Ra khỏi cửa chính vương phủ, trời vẫn chưa sáng hẳn, mọi thứ vẫn còn mờ mờ ảo ảo.
Tịch Nhan lo lắng Hạ Thiên Thần hành động quá nhanh, đã sớm cho người theo dõi mình, vừa bước chân ra khỏi phủ, đã vội kéo Hồng Đậu lên xe ngựa, bất chấp lễ nghi, hai người trực tiếp thay nam trang ngay trên xe.
Để phòng ngừa sự cố, nửa đường, Tịch Nhan tìm chỗ vắng người, nàng và Hồng Đậu tách ra mỗi người đi một ngã, lặng lẽ rời khỏi mã xa, nhìn thấy sắc trời dần sáng lên, những tia sáng đầu tiên rọi xuống, cũng là lúc đặt chân đến Võ Phủ, vạt áo dưới váy đã bị sương thấm ướt hơn phân nửa từ lâu.
Hiện đã qua giờ Thìn, mặt trời ở phía đông chậm rãi leo, dần dần nhích lên cao, Tịch Nhan đi tới cổng Võ Phủ, chỉnh lại quần áo trên người, mới đi được vài bước, đã nhìn thấy Võ Vũ đứng ở cửa, Võ Vũ cũng phát hiện nàng, vội vàng ra đón: “Công tử, những khách nhân đều đến rồi.”
Tịch Nhan gật đầu, thầm nhủ họ thật nhanh, ở Lưu Ly, không có ai đặt được mối quan hệ với Liễu Dật Phong và Hạ Thiên Thần, quốc sư và cả vườn chủ vườn sen, quốc sư đại nhân cao cao tại thượng, nhất là thân phận vườn chủ vườn sen thần bí khó lường, mấu chốt nhất chính là phú khả địch quốc, hắn nắm trong tay mạch máu kinh tế Lưu Ly, đối với những người này mà nói, đó chính là thần tài.
Bọn họ nhất định là muốn mượn nàng làm cầu nối, xây dựng mối quan hệ với họ, bất quá rất đáng tiếc, nàng không xứng đáng nhận chức danh người trung gian này, bởi vì nàng cũng không quen những người đó, không phải là không quen mà là hoàn toàn không liên quan, hiện tại nàng không thể đắc tội với họ, chuyện hôm qua ở vườn sen, quả là có ích.
“Chờ lâu chưa? có những ai?”
Võ Vũ theo sát sau lưng Tịch Nhan: “Ước chừng đã uống cạn 3 tách trà, ngoại trừ Vưu An hôm qua bị người khác lấy làm trò cười, còn những người khác không nhớ rõ, quần áo tinh lệ, quan hệ với Vưu An rất tốt.”
Tịch Nhan gật đầu, nàng đoán được những người này là thanh lưu chi sĩ, tự xưng là cao thượng, chuyện ở dịch lâu và chuyện Vưu An hôm qua, mặc dù nàng nói năng uyển chuyển, nhưng những người đó vẫn còn chút nghi ngờ, huống chi bọn họ cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể không biết Vưu An sẽ sớm đến đây chào hỏi, nếu gặp mặt nhau, chắc chắn sẽ buông lời châm chọc khiêu khích, đám thanh lưu chi sĩ này làm sao có thể thừa nhận mình cũng thuộc dạng a dua nịnh hót, nàng cũng chẳng lấy làm xấu hổ chuyện xảy ra hôm đó.
Tịch Nhan hơi hơi mím môi, cười như chẳng có gì, đáy mắt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, ngay từ đầu đã là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nàng không cần phải khách khí.
Nàng cần bạc, rất nhiều bạc, nàng cần người trợ giúp, có thể giúp nàng đạt được mong muốn.
“Vưu đại nhân, Vương đại nhân.”
