Gánh hát Thiên hương mới đến Việt Tây chưa lâu và đang thuê một rạp hát ở đại đô, thường ngày hát hí khúc. Đa số các quan to quyền quý đều biết
đến, gánh hát này tuy nhìn bình thường nhưng lại có một vài diễn viên
cực kỳ xuất sắc, vũ khúc vừa đẹp vừa chuyên nghiệp, từ dung mạo đến
giọng hát không ai không tuyệt mỹ. Hơn nữa, chủ gánh hát ra tay rất hào
phóng, chọn hội trường xa hoa nhất, bố trí sân khấu kịch tao nhã đẹp
mắt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã gây ấn tượng lớn với giới
quý tộc. Hiện nay gánh hát Thiên Hương đã gây náo nhiệt vô cùng ở đại
đô.
Giờ phút này, sân khấu kịch vừa đẹp vừa rực rỡ, có vài vị
quan to quý tộc đã sớm ngồi vào chỗ, bao gồm cả các phu nhân, tiểu thư.
Hậu trường gánh hát cũng đã hoàn thành tốt các thao tác chuẩn bị lên
đài. Chiêng trống đàn sáo vang lên nhắc nhở, vị đào kép trên đài mặc võ
phục, đầu đội nón nhung, quần áo thêu hình rồng bốn móng, trong tay cầm
ngân thương sáng như tuyết, ngọc diện hàm uy, tư thế oai hùng bừng bừng
phấn chấn, vừa ra màn liền được ủng hộ không ngừng.
Đoạn kịch
được diễn chính là vở trước khi kẻ gian tặc Lưu Tiếu Xuân vào triều, dựa vào gia thế của cha ức hiếp nam nhân cưỡng đoạt nữ nhân, làm hại cả một phương. Một ngày, Lưu Tiếu Xuân đang đi vận chuyển rượu tới vùng ngoại ô tảo mộ thì gặp được gia đình Từ Anh, Lưu Tiếu Xuân vì tham luyến vẻ đẹp thê tử Bội Lan của Từ Anh, liền sai người bắt nàng mang về phủ và muốn
nạp nàng làm thiếp. Bội Lan không theo nên bị giam lỏng ở trên lầu Thủy
Nguyệt. Từ Anh triệu tập vài vị bằng hữu tốt, ước định đi cứu thê tử,
trừ hại cho dân.
Ban đêm, bọn họ lặng lẽ lẻn vào Lưu phủ rồi đem
Lưu Tiếu Xuân đã say rượu ra khỏi phòng. Trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, cuối cùng cũng tiêu diệt được đám chó săn của hắn, cứu được Bội
Lan, hướng về một cuộc sống mới. Đây là vở diễn anh hùng cứu mỹ nhân
kinh điển, răn đe cái ác giương cao cái thiện, đã lưu truyền vang danh
cả đại đô và được hoan nghênh vô cùng.
Chỉ thấy trên đài vị "Từ
Anh" không nhanh không chậm, nhất chiêu nhất thức, tấn công phòng thủ có tiến có lùi, phong cách biểu diễn vững vàng. Đến khi đối mặt chiến đấu
cùng Lưu Tiếu Xuân thì chiêng trống đột nhiên vang mạnh hơn, tiết tấu
nhanh hơn, không khí khẩn trương hẳn lên, chỉ thấy Từ Anh xoay mình bung người, cả sảnh đường bất ngờ tung hô ủng hộ.
Không bao lâu,
người bị cướp đi là Bội Lan lên đài, một thân ngọc bích như nước, tay áo bằng gấm nhẹ nhàng, búi tóc cắm rua cờ dao động cùng vóc dáng uyển
chuyển, mang theo tình ý vô hạn như nước chảy mây trôi. Nàng hơi nghiêng đầu hát một khúc du dương, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ánh sáng lung
linh, khách nhân phía dưới nhìn thấy nhân vật Bội Lan lên đài, vừa nghe
giọng hát liền cùng nhau ủng hộ vang dội rầm trời.
