Nhu phi thấy tình hình như vậy, nhất thời trợn mắt há mồm, mà bọn cung nữ thái giám phía sau nàng lại càng thêm hoảng sợ.
Nhu phi nhanh chóng phân phó cung nữ: "Nhanh đi mời bệ hạ lại đây!" Sau đó nàng chỉ vào hộ vệ kia, "Lập tức bắt hắn!"
Cung nữ thái giám vội vàng bắt lấy hộ vệ kia, Nhu phi nhìn thoáng qua lư
hương đặt ở góc phòng không hề dời mắt, các cung nữ cuống quýt mặc quần
áo qua loa cho An Quốc công chúa. Nhưng An Quốc công chúa vẫn còn hôn
mê, căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hoàng đế nghe tin, bước
nhanh tới đó, nhìn thấy cảnh tượng trong điện, lại nghe Nhu phi kể hết
mọi chuyện, ông ta cảm thấy như có một chậu nước lạnh hắt lên đầu, trong lòng rét lạnh, ông chầm chậm hỏi: "Tam hoàng tử đâu?"
Thái giám nhỏ mồ hôi lạnh, nói: "Tam điện hạ và những người khác ở bên ngoài túc trực linh cữu."
Mặt Hoàng đế như sương đêm lạnh lẽo: "Ngay cả thê tử của mình cũng không
quản nổi, xảy ra chuyện đồi phong bại tục thế này còn túc trực linh cữu
gì nữa?! Bảo hắn lại đây ngay!"
Nhu phi ở một bên lộ rõ vẻ kinh hãi, miệng lại từ tốn: "Bệ hạ không cần tức giận, tránh tổn thương thân thể."
Hoàng đế nhìn nàng một cái, ánh mắt lập tức dịu dàng: "Cũng tại các con của
trẫm, một đứa cũng không bớt lo! Liên tiếp để xảy ra thị phi thế này."
Sau đó ông lạnh lùng sai thái giám: "Được rồi! Mau truyền lệnh, giam
toàn bộ cung nữ thái giám thị vệ hầu hạ trong điện này vào trong đại
lao, không được sót ai."
Bên ngoài, cung nữ mà Nhu phi phái đi đã tìm được Thác Bạt Chân, bẩm báo: "Tam điện hạ, Nhu phi nương nương ời."
Thác Bạt Chân nhíu mày: "Lúc này sao ta có thể đi được?!"
Cung nữ lộ vẻ ngượng nghịu, Thác Bạt Chân truy hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"
Theo lý mà nói, Nhu phi nương nương cũng phải túc trực bên linh cữu, nhưng
thân thể nàng không tốt nên Liên phi đã xin chỉ thị hoàng đế đặc biệt
phê chuẩn cho nàng về cung nghỉ ngơi, nàng lại nói muốn đi thăm An Quốc
công chúa rồi đi. Lúc này đột nhiên cho người đến mời Thác Bạt Chân,
người sáng suốt đều nhận ra là có liên quan đến An Quốc công chúa.
Ý tưởng đầu tiên lóe lên trong đầu Thác Bạt Chân chính là An Quốc công
chúa lại cố tình gây sự. Bởi vì tình huống này thật sự không phải lần
đầu tiên, bình thường hắn có thể dễ dàng tha thứ cho An Quốc, nhưng bây
giờ hắn không muốn dung túng nàng thêm nữa, nàng gặp chuyện gì cũng mặc
kệ.
Nhưng, cung nữ này lại vô cùng kiên nhẫn, nàng nhẹ giọng nói: "Tam điện hạ, tình huống lần này thật sự không giống trước kia, Nhu phi nương nương nói ngài nên tự mình đi một chuyến!"
Thác Bạt Chân
nghĩ đến khuôn mặt An Quốc lại thấy phiền chán, nói: "Được, ta lập tức
đi qua, ngươi bảo Nhu phi nương nương chờ ta một chút." An Quốc có thể
có chuyện gì được, còn không phải giả bệnh lừa mình sao? Thác Bạt Chân
có thể khẳng định, bởi vì những chiêu trò của An Quốc đã diễn quá nhiều
lần, khiến hắn thuộc lòng.
Một nữ nhân có thể không thông minh, nhưng ngu xuẩn đến mức này thì thật sự khiến người ta chán ghét!
Lúc Thác Bạt Chân đi tới đã thấy một hộ vệ sắc mặt trắng bệch, bị trói chặt ở một bên, hơn nữa xiêm y trên người An Quốc công chúa có chút hỗn độn
mà nàng lại đang hôn mê không hề hay biết gì. Thông minh như hắn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy giận sôi người, lảo đảo suýt ngã,
thái giám bên cạnh phải đỡ lấy hắn. Hoàng đế giận dữ quát: "Thác Bạt
Chân, ngươi xem thê tử ngươi gây ra chuyện gì đi!"
Giờ phút này,
trong lòng Thác Bạt Chân điên tiết vô cùng, hận không thể một kiếm giết
chết An Quốc công chúa. Nhưng dù sao hắn cũng là người cực thông minh,
giờ đang là tang kỳ của Hoàng hậu, dù An Quốc mặt dầy cỡ nào cũng sẽ
không làm ra chuyện ghê tởm như thế, nhất định là có kẻ thiết kế hãm
hại. Nhưng mà nàng lại ngoan ngoãn trúng kế người ta, lại còn bị bắt
gian tại trận! Hắn từng nghĩ nàng cũng có chút thông minh, lại chưa từng nghĩ nàng quá chủ quan, ngu dốt như vậy! Không ngờ còn bị Hoàng đế biết được ——ánh mắt Thác Bạt Chân chợt lóe, lại không dám nói lời nào, im
lặng bất động. Hoàng đế cả giận: "Thế nào, ngươi không nghe thấy lời
trẫm nói sao?"
Thác Bạt Chân lập tức nói: "Phụ hoàng, chuyện này nhất định là có người hãm hại An Quốc."
Hoàng đế vốn đang giận giữ nhưng nghe câu nói này của Thác Bạt Chân lại khiến ông tỉnh táo lại, ông nghiêm mặt nói: "Nhu phi, nàng cẩn thận nói lại
tình huống cho ta!"
