Trăng tròn vằn vặn, muôn vàn vì sao lấp lánh lơ lửng trên bầu trời đêm, Đông Thần phủ mới vừa rồi còn chật kín khách nhân, tấp nập náo nhiêt như trẩy hội, nhưng chỉ một thoáng đã trở nên quạnh quẽ vắng lặng, cảm giác phồn vinh náo nhiệt mới vừa rồi đã tan biến không còn bóng dáng nữa, đèn lồng đỏ treo cao trước cửa đại môn, đung đưa qua lại theo từng làn gió. Mấy chữ Đông Thần phủ to lớn như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hùng hồn, những dãy hoa đỏ uốn lượn trên biển hiệu, lúc nãy còn tỏa ra không khí hân hoan vui mừng, nhưng bây giờ lại mang cảm giác tiêu điều, thậm chí còn mang theo sự châm biếm.
Hạ Dạ Bạch tựa vào thành xe chờ thật lâu vẫn không thấy Tịch Nhan bước ra, nghĩ đến cảnh nàng đang ở cùng với cái gã Bạch Phượng kia, dù lòng hắn hiểu rõ Bạch Phượng sẽ không làm thương tổn Nhan Nhan, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng thấy khó chịu, kể cả khi nàng nữ giả nam trang đi gặp các nam nhân khác, hắn cũng không khó chịu như lúc này.
Chính là vì hắn ghét Bạch Phượng, không có nguyên nhân, chỉ đơn giản là ghét.
Không thể kìm lòng ngồi yên được nữa, hắn đưa tay vén rèm nhìn ra ngoài, Tương Tư và mấy hạ nhân vương phủ đang đứng bên cạnh xe ngựa nhìn chung quanh.
“Sao Nhan Nhan vẫn chưa trở lại?”
Dức lời, Hạ Dạ Bạch liền nhảy xuống xe ngựa.
Tương Tư thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ: “Vương gia đang bị thương, đừng cử động mạnh, nếu vết thương lại toét ra thì làm sao? Vương phi mà nhìn thấy lại lo lắng.”
Mấy người hạ nhân kia trông thấy, cũng vội vàng chạy qua, hoàng thượng tự hạ thấp mình nói lời xin lỗi với hắn, tứ Hoàng Tử quỳ xuống dâng trà, những hoàng tử khác cũng cúi người trước Vương gia nhà bọn họ, hạ nhân Cung Vương Phủ xem như được nở mày nở mặt, thấy sau này không còn ai dám ức hiếp bọn họ, đây chính là phúc khí của Vương phi, nghĩ đến Vương phi, bọn họ đều bội phục tự đáy lòng.
Kẻ ngốc cũng có phúc ngốc, lời này quả không sai, Vương gia ngốc vẫn hoàn ngốc, thế như quả thật có phúc khí, bằng không làm sao có thể cưới được một Vương phi toàn tâm toàn ý lo lắng cho hắn? thứ nữ thì thế nào? Dù là thái tử phi của dòng chính cũng không bì được với Vương phi nhà bọn họ, mới vừa rồi hoàng thượng còn nói lời khích lệ Vương phi, nếu nàng là nam tử chắc chắn sẽ trở thành thần tử đắc lực của Lưu Ly.
Vương phi của bọn họ là nữ anh hùng, từ nay về sau bọn họ phải một lòng đi theo, chăm sóc Vương gia thật tốt, cũng không cần lo lắng sợ hãi chuyện bị người khác ức hiếp, cũng có thể ngẩn cao đầu khi ra ngoài.
Hạ Dạ Bạch vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy ở cách đó không xa, Bạch Phượng ôm Tịch Nhan đi tới, hắn vội vã chạy sang nhìn Tịch Nhan bị hôn mê, quay sang nhìn Bạch Phượng, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi đã làm gì Nhan Nhan? Mới vừa rồi nàng còn khỏe mạnh như vậy, cớ sao lại bị hôn mê?”
