha màu, nháy mắt thành màu nâu,
Hạ Dạ Bạch quay lại, nhìn nước trở nên đục ngầu, không khỏi kêu thành tiếng, môi càng mím chặt, che tay kín mít, mặt giờ đã đỏ như trái gấc rồi, hắn kinh ngạc không thôi, liếc mắt nhìn Tịch Nhan: ” sao lại dơ như thế?”
Tịch Nhan gật đầu, chỉ chỉ vào chiếc khăn mặt màu lam: “nhìn xem, mới lau sơ đã đen thế này rồi.”
Hạ Dạ Bạch rời khỏi cái ghế, ngồi chồm hổm dưới đất, dòm khăn mặt màu xanh cả nửa ngày, ngẩng đầu, làm bộ đáng thương nhìn Tịch Nhan, nghiêm túc nói: “Không thể để cho Tương Tư và đậu đậu nhìn thấy.”
“Nếu ngươi ngoan ngoãn, không gây sự, thì ta không nói bọn họ biết chuyện này, còn xảy ra chuyện như ngày ấyở Ỷ Thúy Lâu nữa, ta lập tức đem cái khăn này phơi ngoài kia, cho tất cả hạ nhân trong phủ đều thấy.”
Hạ Dạ Bạch nghe Tịch Nhan nói như vậy, cúi đầu, mím môi, mặt ủ mày chau đứng lên.
“Đang yên đang lành sao lại không vui, ngồi xuống đi, để ta gội đầu cho.”
Lời nói vừa dức, vẻ đáng thương của Hạ Dạ Bạchlại bộc phát, đôi mắt đầy đường tơ máu ngập trong nước, suýt nữa thì khóc nấc lên, ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế nhỏ, vẫn không nói câu nào, cúi đầu, rầu rĩ không vui.
Tịch Nhan thả khăn mặt trên tay xuống. chân mày cau lại, nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch: “Nếu ngươi còn như vậy, thì ta đi ngay, không để ý tới ngươi.”
Mặt của hắn suy sụp thảm thương, môi càng mím càng chặt, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, nhưng đôi mắt kia đầy chân thành lẫn áy náy nói: “Nhan Nhan, xin lỗi.”
Hắn tưởng rằng nàng sẽ tức giận, truy hỏi một chút chuyện tình ngày đó, hoặc giận dữ trách cứ hắn, nhưng nàng không làm gì cả, cứ như lời nàng nói vậy, từ đại hôn đến nay, nàng đối với mình toàn tâm toàn ý, nhưng bản thân lại 3 lần 7 lượt thử nàng, nếu lần này không phải là bởi vì hắn, nàng cũng sẽ không chịu nhục nhã đến vậy.
Mặc dù Hắn không thích Bạch Phượng, nhưng hắn nói không sai, nàng chỉ là một nữ nhân, hắn không nên để tay nàng dính phải máu tươi, bạch cốt. Ngay cả hắn cũng không thích chuyện giết người, làm sao có thể để nàng làm vậy, nếu không phải hắn, Nhan Nhan cũng không đến mức chịu hôn mê lâu như vậy, đây hết thảy đều là lỗi lầm của hắn, hắn có thể tự mình ra tay, không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn, thậm chí, không cho chuyện này phát sinh, thế nhưng, hắn không làm như vậy.
Tiêu Kiếm cũng nói không sai, hắn vốn là một ích kỷ không bao giờ làm việc hại người nếu không mang lợi ích gì cho mình, nếu không phải lo lắng sau này sự việc bị bại lộ, nàng hận bản thân thì nên sớm giữ lấy, ngày ấy, ôm nàng trong ngực, hắn sao nguyện ý chịu đựng được,
Tịch Nhan nhíu mày, đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, vẫn rạng rỡ dưới ánh mặt trời: “Là bởi vì không bảo vệ được ta hay là đã làm chuyện gì có lỗi?”
Ánh mắt kia, mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, Hạ Dạ Bạch nhìn chằm chằm Tịch Nhan, nở nụ cười ha hả, nữ nhân này, lẽ nào đã phát hiện ra điều gì? sao lại cảnh giác hơn cả ngày thương, hắn luôn cảm thấy nàng đang cố thăm dò điều gì.
“Ta gội đầu cho ngươi nhé.”
Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch như vậy, cũng không hỏi tới, đem ghế nhỏ đặt lên bắp đùi của nàng, vỗ vỗ, ý bảo ngồi xuống Hạ Dạ Bạch.
Hạ Dạ Bạch theo lời ngồi xong, Tịch Nhan kéo người của hắn, ý bảo hắn tựa ở trên bắp đùi của mình, tương vét hết tóc của hắn ra sau đầu, dùng gáo múc nước, sối dọc theo trán xuống tóc, vừa gội đầu vừa xoa bóp.
Thân thể mềm mại, mang theo mùi thơm hoa sen nhàn nhạt, làm cho thần kinh đang buộc chặt cũg phải dãn ra, Hạ Dạ Bạch nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên không nói ra được cảm giác thỏa mãn.
“Thoải mái không?”
Tịch Nhan múc thêm một gáo nước nữa dội xuống, hai tay không ngừng vuốt ve huyệt Thái Dương của Tiểu Bạch, độ mạnh yếu vừa phải, không lớn không nhỏ, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người, thân thể mềm mại, mang theo hương khí hắn quen thuộc nhất.
“Thoải mái không?”
Thanh âm kia nhẹ nhàng, nhu nhu, như là bài hát ru , còn mang theo ma lực ru ngủ cả cõi lòng.
“Thoải mái, thật thoải mái.”
Khóe miệng Hạ Dạ Bạch nhịn không được hé ra, cảm giác dễ chịu lan tràn khắp người.
Tịch Nhan nhìn ngực Tiểu Bạch, lại xoay người liếc mắt nhìn mặt nạ ngân bạch, ánh mắt có chút phức tạp,nụ cười trên miệng mang theo chút sầu khổ, ngón tay đặt hai bên huyệt Thái Dương từ từ di chuyển về phía trước, dần dần tới gần huyệt thiên linh cái của Hạ Dạ Bạch.
Cảm giác thoải mái vừa rồi bỗng chốc bay mất, cơ thể Hạ Dạ Bạch không nhịn đươc co rút lại, từng tế bào trở nên căng thẳng, tất cả theo bản năng co vào trong vòng cảnh giới.
Hạ Dạ Bạch nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền, vẫn cố gắng khống chế đôi mi không run động.
Thả lỏng, thả lỏng, Mạc Tịch Nhan, nàng là Nhan Nhan, nàng sẽ không làm thương tổn đến hắn, răn dạy gia nô, thanh lý môn hộ, giết khỉ dọa người trên đường cái, động thủ tại tướng phủ, tỷ thí ở Tuệ Xuân Phường, những hình ảnh kia không ngừng hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn thất kinh, nữ nhân này chắc đã phát hiện ra cái gì nên muốn thử mình, nàng thế nào phát hiện ra?
Hạ Dạ Bạch áo não rủa thầm trong lòng, chết tiệt, chắc do sáng sớm nay hắn quá kích động, nhất thời mất chừng mực, nữ nhân này, quả thực quá khó lấy lòng, hắn mang áo choàng cho nàng, chẳng qua lo nàng bị cảm lạnh, nhưng nữ nhân này khen ngược, chẳng những người tốt còn hoài nghi chính mình, thực sự không phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt, nếu nàng hoài nghi mình, lại nghĩ tới những chuyện kia trước kia.
Hạ Dạ Bạch ngươi vì nàng mà rút máu từ trong tim mình, thì tính mệnh này cớ sao không buông ra được, nếu nàng muốn mạng của ngươi, ngươi cho nàng thì như thế nào?
Nghĩ tới đây, từ đáy lòng Hạ Dạ Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ một chớp mắt tiếp theo, lòng lại bắt đầu khẩn trương hơn, nàng đã đã nảy sinh nghi ngờ đối với mình, nếu như hắn lại làm ra chuyện gì, với trí thông minh của nàng, chắc chắn khó có thể giấu được nữa.
Hai bàn tay đang nắm chặt giờ nhẹ nhàng buông ra, các xớ thịt cũng theo đó buông lõng, Hạ Dạ Bạch ừ một tiếng, đưa tay tát vào miệng cái bẹp, nụ cười dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ.
