Tiệt tối được tổ chức ở bên cạnh hồ sen trong vương phủ, tuy nói là tiệc đón gió tẩy trần nhưng không bằng cả một bữa tiệc gia đình bình thường, như vậy cũng đủ nể mặt Hạ Dạ Bạch lắm rồi.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, hờ hững trôi trên bầu trời như dập dìu trên làn sóng biết, hai hàng liễu đung đưa theo làn gió, mặc dù không thanh mát như tiết trời ngày xuân, nhưng bóng trăng khuyết cùng ngàn vì tinh tú dập dìu trong làn nước, cũng tạo nên cảm xúc khác.
Xung quanh đình đài treo đèn lưu ly lấp lánh, hòa với ánh trăng sao, cũng làm cho một khoảng không gian được chiếu sáng dị thường.
Tịch Nhan làm như vậy tất nhiên không phải thật tâm chúc mừng, càng không phải muốn nâng địa vị Băng Sơ ở vương phủ, tiệc tối năm người ngồi cùng bàn, ngoại trừ nàng và Hạ Dạ Bạch, Băng Sơ, còn có hai nha hoàn Tương Tư Hồng Đậu.
Tất cả lén đưa mắt dò xét Tiểu Bạch, muốn trở thành kẻ thứ ba, không cần nói đến chuyện xuất phát từ thật tình hay là giả ý, thì tất cả đều là quân địch của Mạc Tịch Nhan, đối với quân địch, khi lực lượng của nàng vẫn chưa lớn mạnh hoàn toàn, cho dù phải mượn tất cả mọi lực lượng có thể huy động được thì nàng vẫn dũng cảm quyết tâm tiêu diệt nó, hơn nữa tuyệt đối không chừa đường để nó có cơ hội ngóc đầu trở dậy thêm một lần nữa.
“Băng Sơ không ngại nhé, hai nha hoàn này từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh ta, ba người chúng ta tình thâm như tỷ muội, hôm nay mượn ngày đón gió tẩy trần cho Băng Sơ, ta cũng muốn đối đãi với các nàng thật tốt.”
“Vương phi sao lại nói lời khách khí như vậy, Băng Sơ dẫu gì cũng chỉ là một nha hoàn trong phủ, có thể ngồi cùng bàn với Vương phi, đã là phúc tu luyện được từ mấy đời của Băng Sơ rồi.”
Băng Sơ nhìn Tịch Nhan, dù trên mặt nở nụ cười tươi, nhưng trong lòng lại căm hận Tịch Nhan muốn chết, tự nhiên còn bảo nha hoàn hồi môn của nàng ta ngồi cùng bàn, vậy thì nàng ta có gì khác biệt so với những hạ nhân khác.
Vài ngày trước, nàng mới vừa vào vương phủ đã ra oai phủ đầu, Vương gia này cũng thật vô dụng, trước đây luôn gọi Băng Sơ ơi Băng Sơ à rất êm tai, chuyện gì cũng nghe theo lời của mình, hiện tại thế nào, nữ nhân kia bất quá chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, chân hắn lập tức mềm nhũn, nam nhân như vậy, cũng chỉ có thất Vương phi như Mẫu Dạ Xoa này mới xem như bảo vật, còn lo lắng người khác tranh cướp của nàng ta, loại nam nhân này cho dù có cướp được, cũng sẽ bị vứt bỏ như giày rách.
“Phải vậy không? Vậy còn gì tốt hơn nữa, chỗ ở có vừa ý không?”
Tịch Nhan giống như lơ đãng hỏi, điểm này Tịch Nhan ngược lại cố ý gây khó dễ, viện nàng ta đang sống tuy ở nơi vô cùng hẻo lánh, nhưng Tương Tư cũng coi như đã nể mặt mũi Hạ Dạ Bạch, dọn dẹp rất sạch sẽ, ngoại trừ cách chủ viện Ỷ Thúy Lâu tương đối xa xôi, vắng vẻ, ngoài ra những thứ khác không có gì để nói.
