“Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, sao có thể là giả? Ngươi hết lần này đến lần khác nghi ngờ thiên uy, một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi rốt cuộc có mấy cái đầu?”
Vương thái phó nhìn chằm chằm Tịch Nhan, vô cùng tức giận, Cảnh Đế nghiêng đầu, đôi mắt trầm ngâm hờ hững nhìn người đang quỳ trên mặt đất, người vương thái phó run rẩy, hai tay chống trên đất, cũng không dám thở mạnh.
“Ta cũng giống như mọi người, đều là người phàm mắt thịt, tất nhiên cũng chỉ có một cái mạng, Cái chết đối với một người mà nói, có nặng tựa thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng, chiến sĩ biên cương vì bảo vệ quốc gia mà phải bỏ mạng nơi sa trường, đó là cái chết nặng tựa thái sơn, trong lòng bị ủy khuất đè nén tích tụ thành bệnh mà chết thì chính là cái chết nhẹ tựa lông hồng, cùng với tham sống sợ chết, sống nhờ vào hơi thở của người khác, cuối cùng một đời cũng không dám phản kháng, vậy tại sao không thể lựa chọn cách chết thống khoái? Kéo dài hơi tàn? mỗi ngày sống trong lo lắng hoảng sợ bị người đời lên án, sống không bằng chết như vậy thì còn có ý nghĩa gì? cây mất vỏ ắc héo rũ mà chết, các vị đại nhân nếu không có đầu không có sĩ diện, cả ngày bị người đời cười nhạo lăng nhục, các ngươi còn sống nổi không? Quay trái quay phải, lừa trên gạt dưới, Mạc Tịch Nhan ta không có khí phách co được dãn được đó, càng không muốn thấy người khác chà đạp tôn nghiêm Vương gia của ta, các vị đều là người ăn no đọc sách thánh hiền, lại không giang tay tương trợ, trái lại không để ý thân phận, hùa với đám lưu manh đầu đường xó chợ hà hiếp Vương gia nhà ta, đây cũng là đạo lễ nhân nghĩa của đức Khổng Mạnh răng dạy hay sao?
“Chư vị hoàng tử mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, quần là áo lụa, khoác lên mình gấm vóc lụa là, những vật dụng khác thì không cần phải nói đến, bước chân ra khỏi cửa là tiền hô hậu ủng áo mặc tận tay cơm dâng tận miệng, còn vương gia nhà ta thì sao? Mỗi ngày đều ăn rau xanh củ cải, gọi là cơm canh mà chẳng khác nào chén nước lã mà thôi, mặc quần rách áo thô, so với hạ nhân chỉ có hơn chứ không kém, bước chân ra khỏi cửa thì bị người khinh kẻ chê, người trong vương phủ thì không cần nói đến, còn người bên ngoài thì mặc sức lăng nhục, hạ thủ không chút lưu tình, trên người Vương gia của ta thương tích chằng chịt, các ngươi có biết đến chăng? Đây hết thảy, cũng không phải là ta hư cấu bịa đặt, ta có nói quá lời hay không, thiết nghĩ trong lòng các vị đại nhân có mặt ở tại đây còn rõ ràng hơn so với ta nhiều. Vốn cùng một gốc sinh ra, huynh đệ máu mủ, thế nhưng ngay cả bố thí chút thương hại cho nhau cũng không có, chẳng lẽ đây là cốt nhục thân tình trong hoàng thất ư? chỉ là có danh không có tiếng như vậy ư?”
Tịch Nhan nhắm chặt đôi mắt đau thương, không khỏi nhớ tới ngày đại hôn ấy, hạ nhân vương phủ một tay cầm đuốc, một tay vung gậy gộc vây đánh Hạ Dạ Bạch, nghĩ đến lúc hắn bị té trên mặt đất trong Tuệ Xuân Phường, những đốm máu đỏ tươi trên mặt nạ ngân bạch, giống như hoa mai nở rộ, sắc mặt tái nhợt, trên người của hắn, đâu đâu cũng có thương tổn, lòng thêm thương tiếc, càng thêm yêu thương.
“Lớn mật.”
Cảnh Đế quát to một tiếng, bên trong đôi mắt hiện lên thương xót, phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn.