Vừa nói vừa vươn tay đoạt lấy Tịch Nhan đang nằm trong lòng Bạch Phượng.
Tương Tư cũng chạy đến, thấy Hạ Dạ Bạch đang giành Tịch Nhan, vội vàng đưa tay ngăn lại: “Vương gia đang bị thương, làm sao bồng được Vương phi? Quốc sư đại nhân sẽ không làm thương tổn Vương phi.”
Hạ Dạ Bạch xoay người, đôi mắt dưới mặt nạ biến thành ngọn lửa, băng lãnh âm hàn, nhìn Tương Tư đang cản tay của hắn lại, thanh âm non nớt nhưng lại như gió mùa đông rít gào tê buốt đến tận xương. “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, làm sao ngươi biết hắn sẽ không làm thương tổn Nhan Nhan?”
Bộ dáng này của Hạ Dạ Bạch dọa Tương Tư nhảy dựng lên, buông lỏng hai tay, bộ dáng đằng đằng sát khí này của Vương gia, trông rất đáng sợ.
“Xe ngựa hơi nhỏ.”
Bạch Phượng ngẩng đầu nhìn mã xa cách đó không xa phía sau Hạ Dạ Bạch, nhàn nhạt nói.
“Ngươi là Tương Tư? Ngươi cùng mấy hạ nhân trở về vương phủ trước đi, ta sẽ đưa Vương gia và Vương phi nhà ngươi về bằng xe ngựa của ta.”
Tương Tư vừa nghe Bạch Phượng muốn đích thân đưa Hạ Dạ Bạch cùng Tịch Nhan quay về, bất chợt ngẩn đầu, đôi mắt ôn nhu như nước tràn đầy kích động chăm chú nhìn Bạch Phượng, một lát sau khẽ cất tiếng cười, nàng gật đầu cái rụp.
Hành vi của Vương phi hôm nay là muốn tạo dựng thanh danh cho Vương gia, từ nay về sau ở đất nước Lưu Ly này sẽ không còn ai dám bất kính với Vương gia, nàng vui như mở cờ trong bụng, hôm nay hoàng thượng cũng phải hạ thấp mặt mũi trước Vương phi, hơn nữa quốc sư đại nhân xuất thủ tương trợ mới nói những lời vừa rồi, ai biết hắn nghĩ gì trong bụng, có ghi hận với tiểu thư của nàng hay không? Nếu những người khác giở trò sau lưng, hiện tại tiểu thư không có quyền không có thế, đến lúc đó cũng chịu nhiều thiệt thòi, quốc sư đại nhân cao cao tại thượng, được vạn dân Lưu Ly kính ngưỡng, nếu hắn đích thân đưa tiểu thư trở về, những người kia nhất định sẽ có cái nhìn khác, cũng không dám nảy hận ý, càng không dám tìm đến cửa gây chuyện.
“Ngươi có muốn bồng nàng không?”
Bạch Phượng thấy Tương Tư đi xa, xoay người, đưa Tịch Nhan đang nằm trong lòng mình đến trước mặt Hạ Dạ Bạch.
“Đương nhiên, nàng là nữ nhân của ta, cho dù bị phế một tay, vẫn có thể bồng được nàng.”
6
Hạ Dạ Bạch hừ lạnh một tiếng, tiếp nhận Tịch Nhan từ trên tay của Bạch Phượng, ôm chặt nàng trong lòng mình, lướt qua Bạch Phượng, bước đến chiếc xe ngựa của hắn đậu cách đó không xa.
Hai người lần lượt lên xe ngựa, xe ngựa của Bạch Phượng không tính là xa hoa, chỉ giản đơn sạch sẽ, có điều bên trong cũng rất rộng và thoải mái, ngồi bên trong cũng an tâm thư thả, cũng giống như cảm giác mà hắn mang lại cho mọi người.