Lầu hát được
chia thành nhiều căn phòng, có trang nhã lịch sự, cũng có gian bình
thường, dưới lầu là chỗ ngồi không phân biệt, nam nữ già trẻ ngồi cùng
một sảnh. Mọi người tập trung xem diễn, trong không khí cực kì náo nhiệt cũng có người cúi đầu ghé tai nghị luận hai ba câu. Mà nhã gian tổng
cộng bảy gian, đặt tại lầu hai, một gian bố trí thanh nhã, xung quanh
đều dùng rèm mỏng ngăn cách, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong,
người ở bên trong lại có thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài sân khấu kịch. Hôm nay bên trong các nhã gian, đa phần đều là các phu nhân và tiểu thư của nhiều quan lại quý tộc, còn mang theo cả hộ vệ.
"Tiểu thư,
hôm nay vẫn chưa có tin tức". Một nữ tử trẻ tuổi khẽ nói, trên mặt mang
theo ba phần thất vọng, đối diện với người ngồi ở phía trước cửa sổ.
Người kia nhẹ nhàng cười: "Thật không?"
Nàng hé ra khuôn mặt trắng noãn, môi hồng như san hô, một đôi mắt đen trầm
không thấy đáy rung động lòng người, quả thật là một mỹ nhân, nhưng
thanh âm và vẻ mặt chỉ mỉm cười không gợn sóng, mỗi một chữ đều vô cùng
chắc chắn: "Chúng ta tạo thanh thế lớn như vậy, một ngày không xa sẽ làm người khác chú ý, hiện giờ chỉ cần chờ đợi."
"Vâng..." Triệu
Nguyệt chăm chú nhìn chủ tử của mình, lúc này so với nửa năm trước, trên gương mặt Lí Vị Ương đã có nhiều thay đổi, đương nhiên nàng trở nên
ngày càng xinh đẹp, chỉ là Triệu Nguyệt vẫn thích Lí Vị Ương khi trước
hơn bởi vì lúc trước còn có thể nhìn thấy nụ cười chân thành nhẹ nhàng
trên gương mặt của nàng, nhưng nửa năm qua đã không còn bất kì nụ cười
nào phát ra từ nội tâm của nàng nữa.
"Xưa nay Vĩnh Ninh công chúa luôn thích nghe diễn, lúc ở kinh đô Đại Lịch, hầu như tất cả các gánh
hát đều đã được nàng mời đi, thói quen không dễ dàng thay đổi, nhưng
gánh hát Thiên Hương đã đến đây lâu như vậy lại chưa thấy nàng có hành
động gì, thật kỳ quái". Thanh âm Lí Vị Ương hờ hững, giống như đang suy
nghĩ.
Triệu Nguyệt chau mày, khó hiểu nhìn Lí Vị Ương.
Một tháng trước, Lí Vị Ương đã tới đại đô âm thầm tìm cơ hội gặp Vĩnh Ninh
công chúa, nàng còn nợ Lí Vị Ương một lời hứa, cho dù Vĩnh Ninh không
muốn làm thì Lí Vị Ương cũng sẽ có cách khiến nàng phải thực hiện. Chỉ
có điều, thân phận của Vĩnh Ninh bây giờ là Yến Vương phi, là chính phi
của Tứ Vương gia – Yến vương, muốn nhìn thấy nàng thì phải tránh khỏi
tai mắt của Nguyên Dục, điều này thật sự không dễ dàng.
Lí Vị
Ương biết Nguyên Dục không phải người ngu ngốc, lúc trước dù nàng cải
trang một chút nhưng vẫn dễ dàng bị nhận ra, nếu cứ tuỳ tiện như vậy sẽ
không làm được việc, cho nên nàng chọn điều mà Vĩnh Ninh thích nhất để
xuống tay. Nhưng Vĩnh Ninh lại khác những quý phu nhân ngoài kia, thân
phận nàng ta hiện giờ vô cùng đặc thù, cho nên sẽ không đến những nơi
bát nháo hỗn tạp như thế này. Vì vậy, chỉ còn cách phô trương danh tiếng của gánh hát, để cho người người trong đại đô đều biết. Chỉ có cách này thì gánh hát mới được mời đến Yến vương phủ, có gánh hát che dấu thì
nàng mới có cơ hội gặp Vĩnh Ninh.