Đôi mắt kia tuy nhìn chằm chằm Cảnh Đế, nhưng lai như nhìn hư không, phảng phất tất cả mọi thứ trên thế gian đều không đáng lọt vào đôi mắt ấy, lòng kiên định, ý chí sắt đá như dũng sĩ không chùn bước trước chông gai, Tịch Nhan lạnh lùng cười, nói: “Tịch Nhan chẳng qua chỉ là một tiểu nữ yếu đuối quanh năm sống trong khuê phòng, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, chỉ là có lá gan lớn, lại chán ghét cuộc sống bị người khác soi nói chỉ chỏ, luôn phải sống trong lo lắng hoảng loạn, lòng thấp thỏm lo sợ, cơ thể hiện đang mang bệnh tật, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không thể được, cùng là hoàng tử như nhau, tại sao đãi ngộ lại chênh lệnh đến như vậy?”
Mặt trời dần dần rơi xuống, đèn dần được thắp lên, trong ánh sáng loe lói, tỏa bóng chập chờn, điện vàng đèn ngọc vẫn không ám chút tục khí, đến bồn hoa cũng tinh xảo tỉ mỉ, từng li từng tí đều được lựa chọn cẩn thận, quang ảnh chung quanh di động, chúng quan quỳ trên mặt đất đều mang hàm tứ phẩm trở lên, dắt theo thê nhi, và cả thiếp thân thị vệ cũng xếp đầy ở bên ngoài, so với ngày nàng đại hôn hoàn tòan trái ngược.
“Tứ Hoàng Tử và Vương gia nhà ta đều là nhi tử hoàng thượng, tứ Hoàng Tử đã đến tuổi được cấp nhược quán, nhưng vẫn được ở trong hoàng cung, Vương gia nhà ta lại phải ra khỏi cung từ lâu, có vẻ như bị hoàng thượng vứt bỏ, tự sinh tự diệt, tứ Hoàng Tử đại hôn, hoàng thượng đặc mệnh tráng đinh ngàn vạn, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, xây dựng Đông Thần phủ , Đông Thần điện này, hoàng thượng quả thật làm vô cùng nổi bật, hôm nay tiệc cưới, trong triều đình, có vị quan tứ phẩm trở lên nào dám vắng mặt? Còn ngày đại hôn của tiểu nữ cùng vương gia? tuy là chính tay hoàng thượng ngự bút khâm thưởng, nhưng có ai nghĩ đến việc tu sửa vương phủ cho ngăn nắp chỉnh tề? Lúc đầu đại hôn, đừng bảo là quan tứ phẩm, ngoại trừ vài vị đại nhân đến cửa gây chuyện, thì ngay cả một vị quan thấp kém nhất cũng không thấy bóng, lễ vật chúc mừng của chư vị hoàng tử, bất quá đều là tùy tiện sai hạ nhân mag đến, mang đến lễ gì, các vị hoàng tử chắc còn nhớ rõ, danh mục quà tặng trong phủ vẫn còn ghi chép rõ ràng, các vị hoàng tử vung tay thế nào, có cần tiểu nữ sai người mang chúng đến đây … đọc cho mọi người nghe chăng?
“Quà tặng nặng ở tấm lòng, chẳng phải thất vương phi đã nói như vậy rồi sao? Thất Vương phi xưa nay luôn thông tuệ, chẳng lẽ hôm nay vì tức giận mà quên cả lời mình đã nói ra? Thân thể đã không khỏe, thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, hồ ngôn loạn ngữ, đại nghịch bất đạo, tội danh này không phải ai cũng gánh nổi, người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa, đặng thái y, theo nàng ta hồi phủ đi.”