Nàng cũng không phải là một người rộng lượng, ngày ngày để cuộc sống của một người lòng dạ khó lường, mưu mô quỷ quyệt ở ngay trong nhà của mình, khoan nói đến chuyện phòng bị, người như thế, nàng chỉ cần liếc mắt nhìn một lần cũng không muốn trông thấy lại lần nữa.
“Tạ vương phi quan tâm, mọi thứ đều rất tốt, vết thương trên mặt nô tỳ cũng tốt hơn nhiều lắm, nếu đã quay trở về rồi thì nên sang chăm sóc vương gia, được vương phi chiếu cố như vậy, mỗi ngày ăn không ở không, thật sự trong lòng bồn chồn không yên.”
Tịch Nhan không nói gì, gắp một cục thịt to đặt vào trong chén của Hạ Dạ Bạch: “Vương gia, ngài nếm mùi xem, hôm nay món khảu nhục kho dưa nấu rất ngon.”
Hạ Dạ Bạch ngồi giữa Tịch Nhan và Băng Sơ, trong khoảng thời gian này vẫn còn đang trong lúc chiến tranh lạnh với Tịch Nhan, mỗi ngày trời vừa sáng, liền chạy đi tìm Băng Sơ, hắn cố ý làm vậy để nàng ghen tức, cho nàng cũng thử nếm mùi vị ở nhà một mình, để nàng biết cảm giác ngồi ngóng trông nàng ta quay trở về như thế nào, có điều ngày nào cũng nghe Băng Sơ ba lần bảy lượt oán trách cái này lại oán giận cái kia, nhất là luôn miệng nói xấu Tịch Nhan, khiến hắn chán ghét.
Băng Sơ này do người kia cài ở bên cạnh mình đã lâu, hiện tại đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì rồi, nên loại trừ, cũng tránh được chuyện làm Nhan Nhan không vui, sau này nếu nhắc đến chuyện này, hắn cũng không phải ngậm đắng trong miệng, có khổ cũng khó nói thành lời.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, hứng thú của Hạ Dạ Bạch cũng dần cạn kiện, hiện tại thấy Tịch Nhan chủ động lấy lòng, cũng không giả bộ xụ mặt giống như trước nữa, ngước đầu, quay sang nở nụ cười lấy lòng với Tịch Nhan, cúi đầu tự mình xúc cơm ăn, Tịch Nhan nhìn thấy vậy, trên mặt bất giác cũng nở ra nụ cười đắc ý.
Tương Tư Hồng Đậu cúi đầu suy nghĩ, hai người rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau, bất giác cũng mở cờ trong bụng, Vương gia hết giận, vậy thì thời gian ả hồ ly tinh này ngây ngô trong phủ cũng không còn nhiều, nữ nhân này bụng dạ vô cùng xấu xa, nhìn thôi cũng chán ghét, còn dám có ý câu dẫn Vương gia, cũng không xem lại bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.
Băng Sơ thấy vậy, trong bụng cảm thấy khó chịu, thế nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, từ lúc nàng đến vương phủ này, lúc nào cũng sống cùng một chỗ với Vương gia, chắc là trong lòng cũng nảy sinh khoảng cách với Vương phi, mỗi việc vương phi làm dù đúng sai, tuy không thấy vương gia hùa theo, cũng không thấy hắn có phản ứng bất mãn nào, một Vương phi hung ác như vậy, có người nam nhân nào yêu thích?
“Vương gia, chẳng phải ngài không thích ăn thịt sao?”
Băng Sơ chỉ vào khảu nhục kho dưa trong chén của hắn, tuy là hỏi, nhưng rõ ràng đang khẳng định điều này.
Hạ Dạ Bạch ngước đầu, mặt nạ ngân bạch bắn ra quang mag sắc bén, phản chiếu ảnh ngược đôi mắt của Băng Sơ, sau đó từ từ lại rủ đầu xuống.