Lí Vị Ương khép hờ mắt, thả hồn theo suy nghĩ...
Mà lúc này, tiếng chiêng vang lên báo hiệu màn diễn đã kết thúc. Sau hậu
trường, các con hát khẩn trương tẩy trang để hóa trang lại chuẩn bị àn
diễn kế tiếp, người đến người đi, động tác như gió, hơi rối loạn nhưng
có thứ tự. Chỉ có phòng nhỏ yên tĩnh của diễn viên đóng vai Từ Anh – Ôn
Tiểu Lâu thì đang xảy ra tranh chấp với chủ gánh hát.
"Rõ ràng
hôm nay khán giả chỉ đích danh từ khúc 'Phương cảnh thai', ngươi lại cố
tình ca bài này là có ý gì?.... hả?!" Đôi mắt Ôn Tiểu Lâu sáng như ánh
sao, mày kiếm tối đen, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện cảm xúc tức
giận, so với khuôn mặt đắp đầy son phấn còn đẹp hơn ba phần.
Hắn
vốn là một nam tử cực kì tuấn tú, từ nhỏ học diễn ở gánh hát, còn được
trời phú ột giọng hát, sau đó lại theo học nghệ một võ sư, so với các
con hát bình thường thì có thêm phần anh khí, hắn rất nhanh đã trở thành vai diễn chủ chốt của gánh hát Thiên Hương.
Chủ gánh hát hơn năm mươi tuổi, dáng người phúc hậu, tay cầm một tẩu thuốc, nóng lòng khuyên nhủ hắn: "Ngươi đang làm gì vậy! Bình thường ca diễn như thế nào là tuỳ ngươi, nhưng thứ tự vở diễn đã do ta sắp xếp, ngươi chỉ cần diễn theo
là được!"
"Ngươi đừng có lừa ta, từ trước tới nay gánh hát vẫn
bình thường, nhưng từ khi nữ nhân kia tới thì tất cả đều thay đổi! Đây
là gánh hát của ngươi, nhưng bây giờ muốn diễn cái gì đều phải nghe
nàng, nàng định mua luôn gánh hát này hay sao?!" Hiển nhiên Ôn Tiểu Lâu
rất tức giận, nhắc tới chuyện của gánh hát, ánh mắt hắn liền toả ra hàn ý sắc bén.
Chủ gánh hát nghe vậy thì giật mình, vội vàng ngó xung
quanh: "Ôi tiểu tổ tông của ta, nói nhỏ một chút! Ngươi không phải không biết tình trạng gánh hát của chúng ta ngày trước. Lúc trước ở Diệu
Châu, chúng ta phải lưu lạc khắp nơi, chỉ có thể làm một gánh hát rong
nhỏ bé, dù có ngươi ca hát nhưng ngay cả một túp lều che nắng che mưa
cũng không có, gặp cường đạo ngay cả một lượng bạc cũng chẳng đủ. Nhưng
bây giờ thì sao? Chúng ta ở khu xa xỉ nhất, diễn trên lầu đài tốt nhất,
ngay cả trang phục diễn cũng là xa hoa nhất, ngươi còn muốn như thế nào? Người ta bỏ tiền, thích nghe cái gì thì ngươi hát cái đó, thanh cao như lúc trước thì có cơm ăn sao?"
