Dù sao cũng là dòng dõi quý tộc hầu tước, nhà bọn họ chỉ là quan viên bên ngoài không thể sánh bằng.
Nếu có thể được bọn họ một hai nâng đỡ, về sau con đường làm quan của Từ Thiên Thanh cũng sẽ ngày càng thuận lợi hơn!Ý niệm vừa hiện lên, thái độ của di thái thái không khỏi ân cần hơn: “Hôm qua ta còn nói chuyện với nương của con, nếu con không trở về, chúng ta cũng sẽ đưa thiếp mời tự mình đến thăm.
Vừa vặn mấy nữ nhân chúng ta có suy nghĩ giống nhau, hôm nay con cũng trở về nhà.”Đông Tích Hoa kéo cánh tay di thái thái, ngữ khí nhỏ nhẹ như trở về thời được cả nhà sủng ái trước khi xuất giá: “Ngài sai bà tử đi báo là được, dì cần gì phải tự mình đi.”Đại thái thái cười nói: “Con thật là khéo ăn nói.” Lại nhìn về phía Phòng ma ma: “Đã thông báo cho Đại gia chưa?”Phòng ma ma cũng đầy ý cười: “Đại gia đã sai người truyền lời lại, nói là tan học sẽ trở về, bảo biểu thiếu gia ngồi với cô gia một lát.”Đại thái thái hài lòng gật đầu.Từ Thiên Thanh tự nhiên hào phóng chắp tay trước ngực nói với Tiêu Diên Diệc: “Đệ cũng mới đến hôm qua, có điều lại phát hiện thấy trong thư phòng của Đại ca có rất nhiều tác phẩm thư pháp bản gốc của danh gia, không biết tỷ phu có muốn đi xem một chút không.”Ý tứ là chúng ta nam nhân đơn độc tâm sự.Tiêu Diên Diệc đứng dậy, lại bái một cái, cùng Từ Thiên Thanh một trước một sau đến thư phòng.Di thái thái lộ vẻ hài lòng.Các nam nhân vừa đi, không khí trong phòng rõ ràng buông lỏng.
Đông Tích Hoa kéo Đông Tích Nghiễn đến trước người mình: “Một tháng không gặp, Tứ nha đầu hình như lại cao lên một chút.”Đại thái thái vuốt sợi tóc mai không hề bị rối loạn của Đông Tích Nghiễn, nói: “Còn không phải thế sao, năm ngoái vừa may mấy bộ y phục mới cho nàng, hiện tại mặc vào lại cảm thấy ngắn hơn rất nhiều, sớm biết như thế nương đã tiết kiệm không may thêm vài bộ.”Đông Tích Nghiễn vừa kéo Đại thái thái vừa dựa vào vai tỷ tỷ mình, ánh mắt nhu hòa: “Dù nương không may y phục mới cho con, con cũng có thể tìm Đại tỷ làm cho con, lại nói hiện giờ dì cũng tới, con còn sợ không có y phục mùa thu để mặc ư.”Di thái thái lắc đầu, điểm trán Đông Tích Nghiễn: “Được lắm, dì vừa mới đến đã bị con tính kế rồi mà thôi mà thôi, ngày mai ta phải nhanh trở về, miễn cho bị con bán đi đổi y phục mới.”Người trong phòng đều nở nụ cười.Đông Tích Ngôn che miệng cười, cũng góp vui nói: “Nếu dì trở về thì cũng dẫn con theo đi, miễn cho Tứ muội muội ngày khác lại không có y phục mặc lại mang con đi đổi!”Di thái thái ánh mắt khẽ động, cười nói: “Chủ ý này được đó, để lại mình Tứ nha đầu ở đây, các con đều cùng ta trở về Sơn Đông đi.”Đáy mắt Đông Tích Ngôn lộ ra vẻ thất vọng.Đông Tích Ngôn vội vã nịnh hót ám chỉ như vậy, ở trong mắt di thái thái chỉ sợ không khác gì tôm tép nhãi nhép.
Bà tươi cười nhưng thái độ lại qua loa, rõ ràng không để vào mắt mấy thứ nữ này.Tích Thu âm thầm nhíu mày, hận không thể đi lên bịt miệng nàng ta lại.Ánh mắt Đông Tích Hoa rơi vào trên người Đông Tích Ngôn ăn mặc tỉ mỉ, giọng nói có chút trào phúng: “Tam muội muội ngày càng lanh lợi, sang năm là đến tuổi cập kê phải không?”Ánh mắt Đông Tích Ngôn sáng lên, có chút chờ mong nhìn về phía Đại thái thái.Đại thái thái kiềm chế sự không vui, lặng lẽ nhìn Đông Tích Ngôn: “Cũng chỉ mới qua sinh thần mười bốn tuổi thôi.” Ngụ ý tuổi còn nhỏ, không nóng vội chuyện hôn sự.Đông Tích Ngôn nôn nóng, hiện tại chờ đính hôn rồi chuẩn bị lễ cũng phải tới năm sau, thời gian cũng không xem là dư dả, nhưng thái độ Đại thái thái lại rõ ràng không để ở trong lòng.Ngày thường chỉ nhìn một cách đơn thuần thì cảm thấy Từ Thiên Thanh tuấn mỹ ôn nhuận.
Hôm nay lại phát hiện hắn đứng chung một chỗ với Tiêu Diên Diệc cao quý phóng khoáng, cũng không thua kém chút nào.Trái tim nàng ta không thể khống chế nhảy dựng lên!Từ Thiên Thanh hiện tại không có công danh, nàng ta còn có chút hy vọng.
Nhưng nếu chờ hắn trúng cử nhân, tiến sĩ, nào còn có cơ hội cho nàng ta?Ánh mắt lại dừng ở trên người đích nữ Đông Tích Nghiễn, một bên còn có Tích Thu, thật là trước có sói, sau có hổ…Chỉ có thể chờ di nương trở