Tịch Nhan đứng tại đại sảnh lầu một, nhìn dòng người nườm nượp lướt qua, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Hạ Dạ Bạch, lòng lo lắng rối bời, khi nàng chuẩn bị bước lên nhã gian lầu hai thì nghe tiếng gọi: “Thất vương gia há có thể đặt chân lên nhã gian lầu hai?”
Thanh âm kia kinh thường tự đắc, Tịch Nhan bất giác nhíu mày, xoay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào tiểu nhị mặc áo xám, ánh mắt lập tức tản ra khí lạnh ngàn năm, ai lỡ sa chân vào trong đó lập tức bị đông cứng trong nháy mắt, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
“Chỉ cần vương gia nhà ta muốn, cho dù là Kim Loan điện cũng có thể bước vào, chỉ là một đệ nhất lâu hoàng thành, thế mà dưỡng ra một con chó trông cửa chỉ biết khinh thường người khác như ngươi sao?”
Tịch Nhan hừ lạnh, đưa mắt nhìn xung quanh rồi bước chân lên lầu, tiểu nhị mới bị nàng làm cho kinh hãi, đột nhiên lại cất tiếng: “Vương gia không ở trên lầu, hắn ta vốn định vào đây dùng cơm trưa, nhưng chúng ta không cho hắn vào, hình như bên cạnh hắn còn có một cô gái dung mạo xinh đẹp, nàng ta kéo hắn đi về phía bên kia.”
Tiểu nhị kia đi tới cửa, Tịch Nhan bước theo sau lưng hắn, nàng cũng không nghĩ nhiều, lời tiểu nhị này nói xem ra cũng có lý, Nhạc Dương lầu này được xưng đệ nhất lâu hoàng thành, cho dù là ở lầu một, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng cho phép Tiểu Bạch bước vào, huống chi còn là nhã gian lầu hai, cô gái đi theo bên cạnh hắn, chính là Băng Sơ không thể nghi ngờ.
Tịch Nhan theo chỉ dẫn của tiểu nhị chạy đi, tiểu nhị kia nhìn bóng lưng Tịch Nhan dần dần biến mất, sờ sờ vào nén bạc cất trong người, rồi cất tiếng cười ha ha, cách đó không xa, có hai đôi mắt vẫn yên lặng dõi theo phía sau Tịch Nhan.
“Tiểu Bạch.”
“Vương gia.”
Trước kia Mạc Tịch Nhan cả ngày đều loay hoay trong tướng phủ, nào có cơ hội đi ra ngoài, sau này được gả cho Hạ Dạ Bạch, tuy rằng luôn ở bên ngoài bôn ba mệt nhọc, nhưng cũng không mấy quen thuộc đường xá trong Triêu Dương Thành này, không ngờ cách đường cái phồn hoa đông đúc kia không đến hai trăm thước lại là một nơi vô cùng rách nát bẩn thỉu như vậy.
Xung quanh con hẻm nhỏ vắng lặng không có một người, bởi vì chạy quá mau, hơn nữa đột nhiên dừng lại còn có thể cảm giác được tiếng gió thổi vù vù ở bên tai, và cả tiếng gào thét vang vọng không dức.
Đây đích thực là một con hẻm nhỏ đổ nát hoang tàn, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc kèm theo mùi thối rữa xông thẳng vào mũi, con đường hôi hám u tối, mặt đường gồ ghề, mỗi cơn gió thổi qua cuốn theo cát đất mù mịt, những tấm ván hai bên tường đã lâu không có người tu bổ, hứng chịu nhiều gió cát mưa sa, rêu xanh bám đầy, cũng bốc mùi lá thối rữa.
“Tiểu Bạch.”
Tịch Nhan nhìn thấy những dấu chân in sâu trên mặt đất, chân mày bất giác nhăn lại, bước lên mấy bước đi vào bên trong, đôi mắt quét nhìn xung quanh, vốn trải qua nhiều năm huấn luyện đã dưỡng thành tính cảnh giác cực cao, bất cứ lúc nào nàng cũng đề cao cảnh giác, nhưng nàng vẫn cảm nhận được có điều chi không đúng, thế nhưng nhất thời không tìm ra được mấu chốt ở đâu.