Gương mặt xinh đẹp của Nhu phi hiện lên một
tia đồng tình, nói: "Vừa rồi thân thể nô tì không khoẻ, bệ hạ đặc biệt
ân chuẩn cho nô tì hồi cung. Nhưng nô tì nghe nói An Quốc công chúa nghỉ ngơi ở đây, tẩm cung của nô tì lại không xa nơi này, về tình về lý nô
tì cũng nên đến thăm một chút, ai biết vừa mới tiến vào...đã thấy An
Quốc công chúa không mặc quần áo...bị thị vệ kia ôm vào ngực, hai người
đang, đang...làm việc xấu xa..." Sắc mặt Nhu phi càng ngày càng đỏ, mà
sắc mặt Hoàng đế lại càng thêm đen đúa, nhăn nhúm, sắp biến thành mông
khỉ cả rồi.
Sao lại có một đám con cái càng ngày càng không biết xấu hổ thế này!
"Phụ hoàng, đến giờ An Quốc vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhất định là có nguyên
nhân! Mọi người ai cũng nghĩ chuyện chỉ đơn giản như khi nhìn thấy,
nhưng nếu nàng thật sự cùng người khác cấu kết làm bậy thì sao có thể
lựa chọn ngay lúc cực kì không phù hợp như bây giờ! Tuy An Quốc tùy hứng làm bậy, nhưng lại không có gan lớn đến thế! Thỉnh phụ hoàng cân nhắc!" Thác Bạt Chân vội vàng nói.
Ánh mắt Nhu phi ôn hòa dừng trên mặt Thác Bạt Chân, chậm rãi nói: "Nô tì cũng tin An Quốc công chúa bị người ta hãm hại —— "
Hoàng đế nhướng mày: "Ồ? Vì sao ái phi cũng nghĩ vậy?"
Nhu phi là người không thích tranh giành ân sủng trong cung, lúc mới vào
cung rất được Hoàng đế sủng ái. Khi đó ngày ngày cùng nàng tay trong
tay, chẳng màng tới hậu cung. Sau này còn sinh ra một nam một nữ, ở
trong cung ai cũng kém nàng một bậc, còn có người nói nàng sẽ thay thế
Hoàng hậu để trở thành quốc mẫu. Ngay cả Liên phi bây giờ cũng không
theo kịp sự sủng ái của nàng thời đó. Nhưng không biết vì sao, sau này
thân thể nàng dần dần suy yếu, cứ hai ba ngày lại sinh bệnh, nàng liền
xin miễn ân sủng của đế vương. Dần dần, tình cảm của Hoàng đế với nàng
cũng phai nhạt. Nhu phi đang từ một mỹ nhân độc sủng thánh giá trở thành một phi tử cô đơn, đạm bạc tại hậu cung như bây giờ. Đương nhiên, tất
cả mọi người đều biết tính tình Nhu phi vô cùng ôn hòa, cũng rất ít khi
tham gia yến hội trong cung, nhưng trường hợp tang lễ Hoàng hậu nàng vẫn phải phải tham dự. Mà Hoàng đế tuy đã phai nhạt ân sủng với nàng, nhưng vẫn thương tiếc nàng như trước, nàng chỉ ho khan vài tiếng đã muốn nàng về nghỉ ngơi —— có như thế nàng mới phát hiện ra chuyện của An Quốc.
Nhu phi nhìn thoáng qua Thác Bạt Chân, tiếc hận: "Tam điện hạ, đến nay ngươi còn chưa viên phòng cùng An Quốc công chúa sao."
Thác Bạt Chân sửng sốt, lập tức nói: "Chuyện này..."
Hoàng đế thấy sự việc không bình thường, sắc mặt trầm xuống: "Chân nhi, có
phải ngươi không để ý đến công chúa ——" Nếu Thác Bạt Chân không để ý đến An Quốc công chúa thì nàng tìm kiếm an ủi cũng dễ hiểu. Nếu không ông
thật sự không nghĩ ra, vì lý do gì mà An Quốc công chúa lại bỏ qua Thác
Bạt Chân để lựa chọn một tên thị vệ.
Thác Bạt Chân cắn răng, hắn
không biết Nhu phi có tham dự vào chuyện hãm hại lần này hay không,
nhưng hắn có thể khẳng định nhất định Nhu phi biết gì đó! Hắn nhìn chằm
chằm Nhu phi, nói: "Xin hỏi sao nương nương lại biết?"
Đôi môi đỏ mọng của Nhu phi phun ra một câu long trời lở đất: " Sở dĩ An Quốc công chúa không chịu viên phòng với ngươi vì nàng là thạch nữ." Thác Bạt
Chân biến sắc: "Nương nương, ngươi nói cái gì?!"
Nhu phi nói: "Ta nói, An Quốc công chúa không phải nữ tử bình thường, vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy... nàng không có... không có..." Nàng không nói
được nữa, sắc mặt càng ngày càng ngượng.
Trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ khiếp sợ, ông nhìn con mình không khỏi tức giận: "Ngươi không biết?"
Thác Bạt Chân sắc mặt trắng bệch, sao hắn có thể ngờ An Quốc công chúa lại
là thạch nữ! Hắn từng điều tra nhưng không thấy có gì đặc thù chứng tỏ
nàng là thạch nữ! Nhưng nếu nàng là nữ nhân bình thường, vì sao lại
không chịu viên phòng? Khó trách mỗi lần hắn vào phòng nàng, không hiểu
sao nàng luôn khẩn trương, hoá ra đây là bí mật của nàng! Căn bản là
nàng không thể viên phòng cùng hắn! Hắn không khỏi nghiến răng nghiến
lợi, An Quốc cư nhiên dám che giấu tất cả, dám lừa gạt hắn! Quả thực là
không thể tha thứ! Không chỉ như thế, nàng không thể thị tẩm thì thôi,
còn không cho phép hắn ở cùng nữ nhân khác, nàng muốn hắn vĩnh viễn thủ
tiết vì nàng sao, nữ nhân này điên rồi!
Thật đáng chết! Hắn bỗng
nhiên quỳ rạp xuống đất, nói với Hoàng đế: "Phụ hoàng, nhi thần luôn cho rằng nàng chưa quen cuộc sống nơi đây nên mới không muốn viên phòng.
Hơn nữa nàng lại luôn lấy cớ thân thể không khỏe. Nhi thần cũng từng
nghi ngờ, có điều chuyện vợ chồng rất khó nói với người khác, không ngờ
nàng lại lén giấu giếm bí mật này!"
Phát hiện ra bí mật của An
Quốc công chúa, thật sự là ngoài ý muốn, không hề nằm trong kế hoạch của nàng—— Nhu phi thở dài, nhìn sắc mặt Hoàng đế âm trầm, nói: "Bệ hạ, Tam điện hạ thật sự là chịu ủy khuất rồi. Cưới một chính phi như vậy, nghe
nói nàng còn ghen tị ích kỷ, liên tục giết vài thị thiếp của hắn —— Tam
hoàng tử hy sinh hạnh phúc của bản thân đều là vì quốc gia. Bệ hạ nhân
từ, đừng trách tội hắn."