Tịch Nhan xoay người, viền mắt hơi đỏ, ngấn nước, nhưng vẫn không rơi xuống: “Tứ Hoàng Tử nếu nói như thế, cần phải sai người sửa sang lại danh mục quà tặng thôi, Cung Vương Phủ tuy rằng khốn cùng, nhưng đó cũng là những thứ tốt nhất của chúng tôi, mặc dù không thể so sánh cùng những hoàng tử khác, nhưng quả thật vẫn có thể xuất ra được, đại nghịch bất đạo, tội danh này quả thực ta không gánh nổi, bất quá bộ dáng hiện giờ của ta chẳng phải do ngươi ép buộc hay sao? Tứ Hoàng Tử nhiệt tình mời, pháo nổ rềnh vang dường như vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu náo nhiệt, ngày ta đại hôn, hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương , Lệ Phi nương nương , Lan Phi nương nương , thái tử , thái tử phi không đến, ngay cả tể tướng đại nhân, ta cũng không thấy mặt, sớm biết rằng hôm nay đến đây có thể nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như thế, ta đã chuẩn bị xe ngựa đến đây từ sớm, việc gì phải phiền tứ Hoàng Tử chuẩn bị xe ngựa giúp, còn sai người đến náo loạn Cung Vương Phủ của ta?
Tịch Nhan cố gắng gằn từng chữ, ý vị thâm trường.
“Tứ hoàng đệ có thể không đúng, điện hạ sức khỏe không tốt, cũng không thấy đệ phái người đến mời, thế nào lại ưu đãi cho thất đệ như vậy?”
Mạc Vân Hà đứng ở phía sau, nhàn nhạt mở miệng, nhưng từng chữ lại có chút hả hê.
“Nếu thái tử phi thích, vậy lần sau để tứ Hoàng Tử chuẩn bị xe ngựa, kêu một vài gã lỗ mãng đến phủ thái tử đại náo một hồi, thuận tiện có thể thưởng cho điện hạ vài quyền.”
Tịch Nhan cũng nhẹ nhàng đáp lại, vẻ mặt trào phúng.
“Như vậy thì thôi đi, điện hạ vốn không khỏe, nếu như bị nhiều gã lỗ mãng đến thượng cẳng tay hạ cẳng chân thì sao được? ý tốt của Tứ hoàng đệ, ta lĩnh.”
Mạc Vân Hà trên mặt tuy rằng xấu hổ, lòng lại vô cùng đắc ý.
Tứ Hoàng Tử ngày thường đối với ai cũng nho nhã lễ độ, cười đáp lễ, hơn nữa gương mặt đó, chẳng biết lừa biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, hoàng thượng sủng ái, đại thần truy phủng, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội vạch trần.
” Tứ Hoàng Tử là hoàng tử, Vương gia của ta cũng là hoàng tử, mấy tháng trước, cũng từng là ngày tiểu nữ cùng Vương gia đại hôn, tứ Hoàng Tử thế nhưng lại có việc quan trọng quấn thân, tứ Hoàng Tử còn nhớ quản sự Đông Thần điện chính là một gã tiểu thái giám? Ta tuy rằng thân thể mang bệnh không thể tự mình chuẩn bị hạ lễ đại hôn cho tứ hoàng huynh, thế nhưng tất cả đều là thiếp thân nha hoàn đảm nhiệm, danh mục quà tặng, ta cũng tận tay tận mắt xem qua, nếu không hài lòng, cũng không dám tùy tiện cho xuất phủ.”
Mỗi chữ mỗi câu của Tịch Nhan tuy là nói Hạ Thiên Thần, nhưng cặp mắt kia, vẫn nhìn chằm chằm vào Cảnh Đế, theo nàng thấy, tất cả những điều đó đều xuất phát từ sai lầm của Cảnh Đế, nếu không phải hắn sớm vứt bỏ Tiểu Bạch, nếu ông thay dành chút thời gian quấn quýt cùng đám giai nhân ba nghìn kia nhường cho Tiểu Bạch, cho dù chỉ là vài ba câu thăm hỏi mỗi tháng, thì Tiểu Bạch đã không bị chèn ép đến mức như vậy.
Đãi ngộ khác biệt đến thế không phải là bởi vì Tiểu Bạch không nhận được tình yêu của mẫu thân, mà là từ phía phụ hoàng, Cảnh Đế triều đại đương thời, đã hoàn toàn quên mất đứa con của mình, tất cả mọi thứ hôm nay, cũng là do hắn gây ra.
