“Không ai được phép làm tổn thương đến ngươi.”
Hồng Ngọc quát to một tiếng, vương tay ôm chặt Tịch Nhan vào trong ngực, ép chặt đôi môi mình vào môi Tịch Nhan mãnh liệt hôn.
Tịch Nhan bất ngờ sửng sốt, đôi mắt kinh ngạc mở to, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kề sát mặt mình, tình huống này xảy ra quá bất ngờ, bất ngờ nhất là nàng ta luôn lạnh lùng bức ép nàng khiến nàng không kịp phản ứng.
Trước đó nàng lại không chút phòng bị, càng chưa từng nghĩ đến chuyện ở thời đại này lại có nữ tử to gan lớn mật xông đến cưỡng hôn như vậy.
Tính tình xảo trá tai quái, người chướng mắt thì cho dù là núi vàng núi bạc bày ra trước mặt thì nàng ta cũng không thèm liếc mắt đến, nhưng nếu như thuận mắt, cho dù kẻ đó có là tên hành khất cũng có thể bước lên giường của nàng, như vậy có phải nàng ta đã coi trọng nàng rồi không?
Bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động, ngay cả âm thanh của một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, những tiếng hít thở và cả âm thanh ừng ực nuốt nước miếng phảng phất bên tai, ai ai cũng nổi lên lòng ganh tỵ với diễm phúc vô bờ của Tịch Nhan lúc này.
Hồng Đậu vội vàng lao xuống nhìn hai người ôm nhau hôn thắm thiết trên thạch đài, bộ dáng kia, đã không thể dùng mấy chữ “ngây ra như phỗng” để diễn tả nữa, nàng ngây ngốc đứng ở trên bậc thang, đôi mắt to tròn mở to hết cỡ, hai tay bưng miệng há to, nàng vốn muốn hét to lên, nhưng chẳng biết sao lại quên mất, cứ như vậy trợn mắt nhìn.
Liễu Dật Phong ở trên nhã gian cũng cúi người xuống, hai tay đặt trên lan can cũng không tự chủ nắm chặt thành quyền, nhìn chăm chú nữ tử xiêm áo hồng quấn quýt nam tử mặc áo tím, đáy mắt không khỏi lộ ra hâm mộ, thậm chí thu hết biểu tình đố kỵ của những người đang ở dưới khán đài kia lại, chỉ là không thất thố đến mức nuốt nước miếng, đôi mắt ghen ghét phun ra lửa như bọn họ, người hắn đang hâm mộ không phải là Tịch Nhan, mà là Hồng Ngọc, nàng ta có thể bỏ qua ánh mắt thế tục lẫn miệng lưỡi thế gian để tự ý làm theo sở thích bản thân, mà hắn lại không dám, càng không dám làm những chuyện đi ngược thế tục, kinh hãi thế nhân.
Bạch Phượng vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn không ra cười hay là lạnh nhạt, đôi mắt trong suốt quanh năm ẩn dưới sương mù, lại như có tia sáng, cứ lấp lánh huyền ảo, như đang ước ao, hoặc như là điều gì đó.
Tịch Nhan giật thót mình trong tích tắc, đối với nàng mà nói, chuyện này xảy ra quá nhanh quá bất thình lình, tuy rằng nàng trước đây vẫn cư xử như một đấng mày râu, thế nhưng bản chất vẫn là nữ tử, mặc dù chẳng phải thanh thiên bạch nhật thế nhưng vẫn ở trước mắt bao ngừoi, hơn nữa lại là đám người muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nụ hôn của nàng ta không mạnh mẽ, nhưng ngay từ đầu đã không phải là ôn nhu, giống như là muốn nghiêm phạt nàng vậy, có chút cường hãn, nhưng đến sau cùng vẫn là dịu dàng, phảng phất như nâng niu bảo vật quý giá, luyến tiếc không muốn nàng bị thương tổn.
Tịch Nhan tỉnh hồn lại, phản ứng đầu tiên chính là đẩy nàng ta ra, sau đó hung tợn tát cho kẻ vừa vô lễ với nàng.