Tịch Nhan tiếp tục cẩn thận dò bước vào bên trong, đôi mắt sắc bén như chim ưng lơ đãng nhìn xuống những dấu chân trên mặt đất, bất chợt trợn trừng, tim đập nhanh hơn, xoay người, bốn bề vắng lặng, hẻm nhỏ như vậy nếu xảy ra chuyện gì khó mà trở tay kịp, nàng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
“Hạ Dạ Bạch.”
“Vương gia.”
Tịch Nhan liên tục hét to hai tiếng, đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng gọi vọng lại từ những bức tường vô tri, Tịch Nhan cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lui ra ngoài.
“Đồ ngốc, sao ngươi lại ở đây?”
Khi Tịch Nhan muốn xoay người rời khỏi con hẻm thì nghe đuọc tiếng nói chuyện, sau đó hàng loạt tiếng kêu đau đớn quen thuộc truyền lại.
“Vương gia.”
“Tiểu Bạch.”
Tịch Nhan hoảng hốt, men theo tiếng rên rỉ vọng lại chạy đi, hai bên tai vang lên tiếng gió thổi vù vù và cả hơi thở hỗn loạn của nàng, nàng đã dặn di dặn lại hắn phải tránh xa Băng Sơ này ra rồi, thế nhưng hắn cứ không chịu nghe lời, luôn miệng bảo đã biết, thế mà hôm nay lại đơn độc một mình đi tiễn nàng ta, tối hôm qua nàng vẫn chưa uống rượu, không say không mệt cớ sao ngủ đến giờ Thìn mới tỉnh lại chứ?
Băng Sơ, nàng ta thật đáng chết, nếu như dám làm chuyện gì quá phận đối với Tiểu Bạch, nàng nhất định phải bầm thây vạn đoạn nàng ta ra.
tiếng thét chói tai bỗng nhiên vọng lại, Tịch Nhan lòng nóng như lửa đốt, chân càng bước nhanh hơn, cứ như đang lướt trên mặt gió, chạy như bay.
“Thất vương phi chạy đi đâu mà vội vã như vậy? tìm thằng ngốc kia sao?”
Thanh âm kia cũng không phải lớn, thế nhưng trong con hẻm nhỏ vắng lặng này quả thật rất vang vọng, giống như tiếng sấm giữa đêm khuya, lại như giọt nước mưa tích tắc xuống mái hiên, rất trong trẻo vang vọng.
Tịch Nhan thắng lại, quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh, giọng nói âm lãnh lại vang lên trong con hẻm nhỏ khiến lòng nàng càng thêm bất an. Tiểu Bạch không có ở đây, tất cả những chuyện này là do có người đứng sau cố ý sắp đặt ra, mục đích chính là muốn đem nàng dẫn tới nơi này, vì sao?
Tịch Nhan lấy lại tinh thần, nhanh chóng xoay người, dức khoát rời khỏi chỗ này, trong lòng nàng vẫn luôn nêu cao cảnh giác, động tác cũng nhanh, nhưng tất cả đều được người đó tính toán trước, trên đời này, không có người nào thật sự dũng mãnh vô địch, chỉ cần bắt được yếu điểm của họ, cho dù người đó có lợi hại hơn nữa, cũng không kham một kích, mà người giăng lên chiếc bẫy lần này vừa vặn lấy ra đúng điểm chết của nàng.
Tịch Nhan mới vừa xoay người, liền có người tập kích từ phía sau của nàng, đầu hơi nghiêng sang một bên, động tác cực kỳ đơn giản khó khăn lắm mới tránh được đợt tập kích thứ nhất, tất cả chẳng qua chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt, lòng Tịch Nhan lo lắng Hạ Dạ Bạch, đến tận bây giờ vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, tránh được quyền thứ nhất, thì bên phải lại có người xông lên tập kích lần nữa, vẫn chưa kịp trở mình, đã cảm thấy cần cổ đau xót, trước mắt tối sầm, cả người như muốn hôn mê bất tỉnh.