Tịch Nhan vẫn chưa đi tới cửa, đã nhìn thấy người ngồi kẻ đứng la liệt trong phòng khách, hầu hết đều ba bốn mươi tuổi, đúng như lời Võ Vũ nói, quần áo ngăn nắp gọn gàng, nhung lụa quý giá, tóc tai búi cao, người mang ngọc bội quý giá, tay đeo nhẫn ngọc, như thế vẫn cảm thấy chưa đủ, trên tay còn đeo thêm nhẫn vàng to nặng kịt, nhiều kẻ bụng to nhô ra phía trước, chẳng khác nào phụ nữ mang thai tám chín tháng, miệng cười cợt lấy lòng, những khối thịt trên mặt co quắp, mắt híp lại thành một đường thẳng, cười đến mức chẳng thấy tổ quốc đâu, người dân bình thường sao có thể giàu có bậc này, khiến nàng càng thấy chán ghét, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi rói, ứng phó như thường.
chẳng qua ngồi không hưởng lợi mà thôi, nàng cũng trông thấy nhiều rồi.
Những người đó thấy Tịch Nhan tới, vội vàng đứng lên đi tới cửa tranh nhau nghênh tiếp, nhìn vào cứ tưởng Tịch Nhan là khách còn bọn họ mới là chủ nhà.
“Võ Vũ, ngươi làm việc thế nào, các vị đại nhân đều là khách quý, sao có thể để khách đợi.”
Tịch Nhan thấy mọi người niềm nở ra chào đón, Võ Vũ đứng sau lưng vẫn như cũ không chút biểu tình, mặt lạnh, có vẻ tức giận, rốt cuộc gián tiếp tung đòn phủ đầu.
Võ Vũ cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
“Võ công tử, chúng ta vừa mới đến mà thôi, vẫn chưa chờ bao lâu.”
Một người đã lên tiếng, những người khác phụ họa theo: “Tôi đến đường đột, làm phiền công tử, mong rằng công tử không lấy làm phiền lòng.”
Cúi đầu khom lưng, quả thực muốn tôn sùng Tịch Nhan là thượng khách.
“Đại nhân nói như thế càng khiến vãn bối không dám nhận, các vị đại nhân quang lâm hàn xá, đã vinh hạnh cho vãn bối, há lại khiến các vị đợi lâu, các vị đại nhân muốn lúc nào tới đều được, xin đừng khách khí, vãn bối luôn hoan nghênh.”
Thái độ cung kính, thành thạo, không một sai sót.
Đám người đến cửa hôm nay, vài người cũng có mặt trên khán đài dịch lâu lần trước, đều gặp qua Tịch Nhan, cũng có nghe lời đồn về nàng, trước khi đến đây cũng lo lắng, có điều chỗ dựa của Tịch Nhan vững chắc, bọn hắn không đắc tội nổi, mới vừa rồi chưa thấy người còn có chút thấp thỏm, hiện nay thấy nàng như vậy, cũng nới lỏng một chút.
Tuổi còn trẻ, lại có bản lãnh như thế, không đắc chí sao được, lại khiêm tốn lễ độ như vậy thật sự là hiếm thấy, không giống đám thanh lưu chi sĩ, khoe khoang học vấn, tự cho là thanh cao, kì thực chỉ là những tên đầu gỗ, vừa thối vừa cứng ngắc, ấn tượng của mọi người đối với Tịch Nhan càng thêm hảo cảm.
“Sao xiêm y của hiền chất lại ướt?”
Một thương nhân Lưu Ly lên tiếng hỏi, tuy sắc mặt Vưu An âm trầm, thái độ làm người cũng coi như trượng nghĩa, mặc dù không giàu có bằng Liễu gia, nhưng vẫn là gia tài bạc triệu, hầu như đám thương nhân không ai sánh bằng, không thì làm sao có thể vung tiền như rác mua nụ cười của mỹ nhân Hồng Ngọc Ỷ Thúy Lâu?
Hắn thấy thái độ Tịch Nhan khiêm tốn cung kính, thân thiện với mọi người, cộng thêm việc hôm qua giúp hắn giải vây, còn đám người được xem là bằng hữu này chẳng ai nguyện ý thay mặt giúp hắn, mà một người xa lại như Tịch Nhan lại làm thế, khiến hắn cảm kích trong lòng, có thể nói vừa gặp đã như tìm được tri âm, lại có cảm giác tiếc là gặp nhau quá muộn, cảm giác thân thiết này, khiến hắn mở lời quan tâm.