Khi thanh tỉnh lại nàng lập tức nhận ra một vấn đề khác, hiện tại nàng đang giả trang làm một đấng nam nhi, hơn nữa còn là người ra tay cứu Hồng Ngọc khỏi chốn hồng trần, một nam nhân không gia thế lẫn thê thiếp, nàng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, đương nhiên không cần phải hành động như hắn ta, cự tuyệt tình yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân, chớ đừng nói chi là vung tay ra một cái tát, như vậy chỉ khiến người khác nhìn mình bằng ánh mắt kinh khi, cười cợt thêm mà thôi? hơn nữa càng thu hút hoài nghi của người đời.
Thế nhưng khi nàng hoàn hồn lại cũng ý thức được một vấn đề khác, nàng hiện tại đang là đấng mày râu, không thể chống cự , nhưng cũng không thể nghênh hợp, môi mím chặt, không cho nàng xâm nhập vào khoan miệng, chỉ là môi dán môi, như vậy đã là giới hạn cuối cùng của nàng rồi.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không cho rằng mình là người trong sạch thuần khiết, thế nhưng chuyện ở Ỷ Thúy Lâu lần trước lại làm cho nàng nhận rõ tính cố chấp trong tình cảm của bản thân, nhìn đám nữ nhân mặc quần áo hở vai hở ngực vờn trên người Tiểu Bạch, giây phút đó, lòng nàng nổi lên cơn giận điên cuồng, hận không thể băm thây vạn đoạn mấy ả đó ra.
Nàng nghĩ cảm tình phải đến từ hai phía, nàng chán ghét người khác đụng chạm vào Tiểu Bạch, nàng mong muốn Tiểu Bạch toàn tâm toàn ý thủ thân vì nàng, thì bản thân nàng cũng phải như vậy, cần phải trung trinh, không được để người khác làm ô ế bản thân mình.
Hồng Ngọc là kỳ nử bán tiếng cười, một bàn tay vạn người nắm, thân thể nàng không biết bao nhiêu nam nhân đã chạm qua, môi nàng cũng không biết bao nhiêu nam nhân hôn qua, nàng cho là mình sẽ cảm thấy ghê tởm, chán ghét thậm chí là căm hận đụng chạm của nàng ta, thế nhưng nàng lại không như vậy.
Mày Tịch Nhan nhăn lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng đối mặt với đôi mắt mê hoặc câu hồn kia, cả người không khỏi sửng sốt, lời đồn đãi, nữ tử này có tính cách quái đản, vô pháp vô thiên, mới vừa rồi được nàng ta nâng niu ôm vào trong lòng, nói những lời âu yếm thâm tình khiến lòng ngươi cũng phải mềm như nước hồ thu, nhưng chỉ một khắc sau lại đẩy ngươi vào chỗ chết, ra tay không chút lưu tình, hoàn toàn không thể đoán được nàng ta đang suy nghĩ gì trong đầu.
Ánh mắt câu hồn lạc phách kia chỉ là lớp vỏ gạt người đời, đôi mắt ấy quả thật nhu tình như nước, nhưng sự ôn nhu đó lại là mặt nước dìm chết ngươi trong đó, khiến ngươi không thể vùng vẫy lẫn tránh né, hơn nữa dù thế nào cũng không thể tránh né, vẻ mỹ lệ đó cứ tự tung tự tác, Tịch Nhan lại cảm thấy đôi mắt mị hoặc đó lại dù thế nào cũng không thể che giấu nội tâm thê lương, giống như là đã trải qua phong tuyết ngàn năm, chỉ đang chờ đợi người có duyên trong cuộc đời của nàng.
Giờ này khắc này đôi mắt ấy lại tràn ngập hình bóng của mình, lại như muốn bù đắp lại nỗi thê lương ngàn năm trống vắng ấy, trong nháy mắt khói lửa phóng ra sáng rực cả bầu trời, như là chỉ có người đó mới lọt được vào trong đáy mắt nàng, cuộc sống của nàng mới thoát khỏi tịnh mịch u ám, nhưng trước mắt các nàng chẳng qua chỉ là hai người xa lại chợt bước ngang qua nhau mà thôi.