Ngón tay thon dài, như có như không xẹt qua huyệt thiên linh của Hạ Dạ Bạch, từ từ trượt đi, Tịch Nhan mở to hai mắt, trong ánh mắt mang theo sự khẩn trương không nói ra được, mày nhăn lại, nhìn chằm chằm mặt của Hạ Dạ Bạch, không bỏ sót bất cứ biểu tình nào của hắn, đôi tay kia, các ngón tay chỉ khép lại, lòng bàn tay úp xuống dưới, nóng lòng muốn ấn thử xuống huyệt thiên linh của quay, còn mang theo chút sát khí, thế nhưng người nọ trong ngực vẫn thản nhiên ngủ trong ngực của nàng, ngay cả mí mắt cũng không buồn động,
Tâm tình đang treo cao cũng nhẹ thả lõng, Tịch Nhan thở phào một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ nhõ, một lần nữa xoa nhẹ huyệt Thái Dương của thở phào một cái, giúp hắn giải tỏa bớt mệt nhọc, nhưng nàng lại không nhìn thấy, ngay khi nàng thở phào kia, người lông mi trong ngực nàng cũng khẽ run vài cái.
“Tắm xong rồi, ngươi mau ngồi xuống.”
Tịch Nhan vương tay lấy ra một cái khăn lông khác, bao bọc tóc Hạ Dạ Bạch lại.
“Không muốn không muốn, thật thoải mái, Nhan Nhan làm lại một lần nữa đi.”
Hạ Dạ Bạch làm nũng dụi dụi và bắp đùi nàng, tựa như vẫn chưa thỏa mãn.
“Đây là lần đầu tiên ta gội đầu cho người khác, còn giúp ngươi xoa bóp lâu như vậy, tay sắp rã ra rồi.
Tịch Nhan nhịn không được oán giận, trực tiếp đưa tay vắt tóc Hạ Dạ Bạch, kéo hắn lên.
Hạ Dạ Bạch giả vờ giả vịt, cau mày, hét to ui da một tiếng, hai tay ôm lấy đầu: “Sau này đều để Nhan Nhan giúp ta gội đầu.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại hừ lạnh bất mãn, nếu nàng không muốn thử mình, thì làm sao được đãi ngộ như vậy? lúc đầu rõ ràng là rất thoải mái, nhưng sau đó thì suýt nữa đổ mồ hôi lạnh, mà hắn lại phải đem sinh mệnh ra đọ sức, tất nhiên phải tranh thủ kiếm thêm mấy lần được nàng xoa bóp cho rồi.
“Quay lưng lại.”
Tiểu Bạch khéo léo xoay người, đưa lưng về phía Tịch Nhan, qua một lúc lâu, vẫn không thấy Tịch Nhan có phản ứng, nghiêng người sang hỏi: “Định làm gì vậy?”
Miệng chu chu, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi,
Tịch Nhan mím môi cười, đôi mắt kia còn mang theo vẻ sung sương: “Ngày đầu tiên Tiểu Bạch nói sẽ chăm sóc cho ta, sao hôm nay lại trở thành ta chăm sóc cho Tiểu Bạch thế này?”
Hạ Dạ Bạch vẻ mặt đau khổ, xoay người, đôi mắt sáng như sao trong khoảnh khắc mờ đi, nói nhỏ, có chút phiền muộn: “Nhưng cũng đâu nói nàng không thể chăm sóc cho ta mà, thỉnh thoảng nàng cũng có thể chăm sóc cho ta chứ.”
Tịch Nhan nghe xong, chỉ cảm thấy buồn cười, động tác mềm nhẹ giúp hắn lau khô mái tóc, tiếp theo đội ngọc mão lên cho hắn, cũng không oán trách gì.
“Được rồi, xoay người lai, sau này “Được rồi, xoay người lai, sau này không được hứa như vậy, có ai mà không sinh bệnh, ta chỉ bệnh một chút thôi, ngươi cũng phải chăm sóc bản thân mình, nên ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, không được để bản thân thành bộ dạng này.”
Tịch Nhan tuy là oán giận trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, hắn có thể đối đãi mình như vậy, cũng không uổng phí bản thân toàn tâm toàn ý tốt với hắn, bất quá bộ dáng lôi thôi lết thết này của hắn, nàng nhìn mà chịu không nổi.
ánh mặt trời chiếu lên lưỡi dao sáng loáng, Hạ Dạ Bạch nhìn thấy thế, lôi cái ghế nhỏ lùi về phía sau hai bước, nuốt nước miếng một cái, đôi mắt mở to hết cỡ, cực kỳ sợ sệt nhìn Tịch Nhan: “Ngươi làm gì thế?”