“Chỉ cần Nhan Nhan gắp cho ta, ta đều thích.”
lời nói chân thành như vậy, khuôn mặt Tịch Nhan lập tức lộ ra nở nụ cười thỏa mản, lại gắp cho hắn thêm vài món ăn khác nữa, Băng Sơ lại không cho là như vậy, nàng thậm chí khẳng định, Hạ Dạ Bạch trả lời như vậy, chắc là so Tịch Nhan lạm dụng uy quyền, đây là vương phủ, Vương phi lợi hại như thế nào đi nữa, tất cả vẫn phải do Vương gia làm chủ.
“Nào có ai thích cả ngày ăn rau không ăn thịt, trước kia là không ai có bản sự đó, không ai đủ sức làm cho vương gia ăn no, mặc ấm, bản lĩnh của Vương phi chúng ta có thể để cho Vương gia có được cuộc sống như thế, Vương gia làm sao lại không thích?”
Tương Tư liếc Băng Sơ, bất mãn lên tiếng.
Tương Tư cũng đã lên tiếng, Hồng Đậu làm sao lại không nhảy một chân vào góp vui cho được.
“Vương phi, vết thương trên mặt Băng Sơ rất nhanh lành, hiện giờ mới có mấy ngày, đã không còn nhìn thấy dấu vết, cũng giống như nô tỳ trong ngày thường bất cẩn đụng trúng chỗ nào đó bị thương, qua mấy ngày là khỏi ngay, nào giống như Vương phi, nếu không dùng dược liệu thượng đẳng thì không thể nào lành được?”
Băng Sơ trợn mắt há to miệng, có điều nàng vừa mở miệng thì Hồng Đậu ở bên cạnh đột ngột đứng lên, tiến đến trước mặt Băng Sơ, ngón tay ấn vào bên má của nàng ta hai cái, động tác kia không quá mạnh, thế nhưng cũng không nhẹ, da thịt trắng noãn cũng bắt đầu phiếm hồng.
“Tính tình Hồng Đậu luôn như vậy, hấp tấp bộp chộp, hành vi tùy tiện không theo quy củ, ngươi cũng đừng tính toán so đo với nàng ta.”
Băng Sơ trừng mắt liếc Hồng Đậu, lời đến khóe miệng cũng buộc lòng nuốt xuống, Tịch Nhan thấy nàng buồn bực không nói lời nào, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
Băng Sơ tức giận, ngược lại không phải là vì Hồng Đậu ra tay tát lên mặt của nàng mà những lời nói vừa rồi của nàng ta, trên bất kính, dướt tắc loạn, chủ tử này lời nói sắc bén, nô tỳ bên cạnh nàng cũng không kém cạnh, mỗi câu mỗi chữ đều mang ẩn ý, lại sắc bén như dao phóng ra tứ phía.
Trước đây hầu hạ Vương gia thì giỏi lắm sao? Nàng và Tương Tư tỷ tỷ chính là người hầu hạ vương gia hiện giờ. Như thế nào đi nữa thì chẳng qua cũng là một hạ nhân hầu hạ chủ tử mà thôi, thân phận Vương phi tôn quý, nàng ta làm sao có thể đánh đồng nhau mà nghị luận?
“Tương Tư tỷ tỷ.”
Hồng Đậu đi tới trước mặt Tương Tư, vương tay búng nhẹ một cái lên mặt nàng, rồi lại bước đến trước mặt Tịch Nhan cười ha ha: “Vẫn không mềm mại bằng Vương phi.”
“Ngồi xuống ăn cơm đi, bằng không thì cứ đứng hầu hạ ta và Vương gia.”
Hồng Đậu lắc đầu, cuống quít ngồi xuống chỗ của mình: “Như vậy sao được, nô tỳ hầu hạ Vương phi lâu như vậy, hiếm khi được ngồi cùng bàn với Vương phi, làm sao có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này chứ?
Hồng Đậu nói xong, quay sang Băng Sơ thè lưỡi, thấy nàng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trong bụng càng thêm đắc ý.
“Băng Sơ rời vương phủ lâu như vậy, không biết khoảng thời gian đó đã đi đâu?”