Nhu phi nói, từng câu từng chữ đều như
đang giúp Thác Bạt Chân, nhưng khi Hoàng đế nghe tới câu hy sinh hạnh
phúc của bản thân, ông lại nghĩ: Chẳng lẽ chính phi này không phải do
hắn nguyện ý cưới? Ghen tị ích kỷ? Thác Bạt Chân lại dễ dàng tha thứ cho nàng ta? Chẳng lẽ—— đứa con trai này có tâm tư khác?
Hoàng đế là người vô cùng đa nghi, Nhu phi vừa dứt lời thì cục diện càng thêm khó
coi. Thử nghĩ mà xem, nam nhân bình thường đều sẽ không tha thứ việc thê tử mình là một thạch nữ, huống chi nữ nhân này còn giết thị thiếp của
hắn, không muốn hắn có con nối dòng. Cho nên dĩ nhiên Hoàng đế sẽ cảm
thấy chắc chắn là Thác Bạt Chân coi trọng địa vị, quyền thế của An Quốc
công chúa, ngầm tính mưu mô khác. Nếu hắn là con của kẻ bình thường, vậy thì không có vấn đề gì lớn, nhưng hắn lại là con Hoàng đế, có ý đồ đối
với công chúa Việt Tây thì không hề đơn giản.
Thác Bạt Chân thầm
kêu không tốt, lập tức quỳ gối lết đến trước mặt Hoàng đế, phủ phục cầu
tình: "Phụ hoàng, nhi thần không ngờ An Quốc có tật xấu như vậy. Nhưng
điều này cũng chứng minh nàng không tư thông với kẻ khác, xin phụ hoàng
nương tay."
Hoàng đế nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm
Thác Bạt Chân. Trong cung xảy ra cơ sự này, dù là công chúa hay hoàng tử phi cũng đều phải bí mật xử tử. Bởi dâm loạn cung đình là tội không thể tha thứ! Nhưng An Quốc lại là công chúa Việt Tây, nếu cứ đơn giản là
đưa xử tử thì sẽ khiến hai nước trở mặt, mà không xử lý thì hoàng thất
còn đâu tôn nghiêm nữa?
Nhu phi nói: "Bệ hạ, việc An Quốc công
chúa có phải thạch nữ hay không cứ đặt sang một bên đã, trước tiên nên
điều tra nàng bị người nào hãm hại!"
Thác Bạt Chân không nghĩ tới Nhu phi sẽ giúp mình, không khỏi lớn tiếng nói: "Nhu phi nương nương
nói đúng! Phụ hoàng, xin ngài tra rõ việc này!"
Trong nháy mắt
sắc mặt Hoàng đế cứng ngắc, ông chậm rãi nói: "Người đâu, triệu thái y
Trần Viện Phán đến, xem vì sao An Quốc chưa tỉnh!"
Thái giám tuân lệnh, đi tuyên triệu, đúng lúc này Cửu công chúa một thân đồ tang từ
ngoài điện đi vào, còn chưa vào cửa đã nói: "Tam tẩu, ta với An Bình
quận chúa đến thăm ngươi!" Vừa vào cửa lập tức nhìn thấy mọi người đều
quỳ, nàng liền phát hoảng, hỏi: "Ơ... Sao thế này?" Sau đó, nàng thấy
Nhu phi và Hoàng đế đều ở đây, tức thời lộ ra ánh mắt cực kì kinh ngạc:
"Phụ hoàng, mẫu phi, sao hai người lại —— "
Sắc mặt Hoàng đế rất
khó xem, ông không muốn chuyện này kinh động đến kẻ nào, nhưng xem tình
huống, có lẽ không giấu giếm được việc này. Nhưng, Cửu công chúa là công chúa hoàng thất, Lí Vị Ương lại là nghĩa nữ Thái hậu, việc này cho bọn
họ biết cũng không coi là tiết lộ ra ngoài. Chỉ là Thác Bạt Chân sẽ càng thêm khó chịu thôi.
Nhu phi vội kéo Cửu công chúa qua: "Sao con lại tới đây?"
Cửu công chúa lộ ra vẻ vô tội: "Mẫu phi, nữ nhi nghe nói thân thể người
không khoẻ, mới chạy tới thăm. Kết quả, người chẳng có ở trong điện,
cung nữ nói người tiện đường đến đây nên con kéo An Bình quận chúa cùng
đi. Vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Nàng nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức ngây người, "Tam ca, tam tẩu sao thế kia?"
Vẻ mặt Nhu phi toát
ra một tia xấu hổ, giữ chặt Cửu công chúa không biết giải thích thế nào. Lí Vị Ương lại nhẹ giọng nói: "Công chúa, chúng ta trở về trước đi. Ta
thấy bệ hạ và mẫu phi ngươi đều có chuyện quan trọng cần xử lý."
Nhu phi lắc lắc đầu, liếc mắt trao đổi với Lí Vị Ương, trên mặt lại nhàn nhạt nói: "Bệ hạ, người xem thế nào?"
Hoàng đế phất tay: "Các ngươi đều ở lại đi!" Nếu bắt bọn họ vội vàng ra
ngoài, nhỡ nói lung tung cái gì, chẳng phải tôn nghiêm hoàng thất đều
mất hết sao! Xem ra phải bảo Nhu phi căn dặn bọn họ một phen mới được!
Nhu phi hiểu rõ ý của Hoàng đế, lập tức nói rõ tình hình cho hai người
biết. Khi Lí Vị Ương nghe được An Quốc công chúa là thạch nữ, không khỏi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt như cười như không. Đương nhiên, nàng cũng
không lường trước được chuyện này.
Lúc này, Trần Viện Phán chạy
vội tới nhìn thấy tình huống trong điện, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hoàng đế nhíu mày: "Nhanh đi kiểm tra vì sao An Quốc công chúa đến giờ vẫn
còn hôn mê bất tỉnh."
Sau khi Lí Vị Ương tiến vào, Thác Bạt Chân
liền nhắm mắt nhíu mày, sau một lát lại mở mắt, trong đôi mắt hắn có hai ngọn lửa phun trào, đột nhiên hắn hiểu ra tất cả. Nhưng lúc này đây,
hắn hiểu bản thân mình không nên nói thêm gì nữa. Hắn phải tìm được
chứng cớ chứng minh mọi chuyện hôm nay đều do Lí Vị Ương gây ra!