Nghe vậy, Tịch Nhan sinh lòng vui mừng, hôm qua nàng thay Vưu An giải vây, đương nhiên không phải là xuất phát từ hảo tâm hoặc trượng nghĩa, có thể vung tiền như rác vì mỹ nhân, ước chừng gia tài phải bạc triệu chứ không ít, lời châm chọc của đám thanh lưu chi sĩ này, đã nói lên hắn là kẻ có tiền, còn nữa, nàng và Hạ Thiên Thần, Liễu Dật Phong và mọi người mới tới đinh núi, hắn ra đón đầu tiên, trong bụng suy đoán người này ứng xử khéo léo, danh vọng tài phú của Liễu gia là chuyện không thể nghi ngờ, phía sau vẫn có một Hạ Thiên Thần đáng ghét luôn nhìn chằm chằm đấy thôi, sao bì được với Vưu An này.
Hiện tại xem ra, việc làm ăn của hắn ở Lưu Ly có ảnh hưởng rất lớn, nàng mới đến, nếu có thể được người như vậy toàn lực tương trợ, rất nhiều chuyện nhất định có thể hoàn thành.
Cũng bởi vậy, mặc dù không thích người khác gọi nàng là hiền chất, thế nhưng trong lòng lại vui mừng, vẫn nhàn nhạt không hờn giận.
Tịch Nhan cười cười, ngồi chồm hổm gở vài thứ dính trên làn váy xuống: “Không khí Sáng sớm tươi mát, rất tốt với thân thể, ta vừa ra ngoài đi một vòng, không nghĩ tới xiêm y đều ướt.”
“Không ngờ Võ công tử còn có nhã hứng này.”
Tịch Nhan nghe vậy, cười hài lòng, trong đầu thầm nghĩ, người này thật đúng là biết cách liên tưởng, sáng sớm tản bộ, tốt cho sức khỏe và tinh thần thì có quan hệ gì đến nhã hứng, đương nhiên lời này không thể nói ra,
“Các vị đại nhân nếu rảnh cứ thử xem, sức khỏe là căn cơ, buổi sáng thư giãn gân cốt, cả ngày đều có tinh thần, buổi trưa cũng không thấy mệt mỏi.”
Nói mấy câu, càng khiến không khí thêm thân thiết.
“Hiền chất cần phải đi đổi xiêm y, mặc đồ ướt sẽ không thoải mái.”
Người còn lại thấy Vưu An nói như vậy, cũng phụ họa: “Đúng, hay là công tử đi đổi xiêm y trước đã, mặc đồ ẩm dễ sinh bệnh, nếu bị lạnh, chẳng phải cái được không bù đắp đủ cái mất.”
Tịch Nhan gật đầu, bộ dáng nghe lời: “Dung mạo không chỉnh tề, thật sự là khiến các vị chê cười, vãn bối đi một chút sẽ trở lại, làm phiền các vị đại nhân chờ.”
“Võ Vũ, tiếp chuyện các vị đại nhân.”
Tịch Nhan rời khỏi phòng khách, đi thẳng đến chủ viện, Hồng Đậu đã đổi xiêm y, gương mặt mặt đen như mực như vừa bôi một lớp lọ nghẹ lên.
“Tiểu đồng, ngươi làm cái gì vậy?”
Tịch Nhan chỉ vào mặt của Hồng Đậu, vùng xung quanh lông mày nhăn lại.
“Công tử, ta lo lắng hôm nay tứ Hoàng Tử sẽ đến, nếu bị hắn nhận ra, thì phải làm thế nào, hôm nay tứ Hoàng Tử có tới không?”
Hồng Đậu lo lắng hỏi, Tịch Nhan thấy bộ dáng này của nàng, chân mày càng nhăn lại, nghiêm mặt, tìm một chỗ ngồi xuống.
“Hồng Đậu, xem ra ta đã nhìn lầm ngươi, ngươi quay về vương phủ đi, không nên ở đây.”
Hồng Đậu đang vô cùng lo lắng nghe Tịch Nhan nói như vậy, vội vàng lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Tịch Nhan, ngơ ngác kêu một tiếng: “Vương phi.”