Tịch Nhan trước nay đều cho rằng bản thân không phải là người dễ mềm lòng, nhưng chỉ trong một chớp mắt này, nàng đã cảm giác được bản thân đã bị cuốn hút vào trong đôi mắt ấy, không cầm được lòng tiếc thương đang trổi dậy từ đáy lòng minh, đây cũng giống như mọi người bình thường mà thôi.
“Công tử, ngài xem còn đang hôn nữa đấy.”
Nhìn từ góc độ này, hai ngươi đang đứng dưới thạch đài vẫn ôm nhau say mê, môi kề môi, muốn thân mật bao nhiêu sẽ có thân mật bấy nhiêu, tư thế vô cùng ám muội, giống như nụ hôn kia vô cùng cuồng nhiệt.
Trong một nhã gian hẻo lánh trên lầu hai, bốn phía đều được hạ mành che màu xanh, một thân ảnh nam tử mặc áo xanh tà mị chỉ vào hai người vẫn còn ôm hôn thắm thiết trên thạch đài, hai chân mày nhăn lại, dĩ nhiên, ánh mắt luôn len lén dò xét lại có chút hả hê.
“Tiêu Kiếm ca ca, ngươi đừng thêm dầu vào lửa, phu nhân chẳng phải người như vậy.”
Mạc Thanh lên tiếng bênh vực Tịch Nhan.
“Mỹ nhân như vậy, tại sao nàng lại không hôn ta chứ?”
Tiêu Kiếm nhíu mày khó hiểu, sau đó lắc đầu tiếc nuối: “Không biết sau khi biết được người nàng vừa hôn trước mặt bao nhiêu người kia là một nữ tử thì phản ứng thế nào.”
Tiêu Kiếm cẩn thận lên tiếng, nhanh chân bước đến trước mặt Mạc Thanh, đứng ở giữa Mạc Thanh và Mạc Ly chỉ chỉ về người đàn ông đang tỏa ra sát khí ngút trời đứng ở cạnh lan can, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa còn hôn một nữ tử mang họa sát thân đến cho mình, ngươi nói Hồng Ngọc sẽ không hối hận ư?”
Mạc Ly trừng mắt nhìn kẻ sợ thiên hạ không loạn Tiêu Kiếm, hừ lạnh một tiếng: “Trước mặt mọi người, thế gian này có người đàn ông nào kháng cự được mê hoặc của Hồng Ngọc cô nương, nếu phu nhân đẩy nàng ta ra, nhất định sẽ bị người ta lên án dị nghị.”
“Nói như vậy, chẵng nhẽ khối băng ngươi cũng bị nàng ta mê hoặc rồi sao?”
Tiêu Kiếm cười nhìn sắc mặt ửng hồng của Mạc Ly, tặc lưỡi than thở vài tiếng, lại dời tầm mắt đến Hồng Ngọc: “Nữ tử như vậy không chỉ khuynh đảo mỗi cánh đàn ông, mà ngay cả nử tữ cũng bị nàng ta mê hoặc.”
Bên này ba nam nhân hí hửng diễn tuồng thì cả người người đàn ông phía bên kia đang tỏa ra sát khí rùng rợn. Đôi mắt dưới mặt nạ kia đã sớm bùng lên ánh lửa đỏ rực.
Xoay người, ánh mắt sắc bén như dao phóng về phía Tiêu Kiếm và Mạc Ly Mạc Thanh, Tiêu Kiếm cảm giác được cỗ sát khí lạnh thấu xương, cuống quít lấy tay che miệng, cặp mắt đào hoa không dám chớp dù chỉ một cái, dùng sức lắc đầu, chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh như băng ngàn năm, chén trà trên bàn đàn mộc đột nhiên bay lên không, tay áo bào rộng lớn khẽ động, nước trong chén lại không sánh ra ngoài dù chỉ một giọt, mang theo cơn giận sấm sét, bay vèo về phía Hồng Ngọc đang ôm Tịch Nhan trên thạch đài.