Băng Sơ để chén đũa trong tay xuống, trong ánh mắt đã không còn vẻ ngạo mạn kinh khi của mấy ngày trước, giọng nói cũng thêm cung kính: “Băng Sơ nhận được thư nhà bảo rằng bà ngoại nô tỳ bệnh nặng, cho nên nô tỳ xin phép nghỉ một thời gian, quay trở về nhà, nào nghĩ đến bệnh tình của bà trở nặng, thuốc than không chữa được, cứ như vậy ra đi.”
Nói xong còn thút thích nấc lên mấy cái, còn muốn dựa vào người Hạ Dạ Bạch: “Nhan Nhan, món khảu nhục kho dưa này ăn rất ngon, ta muốn ăn nữa.”
Hạ Dạ Bạch vừa nói vừa cầm lấy chiếc đũa đứng lên, vung tay áo, kéo dĩa thịt trên bàn đến đặt trước mặt mình, Băng Sơ cứ thế ngã vào khoảng không, thiếu chút nữa té xuống đất, Tương Tư Hồng Đậu thấy vậy không nhin được cười, nhất là Hồng Đậu, tiếng cười giòn giã thanh thúy vang lên, trong đêm tối tĩnh lặng càng thêm vang dội, mà mấy nha hoàn phục vụ đứng ở phía sau cũng không nhịn được, đưa tay che miệng cười.
Băng Sơ xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt cáu giận liếc mắt nhìn đám người đang có mặt ở đây, ngước đầu nhìn Hạ Dạ Bạch đang lôi kéo đồ ăn, thấy Tịch Nhan đắc ý cười, trong lòng càng thêm căm hận.
“nếu thích thì lần sau ta bảo nhà bếp nấu nhiều hơn, xung quanh còn có ha nhân đứng nhìn, ngươi như vậy còn còn thể thống gì , chẳng biết đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, muốn ăn cái gì , cứ nói cho ta biết , nếu ta không có ở nhà, chẳng phải còn có Tương Tư và Hồng Đậu sao? Thân là Vương gia , sao gặp chuyện gì cũng nhúng tay vào được? Cũng không sợ để cho người khác chê cười , mau ngồi xuống cho ta.”
Tịch Nhan ép Hạ Dạ Bạch ngồi xuống chỗ cũ, đoạt lấy dĩa thức ăn trên tay hắn, đưa cho hạ nhân phục vụ phía sau: “Chia một nửa thịt trong dĩa này cho Vương gia.”
“Tại sao chỉ có một nửa thôi?”
Hạ Dạ Bạch bất mãn. Giơ tay muốn giật lại dĩa thịt trong tay nha hoàn.
“Thịt kia nhiều mỡ, buổi tối ăn nhiều thịt mỡ không tốt cho sức khỏe, nếu ngươi thích thì trưa mai dùng cơm ăn nhiều thêm một chút là được rồi.”
Ánh chiều tà chiếu lên vai Hạ Dạ Bạch giống như đang an ủi hắn, Băng Sơ ngồi bên cạnh lặng nhìn, thầm thấy buồn cười trong bụng, cũng không biết Vương phi làm vậy là có mục đích gì, sao tự nhiên lại tốt với một kẻ ngốc như thế, nếu không phải có người ép nàng phải làm như thế, thì trước đây nàng cũng không rảnh đi chăm sóc cho kẻ ngốc nghếch này.
“Vương phi đối với Vương gia thật tốt.”
“Chuyện này còn phải nói, thử hỏi khắp nước Lưu Ly này, làm gì có ai thật lòng chăm sóc cho Vương gia, chỉ có Vương phi tận tình chăm lo, cho đi mà không mong bất cứ hồi báo nào, không giống với những người nào đó, bụng dạ khó lường, lòng dạ bất chính.”
Hồng Đậu nghênh ngang cất tiếng, có điều ngón tay xoay một vòng khắp vương phủ, hơn nữa nào có ai không biết, lại có người nào không cho rằng như vậy, lần này Băng Sơ trở về, tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Băng Sơ cô nương vì bà ngoại bị bệnh nặng mới rời khỏi khai vương phủ sao?”