Cơn giận trong lòng Tịch Nhan đag bốc lên ngùn ngụt, lại bị nàng cố gắng ép chế: “Còn nhớ rõ những gì ta đã nói không? Trong mắt của ta, trên đời này chỉ tồn tại hai loại người, có giá trị lợi dụng và không có có giá trị lợi dụng, có thể đứng ở bên cạnh ta phải chịu được ký thác của ta, phải là người có ích, nếu ngươi không có giá trị, cũng chẳng khác gì những hạ nhân trong vương phủ, ta cần gì phải tốn sức chỉ dạy ngươi nhiều như vậy? Ngươi muốn tiếp tục ở bên cạnh ta, điều cần biết phải biết, ta cũng không giấu diếm ngươi, lẽ ra ta nên giết ngươi trừ hậu họa, nhưng nể tình ngươi trung thành, tạm tha ngươi. Ngươi vốn rất thông minh, nhưng không đủ lãnh tĩnh, hễ gặp chuyện là mất bình tĩnh, không có một chút chủ kiến, như vậy ta làm sao trông cậy ngươi có thể một mình đảm đương một phía, ta tưởng rằng ngươi chỉ thiếu cọ sát thực tế, qua một thời gian, tất sẽ thành tài, nào nghĩ tới ngươi lại không có ý chí phấn đấu như vậy, chuyện chưa làm thử đã vội rút lui, với bộ dạng này của ngươi, chẳng nhẽ không muốn người khác hoài nghi?”
“Vương phi, nô tỳ biết sai rồi.”
Chỉ nghe” bộp” một tiếng, Hồng Đậu quỳ gối trước mặt Tịch Nhan, nước mắt chảy ròng ròng.
“Nô tỳ thực sự lo lắng, tuy rằng theo Vương phi ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn là mong muốn Vương phi có thể sống thong dong, chỉ một thời gian sau lại quay về sống cuộc suống nhàn nhã trong vương phủ, cho dù cuộc sống nghèo khó, chí ít Vương gia Vương phi mạnh khỏe, hôm qua đến vườn sen, công tử một khúc thành danh cơ hồ ai ai cũng biết đến, hôm nay đầu đường cuối ngõ đều đàm luận chuyện công tử, đến bây giờ còn không biết thái độ tứ Hoàng Tử như thế nào, nếu bị hắn chuyện ở rừng đào lần trước là công tử cố ý gây nên, chắc chắn trả thù, còn để người khác biết công tử nữ phẩn nam trang, bọn họ chắc chắn cho rằng công tử trêu chọc họ, đến lúc đó phải giải quyết thế nào?
Tịch Nhan thở dài trong lòng, cũng không biết là nên vui hay nên buồn, nàng ta một lòng nghĩ cho mình, lại không biết việc nàng ta làm lúc này chính là gián tiếp đẩy nàng xuống vực sâu.
“Ngươi cho là bôi đen mặt của mình là ổn sao? Đừng nói Võ Vũ, mà mọi người trong Võ Phủ này có ai chưa từng gặp qua ngươi, đột nhiên ngươi biến thành một người khác, chẳng phải muốn tứ Hoàng Tử hoài nghi, còn nữa Hạ Thiên Thần qua lại thân thiết với Liễu Dật Phong, Hồng Đậu, ngươi cứ cho rằng làm vậy là đúng ư? làm việc quá mức bộp chộp, với thân phận của ta bây giờ, những người đó dù biết ta là nữ tử, bọn họ có thể làm sao? Giết ta? nếu Bọn họ muốn chết, hoặc là thất bại thảm hại, thì cứ thế ra tay, người xưa có câu, lùi một bước tiến ba bước, ta luôn tận tình chỉ dẫn ngươi từng ly từng tí. nhưng ngươi nghe tai này ra tai kia, hễ gặp chuyện là rối loạn, lần nào ta dạy bảo thì chỉ biết khóc sướt mướt, nói mình sai rồi, ngươi cũng biết mình sai chỗ nào chưa? không làm được việc gì, ta còn lưu một kẻ vô năng như ngươi ở bên người làm gì?”
“Vương phi.”
Hồng Đậu ngẩn đầu, nước mắt chảy ròng, trên mặt cũng không biết là thứgì, đen đúa, dính đầy trên mặt.