Trần Viện Phán không biết có chuyện gì, vội nói: "Vâng." Hắn nhanh chóng bắt mạch cho An Quốc công chúa. Trần Viện Phán nghiên cứu một lát, hoàn hồn nói: "Bệ hạ, An Quốc công chúa... bị trúng Thúc tình hương."
Thúc tình hương? Hoàng đế chán ghét hói: "Sao trong cung lại có thứ dơ bẩn này!"
Trần Viện Phán nghĩ, bên ngoài muốn kiếm thứ này thì đúng là không dễ gì,
bởi vì phối chế Thúc tình hương rất khó khăn, hương liệu cần dùng cũng
vô cùng quý báu. Nhưng trong cung lại rất dễ kiếm được. Các phi tử hậu
cung thường dùng nó để gây hứng thú trong quan hệ. Chẳng qua, hôm nay An Quốc công chúa đã dùng một lượng lớn. Hơn nữa ngoài Thúc tình hương,
hình như còn một loại dược liệu khác, nhưng nhất thời hắn không thể nhận ra, càng không dám tùy tiện nói lung tung, chỉ có thể che giấu chuyện
này.
Nhu phi ôn hòa hỏi: "Trần Viện Phán, ngươi hãy kiểm tra điện này đi. Tại sao lại có Thúc tình hương?"
Trần Viện Phán nghe vậy, nói: "Vâng." Sau đó, hắn đứng lên kiểm tra cẩn thận trong điện.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí ẩn dấu
một tia phẫn hận. Mà Lí Vị Ương thấy hắn phẫn nộ như thế, nàng càng vui
vẻ tặng lại hắn một nụ cười trào phúng.
Mọi người trong điện đều
im lặng không dám lên tiếng, chỉ nghe tiếng khóc rống từ phía xa truyền
vào. Nhưng lúc này, tiếng khóc càng khiến người ta thấy tâm phiền ý
loạn. Hoàng đế không thèm uống trà, mà Nhu phi bên kia cũng khó xử vô
cùng. Cửu công chúa bất an không yên, còn mặt Thác Bạt Chân thì không
chút biểu cảm. Chỉ duy nhất Lí Vị Ương là mặt mày trầm tĩnh như nước,
không ai đoán được suy nghĩ của nàng.
Trần Viện Phán kiểm tra
xong, hồi bẩm: "Bệ hạ, là hương an thần. Trong đó có bột phấn an thần,
vi thần còn tra được một ít bột phấn Tiết diễm thảo. Loại thảo dược này, có thể khiến tâm trí người ta mê loạn, thần hồn điên đảo, không thể
khống chế được hành vi. An Quốc công chúa đến giờ còn chưa tỉnh là vì
loại Tiết diễm thảo này. Nếu hai thứ trộn lẫn vào nhau thì rất khó phát
hiện, mà Tiết diễm thảo lại làm tăng tác dụng an giấc vốn có của An thần hương lên gấp mấy lần, làm cho người ta hôn mê bất tỉnh, đều phải ngủ
ít nhất một canh giờ ——" Trần Viện Phán nhìn sắc mặt Hoàng đế càng ngày
càng đáng sợ, nói nhỏ dần, đến cuối cùng thanh âm đã lí nhí không nghe
rõ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, quả thật là An Quốc công chúa
bị người khác hãm hại, chứng cớ đều tìm được! Nhu phi đột nhiên ho khan, thanh âm càng lúc càng lớn khiến người ta nhìn lại, Cửu công chúa lo
lắng: "Mẫu phi, chẳng lẽ người quên uống thuốc rồi sao?"
Nhu phi nhẹ nhàng cười cười, nói: "Không sao."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Nhu phi một cái, ý lạnh lẽo trong mắt trở nên ôn hòa
rất nhiều: "Không thoải mái thì đừng cậy mạnh, về trước nghỉ tạm đi."
Nhu phi lắc đầu, lập tức nói: "Nếu trở về thế này, trong lòng ta thật sự
bất an. Phải nhìn xem rốt cục có chuyện gì xảy ra mới có thể yên tâm
được."
Hoàng đế gật đầu, nói với Trần Viện Phán: "Tức là có người cố ý châm hương trong điện này? "
Trần Viện Phán gật đầu, Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng: "Phụ hoàng, có
nghĩa là An Quốc bị người ta hãm hại!" Mặc kệ nữ nhân này có phải là
thạch nữ hay không, giờ nàng đã là Tam hoàng tử phi, tuy hắn không thích nàng nhưng không thể không cứu nàng, vì cứu nàng chẳng khác nào cứu
mình! Nếu hoàng tử phi thực sự làm ra chuyện đồi phong bại tục ngay
trong tang kỳ Hoàng hậu thì Hoàng đế tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
Đến lúc đó cũng sẽ liên lụy tới mình, hắn không thể lưu lại nhược điểm
như vậy trong tay người khác! Sau đó, hắn mạnh mẽ nhìn về phía Lí Vị
Ương, muốn tìm kiếm một dấu vết hoảng hốt trên mặt nàng.
Đáng
tiếc, đôi mắt đen trầm tĩnh của Lí Vị Ương chỉ hiện ra một chút hàn
quang, sâu thẳm mà lạnh lẽo thấu tâm hồn, như thể việc này không liên
quan tới nàng, từ đầu tới cuối đều không nói nửa câu.
Nhu phi lại ho
khan một trận, không nhịn được, nhận lấy thuốc từ một cung nữ, ngửa đầu
nuốt xuống, lại rút khăn tay trong tay áo ra che miệng ho khan vài
tiếng, sau một lúc lâu mới dừng lại được: "Vậy thì tốt rồi, có thể chứng minh An Quốc công chúa vô tội, bây giờ chỉ còn tra xét ai là người hãm
hại..."
Cửu công chúa nói: "Ai lớn mật như vậy, lại dám động thủ trong cung?"
Lời này của Cửu công chúa là nói chuyện với Lí Vị Ương, dĩ nhiên là trưng
cầu ý kiến của nàng. Lí Vị Ương giả bộ lơ đãng trả lời lại: "Công chúa,
chuyện này phải hỏi cung nữ trong điện. Đã là An thần hương thì người
thường là không thể tiếp xúc với nó, càng miễn bàn đến người ngoài
cung!"
Nhu phi và Cửu công chúa đều đồng ý với ý kiến này, Hoàng đế nhíu mày: "Hôm nay ai ở trong điện hầu hạ An Quốc công chúa?"
Tất cả mọi người nhìn về phía tên hộ vệ bị trói kia, một cung nữ mặc đồ hồng phấn đang cúi đầu.