Đang giữa ngày hè, trên xe không đặt bất cứ da lông thú nào để giữ ấm, chỉ đặt nệm lót mềm đơn giản, rất êm giảm thiểu khó chịu do xóc nảy, hơn nữa nó vừa mềm vừa sạch sẽ, ngồi rất thoải mái, ngẫm lại quốc sư đại nhân không nhiễm bụi trần trên thế gian này cũng là một người rất biết cách hưởng thụ.
Hạ Dạ Bạch nhẹ nâng đầu Tịch Nhan, cẩn thận nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, thấy nàng nằm trên nền xe trống rỗng xiêm y đơn bạc, không khỏi nhíu mày, xốc mành xe ngựa lên, thò đầu ra ngoài xem xét, một lát sau, trên bàn tay trống trơn kia nhanh chóng có thêm mấy tấm lông cừu, hắn nghiêng người đắp lên cho Tịch Nhan.
“Ngươi vẫn y như trước đây.”
Bạch Phượng tựa ở bên kia mã xa, nhìn chăn lông cừu đắp trên người Tịch Nhan, đột nhiên lên tiếng.
“Sao không dùng thuốc cầm máu?”
Hạ Dạ Bạch nhìn vết thương trên vai, mới vừa rồi bởi vì dùng lực ôm Tịch Nhan, vết thương đã được băng bó giờ lại rỉ máu, nhưng hắn lại chẳng thèm bận tâm, có chút không cho là đúng, nhìn chằm chằm Bạch Phượng một lát, khóe miệng đột nhiên cong lên, nụ cười giễu cợt: “Nếu ta không cố ý để bản thân bị thương thì trên đời này không ai có thể làm ta bị thương, cho dù có bị thương thì với sức của ta, cũng không quá ba ngày sẽ khỏi, chẳng nhẽ quốc sư đại nhân không biết điều này sao? Hà tất hỏi lại như vậy? Vết thương cỏn con này không cần ngài phải nhọc lòng bận tâm.”
Nói xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khóe miệng lại nhếch lên, khiêu khích nhìn Bạch Phượng: “Có điều ta bị thương thế này, Nhan Nhan nhìn thấy lại đau lòng, cần phải sớm bình phục, bằng không nàng lại không nỡ để ta chăm sóc cho nàng, thì ta làm sao có thể múc nước sửa mặt, làm sao vẽ mi, tô son cho nàng được?”
Hạ Dạ Bạch vừa nói vừa ngồi xuống, lấy thuốc bột vừa rồi Bạch Phượng cho nàng ra, mở nắp, rắc lên vết thương của mình: “Thuốc này quả nhiên tốt, chỉ là quá rát, làm viết thương thêm đau nhức, chắc là quốc sư đại nhân chuẩn bị riêng cho ta?”
Bạch Phượng dựa đầu vào thành xe ngựa, nhìn Hạ Dạ Bạch bôi thuốc, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt, mông lung mờ ảo, như là những đám mây trên trời, không thể nắm bắt được.
Hạ Dạ Bạch cầm máu xong, thu dọn mọi thứ cất vào trong túi của Tịch Nhan, đôi mắt kia dưới mặt nạ bắn ra hàn ý đến kinh người, khóa chặt Bạch Phượng đang nhắm mắt dưỡng thần ở thành xe ngựa hỏi:
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì Nhan Nhan, sao nàng vẫn chưa tỉnh?”
Hạ Dạ Bạch tiếp tục truy hỏi, hắn luôn cảm thấy, giữa Bạch Phượng và Nhan Nhan có chuyện gì đó mà hắn không biết. Giữa hai người họ có bí mật riêng của họ mà hắn tuyệt đối không thể xen vào, hắn ghét cảm giác này, loại cảm giác sợ hãi, đối với một người thích khống chế chặt mọi sự việc như hắn mà nói thì đây là điều khiến hắn căm hận nhất.