“Ta vốn mượn cớ về thay y phục để dặn dò ngươi vài chuyện, nhưng xem cái dạng này của ngươi, ta chỉ có thể tính cách khác, ngươi cứ ở đây mà suy nghĩ lại, ta đi thay y phục.”
Hồng Đậu nghe Tịch Nhan nói có chuyện muốn phân phó, vội vàng xông tới, một tay kéo Tịch Nhan, cái tay còn lại vội lau mặt, nhưng càng lau càng bẩn càng không giống ai.
” Cái dạng này của ngươi ta làm sao yên tâm? cái ta muốn chính là một Hồng Đậu biết co biết dãn, có năng lực xử lý, mà ngươi bây giờ thì sao? đã nói với ngươi chẳng biết bao nhiêu lần, thế mà mới đó đã xem lời của ta như gió thoảng bên tai.”
“Hạ nhân Võ Phủ tuy nhiều, người Vương phi tin tưởng lại không có, Chuyện này chỉ có mỗi nô tỳ là đảm đương được, Vương phi nói rất đúng, là nô tỳ lỗ mãng, chỉ cần Vương phi giao việc, nô tỳ sẽ cố gắng hoàn thành.”
Một tay Tịch Nhan bị Hồng Đậu lôi, cái tay còn lại cầm xiêm y, suy tư trong chốc lát, cuối cùng nói: “được.”
Hồng Đậu vô cùng vui mừng: “Chuyện lần này không khó, nhưng nếu ngươi làm hỏng, thì không có cơ hội lần sau.”
Tịch Nhan ngồi xuống, nói nhỏ vào tai Hồng Đậu, chẳng biết nói điều gì: “Hiểu không? ta chỉ nói như vậy thôi, còn lại do ngươi từ biết cách mà làm, thôi, ta phải thay xiêm y, không thể để cho những người đó chờ lâu, ngươi mau rửa mặt đi, ăn mặc như bình thường, đừng nói những người đó, mà ngay cả Hạ Thiên Thần, cũng chưa chắc có thể nhận ra.”
Ở phương diện này, Tịch Nhan coi như là phòng ngừa chu đáo, bên người nàng không có ai dùng được, Tương Tư phải trấn thủ trong vương phủ, có thể sử dụng cũng chỉ có Hồng Đậu, cũng may nha hoàn này coi như thông minh, mồm miệng cũng khéo, đành để nàng theo bên cạnh.
Bởi vì lo lắng có người nhận ra hai người bọn họ, chỉ là trên mặt có thêm nốt chu sa, không cần phải nói đến Hồng Đậu, mặt của nàng đã biến thành trắng bệch rồi, hơn nữa má trái còn có một cái bớt đỏ chót to đùng, người bình thường làm sao có thể nhận ra, nếu không phải chột dạ, việc gì hoảng sợ? Như vậy, chẳng phải là tự loạn trận cước càng giấu đầu hở đuôi?
Mới vừa rồi tốn không ít thời gian trấn tĩnh Hồng Đậu, Tịch Nhan thay đổi xiêm y, lại vội vã đến phòng khách.
“Các vị đại nhân đợi lâu.”
Tịch Nhan đi vào, những người đó tất nhiên đều đứng lên đón.
“Vưu đại nhân xin mời ngồi.”
Mắt thấy Vưu An đang định khom người, Tịch Nhan bước lên phía trước, khom người, làm tư thế mời.
Vưu An dừng một chút, cười tươi như hoa, quét mắt nhìn tứ phía, rất đắc ý, những người này vốn dĩ xem Vưu An như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nói nôm na, đó chính là châu chấu đá xe, Vưu An có chỗ tốt, đương nhiên cũng không thiếu được bọn họ, trong lòng mặc dù để ý, bất quá vẫn là phụ họa theo hắn.
Làm sao Tịch Nhan không biết, Vưu An chắc chắn sẽ từ chối, chờ mọi người khuyên nhủ vài lượt, mới buông 1 câu, từ chối thì bất kính.
“Vưu đại nhân đã gọi ta một tiếng hiền chất, ta chính là vãn bối, ngài không ngồi, làm sao ta dám ngồi ở chỗ kia.”