Bên ngoài tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng nghe càng giống như tiếng quỷ
kêu. Hoàng đế đã không còn nhẫn nại, đang muốn nổi giận, bỗng một tên
thái giám mở miệng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, là Cẩm Nhi."
Cung nữ Cẩm
Nhi đó, hai đầu gối quỳ sụp về phía Hoàng đế, động tác hơi mạnh nên nhóm hộ về lại tưởng nàng có ý đồ gì, ào ào rút đao kiếm ra. Nhưng mà Nhu
phi lại nói: "Bệ hạ, hình như nàng muốn nói chuyện gì."
Hoàng đế
thấy, từ đầu tới cuối cung nữ kia không có hành động nào khác, liền phất phất tay, nhóm hộ vệ thu đao kiếm rồi lui lại phía sau Hoàng đế.
Hoàng đế lạnh giọng chất vấn: "An thần hương là ngươi châm sao? Là ai sai khiến ngươi?"
Thác Bạt Chân cảm thấy vẻ mặt Cẩm Nhi có vài phần không bình thường, đứng
dậy nói: "Phụ hoàng, xin người giao cung nữ này cho nhi thần, nhất định
con có thể khiến nàng nói ra sự thật!"
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói: "Bệ hạ, như vậy không ổn."
Hoàng đế quay đầu nhìn: "Vì sao?"
Nhu phi nhàn nhạt quay đầu lại, yên lặng nhìn Lí Vị Ương, mỉm cười chậm rãi đợi nàng nói.
Thanh âm Lí Vị Ương bình tĩnh, không nghe ra chút khác thường, thậm chí có
phần mềm yếu, đương nhiên chỉ có người bên cạnh nàng mới biết khi nàng
mềm yếu mới là lúc nàng chuẩn bị ra tay với con mồi: "Bệ hạ, An Quốc
công chúa là Tam hoàng tử phi, đương nhiên án này không thể giao cho Tam hoàng tử thẩm vấn. Nếu không có thể xảy ra chuyện không công bằng."
An Quốc công chúa là nàng dâu hoàng gia, nàng lại làm ra chuyện có tội này ngay trong quốc tang Hoàng hậu, nếu không thể chứng minh nàng trong
sạch thì chỉ còn đường chết. Dù nàng là công chúa Việt Tây thì vẫn phải
chết. Nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của Thác Bạt Chân, nếu nàng chết
thì Thác Bạt Chân sẽ bị người khác chỉ trích, ngay cả Việt Tây cũng sẽ
không tha cho hắn —— Cho nên, mặc kệ Thác Bạt Chân có thích An Quốc hay
không, hắn đều sẽ không tiếc trả giá đại giới để che chở cho nàng.
Điều này, đương nhiên là Hoàng đế hiểu rõ. Ông cũng không muốn xử trí An
Quốc công chúa, cho nên mới cố gắng tìm ra hung thủ phía sau. Điều tra
rõ ràng rốt cục vì nguyên nhân gì mới khiến đối phương dùng biện pháp ác độc như vậy để hãm hại nàng.
Bên ngoài tiếng khóc rất lớn, cơ hồ át cả giọng nói của Lí Vị Ương, bởi vậy lời của nàng khi to khi nhỏ
phảng phất
như xa xa phía chân trời truyền tới. Đôi mắt đẹp của Lí Vị
Ương chứa đựng thâm ý, tuy trên mặt Hoàng đế không có biểu hiện nhưng
đáy lòng lại là phong ba bão táp.
"Bệ hạ, xin ngài hãy tự mình thẩm vấn. Nô tì cũng muốn biết rốt cục chuyện gì xảy ra." Nhu phi nói.
Đột nhiên An Quốc công chúa trên giường "ưm" một tiếng, tỉnh dậy trong cơn
mê man, mọi người vội vàng dùng đủ loại ánh mắt nhìn nàng. Nàng sửng
sốt, trí nhớ ùn ùn như thủy triều đập vào trong suy nghĩ, nhất thời sắc
mặt trắng bệch. Nàng nhìn Cẩm Nhi chằm chằm, nhớ tới mùi hương thần bí
kia, lập tức hiểu được, tức giận nói: "Tiện nhân này! Là ngươi! Là ngươi hãm hại ta!" Nói xong nàng cấp tốc đứng dậy, liều lĩnh xông lên bạt tai Cẩm Nhi. Cái tát này rất mạnh, khiến khuôn mặt Cẩm Nhi lệch sang một
bên. Cẩm Nhi cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý. An Quốc công
chúa tức giận vô cùng, nhất thời không suy nghĩ gì được, chỉ biết đấm
đá. Hoàng đế phẫn nộ quát: "Còn không bắt lấy nàng! Như vậy còn ra thể
thống gì!"
Lập tức có bốn cung nữ xông lên, ngăn An Quốc công
chúa lại. Nàng tóc tai bù xù, khóc thê lương: "Phụ hoàng, con thật oan
uổng! Là có người hạ dược, cố ý hãm hại con!"
Lí Vị Ương cười
lạnh, hãm hại ngươi sao? Như thế vẫn còn nhẹ đó, những nhục nhã ngươi
phải nhận hôm nay chẳng qua mới chỉ là chút trả thù nhẹ nhàng tựa da
lông mà thôi.
Hoàng đế gật đầu, nhìn Cẩm Nhi nói: "Ngươi đã nghe
thấy mọi người nói gì chưa? Nếu ngươi không chịu nói, trẫm sẽ giao ngươi cho Tam hoàng tử, hắn sẽ có cách khiến ngươi nói ra sự thật."
Cẩm Nhi tự giễu cười: "Sự tình đã đến nước này, nô tì không có gì là không thể nói. Không sai, chuyện này là do nô tì gây ra."
An Quốc công chúa tức giận: "Phụ hoàng, người nghe thấy chưa! Tất cả đều
là có âm mưu từ trước!" Nói xong, ánh mắt oán hận của nàng hướng về Lí
Vị Ương. Ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là đối phương đã lập mưu hại
nàng, chỉ tiếc giờ nàng không có chứng cớ! Không! Chỉ cần bắt chặt Cẩm
Nhi không buông là nhất định có thể tra ra Lí Vị Ương đứng sau!
Ý tưởng của An Quốc công chúa, Thác Bạt Chân cũng có. Nên hắn lạnh giọng
quát lớn: "Cẩm Nhi, vì sao ngươi lại làm chuyện đại nghịch bất đạo này?"