Tuy rằng Nhan Nhan ba lần bảy lượt cam đoan, hắn cũng tin tưởng nàng, nhưng mỗi khi nhìn thấy Nhan Nhan ở bên cạnh Bạch Phượng, lòng hắn ngoài cảm giác lo lắng, còn có bất an, làm sao cũng không đè nén được, lại có suy nghĩ vớ vẩn rằng Bạch Phượng sẽ mang Nhan Nhan đi.
“Chỉ là trả lại nàng thứ đáng lẽ thuộc về nàng mà thôi, nàng mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc thật ngon rồi sẽ tỉnh.”
Bạch Phượng ngồi thẳng người, đột nhiên mở mắt, xích lại gần Tịch Nhan, đưa ta vén vài sợi tóc trên trán nàng, đôi mắt khép chặt, lông mi hơi run, gương mặt đó vẫn xuất trần thoát tục như trước, xinh đẹp đè nén không khí xung quanh, lại có chút tái nhợt tiều tụy, là vì đang say ngủ, chân mày vẫn nhíu chặt, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp động lòng người của nàng, trái lại đem đến cảm giác tiếc thương.
“Ngươi biết nàng là ai không?”
Hạ Dạ Bạch nhìn chằm chằm bàn tay đang chạm trên khuôn mặt của Tịch Nhan, đôi mắt như phun lửa đỏ rực như máu nhuộm lên đôi tay tinh khiết và toàn bộ xiêm y vốn sạch sẽ kia.
“Ngươi đang đùa gì thế? Nàng là Mạc Tịch Nhan, có điều, chuyện này đã không còn quan trọng nữa, lúc này nàng đã đoạn tuyệt quan hệ với lão già Mạc Ngôn An kia rồi, từ nay về sau, chỉ còn là Vương phi của Hạ Dạ Bạch ta, là nữ chủ nhân của Thiên Ky Lâu, nữ chủ nhân duy nhất.”
Hạ Dạ Bạch cúi người, cố sức lau sạch những chỗ tay của Bạch Phượng chạm qua Tịch Nhan.
“Ta không biết mối quan hệ giữa ngươi và Nhan Nhan là như thế nào, ngươi rất quan tâm đến Vương phi của ta, cũng tốt với nàng hơn bất cứ ai, tuy rằng ta không muốn thừa nhận, thế nhưng lòng ta hiểu rõ, ở đất Lưu Ly này, ngoại trừ ta, ngươi là người duy nhất ta tin tưởng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến Tịch Nhan, mặc dù con người ngươi có chút thần bí khó dò, cũng làm ra nhiều chuyện bí hiểm, trong lòng ta thấp thỏm bất an, và luôn có cảm giác ngươi sẽ chia cách ta và Nhan Nhan, thế nhưng không vì bản thân lo lắng mà ngăn cản ngươi và Nhan Nhan gặp mặt, có điều ta phải nói rõ cho ngươi biết, Nhan Nhan là của ta, đời này kiếp này, Mạc Tịch Nhan chỉ là thê tử của Hạ Dạ Bạch, cũng chỉ có một người thân duy nhất là ta, và ta cũng vậy, dẫu chân trời góc bể dù sống hay chết thì kiếp này Mạc Tịch Nhan có đến nơi đâu, ta cũng đi theo nàng đến nơi ấy.”
Mặt nạ ngân bạch chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo lại hòa lẫn sự ấm áp dịu dàng, thanh âm của Hạ Dạ Bạch rất nhẹ giống như tình nhân nỉ non, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của Tịch Nhan: “Nàng vĩnh viễn là của ta.”
Thanh âm kia tuy nhẹ như gió thoảng lại kiên định như núi.
“Ngươi hiểu nàng sao?”
Hạ Dạ Bạch quay đầu chỗ khác, ánh mắt hung tợn nhìn Bạch Phượng: “Một ngày nào đó, ta sẽ là người hiểu rõ nàng nhất.”
Hạ Dạ Bạch nhìn Bạch Phượng, hận không thể xé toạc nụ cười giả tạo trên mặt hắn, nụ cười này càng ôn hòa, càng khiến hắn thấy đáng ghét.