Tịch Nhan cắn răng, mùi máu tươi nồng nặc mặn chát lượn lờ giữa răng môi, Tịch Nhan tiếp tục đi về phía trước vài bước, quang cảnh trước mắt bắt đầu ngã nghiêng choáng váng, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lưu chuyển, không ngừng lay động, cuối cùng dĩ nhiên biến thành một chiếc mặt nạ ngân bạch bên trên có vẽ hình đóa hoa sen nở rộ, dáng dấp ngây ngốc, khóe miệng nhếch lên trên cười, Tịch Nhan cũng không nhịn được nhếch miệng cười theo.
Cước bộ dưới chân Tịch Nhan cũng gấp rút hơn, như chạy như bay, thân thể lung lay sang trái rồi sang phải, tay nắm chặt huyết ngọc nơi ngực từng bước từng bước chạy đi, hẻm nhỏ rất hẹp, Tịch Nhan lúc thì nghiêng sang bờ tường bên phải rồi lại chạy ngã sang bờ tường bên trái, lúc lại vịnh theo bờ tường bên trái chạy ngã sang bờ tường bên phải, cả hai bên tường đều ẩm thấp rêu xanh, ván gỗ mục nát, Tịch Nhan hết bá bên này lại va bên kia, chạy loạng choạng đánh rơi cả huyết ngọc xuống đất.
Tịch Nhan sắp chạy ra đầy ngõ thì hai người mới vừa rồi vẫn lén đi theo phía sau lưng Tịch Nhan liếc mắt nhìn nhau, cũng gia tăng tốc độ chạy đuổi theo, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin được, nhất là gã đàn ông mới vừa rồi tung một cước vào cổ Tịch Nhan, lực đạo vô cùng mạnh, chẳng khác nào bị côn gỗ đánh trúng, hơn nữa còn ở vị trí sau ót, đừng nói là nữ nhân, mà cho dù là nam nhân thân thể cường tráng, thì chỉ cần bị trúng một kích đã ngã lăn xuống đất ngất xỉu rồi, thế nhưng nàng ta lại kiên trì chạy một đoạn đường dài như vậy, với một thân thể mềm yếu mà có thể chạy nhanh đến thế.
Hai người còn chưa đi đến trước mặt Tịch Nhan, đã nghe thấy một tiếng rống to, Tịch Nhan ngã huỵt xuống đất.
Hai người bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Tịch Nhan, ngay lúc đó ở phía đầu ngõ, Hạ Thiên Thần đột nhiên xuất hiện, bước từng bước tiến lại gần, đã không còn vẻ phong lưu nghìn trùng như ngày ấy ở tướng phủ, hắn mang theo tất cả phong tình bước từng bước một tiến vào trong con hẻm nhỏ này, không khí trầm lặng, vắng vẻ không tiếng động, giống như là bão tố đã tới đêm trước, an tĩnh làm cho lòng người hoảng loạn.
Hạ Thiên Thần ngồi chồm hổm dưới đất đưa tay nhẹ nhàng lau khô vết máu khóe môi Tịch Nhan, đôi mắt hoa đào mang theo thương tiếc và ôn nhu sâu đậm, đồng thời cũng xen lẫn với đau đớn và cừu hận nói không nên lời.
Đệ nhất mỹ nữ Lưu Ly, tài hoa hơn người, hắn biết rõ trên người nàng tỏa ra muôn vàn ánh hào quang, hắn cũng luôn cho rằng nàng sẽ trở thành một trong số đông đảo phi tử vây quanh hắn, thế nhưng không ngờ tới phụ hoàng lại đem nàng ban cho thất hoàng đệ, hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện đó, cũng chưa từng lưu ý đến, chính xác để cho hắn nổi lên lòng hiếu kỳ chính là lần gặp gỡ vô tình trong lúc nàng quay về tướng phủ vào ngày lại mặt, hạ thủ ngoan tuyệt, không chút lưu tình, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy qua nữ tử nào quyết đoán như vậy, ngày đại thọ sáu mươi tuổi của lão thái quân tướng phủ hắn vốn không muốn đi, nhưng bởi vì nơi đó có nàng, hắn quyết định đích thân đi đến tìm tòi chân tướng.