"Đại nghịch bất đạo?" Cẩm Nhi cười khẽ, trong ánh mắt như cất giấu một con rắn độc: "Ta vì báo thù cho tỷ tỷ mà đến!"
Cửu công chúa kỳ lại: "Tỷ tỷ ngươi là ai?"
Cẩm Nhi lạnh lùng thốt: "Nàng chính là cung nữ bên người Trương mỹ nhân tên là Cẩm Nhung. Trương mỹ nhân với Thái tử hẹn hò bị bệ hạ phát hiện, cho nên liên lụy tới nàng cũng bị xử tử, ta là vì báo thù cho nàng!"
Mọi người đều sững sờ, Thác Bạt Chân có cảm giác không ổn, trực giác nói
cho hắn mọi hành động của cung nữ này đều đã trải qua huấn luyện tỉ mỉ.
Nếu để nàng tiếp tục nói chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho hắn! Hắn lập tức nói: "Phụ hoàng, ngài không nên nghe lời bừa bãi của cung nữ này. Vẫn nên
giao nàng cho nhi thần, nhất định nhi thần có cách khiến nàng mở miệng
nói ra sự thật."
Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Điện hạ muốn dùng hình tra tấn ư? Tam điện hạ, ngươi làm vậy là muốn đưa ra lời khai giả sao?
Vì gỡ tội cho An Quốc công chúa mà lại có thể sử dụng thủ đoạn như vậy?"
An Quốc phẫn hận đầy mặt, đôi mắt đẹp cơ hồ phun ra lửa: "Lí Vị Ương, ta
đắc tội ngươi chỗ nào mà ngươi muốn hãm hại ta như vậy?!"
Lí Vị
Ương nhìn khuôn mặt nổi gân của nàng, mỉm cười tao nhã: "Công chúa khí
thế bức người như vậy làm gì? Ta chỉ nói lời công bằng mà thôi, nhìn
việc không nhìn người!" Rõ ràng là lời nói nhỏ nhẹ, nhưng đối với An
Quốc công chúa thì lại là kích thích rất lớn. Nàng thấy không thể tha
thứ khi Lí Vị Ương lộ ra nụ cười kiểu này, như thể nàng ta đã sớm thiết
kế cạm bẫy ình nhảy xuống. An Quốc công chúa thật sự không hiểu, tuy bản thân luôn oán hận Lí Vị Ương nhưng chưa hề động thủ với nàng ta, vì sao Lí Vị Ương lại oán hận mình đến thế?!
Người như An Quốc căn bản
không thể hiểu ý nghĩa của hai từ *bằng hữu*, đương nhiên nàng không thể biết, khi Lí Vị Ương nhìn Tôn Duyên Quân chết thảm, trong nàng ngập
trời lửa giận bao nhiêu, đau lòng, thê lương cỡ nào.
An Quốc còn
muốn nói chuyện, Thác Bạt Chân tức giận nói: "Còn không câm miệng!" An
Quốc công chúa ngẩn ra, nhận ra nếu mình nhiều lời nữa, chỉ sợ Hoàng đế
sẽ càng thêm tức giận! Từ nhỏ đến lớn nàng luôn cao cao tại thượng, chưa từng chịu uất ức như thế. Nếu ở Việt Tây, tuyệt đối mẫu hậu sẽ không để kẻ nào hãm hại mình như vậy! Mà Thác Bạt Chân – trượng phu của nàng,
đáng lẽ phải là người bảo hộ nàng, nhưng lúc này chỉ nghĩ đến đại cục mà thôi. Nàng cảm thấy trái tim băng giá, trong lòng cũng càng thêm phẫn
nộ vô cùng. Nàng hận không thể xông lên phá nát gương mặt bình tĩnh kia
của Lí Vị Ương.
Đúng là khuôn mặt này, luôn dùng ngữ khí bình
thản nói ra lời rất ác độc! Lí Vị Ương mới là người có tâm tư sâu nhất,
ác độc nhất! An Quốc công chúa hạ quyết tâm, mặc kệ nàng có thoát tội
hay không cũng sẽ sai ám vệ của nàng bí mật đi giết Lí Vị Ương, trả mối
hận trong lòng!
Nhu phi nghe Trương mỹ nhân và Thái tử đều bị
nhắc đến, sắc mặt Hoàng đế liền nghẹn đỏ. Trong lòng nàng cười lạnh
nhưng trên mặt lại bình thản, giả bộ không hiểu: "Cẩm Nhi, vì tỷ tỷ
ngươi là người đưa tin thay Trương mỹ nhân nên mới bị bệ hạ xử tử, sao
ngươi có thể trút giận lên đầu An Quốc công chúa? Chuyện này thật sự
không có đạo lý!"
Trên gương mặt Cẩm Nhi hiện lên tươi cười cổ
quái: "Từ nhỏ, cuộc sống của Trương mỹ nhân vô cùng khốn khổ, không có
chỗ dựa vào. Vì có mĩ mạo trời sinh mới bị Tam điện hạ nhìn trúng, bí
mật tiến hành huấn luyện, sau đó lặng lẽ đưa nàng ta vào trong cung. Lúc đầu nàng còn không biết mình làm công việc gì, sau này mới biết được
Tam điện hạ phái nàng đến bên cạnh bệ hạ để giám thị mọi hành động của
ngài ấy. Hơn nữa, Tam điện hạ còn thiết kế để Trương mỹ nhân bất ngờ gặp gỡ Thái tử, lại liên tiếp thiết kế những cuộc gặp trùng hợp khiến Liên
phi nhìn thấy, hiểu lầm Thái tử và Trương mỹ nhân sớm có cấu kết. Tam
điện hạ muốn Liên phi nói xấu Thái tử trước mặt bệ hạ, chuyện này ——
khiến cho Trương mỹ nhân thống khổ không chịu nổi."
Sắc mặt Thác
Bạt Chân bỗng chốc thay đổi, "Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Một tiếng này của hắn đè nặng xuống dưới, nhưng vẫn chui vào trong tai mỗi người, vô cùng rõ ràng.
Lí Vị Ương sắc mặt bình thản, ban đầu Trương mỹ nhân
đúng là do Thác Bạt Chân huấn luyện ra. Chẳng qua hắn cố ý mượn tay Thái tử đưa Trương mỹ nhân vào cung. Trong tương lai nếu Hoàng đế tra ra
thân phận của Trương mỹ nhân thì cũng chỉ hoài nghi Thái tử, sẽ không
hoài nghi Thác Bạt Chân. Nhưng nào ngờ Thái tử quá ngu xuẩn, lại có thể
thông dâm với thám tử hắn đã huấn luyện. Cho dù Thác Bạt Chân ngàn tính
vạn tính cũng không ngờ được trục trặc lúc này. Lần đầu tiên Lí Vị Ương
nhìn thấy Trương mỹ nhân ở trong cung thì đã nhận ra thân phận của nàng
rồi, chẳng qua... Nàng coi như không thấy gì, tận dụng triệt để điều này để cho Thác Bạt chân một kích.