Tịch Nhan quơ quơ lưỡi sao trên tay, cười cười nói: “Cạo râu.”
Thấy Hạ Dạ Bạch không chịu bước tới, trái lại còn lùi càng lúc càng xa, nghiêm giọng nói: “nếu không lại, ta đi đến đó đấy.”
Đôi mắt trong suốt vô tội xoay vòng, một lúc lâu sau, do dự bước đến trước mặt Tịch Nhan dáng vẻ đó trông rất không tình nguyện, nhắm mắt lại, nghễnh đầu, lông mi run rẩy không ngừng, nói lới: “Tới thì tới: “
Bộ dáng kia, không giống như là cạo râu, mà như là lên đoạn đầu đài vậy.
Tịch Nhan cúi thấp người, tay trái nâng cằm hắn, tay phải cầm lưỡi dao: “Nếu không muốn bị thương, chớ lộn xộn.”
Tịch Nhan nghiêng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm vào cằm hắn, mặc dù phơi dưới nắng lâu như vậy, đầu ngón tay của nàng vẫn vô cùng lạnh lẽo, khuôn mặt bị nắng hun đến nóng rực, như là cơn gió thổi giữa ngày hè oi ả, rất thoải mái, nhưng làn gió nhẹ lại không hề dịu dàng, động tác của nàng rất tỉ mỉ, hơi thở ấm áp phả vào mặt Hạ Dạ Bạch, nhồn nhột tê tê, như là từng rợi lông chim xẹt qua, ngay cả trái tim cũng không tự chủ mà run rẩy theo.
Hé mắt ra nhìn thấy Tịch Nhan ngồi chồm hổm bên cạh, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, một tay nâng cằm hắn, trôn như là đang nâng toàn bộ thế giới của mình lên vậy, , đôi mắt kia, không nói ra được ấm áp.
Hạ Dạ Bạch thoải mái nhắm hai mắt lại, để ánh nắng vẩy lên người, lại muốn buồn ngủ, chỉ hy vọng thời gian mãi mãi dừng lại ở giờ khắc này, hắn cũng không cần lo lắng chuyện nàng phát hiện ra chân tướng sự việc nữa.
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch nhắm mắt lại, kêu nhỏ một tiếng, như là nỉ non, mơ mơ màng màng, giơ tay ôm Tịch Nhan vào ngực.
Tịch Nhan vừa cạo xong, đang tính rút lưỡi dao về, không nghĩ tới Hạ Dạ Bạch lại bất ngờ ôm mình như vậy, lưỡi dao xẹt qua, lập tức hàm dưới bị cắt đứt, máu tươi chảy ra.
Tịch Nhan cả kinh, vội ném lưỡi dao sang một bên, cầm lấy khăn lông sạch, nâng cằm Hạ Dạ Bạch lên lau vết thương: ” đã bảo không được nhúc nhích rồi mà, sao lại không chịu nghe lời?”
Khi bị lưỡi dao cắt đứt, Hạ Dạ Bạch cũng không nhúc nhích. dường như vết thương kia không phải ở trên người hắn vậy, chỉ đến khi nghe thấy lời Tịch Nhan oán giận, lúc này mới nhíu mày, vẫn không nguyện mở ra, hai tay ôm hông của Tịch Nhan, dụi vào trong ngực của nàng, tìm tư thế thoải mái, lại không muốn cử động nữa: “Nhan Nhan, vừa thoải mái vừa mệt, không muốn cử động nữa.”
Tịch Nhan thấy hắn như vậy, vốn muốn dùng sức lay hắn tỉnh lại, nhưng tay vương ra vẫn không nỡ buông xuống, đến cuối cùng, đành nhẹ nhàng xoa xoa, ngẩn đầu nhìn bầu trời xanh trong trên cao, phảng phất có thể chiếu sáng tận sâu trong cõi lòng.
“Phu nhân thực sự quá tốt, vì sao ta không thể gặp được một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa tài cán như vậy, còn có thể ôn nhu bậc này nữa chứ?”
Cách đó không xa, ba người Tiêu Kiếm ghé vào mái hiên nhìn Hạ Dạ Bạch làm như đang ngủ say trên đùi Tịch Nhan, suýt nữa chảy nước bọt, một đôi mắt đào cong lên đầy ước ao đố kị.