Tương Tư lau miệng, thanh âm nhẹ nhàng, rất là lễ phép. không hề tỏ vẻ khắc khe như Hồng Đậu.
Băng Sơ không nghi ngờ nàng, gật đầu, ánh mắt mông lung phủ một lớp sương mù trong chớp mắt đã ngập tràn nước mắt: “Đúng vậy, Băng Sơ không cha không mẹ. Từ nhỏ đã là một cô nhi, được bà ngoại chăm sóc nuôi lớn, nếu không có bà ngoại, cũng không có Băng Sơ bây giờ, bà ngoại bệnh nặng, tất nhiên Băng Sơ phải quay về làm tròn hiếu đạo, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bà.”
“Phải không?”
Lời nói của Băng Sơ tha thiết, từng câu từng chữ đều rất đáng thương, lại không biết Tương Tư khi nghe thấy những lời này, đằng sau đôi mắt dịu dàng kia bỗng lộ ra ý giễu cợt.
“Trong khế ước bán thân của Băng Sơ cô nương rõ ràng ghi không có bất kỳ thân nhân nào, sao bây giờ bỗng nhiên có thêm một bà ngoại rồi? Hai ngày trước, ta còn hỏi thăm mấy hạ nhân có quan hệ mật thiết cùng cô nương khi còn ở trong vương phủ, mọi người đều nói trong nhà cô nương không còn ai, cũng không biết chuyện cô nương quay trở về chăm sóc người thân bị bệnh, đang yên đang lành sao lại nhảy ra bà ngoại bệnh nặng thế này?”
Băng Sơ cũng là người thông minh, biết Tịch Nhan sai Tương Tư cho người điều tra nàng, cho nên đã chuẩn bị đầy đủ lý do biện bạch, Đôi mắt sáng như sao nhìn Hạ Dạ Bạch, bộ dáng muốn nói lại thôi, lần nữa cất tiếng khóc nức nở, hai hàng lệ tuôn như suối, nàng vừa khóc vừa lấy khăn lau nước mắt, có điều sau khi Tịch Nhan nhìn thấy dáng vẻ khóc của Hồng Ngọc, hiện tại trong lòng cũng không bất cứ cảm giác thương hương tiếc ngọc nào với nàng.
Mới vừa rồi bị Tương Tư vạch trần, không thấy nàng có bất kỳ phản ứng hoảng hốt lo sợ nào, Tịch Nhan cũng biết, nàng ta chắc chắn đã có chuẩn bị, mới vừa rồi nói như vậy chỉ là mượn cớ mà thôi, sau khi khóc xong, nguyên nhân đó mói chính là lý do, dự liệu của Tịch Nhan quả nhiên không sai.
” Bốn tháng trước nô tỳ mới biết được Vương gia muốn kết hôn với Vương phi, cứ nghĩ đến Vương gia sau này đã có Vương phi chiếu cố, vương phủ này sẽ không còn là chốn dung thân của nô tỳ nữa, lưu lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì, trong lúc đau lòng nghĩ quẩn đã bỏ nơi này mà đi.”
Băng Sơ cẩn thận liếc nhìn Hạ Dạ Bạch, lập tức xấu hổ đỏ mặt, đôi mắt đẹp lóe lên, xuân tình nhộn nhạo.
“Mấy tháng qua ở bên ngoài, nô tỳ ăn không ngon, ban đêm ngủ không yên, nhắm mắt lại liền nghĩ đến dáng dấp của Vương gia, nghĩ đến cảnh vương gia ở trong vương phủ bị người ta ức hiếp, vương phủ lớn như vậy, nhưng không có một ai tốt với người, càng nghĩ càng nghĩ lo lắng, làm thế nào cũng quên không được Vương gia, mới mặt dày mày dạn quay trở về, kỳ thực nô tỳ đã không còn mặt mũi nào quay trở về đây, sớm biết rằng Vương phi săn sóc Vương gia tốt như vậy, nô tỳ đã không quay trở về.”
Vừa dức lời liền khóc nấc lên.