Lỗ tai Hồng Ngọc hơi giật giật, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ, mắt thấy cái ly sắp văng đến đầu mình, nhưng nàng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Ôm một tuyệt thế mỹ nhân khuynh thành như vậy, còn có thể cướp đi nụ hôn ngọt ngào trên môi nàng, nếu là người khác, đã sớm vung tay động chân, đắc ý vênh váo, quên hết tất cả rồi. Tuy trong mắt Tịch Nhan có hiện lên nghi hoặc và thương tiếc dù chỉ trong thoáng chốc, bất quá cuộc sống cực khổ kiếp trước đã tôi luyện nàng thành một người luôn phải giữ bản thân thanh tỉnh và lý trí ở bất cứ tình huống hay tình cảnh nào, thị lực thính lực đều nhạy bén hơn người khác gấp bao nhiêu lần.
Tịch Nhan xoay người, liếc mắt nhìn tháy chén sứ kia sắp bay đến trên mu bàn tay Hồng Ngọc, mà Hồng Ngọc vẫn không nhúc nhích, từ đầu đến cuối đều ôm cứng lấy nàng không buông thì nhanh như cắt đã hồi phục tinh thần.
“Cẩn thận.”
Tịch Nhan lập tức đẩy Hồng Ngọc đang còn say sưa hôn mình ra, quát to một tiếng, đưa tay nắm chặt lấy cái hông nhỏ mềm mại của Hồng Ngọc, cố sức đem Hồng Ngọc đang nằm trong lòng mình lách người tránh né, nhanh chóng vọt sang một bên, chén trà rơi thẳng xuống đất, vang lên tiếng đổ vỡ, nước trà nóng hổi văng khắp nơi, mảnh vỡ cũng văng đầy đất.
“Này, ngươi không sao chứ.”
Tịch Nhan tức giận gọi một liếng, buông tay đang đặt ở trên lưng Hồng Ngọc ra, lập tức đẩy nàng ra, niềm thương tiếc vừa dâng trong lòng là một chuyện, thế nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận được ai khác ôm ấp mình, hay có hành vi thân mật với mình ngoài Tiểu Bạch
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Hồng Ngọc xoay người, ngẩn đầu nhìn về phía nhã gian nơi tách ra bay đến, đột nhiên cười to lên.
Tay của Tịch Nhan vẫn chưa rút ra khỏi hông của Hồng Ngọc, liền bị nàng nắm chặt lại, đó là tiếng cười điên cuồng độc nhất vô nhị, làm tắt nghẽn lỗ tai của mọi người trong Ỷ Thúy Lâu.
Tịch Nhan cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, mới vừa rồi nàng bị Hồng Ngọc ôm chặt lấy, nhưng vẫn cảm nhận được một ánh mắt nóng rực lại mang theo hàn ý luôn chăm chú theo sát mọi nhất cử nhất động của nàng, khiến nàng không chịu được cảm giác ê ẩm khi bị thiêu đốt.
Những người khác đều cho rằng người nọ đang ganh tỵ với diễm phúc của nàng, không chịu được khi nhìn thấy nàng nhận được đãi ngộ này, nhưng trong lòng Tịch Nhan hiểu rõ, mục tiêu của kẻ ném chén trà kia không phải là nàng mà là Hồng Ngọc, người mà hắn muốn đánh chính là Hồng Ngọc, chẳng nhẽ là do nàng gặp được mình sao?
Tịch Nhan cảm nhận được nhịp tim đang đập mỗi lúc một nhanh, nhanh chóng quay đầu sang hướng khác, đập vào mắt chỉ có màn che màu xanh, ngoài ra không nhìn thấy gì cả.
“Có người ghen tị, Võ công tử chắc cũng biết là ai đang ghen với chúng ta chứ?”
Đôi mắt kia vô cùng quyến rũ, tràn đầy phong tình, nhưng giống như hiểu rõ tất cả mọi thứ, Tịch Nhan không nhịn được nghĩ đến đôi mắt vô tư không chút gợn sóng của Bạch Phượng, rõ ràng là kém rất xa, nhưng nàng lại thấy cả hai ánh mắt này đều rất giống nhau.
Thấy rõ thế sự, còn chứa đựng nỗi tang thương và tịch mịch mà cho dù nàng có dùng cách gì cũng không thể xem thấu.