“Tứ Hoàng Tử trong lúc rãnh rỗi cũng không tiếc chút thời gian đến Cung Vương Phủ nhắn nhủ đôi lời cùng tiểu nữ và Vương gia, hôm nay Tứ Hoàng Tử đại hôn cùng tỷ tỷ, mặc dù theo đúng quy cách, chẳng qua chỉ là nạp một trắc phi, lại nhận được quá nhiều vinh sủng, Vương gia và tiểu nữ là theo quy củ cưới chính thê lại có thể tùy tiện thì việc Tứ Hoàng Tử nạp trắc phi có đáng để phô trương cùng các quan đến đây chúc mừng không? Tứ Hoàng Tử đã hạ lệnh cho đặng thái y đến chiếu cố tức là đã biết rõ tiểu nữ thân mang bệnh tật, nhưng ngươi vẫn phái người đến náo động Cung vương phủ, thậm chí còn đánh bị thương Vương gia, chúng chỉ là những cẩu nô tài mà thôi, lại có thể động thủ với Vương gia, nếu không có tứ Hoàng Tử đứng ở phía sau che chở, bọn chúng có gan làm như thế không? Đông Thần phủ độc đáo đặc sắc, quang cảnh thiên tiên, Cung Vương Phủ chúng ta chẳng dám đem so sánh, cả đời ta và Vương gia chỉ dám đứng xa vọng tưởng mà thôi, quyết không dám sánh vai cùng tứ Hoàng Tử, tứ Hoàng Tử, ta biết ngươi được thánh thượng cưng chiều, trong triều đình lại có chư vị đại thần ủng hộ, trong hậu cung lại có mẫu phi thông tuệ tài cán làm đỡ đầu, Tịch Nhan không có gì, chỉ là phận hoàng thân nghèo nhưng có phẩm hạnh, không khuất phục quyền thế, không bị tiền bạc cám dỗ. Nếu tứ Hoàng Tử muốn chúng ta thần phục cũng không khó , Vương gia nhà ta không có quyền không có thế, ta biết tứ Hoàng Tử khinh thường không thèm dòm đến, nhưng dù sao cũng là huynh đệ , ngay cả huynh đệ của mình cũng khinh bỉ, thì chẳng khác nào cầm thú, tứ Hoàng Tử làm thế nào lấy được tín nhiệm của người khác?”
Lệ Phi đang quỳ trên mặt đất nghe thế, dung nhan trang điểm tỷ mỷ cũng không che được vẻ tái nhợt, đáy mắt hoảng loạn, hai tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt thành quyền, liên tục nắm rồi buông, kéo long bào Cảnh Đế.
“Hoàng thượng, hoàng nhi từ nhỏ đã ở bên cạnh người, tính tình hoàng nhi thế nào, chẵng nhẽ hoàng thượng còn không rõ hay sao? Hoàng nhi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngang tàng bạo ngược này, hôm nay là ngày đại hỷ của hoàng nhi cùng Vân Phỉ, khoảng thời gian trước, bên ngoài thêm mắm dặm muối, tất cả mọi lời đồn thiếp đều nghe thấy hết, có rất nhiều lời cực kỳ khó nghe, thất vương gia cùng Vương phi có thể tương thân tương ái, đó là muội muội dưới suối vàng biết phù hộ cho chúng, hoàng nhi hoàng nhi trước đó không biết chuyện, mới thỉnh thất Vương phi đến đây, vốn là có ý tốt muốn chặt đứt niệm tưởng của nàng, để nàng ta triệt để chết tâm, nô tài này, hoàng thượng hiểu rõ bản tính của thần thiếp vốn lười nhác lại không thích quản những chuyện nhỏ nhặt này, mới khuyên hoàng nhi sớm ngày nạp phi, cũng muốn tìm một nữ chủ tử để quản lý Đông Thần điện và cả đám nô tài chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa.”
Tịch Nhan hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Phi, quả là một con cáo cao tay, có điều những lời đó có hữu dụng sao? nàng đã muốn vùi nồi lật thuyền, cho dù ngươi có đường hoàng, nếu như hoàng thượng không xử tử, cũng đừng mong mọi chuyện dễ dàng trôi qua.
“Hoàng thượng, lời Lệ Phi là thật, tứ Hoàng Tử vốn là người khiêm tốn, tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy, lời nói phiến diện từ phía thất Vương phi, sao có thể tin.”
Tịch Nhan nghiêng người sang, là một lão tuổi chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt dài, gầy teo, đôi mắt sáng, vừa nhìn là biết cựu thần triều đình.