“Đưa ấm lô cho ta.”
Hạ Dạ Bạch nghi hoặc nhìn hắn: “Bạch Phượng, chớ giở trò trước mặt ta, ta không mắc mưu ngươi đâu.”
Vừa nói vừa đưa tay chỉ thẳng vào mặt Bạch Phượng cảnh cáo, xoay người, thò tay ra ngoài cửa sổ, một thoáng sau, trên tay xuất hiện một ấm lô cho Bạch Phượng.
“Ngươi sờ tay của nàng đi.”
Hạ Dạ Bạch vẫn chưa nhúc nhích, không cần sờ hắn cũng biết, đôi tay ấy hiện đang lạnh như băng, người nàng luôn lạnh lẽo, dù trong ngày hè ấm áp nhưng tay nàng luôn lạnh lẽo giống như mùa đông, dù làm thế nào cũng không ấm lên được.
“Ngươi hãy sờ thử người nàng đi.”
Hạ Dạ Bạch nghe lời, đưa tay thò vào bên trong áo của nàng ngay trước mặt Bạch Phượng, nhưng sau đó vội vàng rụt tay lại. Rõ ràng trên người nàng đắp chăn lông cừu, tại sao vẫn lạnh như khối băng?
Hạ Dạ Bạch ngồi xổm lên, muốn ôm Tịch Nhan vào lòng, lại bị Bạch Phượng ngan lại: “Chẳng phải muốn hiểu nàng sao? ngồi im đó mà xem.”
Hạ Dạ Bạch liếc mắt nhìn Bạch Phượng cố làm ra vẻ huyền bí, rồi lùi ra một bên.
Bạch Phượng một tay cầm ấm lô, tay kia xốc chăn lông cừu trên người Tịch Nhan lên, một lát sau, sắc mặt của Tịch Nhan càng thêm tái nhợt, môi cắn chặt, cả người co lại, cau mày run rẩy.
Hạ Dạ Bạch không hiểu nhìn Bạch Phượng, Bạch Phượng ngẩng đầu nhìn lại hắn, đẩy ấm lô lại sát bên cạnh nàng .
Tịch Nhan dù ngủ nhưng cơ thể vẫn lạnh như băng, cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, chân mày đang cau lại cũng dần giãn ra, mặt kề tay, tay hơi run rẩy đưa về phía ấm lô.
Hạ Dạ Bạch ngồi thẳng người mở to mắt, không bỏ qua nhất cử nhất động nào của Tịch Nhan. Nhìn thấy Tịch Nhan nhích người đến gần ấm lô thì đột nhiên nàng ngừng lại, một hồi sau, chân mày vừa dãn ra lại tiếp tục cau lại, Hạ Dạ Bạch vẫn chưa tìm ra nguyên nhân thì đột nhiên Tịch Nhan lại lùi về vị trí vừa rồi, nghiêng người sang, tiếp tục cuộn tròn lại như đứa bé nằm trong bụng mẹ, người run rẩy vì lạnh, thế nhưng vẫn giữ khoảng cách với ấm lô, không hề có ý định nhích lại gần.
“Nhìn thấy chưa?”
Bạch Phượng quay sang lấy chăn lông cừu đắp lên người Tịch Nhan, lôi ấm lô ra trả lại cho Hạ Dạ Bạch.
“Khát vọng ấm áp nhưng lại không dám đến gần nơi ấm áp, ngươi biết nàng là người như vậy không? Cõi đời này, ta ở cùng nàng lâu nhất, không ai có thể hiểu nàng hơn ta, ngay cả chính bản thân nàng vẫn không thể hiểu rõ mình bằng ta hiểu nàng, cho nên sẽ không có ngày đó.”
Hạ Dạ Bạch ngơ ngác nhìn Tịch Nhan nằm ngủ, chợt thấy tim đau thắt lại, cái lão già thất phu Mạc Ngôn An, rốt cuộc hắn đã làm gì Nhan Nhan, khiến nàng dứt khoát cắt đứt quan hệ như vậy, nàng chẳng qua chỉ là một cô gái, lại còn mạnh mẽ hơn cả nam tử, một người có sức khỏe yếu ớt thế này làm sao chịu đựng được dày vò như thế?