Mỗi một lời nói, cử chỉ biểu đạt phong phú lay động lòng người, cũng lôi kéo được không ít sự đồng tình.
Những nha hoàn phục vụ phía sau đều được Tịch Nhan chọn lựa cẩn thận, đều là những người lúc trước có quen biết với Băng Sơ, nghe nàng ta nói những lời này, bọn họ cũng không che dấu vẻ kinh bỉ của mình
Bình thường Băng Sơ che giấu rất tốt, chưa bao giờ nói xấu Vương gia trước mặt người khác, cũng không cho người khác nói chửi bới Vương gia, thế nhưng có câu tục ngữ rằng: ngày rộng tháng dài mới thấu được lòng người. Nử tử này chẳng qua thông minh hơn bọn họ, biết bày mưu tính kế, nàng ta lo lắng cho Vương gia, những lời nói đó chỉ là bày vẻ trước mặt Vương phi, lời nói bịa đặt như vậy mà nàng ta cũng nói ra được.
Hạ Dạ Bạch vội vàng lau nước mắt cho nàng, bổng nhiên hiểu ra liền nói: “Hóa ra nàng rời khỏi ta là vì chuyện này?”
Tịch Nhan chăm chú nhìn cánh tay của Hạ Dạ Bạch, như muốn đâm lủng trên đó vài lỗ, Hạ Dạ Bạch không nhịn được cười ha ha, ghé sát vào tai Tịch Nhan: “Mấy ngày nay ngươi cứ bôn ba bên ngoài, bỏ mặc ta một mình trong phủ, mấy hôm nay ta đều đến thăm Băng Sơ, vứt ngươi ở lại Thúy Trúc Cư một mình, cổ ngươi bị người ta cắn, giờ ta ngồi đây lau nước mắt cho Băng Sơ, hiện tại chúng ta huề nhau, Băng Sơ đã theo bên cạnh ta nhiều năm rồi, trên đời này trừ ngươi ra, cũng chỉ có nàng ta mới làm được như vậy, hãy tha thứ cho nàng ấy vì ta, dù là miễn cưỡng cũng được.”
Tịch Nhan quay quắc lại, trừng mắt nhìn Hạ Dạ Bạch, hận không thể đem nụ cười tươi rói đang nở rộ trên mặt hắn ném xuống đất, sau đó đạp mạnh lên đó mấy đạp, hắn ta cứ ganh đua tính toán với nàng từng li từng tí.
Hồng Đậu nhìn nụ cười trên mặt Băng Sơ, vỗ bàn nhảy dựng lên, cầm lòng không được buột miệng chửi thề: “Con mẹ nó, bà đây gặp qua nhiều kẻ chai mặt rồi, nhưng chưa từng thấy ai mặt dầy còn lỳ lợm cỡ như ngươi, những lời xấu hổ như vậy cũng thốt ra khỏi miệng được, rốt cuộc da mặt ngươi dầy cỡ nào vậy hả?”
Hồng Đậu vừa nói vừa nhảy tới trước mặt Băng Sơ, nhìn chăm chăm vào mặt của nàng ta: “Ăn không ngon, ngủ không yên, nhắm mắt lại liền nhớ đến Vương gia, lo lắng Vương gia bị người khác ức hiếp hả? Ta nhổ vào.”
Hồng Đậu cũng chẳng thèm để ý đến lễ nghi, cứ thể nhổ thẳng nước bọt vào mặt Băng Sơ: “Ngươi tốt với Vương gia sao? nếu như ngươi thực sự đối xử tốt với Vương gia, vậy mà ta không biết trên đời này còn có người đối xử tốt với Vương gia như vậy.”
“Hồng Đậu, ngươi làm cái gì vậy, Vương phi còn ở đây, chú ý đúng mực.”
Tương Tư tuy đang thay mặt Tịch Nhan chỉ trích nàng, thế nhưng đôi mắt dịu dàng như nước vẫn chăm chú quan sát Băng Sơ, miệng nhếch lên cười khẽ, một nụ cười chứa đầy sự chế giễu và châm chọc, không có chút ý định ngăn cản nào.