“Đại nhân nói cực phải.”
Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người, nâng tay phải lên, tát mạnh một cái vào má phải của lão ta.
Mọi người nghe tiếng chát giòn tan vang lên, vội vàng ngẩng đầu, nhìn Trần đại nhân té trên mặt đất, lại nhìn Tịch Nhan, hai mắt trợn to.
“Dám ra tay đánh đại thần trong triều trước mặt hoàng thượng, ta thấy ngươi mới thật sự là không coi ai ra gì, người đâu, bắt nàng ta lại.”
Tịch Nhan vẫn chưa thấy hết giận, lại đang bồi thêm một cước lên người Trần Thái đang té trên mặt đất, mới chịu thôi.
“Ngài dựa vào cái gì nói ta đánh hắn? ta chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, nào dám đánh đại thần của triều đình, Lệ Phi nương nương nhìn lầm rồi, ngài kích động vậy, chẳng qua cũng đang lo lời ta nói sẽ ảnh hường đến danh tiếng tứ Hoàng Tử mà thôi, đã dám làm, vậy nên có gan gánh chịu hậu quả.”
Tịch Nhan bỗng nhiên đứng lên, cười to lên, đã sợ vu sự vô bổ, vì sao không để cho bản thân thản nhiên đối mặt, bất quá là sinh mệnh mà thôi, muốn thì cứ lấy đi, có người đồng hành trên đường hoàng tuyền cũng sẽ không thấy cô đơn.
Lệ Phi cũng hoảng trong lòng, một buổi hôn sự đang yên đẹp, bị nàng ta làm loạn còn chưa tính, còn muốn tứ Hoàng Tử lâm vào tình huống bất nhân bất nghĩa, mà đương sự vẫn tỏ ra kiêu ngạo càn rỡ, may là nàng ba lần bảy lượt thỉnh cầu, người có quyền lên tiếng nhất là Cảnh Đế lại cứ im lặng không hé lấy một lời, điều này làm cho nàng làm sao có thể nhịn được, bình tĩnh lại, những năm qua được ân sủng, là vì ai? làm như vậy, là muốn bồi thường cho ai?
“Tất cả đại thần trong sảnh đường và cả hoàng thượng đều thấy được, ngươi còn dám nguỵ biện, người đâu, lôi nàng ta đi cho ta.”
Lệ Phi đứng ở phía sau hoàng đế, chỉ vào Tịch Nhan, tức run cả người.
” Hoàng thượng vẫn chưa hạ lệnh, nương nương cớ gì vênh mặt hất hàm sai khiến, các ngươi dám động thủ, hoàng thượng cho dù muốn giết ta, cũng phải để cho ta nói hết.”
Tịch Nhan đứng lên, lạnh lùng quét mắt khắp bốn phía, xoay người đối diện Lệ Phi, khí thế không chút khuyên giảm: “Đúng, không chỉ hoàng thượng , Lệ Phi nương nương , Hoàng hậu nương nương , Lan Phi nương nương , thái tử điện hạ, đại thần ở cả sảnh đường nhìn thấy, mà còn có thái tử phi và những người này đều nhìn thấy ta đánh Trần đại nhân, nhưng nếu không phải là các ngươi tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin rằng một tứ tiểu thư yếu đuối bệnh tật, hiểu rõ thi thư lễ nghi và đa tài này sẽ động thủ đánh trọng thần triều đình? Ngươi, ngươi, các ngươi đều không nhìn lầm, mới vừa rồi chính ta ra tay.”
Tịch Nhan đảo một vòng chỉ từng người, cười ra tiếng: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ta có thể đánh đại thần triều đình, vì sao tứ Hoàng Tử thì không thể làm ra chuyện vô pháp vô thiên? Tương Tư!”
Tịch Nhan xoay người, nhìn Tương Tư đứng ở trong đám người: “Lôi mấy vị khách đang ở trong xe ngựa xuống đi.”
Tương Tư xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, lại kéo vào mấy tráng hán bị trói gô đi vào, Tịch Nhan cười đi tới, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tịch Nhan đi tới trước mặt bọn họ, dùng sức đạp mỗi người một cước, ngồi chồm hổm xuống, nắm hông của bọn họ kéo mạnh xuống đất: “Tương Tư, ném bọn họ đến cho tứ Hoàng Tử nhìn, có phải là những người đó do hắn phái đến hay không? hay là ta nói oan cho hắn?”