Trên trán Hoàng đế lộ ra gân xanh: "Ngươi tiếp tục nói!"
Cẩm Nhi bắt đầu chảy nước mắt, thoạt nhìn không giống giả bộ, có vẻ vô cùng bi thương: "Tỷ tỷ ta chính là cung nữ bị phái tới hầu hạ Trương mỹ
nhân, vô tình phát hiện ra bí mật của chủ tử, nhưng lại thương cảm thân
phận Trương mỹ nhân nên mới luôn bí mật giúp nàng đưa tin, không để kẻ
khác phát hiện ra nàng. Ngờ đâu khi Hoàng hậu sinh bệnh, Thái tử ở trong cung nghỉ ngơi, An Quốc công chúa lại bí mật tìm tỷ tỷ ta, cho nàng một trăm lượng hoàng kim, muốn nàng giả tin Trương mỹ nhân truyền cho Thái
tử. Tỷ tỷ ta không đồng ý nhưng An Quốc công chúa nói mẹ và đệ đệ ta đều nằm trong tay nàng. Tỷ tỷ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe lệnh nàng. Nhưng
tỷ tỷ ta không biết, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Tam hoàng tử và An Quốc công chúa. Mục đích của họ là muốn vu hãm Thái tử, đẩy Hoàng
hậu với Thái tử vào đường chết!"
"Ngươi còn không câm miệng!"
Thác Bạt Chân bật dậy. Hắn đã hiểu ra tất cả, Lí Vị Ương thiết kế liên
hoàn bẫy mang đến tai tương cho hắn. Căn bản là nàng đã tính kế kỹ lưỡng tất cả mọi thứ, mới để lộ ra trước mặt Hoàng đế!
Mặt Hoàng đế âm tình bất định, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Thác Bạt Chân, khiến Thác Bạt Chân kinh hồn táng đảm. Hắn biết mình không thể sai thêm điều gì nữa,
bởi vì ánh mắt Hoàng đế đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Thác Bạt Chân lớn tiếng ép hỏi: "Nếu ta hãm hại Thái tử và Trương mỹ nhân thì sao lại đi cầu tình cho họ làm gì!"
Cẩm Nhi cười lạnh: "Chẳng qua ngươi che mắt người khác mà thôi! Bình thường ngươi luôn thân cận với Thái tử, lại luôn tỏ ra huynh đệ tương thân
tương ái, nếu lúc đó ngươi không chịu cầu tình thì sẽ khiến người khác
nghi ngờ! Ngươi làm như vậy, vừa có thể tẩy sạch hiềm nghi của mình, còn lưu lại thanh danh huynh đệ có tình nghĩa! Đáng thương cho Thái tử, còn không biết người hãm hại hắn chính là ngươi!"
Hoàng đế tức giận: "Ngươi nói gì? Lúc đó Thái tử cũng bị hãm hại sao?"
Cẩm Nhi không chút do dự nói: "Vâng! Trương mỹ nhân bị Tam hoàng tử sai
khiến, cố ý câu dẫn Thái tử điện hạ! Ngày đó, mục đích Thái tử đến là để cự tuyệt nàng, bảo nàng chú ý thân phận, đừng làm chuyện có lỗi với bệ
hạ... Nhưng mà, ngày đó tỷ tỷ ta bị An Quốc công chúa uy hiếp, nàng bất
đắc dĩ đã châm hương có Tiết diễm thảo, nên Thái tử bị trúng hương tình
mới làm ra chuyện có lỗi... Nếu không như vậy thì bệ hạ ngẫm lại xem,
Thái tử một nước có thể làm chuyện cẩu thả với Trương mỹ nhân giữa ban
ngày ban mặt được sao?"
Cẩm Nhi nói nửa thật nửa giả, lúc đó căn
bản là Lí Vị Ương thiết kế Thái tử chứ không phải Thác Bạt Chân. Nhưng
giờ Cẩm Nhi lại vu oan tất cả lên người Thác Bạt Chân! Hoàng đế là một
người vô cùng đa nghi, ông luôn thấy mọi việc có chút kỳ quái, giờ nghe
nói vậy lại càng thêm ba phần tin tưởng Cẩm Nhi. Ông nhìn chằm chằm Thác Bạt Chân, sắc mặt càng ngày càng đáng sợ.
Nếu có thể động thủ,
Thác Bạt Chân đã sớm một kiếm chém rớt đầu Cẩm Nhi rồi, nhưng giờ phút
này hắn biết bản thân hắn phải bình tĩnh! Mà An Quốc công chúa sớm đã
giận dữ đầy mặt.
Cẩm Nhi không hề sợ hãi nhìn lại Thác Bạt Chân
và An Quốc công chúa, nói: "Hai vợ chồng các ngươi cấu kết làm việc xấu, hãm hại Thái tử, lại không buông tha ẹ và đệ đệ ta. Nếu không phải lúc
trước ta đi làm con thừa tự cho người khác, tên tuổi cũng sửa lại, người khác không biết quan hệ của ta với tỷ tỷ, thì cũng đã bị các ngươi giết hại rồi! Tam hoàng tử, có phải ngươi nghĩ mọi việc đều nằm trong lòng
bàn tay của ngươi hay không?Ha ha...Nhưng chắc ngươi không thể ngờ được, từ lúc An Quốc công chúa tìm tỷ tỷ ta thì nàng đã tìm cách truyền tin
lại cho ta, muốn ta cẩn thận một chút! Nếu ta không còn sống thì tội ác
này của ngươi vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi không ai biết! Ngươi muốn trừ bỏ
Thái tử để sớm một bước đi lên ngai vàng hoàng đế sao! Haha...haha..."
"Nàng nói thật sao?" Hoàng đế nheo mắt, âm u đầy mặt, nhưng ông lại không nổi giận, cảm xúc quá mức khác thường như thế thật khiến người ta lo lắng.
Cơ mặt Thác Bạt Chân kéo căng, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, lập tức
nói: "Phụ hoàng, nếu thật sự nhi thần làm loại chuyện ác độc như vậy, ta tình nguyện bị thiên lôi đánh xuống xuống địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!"