Hạ Dạ Bạch nắm chặt hai tay, đột nhiên đứng lên, cúi người, vọt đến bên cạnh Tịch Nhan, bồng nàng lên, ôm chặt vào lòng, đột nhiên được giữ ấm trong lòng khiến Tịch Nhan vô thức chống cự, nhưng Hạ Dạ Bạch vẫn không chịu buông tay, mà càng ôm chặt hơn, một lát sau, nàng ngừng giãy giụa, dụi vào lòng Hạ Dạ Bạch, tìm một tư thế thoái mái, cuộn mình nằm ngủ như nàng mèo nhỏ, những nếp nhăn trên trán cũng từ từ giãn ra.
Hạ Dạ Bạch cười cười, lại đắp chăn lông cừu lên cho Tịch Nhan, nhìn Bạch Phượng ở bên cạnh: “Hiểu rõ nàng nhất thì đã sao? Nàng có chống lại cả thế gian vẫn không kháng cự ta, trên đời này, nàng khát vọng ấm áp nhưng không dám đến gần nơi ấm áp, vì chỉ ta mới có thể sưởi ấm cho nàng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ta và nàng vẫn luôn ở bên nhau, vậy là đủ rồi.”
Bạch Phượng nhìn Tịch Nhan an tĩnh nằm ở trong lòng Hạ Dạ Bạch, đột nhiên nhẹ cất tiếng cười, như bừng hiểu ra, tự lẩm bẩm: “Hóa ra ngay từ đầu ngươi cũng kháng cự.”
Hắn âm thầm thở dài nhìn vết thương trên vai trái của Tịch Nhan, lại nhìn Hạ Dạ Bạch với ánh mắt như có như không: “Nàng vì ngươi mà bị thương.”
Hạ Dạ Bạch nhìn vết thương trên người Tịch Nhan, ánh mắt buồn bã, yêu thương không nói thành lời.
‘Vốn dĩ nàng là một đóa hoa sen đơn thuần vui vẻ nhất, nghịch ngợm phá phách, tùy hứng làm liều, nhưng vì ngươi mà đôi tay nhúng vào máu tanh, không ngại đối đầu với cả thế gian, còn ngươi đã làm gì được cho nàng? nếu như ngươi thật lòng yêu nàng, sao đành lòng để nàng chịu đau đớn thương tổn?”
Hạ Dạ Bạch cầm chặt tay của Tịch Nhan, môi mím chặt, đôi mắt buồn bã thoáng chốc lại trở nên sắc bén, giống như ánh sáng chiếu rọi trong đêm tối, thắp sáng cả một vùng, rực rỡ lại đẹp mắt.
“Nhan Nhan hữu dũng hữu mưu, thông tuệ cơ trí, hiểu biết sâu rộng, một nữ tử như vậy mấy ai bì được, không phải ta không tin chuyện kiếp trước kiếp này mà là tựa như những lời Nhan Nhan từng nói, đời người chỉ có một lần, sống sao cho vui vẻ, những việc chúng ta có thể làm thì phải nắm bắt, tuyệt đối đừng để tiếc nuối hay uổng phí kiếp sống của mình, đời người tựa phù du, phù dung sớm nở tối tàn, khoảng thời gian nở của nó tuy rằng ngắn ngủi, nhưng vẫn tỏa sắc lung linh, xinh đẹp động lòng người, kể từ ngày chúng ta thành hôn đến này, ngày nào nàng cũng lo lắng cho ta, chưa từng có lấy một ngày thoải mái, nàng cho rằng tất cả đều do ta không có quyền không có thế, một lòng muốn xây dựng thế lực để bảo vệ ta, không biết ta gạt nàng, để nàng phải bôn ba chịu khổ đến mức này rốt cuộc là đúng hay sai? có đều ta nghĩ nàng chính là như vậy, không giống như những nữ tử cả ngày quanh quẩn trong khuê phòng, chỉ biết thêu thùa may vá.”