Tịch Nhan nhắm ngay mục tiêu, chỉ vào tên nô tài đã đạp Hạ Dạ Bạch.
Lệ Phi nhìn lệnh bài trên đất, sắc mặt đại biến, mấy tráng hán kia gắng gượng bò dậy, còn chưa tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, đã ngã ầm xuống đất: “Ta thật lòng thật dạ, là bọn hắn làm ta mắt mặt.”
“Đúng rồi, được hoàng tử nhiệt tình mời là bọn hắn đã tu luyện phúc khí mấy đời mới được, đã không cảm kích, rõ ràng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
“Đúng, chúng ta như thế nào đi nữa nói là người của Đông Thần điện, đánh chó phải ngó mặt chủ, thất Vương phi không coi ai ra gì, hoàng tử xin hãy làm chủ cho nô tài.”
“Thánh thượng ở đây, các ngươi là đám nô tài thấp hèn còn dám nói bậy, bay đâu, lôi bọn họ xuống loạn côn đánh chết.”
Lệ Phi vọt tới, hung tợn tát vào đám nô tài đang luyến thoắng, vốn là người xinh đẹp, giờ vì tức giận mà ửng đó, càng thêm nghiên lệ.
Tịch Nhan ngửa đầu phá lên cười, lạnh lùng liếc mắt đám nô tài bên cạnh, lạnh lùng, những kẻ đó đã không còn chỗ dựa, Tịch Nhan tiếp tục cười to, điên cuồng cũng không kiêu ngạo, đôi mắt sáng sủa được lấp đầy tiếu ý, nhìn Lệ Phi, chỉ vào hồng trù chung quanh, nhàn nhạt nói, từng câu từng chữ toát ra vẻ vui sướng khôn cùng: “Lệ Phi nương nương cũng hiểu rồi chứ? chỉ có màu đỏ của canh máu mới đủ khả năng tô điểm cho niềm hân hoan ở chỗ này.”
Tịch Nhan liếm liếm khóe miệng, bộ dáng kia tàn nhẫn lại khát máu, giống như chẳng phải chuyện giết người mà chỉ là giết gà mà thôi, khiến ai nấy đều lạnh cả người, cho dù là Lệ Phi, cũg không kìm được nỗi sợ hãi đang dâng lên.
“Vương gia.”
“Vương gia.”
Lướt qua đoàn người, Tịch Nhan đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, nắm bàn tay hắn trước bao con mắt của mọi người, lúc này mới phát hiện quốc sư đại nhân cũng có mặt ở đây, mọi người chẳng qua là nhìn, nhưng không một ai lên tiếng.
“Vương gia.”
Tịch Nhan nhẹ nhàng gọi một liếng, nụ cười trên mặt cũng trở nên dịu dàng. Kéo tay hắn đi tới trước mặt mấy nô tài đang quỳ.
“Thương thế Vương gia của ta chính là do ngươi đánh, ai cho các ngươi lá gan chó đến vương phủ sinh sự.”
“Chúng ta nói muốn gặp Vương phi, Vương gia không cho, cho nên mới đánh.”
Tịch Nhan cười to lên, không đợi Hạ Thiên Thần Lệ Phi mở miệng, lại lên tiếng trước: “Ta là Vương phi, đâu phải để cho đám nô tài các ngươi nói gặp là gặp, đánh chó phải ngó mặt chủ, nguyên lai là được chủ nhân giật dây đám chó điên này từ phía sau, trách không được ngay cả chủ tử cũng dám cắn.”
Tịch Nhan liếc mắt nhìn Lệ Phi đang hốt hoảng, lôi kéo Hạ Dạ Bạch đi tới trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng, hậu cung ba ngàn giai nhân của ngài có mập ốm gầy cao, tập trung tất cả giai nhân trên đất nước, hoàng tử nhiều như vậy, thậm chí ngài còn không biết mẫu thân bọn họ là ai, hiện tại hoàng thượng có nhớ tới nhi tử thứ bảy cũng là phu quân của ta chăng? người cả ngày mang mặt nạ, điên khùng ngu ngốc Thất hoàng tử này? cũng là nhi tử đã bị ngài vứt bỏ từ lâu, hoàng thất gia yến, ngài cùng quần thần còn có chư vị hoàng tử chè chén, có chút nào nghĩ đến người con thường xuyên bị ức hiếp này!”