Hoàng đế không lên tiếng, ông lẳng lặng nhìn Thác
Bạt Chân, như thể lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Ánh mắt kia không giống
như đang nhìn con mình, mà là đang nhìn một kẻ thù không đội trời chung. Trong lòng Thác Bạt Chân rùng mình. Hắn không nghĩ tới, nhiều năm ẩn
giấu như vậy lại bại trên tay một Trương mỹ nhân nhỏ bé.
Cẩm Nhi
lạnh lùng nói: "Bệ hạ, nếu ngài không tin thì có thể đi điều tra quá khứ của Trương mỹ nhân. Nô tì tin ngài sẽ tra rõ, nhất định có thể tìm được chứng cớ!"
Trên trán Thác Bạt Chân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng,
nhưng trên mặt lại vô cùng trấn định: "Các ngươi đã lập mưu kế hãm hại
ta, đương nhiên sẽ chuẩn bị chứng cớ rồi! Đáng tiếc, phụ hoàng ta tuyệt
đối sẽ không tin tưởng những lời nói dối huyên thuyên của ngươi. Phụ
hoàng, nếu nhi thần thật sự có ý đồ hại Thái tử, trước kia có vô vàn cơ
hội, sao lại để đến tận bây giờ mới ra tay?"
An Quốc công chúa
hoàn toàn ngây người, nàng không ngờ mình không phải là nhân vật chính
trong vụ hãm hại này, mà là Thác Bạt Chân. Không! Nói đúng ra thì hai
người họ trên cùng một thuyền, không ai thoát khỏi!
Nhưng mà,
Hoàng đế lại nhìn hắn hồi lâu không lên tiếng, có vẻ suy nghĩ rất sâu,
ánh mắt xuất thần. Không biết qua bao lâu, ông quay đầu hỏi: "Nhu phi,
nàng thấy thế nào?"
Nhu phi ho khan hai tiếng, gương mặt ôn nhu
hiện lên khó xử: "Bệ hạ, ngài thật sự làm khó nô tì rồi. Nô tì chỉ là
một nữ tử, sao có thể xử án được? Nô tì chỉ cảm thấy, xưa nay quan hệ
của Tam hoàng tử với Thái tử rất tốt, sao có thể vô duyên vô cớ hãm hại
Thái tử? Chẳng lẽ từ xưa đến nay hắn đều lừa gạt chúng ta, nếu là đúng
thế thì tâm cơ của hắn thật đáng sợ! Nhưng nô tì tin, Tam điện hạ không
phải là người như thế, bệ hạ nên tra rõ việc này, trả lại trong sạch cho hắn."
Lời nói của nàng có vẻ như đang giải vây cho Thác Bạt
Chân, nhưng Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng. Đúng vậy, nếu Thác Bạt
Chân luôn thân cận với Thái tử, rồi lại đánh lén sau lưng Thái tử, còn
che giấu tất cả mọi chuyện một cách hoàn hảo, thì hắn thật sự là đáng
sợ, rất đáng sợ! Dụng tâm cơ nhường này để đoạt vị sao? Thật đúng là
nhân tài không được trọng dụng, ông nhìn lầm rồi! Trong lòng ông ta nghĩ thế, lại lạnh lùng nhìn Cẩm Nhi, nói: "Ngươi có chứng cớ gì sao?!"
Thác Bạt Chân vừa nghe, cảm thấy cả trái tim như nhảy vọt ra ngoài, từ lòng
bàn chân có một luồng khí lạnh xông lên. Hoàng đế tin, ông đã tin một
nửa lời nói của Cẩm Nhi!
Lần đầu tiên An Quốc công chúa cảm thấy
chân tay luống cuống, nàng không biết rằng điều tra hung thủ phía sau
lại kéo tới liên lụy lớn đến vậy! Thực ra, trong tranh quyền đoạt thế
cung đình Việt Tây còn lợi hại hơn Đại Lịch nhiều. Đáng tiếc là nàng
luôn bị Bùi hoàng hậu sủng ái. Hơn nữa, nàng là nữ tử không thể kế thừa
ngôi vị hoàng đế, không ai bỗng dưng gây phiền toái cho nàng, họ đều
nhượng bộ nàng ba phần. Nhưng chuyện lần này, chẳng những nàng bị cuốn
vào, còn đánh ngã cả Thác Bạt Chân! Người đứng sau thật sự là đáng sợ!
Lí Vị Ương lẳng lặng xem, từ đầu tới cuối trên mặt không hề toát ra chút
biểu cảm đắc ý nào, vẻ mặt luôn lạnh nhạt như thể không chuyện gì có thể chiếm lấy sự quan tâm của nàng.
Cẩm Nhi biết giây phút phân
thắng bại đã tới, lớn tiếng nói: "Nô tì biết bệ hạ không tin, cho nên nô tì cũng không buộc ngài tin tưởng! Nhưng một ngày nào đó, ngài sẽ hiểu
Tam hoàng tử bên cạnh ngài là người nham hiểm cỡ nào, vừa dã tâm lại
ngoan độc. Mỗi ngày hắn nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế của ngài mà lại
có thể giả bộ làm đứa con hiếu thuận, làm huynh đệ cùng sống chết với
Thái tử. Haha...haha... Hắn mới chính là người mưu mô tàn nhẫn! Những
lời nô tì nên nói đều nói xong rồi, cũng đã báo được thù cho tỷ tỷ,
khiến Tam hoàng tử với An Quốc công chúa nếm mùi vị bị thường dân hãm
hại, nô tì không còn lời nào để nói!" Nói xong, nàng bật dậy, chạy tới
đập đầu lên cây cột, không ai kịp ngăn cản đã nhìn thấy nàng ngã xuống,
đầu đầy máu tươi.
Trần Viện Phán vội vàng đi xem, sắc mặt trắng bệch nói: "Đã... Đã chết."
Hoàng đế yên lặng hồi lâu. Mọi người ở đây đều đang run sợ, đột nhiên ông mở miệng: "Đi gọi Thái tử lên điện."
Nhu phi nhắc nhở: "Bệ hạ, Thái tử đã bị phế."
Hoàng đế đột nhiên giận dữ, sắc mặt đỏ tím: "Vậy truyền phế Thái tử vào cung!"
Hoàng đế muốn làm gì? Lật lại bản án Thái tử sao? Trên mặt mọi người đều toát ra vẻ sợ hãi. Thác Bạt Chân nâng mắt nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, nếu lực sát thương trong ánh mắt của hắn có thể biến thành thực thể, chỉ sợ Lí
Vị Ương đã sớm bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ... =