Trên bàn thọ yến nàng nói năng phóng khoáng, ung dung tự tin, lúc nói chuyện thần thái giữa hai lông mày phấn chấn, như là hết thảy mọi thứ trong thế gian đều nắm rõ như lòng bàn tay, lúc đó hắn bỗng thấy rung động, cũng có chút hối hận, tựa hồ như đã bỏ lỡ hạnh phúc cả đời của bản thân.
Ngày đại hôn, nàng từng nói, cuộc đời này nếu không phải hắn thì tuyệt đối không lấy chồng, nếu quả thật là thế, lẽ ra nàng nên tình căn thâm chủng với hắn mới đúng, nhưng hắn có nghĩ nát óc vẫn không thể lý giải được vì cớ làm sao nàng lại giăng bẫy hắn hơn nữa bản thân hắn cư nhiên đã động tâm bởi những lời bày tỏ ngọt ngào của nàng, thế nhưng nàng không chút do dự đem hắn đẩy sang cho người con gái khác.
Từ nhỏ đến lớn, hắn được mẫu phi che chở, phụ hoàng thương yêu, bản tính phong lưu nhưng tuyệt đối không hạ lưu, chẳng biết có bao nhiêu khuê nữ ở đất lưu ly này động tâm với hắn, những đại thần trong triều hận không thể đem con gái của mình đóng gói đưa đến Đông Thần phủ, vậy mà trước nay hắn vẫn chưa từng động đến, nàng đã lừa gạt hắn thì vì sao không tiếp tục lừa gạt hắn nữa?”
Lúc ở Tuệ Xuân Phường miệng lưỡi nàng sắc bén, cuộc tỷ thí giữa nàng cùng Hoàng Uy đã triệt để đập vỡ nát giấc mộng của hắn, hơn nữa còn là niềm hy vọng xa vời cuối cùng, một cái quỳ dập đầu tại Đông Thần phủ đến tận bây giờ mọi thứ đều hiện rõ ngay trước mắt hắn.
Yêu sâu đậm, ngay cả hận cũng rất rõ ràng, lần đầu tiên hắn tâm động, nữ nhân duy nhất khiến hắn động tâm ở kiếp này, tự tay hắn sẽ đẩy nàng về phía vực sâu vạn kiếp bất phục.
Tay của Hạ Thiên Thần nhẹ nhàng xẹt qua mặt của nàng, làn da trơn tuột nhẵn nhụi mềm ấm như ánh sáng ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không điểm mà hồng, kiều diễm tựa mây, nhất là đôi mắt kia, tựa như một làn nước ấm, một cái liếc nhìn cũng đủ làm người ta đắm chìm trong đó, nó toát lên vẻ thanh nhã cao quý không nói ra được, giống như những đóa hoa sen thanh khiết nở rộ trong sáng ban mai trong ngày hè, nó không chỉ mang vẻ tươi mát thanh bình, hơn nữa còn khư khư cất giấu đi một phần giảo hoạt thông tuệ lại không làm sao có thể sao lãng, khi nàng nở nụ cười sẽ như làn gió mùa xuân vào tháng ba, sạch sẽ trong suốt, ôn nhu không nói ra thành lời, nụ cười như vậy chỉ hé nở khi nàng nhìn thấy khuôn mặt mang mặt nạ ngân bạch, chân thành mà lại mang thương tiếc không nói ra được. (sao cứ không nói ra được mãi thế nhỉ, mình cũng ứ nói ra được tác giả mún nói gì).