Tịch Nhan xoay người, nhìn màn che màu xanh phiêu động, mày nhăn lại, máu huyết trong xương tủy cũng đang thiêu đốt, một cỗ xúc động không rõ từ đâu bốc lên, còn có nỗi lo lắng không đầu không đuôi, cứ thế dày vò nàng.
Tịch Nhan không chút nghĩ ngợi, dùng sức gạt tay của Hồng Ngọc ra, mới bước đi được hai bước lại bị Hồng Ngọc ngăn cản.
Tịch Nhan ngẩng đầu, giận giữ trừng mắt nhìn nàng, hai má ửng hồng, Hồng Ngọc không giận ngược lại còn cười tươi, đưa tay ngắc cái mũi của Tịch Nhan: “Công tử đang xấu hổ sao? hay là cùng Hồng Ngọc tiếp tục trò chơi cú bắt?”
Tịch Nhan không để ý tới nàng, ngửa đầu nhìn vị trí nhã gian, mành che bốn phía đều được nâng lên, một nam tử mặc áo xanh, dựa người vào lan can nhìn ra, đôi mắt phong lưu, nở nụ cười tà tứ với Tịch Nhan, Tịch Nhan sửng sốt. hắn ta chính là người chiêu đãi nàng lúc ở vườn sen lần trước.
Người của vườn sen cũng đến, bọn họ tới làm cái gì, cũng muốn trở thành người hữu duyên với Hồng Ngọc sao? Lòng Tịch Nhan rối như tơ vò, mạch ký ức rối thành một nùi, khóe mắt rất nhanh liếc nhìn mọi thứ xung quanh, thấy những người đó lạnh lùng lẫn đố kỵ, ước ao, thậm chí còn có trào phúng, Tịch Nhan tự cảm thấy thất lễ, chân mày không khỏi nhăn lại, rồi lại rất nhanh thả ra, hít sâu mấy hơi, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tươi cười thản nhiên.
“Tiếng thơm của Hồng Ngọc cô nương vang vọng gần xa, đàn ông trên đời này dường như xô đẩy nhau tìm đến, thế gian này chỉ có Hồng Ngọc cô nương mới làm được điều đó, ta làm như vậy, đương nhiên là — vờ tha để bắt thật.”
Hồng Ngọc ngắm nhìn Tịch Nhan đang cười rạng rỡ, cũng khanh khách cười khẽ, thân thể mảnh khảnh run run như càng liễu đong đưa trong gió mát, hơi ngước đầu, sau một khắc, hai bên khóe mắt lại có dòng nước mắt chảy ra, ánh đèn lưu ly tỏa sáng xung quanh cũng buồn bã thê lương theo dòng lệ này.
Nàng vươn hai tay kéo đôi vai Tịch Nhan, mũi dán lên mũi Tịch Nhan: “Đương nhiên là có.”
Tịch Nhan thất thần nhìn dòng nước mắt đang chảy ra ở khóe mắt nàng, dáng vẻ rơi lệ ấy không giống càn rỡ quái đản như khi nàng cười, không có tiếng nức nở, chỉ là lẳng lặng rơi lệ, đó chính là dòng lệ âm thầm, cũng phải khác biệt so với người khác, giọt nước mắt cứ bao quanh ở viền mắt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chảy xuống, cứ đọng ở trên hàng lông mi, một mảnh trong suốt, dấy lên niềm thương xót lẫn cảm động.
“Ngươi đó nha….”
Hồng Ngọc cười khẽ một tiếng, giọt nước mắt đọng trên mi rung rinh, nằm ở trên vai Tịch Nhan thì thầm: “Người của ngươi, lòng của ngươi, chính là thứ ta muốn nhưng bất luận thế nào cũng không đoạt được.”
Tịch Nhan bỗng nhiên quay sang, một đôi mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt đang đẫm lệ, đôi mắt dụ dỗ đến mức câu hồn kia trông như mờ ảo sau lớp sương mù mờ nhạt, làm sao cũng không phân biệt được đâu là lời nói thật hoặc là nói giả.
Tịch Nhan khẽ cất tiếng cười, kỳ thật nàng muốn cười to lên, sau đó đứng trước mặt tất cả mọi người diễn vở tuồng tỏ tình thắm thiết, nhưng chẳng biết tại sao, khi đối mặt với đôi mắt đó, nàng không làm sao cất lên lời.