“Đúng nha, công tử thực sự hạnh phúc, hy vọng cứ như vậy, mãi mãi không thay đổi.”
Mạc Thanh ngơ ngác nhìn cảnht ượng trước mắt, biểu thị tán thành: “Tương lai ta cũng phải tìm nữ tử như phu nhân vậy.”
Mạc ly liếc mắt nhìn bên cạnh hai người, nói: “Ngu ngốc.”
Nếu bọn họ là công tử, nếu không phải toàn tâm toàn ý tín nhiệm phu nhân, hình ảnh ôn hòa ấm áp hiện tại không biết sẽ biến thành dạng gì nữa, cũng không biết mới vừa rồi công tử đã trải qua phiêu lưu cỡ nào, vừa hạ bao nhiêu quyết tâm.
Tịch Nhan vỗ vỗ vai Hạ Dạ Bạch, còn tưởng rằng hắn đang ngủ: “Đợi ngươi ngủ đủ thì nước cũng lạnh rồi, ta đang định bảo ngươi đi tắm giúp ngươi chà lưng, xem ra đành phải sai Tương Tư Hồng Đậu vào hầu hạ ngươi thôi.”
Lông mi khẽ run vài cái, chớp mắt 1 cái, người nọ trong ngực đột nhiên ngồi bật dậy, duỗi người, vỗ vỗ cái miệng đang há to của mình nói: “A, ngủ đủ rồi, Nhan Nhan, ta muốn tắm.”
Tịch Nhan không khỏi cười ra tiếng, vừa thu dọn tất cả mấy thứ đang để bên cạnh vừa nói: “Ngươi vào trước đi, cởi quần áo ngâm nước, ta thu dọn xong sẽ vào chà lưng cho ngươi.”
Hạ Dạ Bạch ngoan ngoãn gật đầu, vui sướng ngân lên vài tiếng không ra khúc điệu nào, vừa chạy vừa cởi quần áo, Tịch Nhan sắp thu dọn xong, lại nghe thấy trong phòng vang lên mấy tiếng “bõm bõm”, Vẫn chưa đi đến cửa phòng, đã nghe thấy tiếng nước từ trong phòng phát ra.
“Nhan Nhan, thật thoải mái, Nhan Nhan nhanh vào chà lưng cho Tiểu Bạch đi.”
Hạ Dạ Bạch vừa nói, vừa nhìn Tịch Nhan đang đứng bên ngoài bình phong.
“Không được làm bắn nước lên người ta, ta vừa tắm rửa thay y phục, không muốn phải thay một lần nữa.”
Tịch Nhan cầm khăn mặt trên tay vén rèm lên đi vào, nhìn nước văng đầy đất, không khỏi nhíu mày.
“Nhan Nhan, chà lưng cho ta.”
Hạ Dạ Bạch thò đầu ra khỏi thùng nước, đôi mắt trong suốt lại vô cùng ngây ngô, nhìn chằm chằm Tịch Nhan, đôi môi mềm nhẹ sáng bóng rực rỡ, có lẽ được nước ve vuốt, làn da trắng như tuyết trên mặt trên người càng thêm mềm mại mịn màng, thật cuốn hút.
“xoay lưng lại.”
Hạ Dạ Bạch nghe thế, ngoan ngoãn thay đổi phương hướng.
Tịch Nhan tìm ghế nhỏ, ngồi xuống cạnh thùng nước, khăn mặt trên tay nhúng vào trong nước, người kia vẫn đưa lưng về phía nàng, đột nhiên xoay người, múc một vọc nước, hắt vào người nàng Tịch Nhan lấy tay ngăn lại, , đang chuẩn bị trách cứ, tay của Hạ Dạ Bạch nắm chặt thành quyền, dùng sức đánh vào trong nước, bọt nước văng khắp nơi, Tịch Nhan chốc lát đã ướt sũng.
“Hạ Dạ Bạch.”
khi nàng gọi cả họ lẫn tên hắn ra chứng tỏ nàng đã nổi giận.
“Ta đeo mặt nạ vào cho ngươi, sau đó sai Tương Tư Hồng Đậu vào hầu hạ.”
Tịch Nhan nói xong, vắt khăn mặt lên trên thành thùng, xoay người định rời khỏi, tay lại bị Hạ Dạ Bạch kéo, gương mặt