Nếu ngày ấy, trên đường cái phồn hoa ngũ hoàng đệ không an bài kẻ bán đường phèn, nếu ngày ấy hắn chưa từng đi qua đoạn đường cái đông đúc ấy, nếu ngày đó hắn chỉ ngồi mã xa vội vã lướt qua mà không dừng lại, cũng sẽ không vì chút hiếu kỳ nhất thời mà bước chân vào tướng phủ, có lẽ tất cả những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra, trái tim của hắn cũng sẽ không bị dày vò bởi hận thù này, mà bản thân hắn cũng không nhanh chóng bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu ngôi vị hoàng đế.
Hạ Thiên Thần nhìn lên khóe môi bị cắn nát của Tịch Nhan, ngón tay thon dài dùng sức ấn vài cái, Tịch Nhan đang nhắm mắt nằm trên đất, chân mày cũng nhăn lại, Hạ Thiên Thần thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn chính là muốn làm nàng đau đớn, không chỉ đau trên thân thể, mà hắn còn muốn nàng nếm trãi nỗi đau đớn trong lòng.
Đôi mắt hoa đào rực rỡ như nở ra ngàn vạn đóa hoa đào, rồi chỉ trong nháy mắt tiếp theo đã lập tức phiêu linh theo gió, sắc xuân hồng nhạt rực rỡ rơi trên mặt đất, biến thành sắc vàng héo rũ, trong thời gian cực ngắn đã tan biến thành bụi sương.
Đôi tay thon dài xinh đẹp nắm chặt thành quyền, móng tay thật dài cắm vào lòng bàn tay tạo thành những vết thương rướm máu, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau đớn, từng cánh hoa đào trong đáy mắt giống như là muốn khắc dấu xuống người Tịch Nhan đang còn nằm trên đất, mang theo sự quyết tuyệt không nói ra lời.
Hạ Thiên Thần nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đột nhiên đứng lên, bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm cũng không buông ra, xoay người, nhẹ giọng nói với đám người vẫn đang đứng chờ mệnh lệnh ở phía sau: “Cột chặt nàng ta lại, đưa đến quý phủ của Ngũ hoàng tử.”
Nếu như nàng đã không thuộc về ta, mà ta vĩnh viễn cũng không thể giành được những thứ dù chỉ giản đơn như vậy, cho dù ngay bản thân ta cũng luyến tiếc không nỡ từ bỏ, thế nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên dùng những lời nói dối đó đẩy ta vào trong mộng cảnh, sau đó lại dùng sự thật tàn khốc này phá nát giấc mộng của ta.
Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều dễ dàng có được, vì sao gặp phải thứ mình mong muốn có, thế nhưng cho dù hao tổn tâm cơ cũng không làm sao giành lấy được? Mạc Tịch Nhan, ngay từ lúc bắt đầu, chính ngươi đã trêu chọc ta.
Hạ Thiên Thần nhắm mắt lại, đôi mắt hoa đào đẹp mang theo trầm thống không nói ra được, hai tay nắm chặt thành quyền, không chút do dự xoay người ly khai.
Hôm nay qua đi, nàng nhất định sẽ càng thêm hận ta, như vậy, chúng ta cuối cùng sẽ trở thành cừu nhân.
Tịch Nhan mở mắt, cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, thân thể mỏi nhừ, phía sau ót truyền đến từng cơn đau buốt, muốn cử động người thì chợt phát hiện không thể nhúc nhích được.
Xung quanh bao phủ bởi một màu đen, ngay cả một tia sáng hiếm hoi cũng không có, e rằng đưa bàn tay ra trước mắt cũng không nhìn thấy được, nếu không phải nàng đã trải qua huấn luyện, nhất định giống như người mù không thấy được gì, tay nàng đang bị trói trên chiếc ván nhỏ, chân cũng bị trói chặt, cơ thể không thể nhúc nhích, Tịch Nhan cố sức giãy vài cái, lập tức trên da thịt trắng như tuyết xuất hiện vài vệt tím bầm, thế nhưng vẫn không xê dịch dù chỉ một chút, nếu hắn đã cố ý làm thế này, chắc chắn đã biết rõ bản lãnh của nàng, chỉ một sợi dây đơn giản thì làm sao có thể trói giữ được nàng?