Đôi mắt câu hồn ấy, từ thâm tâm nàng cảm thấy rất thân thuộc, nhưng cho dù nàng cố nhớ thế nào cũng không thể nhớ ra đã gặp qua đôi mắt ấy ở đâu, cái loại cảm giác này giống như lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Phượng vậy, xa lạ mà lại quen thuộc.
Khi gặp mặt với Bạch Phượng, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nàng không nhịn được nghĩ bản thân phải phòng bị, còn đối với Hồng Ngọc này, nhất là khi nhìn thấy nụ cười của Hồng Ngọc thì nàng lại sinh lòng thương tiếc, không tự chủ được muốn bảo vệ nàng ấy.
Những điều nàng ta nói đều không sai, người của nàng, lòng của nàng, chỉ cần nàng muốn thì bất cứ giá nào cũng phải đạt được, trên thế gian này không có Võ Mị Nương, chỉ có một Mạc Tịch Nhan, mà toàn bộ thể xác và tinh thần Mạc Tịch Nhan đã sớm trao cho kẻ ngốc Hạ Dạ Bạch kia rồi, chỉ là nàng làm sao có thể thốt ra những lời khẳng định như vậy được, nỗi nghi ngờ cứ ngày một chất đầy trong lòng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.
“Hồng Ngọc cô nương đang đùa giỡn với ta sao? Hôm nay ta vì nàng mà đến đây, có một mỹ nhân tuyệt thế như vậy đứng bên cạnh, ta làm sao còn tâm trí nghĩ đến người khác?”
Tịch Nhan nhịn không được nổi lên lòng nghi ngờ, rất lâu, nàng phải thừa nhận, trí tuệ người xưa chẳng biết cao hơn gấp bao nhiêu lần người hiện đại, nhất là những chiếc mặt nạ dầy được đeo trên khuôn mặt đó, nếu ngươi muốn vạch trần cũng khó mà làm được, nàng tự cảm thấy mình đã gặp qua không biết bao nhiêu người, trên đời này không có người nào nàng không thấu rõ, nhưng khi đặt chân đến đất nước Lưu Ly này, nàng lại cảm giác bản thân mình rơi vào trong lớp sương mù, những người xung quanh nànng đều đeo lên từng tầng từng lớp mặt nạ thần bí.
Bạch Phượng, Hồng Ngọc, hoàng thượng, Lệ Phi, và cả Tiểu Bạch, nàng cũng không dám khẳng định bản thân đã hiểu rõ, bởi vì không biết, cho nên có rất nhiều chuyện chỉ có thể làm bằng trực giác của mình, giống như con ruồi không đầu vậy, chung quanh loạn lạc, kết cục cuối cùng là cả người đầy thương tích, hoặc là bị đâm một nhát chết tươi, bản thân nàng lại không hiểu được vì sao.
Thân là nữ nhân, nàng cũng không xem nhẹ bất kỳ nữ nhân nào, có khối người còn trùm khăn trùm mặt chẳng kém gì bậc mày râu, việc đàn ông có thể làm thì nử tử cũng có thể làm, việc đàn ông không thể làm, nữ tử vẫn có thể làm được, hơn nữa tâm tư phụ nữ còn tinh tế hơn nam nhân chẳng biết gấp bao nhiêu lần, Tịch Nhan thấy Hồng Ngọc làm như vậy, thì cử chỉ cũng bắt đầu cẩn thận hơn.
“Nhưng thật ra Hồng Ngọc cô nương đã quyết định đi cùng ta rồi chưa?”
“Tình cảm người ta dành cho ngươi trước nay đều sâu nặng, đương nhiên sẽ đi theo ngươi rồi.”
Hồng Ngọc nháy mắt phóng mê lực, sóng mắt lại lan tràn lan tràn.”
Tuy rằng bản thân sớm thân kinh bách chiến, đối với đùa giỡn như vậy, Tịch Nhan đã sớm luyện bản thân mình là kẻ mình đồng da sắt, nhưng vẫn không nhịn được dấy lên cảm giác băng lãnh, một nữ nhân một nữ nhân đùa giỡn một người nữ giả nam trang như vậy, hai nữ nhân nói chuyện tình yêu với nhau, chân mày cũng nhíu lại: “Nhưng nàng biết rõ là…..”