“Vương gia.”
Băng Sơ hét to, thân mình cũng nghiêng hẳn lên người Hạ Dạ Bạch, giống như cánh bướm bị gió cuốn bay đi.
Hạ Dạ Bạch thấy vậy, len lén đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Tịch Nhan, xoay người, vội vàng đứng lên: “Băng Sơ, nàng cứ như vậy, Nhan Nhan sẽ tức giận với ta.”
Hạ Dạ Bạch mở to tôi mắt vô tội, đứng lên, chân vẫn chưa kịp đứng vững, Tịch Nhan cũng đứng dậy, hung hăng kéo hắn ra phía sau lưng: “Băng Sơ, có chuyện gì cứ nói thẳng, hà tất phải khóc nháo lên như thế, hở chút lại động tay động chân, nếu ta muốn xem tuồng, chỉ cần bỏ ra chút tiền, tự nhiên có người đến biểu diễn cho ta xem, không cần ngươi đến đây làm mất mặt vương phủ cho chúng ta, càng không muốn để cho những người ở khác trong vương phủ đến đây nhìn thấy cảnh ta với vương gia bị ngươi làm mất mặt .”
Tịch Nhan ngồi xuống chỗ của mình, ngăn cản Băng Sơ, dáng vẻ lúc này của nàng chẳng khác nào một Vương phi uy nghiêm.
“Vương phi, nàng ta có khiếu làm đào hát bẩm sinh, nếu vương phi thật sự muốn xem hát tuồng, cần gì phải phí bạc, ở đây chẳng phải có một rồi sao?”
Hồng Đậu tiếp tục buông lời khiêu khích, hận không thể nhào đến lột da mặt nàng ta ra.
“Tốn tiền mời đoàn tuồng đến hát cũng tốt, Vương phi chúng ta nào có sẽ để ý đến số tiền lẻ kia, chỉ sợ Vương phi mới được thanh tịnh được mấy ngày thì đã có đào hát tìm đến cửa. Lúc đó chỉ e gà chó trong nhà cũng không được sống yên.”
Tương Tư tuy tính tình hiền lành, nhưng những chuyện liên lụy đến Tịch Nhan, nữ nhân này còn chẳng biết xấu hổ muốn cùng Vương phi hầu hạ cho vương gia, con người như vậy vừa liếc liền biết là kẻ chuyên gây chuyện, mưu mô chước quỷ, nếu để nàng ta ở trong vương phủ, chỉ sợ sau này không có ngày nào được sống an ổn.
“Nô tỳ không có ý đó.”
“Ý của ngươi cũng không phải là vì bản phi mà có, ngươi đã bất đắc dĩ rời khỏi vương phủ, chuyện này có được vương gia chấp thuận chưa? Như vậy có cần ta nên nhảy ra nhường chỗ lại chăng? Bằng không ngươi ở ở trong vương phủ là sao có đất để đặt chân?”
“Vương phi.”
Băng Sơ đột nhiên quỳ xuống đất, lê người khóc nức nở đến trước mặt Tịch Nhan: “Nô tỳ không có ý như vậy, càng không có ý muốn tranh thủ tình cảm cùng Vương phi, Vương phi không nên hiểu lầm nô tỳ, hu hu. . .”
Tịch Nhan vẫn lẳng lặng ngồi, mặc kệ Băng Sơ khóc rống, không nói câu nào.
Băng Sơ quỳ mặt đất đợi một lát, không thấy Tịch Nhan có chút phản ứng gì, Hạ Dạ Bạch vẫn đứng bên cạnh, cũng không lên tiếng nói giúp cho nàng lấy một lời, cho dù hát tuồng, một mình nàng làm sao diễn tiếp được, trong lòng không khỏi bối rối.