Hạ Dạ Bạch cắn môi, nhíu mày, suy tư trong chốc lát, rồi nở nụ cười nhàn nhạt, còn mang theo niềm kiêu ngạo và tự hào đặc hữu: “Ta không giống như quốc sư đại nhân, ta không ôm ấp tình cảm cao thượng cứu tế thương sanh như vậy, trách trời thương dân, bọn họ cũng may mắn, đến tận bây giờ ta vẫn chưa làm hại gì đến họ. Quốc sư đại nhân xem thấu thế sự, hiểu rõ nhân tâm, ta chính là một người ích kỷ như vậy đó thì làm sao nào? Chí ít ta dám thừa nhận, quốc sư đại nhân cao cao tại thượng, được thế nhân tôn sùng, nhưng mỗi khi nhìn nụ cười trên mặt ngươi thì ta chỉ thấy giả tạo, hận không thể xé rách ném xuống đất, có thật ngươi hài lòng với cuộc sống hiện giờ?”
Bạch Phượng nghe thế, nhìn Hạ Dạ Bạch cười cười, ôn hòa như gió xuân, đôi mắt kia vẫn mơ màng như phủ một tầng sương, lại giống như sương mù sáng mùa thu, cứ thế bao trùm không tán đi, khuôn mặt mảnh khảnh, môi khẽ nhếch lên, nhưng độ cong lại đem đến cảm giác khổ sở.
Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, nụ cười của hắn không giống với bây giờ, băng lãnh không mang theo chút cảm xúc, thế nhưng, đó là rất lâu trước đây, quả thật đã có một đoạn thời gian rất dài rất dài không còn cười như vậy nữa. Hắn đã quên mắt tư vị sung sướng khi nở nụ cười là gì rồi.
“Cho tới tận bây giờ ta vẫn không phải là người vô tư gì, tất nhiên ta mong nữ nhân của ta một lòng một dạ với ta, nhu thuận nghe lời, ôn nhu hiền lành, luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ta, toàn bộ cuộc sống của nàng đều xoay quanh ta, nhưng Nhan Nhan lại khác, nàng là phượng hoàng tung cánh, tự do tự tại, Nhan Nhan của ta chính là phượng hoàng đang giương đôi cánh vô câu vô thúc bay ở trên chín tầng trời, chỉ cần nàng cảm thấy hạnh phúc, thì ta lui một bước cũng đáng là gì? Bởi vì là nàng, cho nên đáng giá, bởi vì là nàng, cho nên ta sẽ không bẻ gẫy cánh con phượng hoàng này.”
Cuộc đời của nàng chỉ thuộc về bản thân nàng, không cần phải sống dựa vào bất cứ ai, có lẽ nàng sẽ tự mình làm tất cả mọi thứ, điểm xuất phát cũng là vì ta, thế nhưng ta mong muốn chính là vì cuộc đời của Hạ Dạ Bạch ta, Mạc Tịch Nhan cũng có thể sống với phong thái của chính mình, giống như đóa phù du, cũng giống như đóa hoa quỳnh, sáng lạn nhiều vẻ, ta không muốn càng không tự cho là đúng, đem những suy nghĩ của bản thân mình áp đặt lên người nàng, ta chỉ cho nàng những gì nàng muốn.”
Bạch Phượng nhìn Hạ Dạ Bạch, biểu tình trên mặt không thay đổi thay đổi nhưng mà đôi mắt vô tư không chút gợn sóng cũng lộ ra chút khiếp sợ, sau đó khôi phục nụ cười đạm mạc: “Chỉ cho nàng thứ nàng muốn sao?”
Lẽ nào những thứ hắn cho nàng đều không phải những gì nàng muốn? có lẽ nhưng thứ kia của