Câu trả lời vừa rồi của nàng rất miễn cưỡng, sao bây giờ lại biến thành tình thâm nghĩa nặng rồi?
“Ta với ngươi không dừng lại ở thích đơn giản như vậy thôi, mà là tình yêu say đắm. rất say, say đến sâu đậm.”
Hồng Ngọc kéo tay nàng, đặt ở trước ngực mình, đôi mắt phóng ra mị hoặc mông lung là chân thật, nhìn thẳng vào đôi mắt Tịch Nhan, ôn nhu nói: “Ngươi nghe đây, trái tim ta đã ngừng đập cả trăm ngàn năm lại vì ngươi lần nữa đập liên hồi, mỗi một nhịp đập này đều nói lên tình yêu của ta dành cho ngươi —— ta yêu ngươi.”
May là năng lực tiếp nhận của Tịch Nhan vốn rất lớn cũng không nhịn được dâng lên cảm giác lạnh lẽo, cả người nổi đầy da gà da vịt, lông tơ dựng đứng lên, nhưng nàng vẫn đưa tay nắm chặt lấy tay của Hồng Ngọc biểu thị vinh hạnh và kích động của mình, tình cảnh này, nàng quả thực hiểu được cảm giác muốn nôn mà không nôn được.
Trên đài biểu diễn tiết mục thâm tình giữa Romeo cùng Juliet, khán giả dưới đài lại mắt muốn nổ đom đóm vì ganh tức.
“Ngươi có phải nữ tử không?”
Nàng tự thấy da mặt bản thân vốn rất dày, đã coi như là cực phẩm trong số người mặt dày rồi, đến nay mới biết được cái gì gọi là khác nhau một trời một vực, cái gì gọi là gặp sư phụ, núi cao còn có núi cao hơn.
“Vốn là nam, có điều vì ngươi, lại biến thành nữ tử.”
A, Hồng Ngọc này quá điên cuồng rồi, nàng không phải là đàn ông hả? Thế gian này, đáng sợ nhất chẳng phải đao thật thương thật, mà là kẹo độc, dỗ ngon dỗ ngọt tâng bốc đến tận mây xanh, Tịch Nhan cảm giác mình sắp không chịu nổi.
“Bất quá ta bây giờ là nữ, không tin sao?”
Hồng Ngọc lần nữa phóng mị nhãn về phía Tịch Nhan.
“Dù sao bây giờ ta đã là người của ngươi rồi, dẫn ngươi đi vào trong phòng của ta, ta cởi sạch y phục cho ngươi xem.”
Không đợi Tịch Nhan kịp phản ứng, Hồng Ngọc lại lôi kéo Tịch Nhan đang đứng thất thần ở đó đi về phía khuê phòng của nàng.
“Người kia chính là Võ Mị Nương?”
Sau ngày hôm nay, Ỷ Thúy Lâu đã thiếu mất một kỳ nữ danh chấn thiên hạ tên là Hồng Ngọc, trước cửa cũng mất cảnh tượng xe ngựa xếp thành hàng, việc làm ăn cũng xuống dốc không phanh, mà Tịch Nhan ở trên phương diện làm ăn lại xuất hiện một trợ thủ đắc lực nhất.
“Công tử.”
“Công tử.”
Hồng Đậu thấy Hồng Ngọc lôi Tịch Nhan đi, vội vàng đuổi theo, lại bị mấy tráng hán kia ngăn cản.
“Quốc sư đại nhân, cứ mặc kệ như vậy không ra tay cản sao?”
Liễu Dật Phong ngơ ngác nhìn bóng lưng Tịch Nhan dần biến mất, tiu nghỉu như bánh thiu.
“Tùy các nàng.”
Bạch Phượng gật đầu, biểu tình trên mặt không có thay đổi chút nào, xoay người rời đi.
Tại vị trí nhã gian trên lầu hai, có người chỉ vào Tịch Nhan đang bị Hồng Ngọc lôi kéo, thanh âm âm lãnh, giống như là