Vưu An cười ha ha vài tiếng, những người đó tiếp lời nịnh nọt, Vưu An không phụ sự mong đợi của mọi người, quả như Tịch Nhan dự liệu vậy, đại nghĩa lẫm liệt nói: “Được các vị cất nhắc, Vưu mỗ chối thì bất kính.”
“Võ Vũ, các vị đại nhân đợi lâu như vậy, sao vẫn chưa dâng trà, mau mang trà lên đây, các vị đại nhân thứ lỗi, Võ Vũ cũng không phải là người Trung nguyên, không hiểu lễ nghĩa, có chỗ chậm trễ, mong rằng các vị đại nhân thứ lỗi.”
“Nào có nào có.”
“Võ công tử quá khách khí.”
thời gian cũng không còn sớm, mọi người mới hàn huyên được đôi câu thì đã đến giờ cơm trưa.
” Nếu Các vị đại nhân không chê, lưu lại dùng cơm trưa cùng vãn bối, phân phó nhà bếp, hôm nay có quý khách đến, chuẩn bị cơm, các vị đại nhân chớ từ chối.”
Tịch Nhan cười nhạt nói, nói xong, trong đáy mắt không khỏi vui mừng, Tịch Nhan bưng chén trà, nhấp một ngụm trà, hai mắt nheo lại, ánh mắt giả dối chợt lóe lên, cười còn tươi hơn cả mấy người đó.
Tịch Nhan nhấp một ngụm trà lại để ly xuống, thấy Hồng Đậu thay đổi quần áo xong, vội vàng vọt vào, sắc mặt bối rối bối rối mọi người ở đây đều nhìn nàng.
Hồng Đậu trực tiếp chạy đến trước mặt Tịch Nhan, chẳng biết nói gì đó ở bên tai của nàng, nói xong, sắc mặt Tịch Nhan khẽ biến, thật là xấu xí, xoay người, hung hăng trợn mắt nhìn Hồng Đậu quát to một tiếng: “Ngươi nói cái gì?”
Mọi người thấy như vậy, không rõ chuyện gì, đều ngây ra nhìn nàng.
Lại thấy Hồng Đậu quỳ trên mặt đất, càng thêm hiếu kỳ, ngay cả Võ Vũ bên cảnh cũng không ngừng suy đoán ý đồ của công tử.
“Hiền chất, đã xảy ra chuyện gì?”
Tịch Nhan giả bộ nói: “chỉ vài chuyện vặt trong nhà, các vị đại nhân tiếp tục uống trà nhé.”
“Tiểu đồng, còn không mau lui ra, phân phó nhà bếp làm thêm vài món ăn.”
Tịch Nhan phụng phịu, ánh mắt né tránh.
“Công tử, nô tài biết ngài thiện tâm, bình thường thích kết giao bằng hữu, tại ngoại du hành vài năm. Biết không ít người có tài, gia tài cạn kiệt vẫn cứu trợ không ít người, nô tài từng ngăn cản rồi, lần này cũng may mà có quý nhân hỗ trợ, chúng ta mới có thể nhanh như vậy an ổn ở hoàng thành, nhưng bây giờ dù sao không giống nhau với trước đây, trước đây chúng ta bốn biển là nhà, lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, tiêu tốn không ít bạc, nhưng bây giờ phải nuôi nhiều người như vậy, tòa nhà này cũng là của người khác cho, lễ lớn như thế, chúng ta làm sao có thể nhận? Công tử tuyệt không thể chỉ biết tiêu tiền lại không chịu tính toán như trước được, nếu hiện tại đã quyết định cư ngụ lâu dài trong hoàng thành này. Ngài nên kế thừa công việc của lão gia, ăn xài phung phí, miệng ăn núi lở, cho dù gia nghiệp có lớn đến đâu cũng bị công tử làm lụi bại.”
“Tiểu đồng, ai cho ngươi lắm miệng, nhanh lui ra, đừng làm mất nhã hứng của các vị đại nhân.”
“Khiến các vị đại nhân chê cười, Mỵ nương thật sự xấu hổ không thôi.”