Tịch Nhan rốt cục cũng bỏ ý định giãy giụa, lòng hốt hoảng, nhưng nàng cũng không như những người khác bởi vì hoảng loạn mà hoàn toàn đánh mất bình tĩnh, gặp phải tình huống bất lợi đối với mình như vậy cho dù có thất kinh, sợ hãi cũng không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, điều then chốt chính là giữ vững sự tỉnh táo, dù ở trong hoàn cảnh gây bất lợi vẫn tìm được nhân tố có lợi cho bản thân.
Tịch Nhan nhắm mắt lại, đầu óc nhanh chóng lướt lại toàn bộ sự việc đã xảy ra, cố gắng tìm ra điểm sai sót của bản thân, tiểu nhị trong Nhạc Dương lầu cố ý chỉ dẫn mình bước vào trong cái hẻm nhỏ kia, mình và hắn không oán không cừu, cũng không có khả năng nắm rõ tài cán của mình, chuyện này chắc chắn có người đứng sau sai khiến hắn ta làm như vậy, mục đích chính là lợi dụng Tiểu Bạch đem mình dẫn đến nơi đây, có câu càng quan tâm sẽ càng loạn, những lời này quả nhiên không hề sai, bất quá rốt cuộc ai là người đứng sau sai sử?
Hạ Thiên Thần? Hạ Tuấn Trì? Lệ Phi hay là Lan Phi, cũng có lẽ bởi vì nàng lột trần bộ mặt thật khiến Mạc Ngôn An thấy mất thể diện mà trả thù, nàng tới nơi này cũng không lâu, đến tận bây giờ vẫn chưa đến nửa năm, khắp nước Lưu Ly này, người có thể đắc tội hay người không thể đắc tội, trong lúc vô tình đều bị nàng đắc tội qua.
Chuyện lần này, chỉ biết trách bản thân quá mức sơ suất, nếu không phải mình lo lắng quá mức cho an nguy của Tiểu Bạch, bọn họ cũng không có được cơ hội bắt trói mình như vậy.
Sau khi suy nghĩ thấu suốt, Tịch Nhan cũng không tiếp tục oán trời trách đất, đôi mắt nhanh chóng mở ra, nhờ vào thị lực và thính lực hơn hẳn người thường đánh giá xung quanh, nơi này rất ẩm thấp mốc meo, nếu là phủ đệ bình thường, tất nhiên không có hơi ẩm nặng thế này, quá âm u ẩm ướt, chắc hẳn đây là một tầng ngầm.
Xung quanh không có lấy một ngọn nến, tuy nói là đưa tay không thấy được năm ngón, bất quá thỉnh thoảng vẫn có chút ánh sáng loe lói xẹt qua, chắc là bên ngoài lọt vào, tia sáng lóe lên trong nháy mắt rồi mọi vật lại chìm trong bóng tối, Tịch Nhan nhân cơ hội đó quan sát xung quanh một lượt, nơi này, chắc là mật thất chuyên dụng cực hình của một đại hộ tư gia.
Căn mật thất vô cùng lớn, còn lớn hơn rất nhiên so với Thúy Trúc Cư trong cung vương phủ của Tiểu Bạch, toàn bộ khu vực được chia làm hai dãy, Tịch Nhan đang bị trói đứng trong một căn phòng nhỏ, cả căn mật thất ước chừng có mười một gian và gian phòng Tịch Nhan đang bị nhốt trông có vẻ như phòng cực hình, toàn bộ được vây thành vòng tròn, chính giữa dành ra một khoảng rộng lớn bày la liệt các loại hình cụ, roi da, ghế hùm, từng hàng thanh sắt đinh sắt đủ kích cỡ, bên trên thanh sắt màu vàng là những vệt máu đỏ tươi, từng đốm từng đốm, tất cả được chất thành đống, để la liệt khắp căn phòng, trông mà rợn người.