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, giơ tay lên nâng cằm Hạ Dạ Bạch lên, đem vết thương trên mặt hắn chỉ ra cho Cảnh Đế thấy: “Hoàng thượng có nhìn thấy chưa? vết thương trên mặt này chính là do đám cẩu nô tài cậy chủ làm càn này gây ra, chủ tử nhà hắn không gia giáo để bọn chúng chạy loạn cắn người, đám chó điên này quá ngông cuồng, không ai dám ra tay ngăn cản, dĩ nhiên, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
” Mở miệng ra là cẩu nô tài này cẩu nô tài nọ, chẳng khác nào thứ vô học.”
“Chẳng phải đều do tướng phủ dạy đó sao? ta chỉ nói vài từ mà thôi, tướng gia đã quên rồi ư? Chính vào ngày ta lại mặt, nữ nhi bảo bối của ngươi, hiện tại trắc phi tứ Hoàng Tử, còn muốn quá phận hơn cả ta.”
Tịch Nhan nhìn Mạc Ngôn An quỳ trên mặt đất, vẫn chưa phát hiện Cảnh Đế đang ở trước mặt nàng nhìn chằm chằm và vết tương xanh tím trên mặt Hạ Dạ Bạch, tràn đầy thương tiếc đau buồn, mà Hạ Dạ Bạch cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Đế cao cao tại thượng, khóe miệng cong lên, hết sức trào phúng.
” Ta như xấu thế nào đi nữa thì vẫn mang danh hiệu thất Vương phi, những người đó bất quá là nô tài, cho dù là Trần đại nhân cũng chỉ là đại thần mà thôi, án thân phận phẩm cấp, ta đều cao hơn hắn, nếu phải đối mặt, cũng là hắn đến hành lễ với ta, bị ta đánh một cái tát, cũng là chủ tử giáo huấn thuộc hạ, không có gì là mất mặt, còn đám nô tài thấp hèn này, nô tài đánh chủ tử, đây là phạm thượng làm loạn, nếu không nghiêm phạt, chẳng phải là muốn phản thiên. Ngày ta đại hôn, ngồi kiệu đi qua phố phường, ta nghe rõ dân chúng nghị luận, thất vương gia tuy là nhi tử hoàng thượng, nhưng nào có được một chút uy nghi của hoàng tử, cả ngày mang mặt nạ, người khác ức hiếp thì hắn chỉ biết cười khúc khích, ngay cả ăn mày trên phố cũng có thể ném đá vào hắn, thật là khờ thái quá, sinh lão bệnh tử, điên khùng ngu dại, há phải điều thường dân có thể quyết định được sao? Hắn ngây dại đâu phải là đánh mất mặt mũi của mình? Hoàng thượng, nương nương và chư vị hoàng tử khi nghe thấy những lời như vậy có cảm thấy khoan khoái thoải mái hay nở mặt nở mày chăng? Thân nhân của mình bị khi dễ, các ngươi vẫn có thể ngày đêm ca hát vui vẻ? Những người đó mỗi khí đánh Vương gia của ta thì trong lòng cũng nghĩ người trong hoàng thất quả thực lãnh huyết vô tình.”
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, thất Vương phi biết rõ hoàng thượng sủng ái tứ Hoàng Tử, khó tránh khỏi thiên vị ta, cớ gì chuyện bé xé ra to như vậy, quấy rầy ngày vui của tứ Hoàng Tử.”
Lan Phi Quỳ trên mặt đất rốt cuộc cũng lên tiếng, thanh âm nhu nhu nhược nhược, vẫn khiến Tịch Nhan căm tức.
“Chỉ là chuyện cỏn con? Đê dài ngàn dặm bị phá hủy bởi tổ kiến, băng tuyết ba thước, há chỉ do một ngày đông, Lan Phi nương nương chẳng nhẽ không hiểu đạo lý này?