Tịch Nhan đứng lên, hé ra gò má của bạch ngọc ửng đỏ như phủ lớp mây, bộ dáng vô cùng xấu hổ.
“Nô tài như vậy thật đáng chết.”
Sắc mặt Tịch Nhan càng lúc càng trầm, đôi mắt thất kinh cũng trầm tĩnh như nước: “Đây là tiểu đồng từ nhỏ vẫn ở bên cạnh ta, là cô nhi phụ thân nhặt được trên đường, hắn nói thế cũng là một mảnh trung tâm.”
“Võ công tử thật đúng là thiện tâm, nếu nhà ta có người hầu như vậy đã sớm loạn côn đánh chết.”
Người nọ nhìn Hồng Đậu quỳ trên đất, hận không thể đi tới đạp cho một cước, giúp Tịch Nhan hả giận.
“Phụ thân chỉ có ta là nam nhi, đặt niềm tin vào ta rất nhiều, từ nhỏ đã tìm sư phó giỏi về dạy thi thư lễ nhạc, ta cũng học qua một chút quyền cước, chính là không khéo quản lý tài sản, sau khi gia phụ qua đời, bởi vì không lo kinh doanh, chỉ biết bán gia sản, ba năm qua, luôn lêu lổng bên ngoài, hắn theo ta chịu không ít khổ, nhưng thủy chung không rời, mấy năm nay, quả thực kết giao không ít tri kỷ thâm giao, tiền tài cũng còn dư lại không nhiều, nếu không phải được quý nhân tương trợ, khẳng định không thể nhanh như vậy đặt chân đến hoàng thành, chuyện quý phủ vẫn luôn là do tiểu đồng bên cạnh ta xử lý, xảy ra chuyện như vậy, Mỵ nương thật sự là không mặt mũi nào gặp mặt các vị đại nhân.”
Tịch Nhan ôm quyền khom lưng, đầu thấp như sắp nằm trên mặt đất.
Mất mặt thì mất mặt, so với những người ở đây, nàng chẳng khác nào chỉ có hai bàn tay trắng. Chuyện gì đều bắt đầu từ con số không, muốn từ một tên tiểu bối xoàn xỉn tầm thường thành một đại nhân vật cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ, nàng căn bản sẽ không lo lắng đến vấn đề mặt mũi.
Mặt mũi là vật gì, đáng giá mấy đồng tiền? Có thể trọng yếu bằng sinh mệnh không? Có trọng yếu bằng Tiểu Bạch không? Những người này hôm nay đến đây đều có mưu đồ riêng, dù sao bây giờ trong lòng bọn họ đã nhận định mình cùng Bạch Phượng có quan hệ, coi như nàng là tên khất cái, bọn họ cũng sẽ không buông tay, nếu như thế, dĩ nhiên là không cần cùng bọn chúng quanh co lòng vòng.
Nếu chờ bọn họ tốn thời gian phỏng đoán, không bằng đi thẳng vào vấn đề, theo như nhu cầu, chẳng lẽ dễ dàng hơn không?
“Công tử, ta biết ngài sĩ diện, lão gia trước khi chết đã ân cần khuyên bảo, ngài cũng không thể không nghe? Nhất định phải trọng chấn gia nghiệp a.”
Tịch Nhan xoay người, trừng mắt với Hồng Đậu đang quỳ trên đất, bộ dáng căm tức xấu hổ và giận dữ: “Tiểu đồng, ta luôn tốt với ngươi, nên ngươi càng lúc càng lớn gan phải không? Ai cho phép ngươi nói điều này? dám lấy phụ thân ra ép ta?”
Ở đây không ít người từng thấy bộ dáng bừa bãi quái đản của Tịch Nhan, e sợ cho nàng rút ra bảo kiếm trên người Võ Vũ chém lung tung, vừa sợ vừa xấu hổ.
“Quốc sư là người tốt, đối xử với công tử cũng vô cùng tốt, người đi van cầu hắn, nói không chừng là có thể trọng chấn gia nghiệp.”
Hồng Đậu quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu xí khóc như mưa.
“Quốc sư đại nhân như thiên tiên, ta há có thể vì chút chuyện nhỏ này đi làm phiền ngài, im