Lòng Tịch Nhan phát lạnh, khóe miệng nhếch lên, tràn đầy châm biếm, đôi mắt sâu tựa hồ, ánh lên vẻ khinh thị, trên đời này, thứ nàng không hề sợ nhất chính là đau đớn, những cụ hình này chỉ đem lại cảm giác kinh khủng nhưng không bao gồm nàng trong đó.
Muốn cắt sợi dây trói ở trên cái băng hoặc là sợi dây trên cổ chân, sau đó chạy đi, việc này dường như không mấy khả quan, nàng hiện tại bị giam trong một căn phòng nhỏ. Hoàn toàn ra không được, trong gian phòng đó ngoại trừ một đống rơm rạ rửa nát ra thì không nữa bất cứ thứ gì khác, căn bản cũng không hữu dụng.
Tịch Nhan cau mày, lần lượt đem tất cả các đối tượng khả nghi vừa rồi một lần nữa sàn lọc lại, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi, người kia vì muốn bắt trói nàng mà đã phí tâm như vậy, khẳng định cũng sẽ không vứt nàng ở trong nàng không ngó ngàng đến.
Tịch Nhan vừa nghĩ như thế, thì nghe thấy tiếng mở cửa cót két vang lên, có người đến, Tịch Nhan sinh lòng cảnh giác, vội vàng nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Cửa phòng bị mở ra, mang theo ánh sáng soi rọi khắp phòng, Tịch Nhan nhắm mắt lại, các giác quan trở nên cực kỳ mẫn cảm với mọi biến đổi ở xung quanh, buổi trưa đã qua, ánh sáng vẫn chói mắt như vậy, chiếu lên trên người cũng cảm nhận được cái nóng bỏng rát của trưa hè nóng nực, hiện tại mặt trời chắc vừa xuống núi, ước chừng đang ở buổi chạng vạng.
Mây trên bầu trời bị nhuộm đỏ, cả quang cảnh rộng lớn đều bị nhuộm một tầng vàng óng ánh, sắc vàng rực pha lẫn đỏ tươi cứ thế chiếu thẳng lên trên người khiến hai hàng lông mi cũng run rẩy, chẳng mấy chốc thích ứng với sự biến đổi ở xung quanh.
“Người đâu? Đang ở đâu?”
Mí mắt Tịch Nhan nhẹ nhàng giật giật, lông mi run động mạnh hai cái, thanh âm này, mặc dù đã có hơn một tháng không nghe thấy, bất quá nó vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của nàng, chính là Ngũ hoàng tử Hạ Tuấn Trì kiêu ngạo không ai bì nổi, quả nhiên là hắn ta bắt cóc nàng đến đây, tuy rằng hắn cũng nằm trong số các đối tượng nàng tình nghi, thế nhưng mới vừa rồi Tịch Nhan đã đem hắn bài trừ, một kẻ ngu ngốc lại tự cao tự đại còn không coi ai ra gì như hắn ta cho dù có biết nàng luôn lưu ý đến Tiểu Bạch, tất nhiên cũng chỉ cho rằng sự lưu tâm này chẳng qua là mê đắm nhất thời mà thôi, hắn mù quáng tự đại làm sao có thể nghĩ đến chuyện lợi dụng Hạ Dạ Bạch bố trí thành bẫy rập? Chẳng lẽ là Lan Phi, không có khả năng, Lan Phi tuy rằng cũng nhận được sủng ái của thánh thượng, nhưng thế lực của nàng so ra vẫn kém hoàng hậu rất xa. Vậy Lệ Phi? Không có khả năng tung ra hành động nhanh như vậy.
Chẳng lẽ là ngã một cái nên khôn ra rồi? Hạ Tuấn Trì không có của quý, bắt đầu bổ não hơn sao?
Tịch Nhan đang nghĩ đến đây, tiếng bước chân kia đã càng ngày càng gần, Tịch Nhan giật giật tay, dùng sợi dây đang trói siết đôi tay nàng che vết thương lại, hít sâu một hơi, sau đó không nhúc nhích gì nữa.