Ngẩng đầu, đôi mắt ngập trong nước mắt nhìn Hạ Dạ Bạch sau lưng Tịch Nhan, cầm lòng không đặng cất lên tiếng nghẹn ngào: “Vương gia có còn nhớ khoảng thời gian trước đây nô tỳ ở cùng với ngài chăng? Khi đó Vương phi còn chưa vào cửa, mọi người trong phủ, và cả những người bên ngoài đều coi thường Vương gia, hoàn toàn không coi vương gia ra gì, buông lời nhục mạ Vương gia, còn hành hung Vương gia, khiến Vương gia cả người, không còn chỗ nào lành lạnh, chỉ có mỗi nô tỳ len lén chăm sóc cho Vương gia, hơn nữa còn có quản gia Vương Quyền, hoàn toàn không xem Vương gia như chủ tử của vương phủ, thấy người bên ngoài ức hiếp Vương gia, hắn không những không giúp, còn hùa theo đám người bên ngoài cùng nhau đánh đập Vương gia, không cho Vương gia cơm ăn, cũng chỉ có nô tỳ len lén mang cơm nước cho Vương gia, toàn bộ người trong vương phủ này, cũng chỉ có mỗi một mình nô tỳ đối tốt với Vương gia, nguyện ý hầu hạ Vương gia, Vương gia trước đây còn kéo tay của nô tỳ nói rằng muốn cưới nô tỳ làm phi, lúc đó nô tỳ chỉ cười, Vương gia cho dù có bị người ta ức hiếp cỡ nào đi nữa cũng chính là Vương gia, là tử tôn hoàng gia, làm sao có thể lấy một tỳ nữ thấp hèn làm phi.”
Băng Sơ vừa nói vừa đưa tay lên lau nước mắt, khuôn mặt trắng như tuyết giờ tràn ngập nước mắt, điềm đạm đáng yêu, từng tiếng nấc nghẹn ngào, giống như chà sát vào cõi lòng khiến ai nấy cũng muốn rưng rưng.
“Vương gia, có chuyện này sao?”
“Băng Sơ không nói dối.”
Có điều lúc đó nàng đưa thuốc cho hắn toàn bộ đều không thể dùng, mỗi lần quay về vết thương càng thêm trở nặng hơn, còn những thức ăn nàng ta mang đến, toàn bộ đều hư thối không thể ăn được nữa, những thứ có thể ăn được, toàn bộ đều chui vào trong bụng nàng ta rồi, làm gì có chuyện đến tay hắn, miệng thì nói chăm sóc cho mình thật tốt, nhưng đó chẳng qua là bất đắc dĩ, hắn ở thời điểm đó là một kẻ ngốc, Hạ Dạ Bạch của lúc trước, người ngoài đối với hắn, ngoại trừ ức hiếp thì chỉ có nhục nhã, chỉ có hư tình giả ý đối với hắn, cũng chỉ có một Băng Sơ này mà thôi, hắn lúc đó bất quá là một kẻ ngốc, nào có khả năng phân rõ thị phi, hơn nữa, nàng ta lại thích nghe những lời này , nguyện ý nghe, huống hồ còn lừa gạt được người kia, cớ sao lại không nói.
“Nhan Nhan, Băng Sơ đối đãi với ta rất tốt.”
Hạ Dạ Bạch không quên bổ sung một câu, miệng nhếch lên, không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
“Vương gia, pháo hoa chuẩn bị mừng sinh nhật của vương phi lần trước chẳng phải vẫn còn hay sao? hiện đang để ở chỗ nô tỳ, hôm nay Vương phi đặc biệt vì thiết yến mừng Băng Sơ cô nương, hay là chúng ta lấy ra đốt nhé.”
Tương Tư thấy lời nói của Hạ Dạ Bạch quá thành thật, lại thấy sắc mặt của Tịch Nhan càng ngày càng khó coi, e sợ hắn lại nói sai khiến cho Tịch Nhan càng thêm tức giận, vội vàng lãng sang chuyện khác, còn muốn kéo hắn đi theo, Băng Sơ này dù có lợi hại hơn nữa, Vương phi cũng có cách trị nàng ta.
“Hay quá.”
Hạ Dạ Bạch hưng phấn nhảy dựng lên, chỉ vào Băng Sơ quỳ