“Ở ngay bên trong.”
Vừa mới dứt lời, Tịch Nhan đang nhắm chặt hai mắt lại nghe thấy thanh âm của cửa sắt bị mở ra, vang lên tiếng cót két, rất là nặng nề, tiếp ngay sau đó là một loạt tiếng tiếng bước chân hỗn loạn chạy vào, dừng lại ngay trước gót chân của nàng, hơn mười đôi mắt đồng loạt rơi xuống người nàng, có cả tiếng hít sâu, trong đó có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt nóng bỏng như lửa, hận không thể đem nàng đốt thành tro bụi.
“Sao vẫn chưa tỉnh?”
Mới vừa rồi còn cách xa, hơn nữa căn mật thất dưới đất khá lớn lại an tĩnh, tiếng bước chân di chuyển lui tới hỗn loạn, những tiếng lẹt xẹt liên tục vang lên, nàng nghe cũng không quá cẩn thận, hiện tại mới phát hiện, mới hơn một tháng mà thanh âm của Ngũ hoàng tử đã có nhiều biến đổi, tuy rằng vẫn còn kiêu ngạo cuồng vọng giống như trước đây, bất quá đã thiếu một chút nam tính, thiếu anh khí, trầm thấp, và kiên quyết, mà giọng nói lúc này lại the thé, không phải muốn nói lời xúc phạm đến lòng tự ái, thì chất giọng này chẳng khác nào những công công đã tịnh thân sống trong hoàng cung.
“Ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Hạ Tuấn Trì đi tới trước mặt Tịch Nhan, nâng cằm của nàng lên, hung tợn bóp mạnh vài cái, Tịch Nhan nhịn đau, vùng xung quanh lông mày cũng không nhíu dù chỉ một cái.
Hạ Tuấn Trì càng dùng sức nhiều hơn, nhưng Tịch Nhan vẫn không có chút phản ứng nào, khi dễ một người hôn mê chẳng khác nào khi dễ một xác chết không có tri giác, một chút ý thức cũng không có, Hạ Tuấn Trì hừ lạnh một tiếng: “Ngày hôm nay ngươi rơi vào tay của ta, ta tất nhiên ta cũng muốn cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết.”
Hạ Tuấn Trì vừa mới dứt lời, Tịch Nhan liền cảm giác ót truyền đến đau đớn, nguyên lai tay của hắn đang nắm cằm nàng không buông ra nhẹ nhàng mà ném mạnh chiếc cằm của nàng ra, ót Tịch Nhan vừa khéo đụng vào góc bàn, lập tức máu tươi chảy ròng, Tịch Nhan cũng không muốn tiếp tục giả vờ hôn mê nữa, từ từ mở mắt, máu tươi trên trán theo ót chảy xuống, tầm mắt dần dần mơ hồ.
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Ánh mắt của Tịch Nhan chỉ lộ ra một khe nhỏ, máu đỏ tươi như là nước mắt, lập tức nhuộm đỏ gò má của nàng, mùi máu nồng nặc xông vào mũi, Tịch Nhan vẫn nhìn thấy rất rõ Hạ Tuấn Trì cười gần như điên.
Hạ Tuấn Trì lớn lên không xấu, cũng có thể nói người trong hoàng thất Hạ gia ai ai cũng xinh đẹp tuấn mỹ, Hạ Tuấn Trì tuy rằng chưa đến mức tuấn dật bất phàm, thế nhưng mặt mũi của hắn vẫn tuấn tú hơn rất nhiều so với những người dân bình thường, hắn không giống với Hạ Thiên Thần, Hạ Thiên Thần là phong lưu mà không hạ lưu, nhận được ngưỡng mộ của nữ tử khắp nơi, mà Hạ Tuấn Trì này chính là phong lưu còn kèm theo hạ lưu, phàm là nữ nhân được hắn coi trọng, hoàn toàn không để ý tới ý nguyện của họ, con người hắn có thể nói là vận