Ôn Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng:
"Ông chủ, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kĩ, nữ nhân này lai lịch
không rõ, thân phận mờ ám, tự nhiên vô duyên vô cớ tìm tới gánh hát của
chúng ta, nói là muốn nâng đỡ chúng ta, còn bỏ ra nhiều tiền giúp gánh
hát này trở nên nổi danh như vậy, ngươi không thấy chuyện này thật kỳ
quái sao? Chúng ta vốn không hề quen biết nàng, ngươi nghĩ vì cái gì mà
nàng lại giúp chúng ta? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"
Chủ gánh hát nhíu mày nói: "Ngươi thì biết cái gì! Chẳng qua nàng cũng chỉ là một người hâm mộ ngươi thôi..."
"Người hâm mộ ta? Ngươi xem những người bên ngoài kia không, bọn họ vỗ tay ủng hộ để ta hát thêm một bài nữa, đây mới là những người hâm mộ giọng ca
của ta! Ngươi nói nàng vì mê diễn, nàng có bao giờ lắng nghe ta hát
chưa? Có từng nói với ta một câu nào không? Thật lòng mà nói, lần đầu
tiên nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy cả người không thoải mái, ta vẫn có
cảm giác nàng sẽ đem đến tai hoạ bất ngờ cho chúng ta!
Chủ gánh
hát khó xử nhìn hắn: "Những điều này ta cũng từng lo lắng, ta cũng đã
tìm người xung quanh để hỏi thăm lai lịch của vị tiểu thư kia..."
Ôn Tiểu Lâu vội vàng nói: "Vậy ngươi hỏi thăm được gì không?"
Chủ gánh hát lắc đầu: "Thân phận chúng ta tuy thấp hèn, nhưng nhiều năm
phiêu bạc khắp nơi như vậy, cũng coi như biết nhìn người. Nàng có dung
mạo xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều toả ra khí chất cao quý, ra tay còn
hào phóng như vậy thì nhất định là xuất thân con nhà giàu có, nhưng đã
là tiểu thư khuê các thì tại sao lại đến nơi này một mình? Ngươi cũng
thấy rõ rồi đấy, bất kì kẻ nào cả gan đến làm phiền đến nàng thì đều bị
thị nữ bên cạnh nàng chỉnh đến thê thảm, nha đầu đó của nàng ... võ công cao cường, chắc chắn không phải thị nữ bình thường!".
"Ngươi đã
biết nàng có lai lịch không đơn giản thì đừng nhận nhiều ân huệ của nàng như vậy!". Trong lòng Ôn Tiểu Lâu xuất hiện cảm giác lo âu.
"Ta. . . . . . Lúc đó ta đâu còn cách nào khác? Nếu không nhận tiền của
nàng, gánh hát của chúng ta làm sao được như bây giờ?" Chủ gánh hát
ngượng ngùng buông tẩu thuốc, tận tình khuyên bảo: "Tiểu Lâu, mặc kệ
nàng có mục đích gì, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, dù sao
thân phận của chúng ta đã thấp bé như vậy thì còn có điều gì để cho
người ta lợi dụng nữa chứ!"...
Ôn Tiểu Lâu yên lặng. Đúng vậy,
ông ta nói không sai, người như bọn họ chẳng qua cũng chỉ là mấy con hát xuất thân thấp hèn, có cái gì đáng giá đâu? Nếu nói rằng nàng ta có mưu đồ, nhưng từ đầu tới giờ nàng chưa từng yêu cầu bọn họ làm gì cả, ngược lại còn nâng đỡ danh tiếng đoàn hát của bọn họ lên. Nhưng nếu hắn cứ
mặc kệ như vậy thì không có cách nào yên lòng. Hắn luôn có trực giác
rằng nữ nhân này không hề đơn giản, hơn nữa mục đích của nàng còn rất
kinh khủng. Nàng rõ ràng không có hứng thú nghe hát, nhưng mỗi buổi diễn đều ở nhã gian ngồi nghe giống như đang đợi người nào đó.
Hắn là một con hát, lúc cao hứng thì người ta kêu một tiếng Ôn lão bản, lúc
mất hứng thì so với người bình thường còn không biết thấp hèn hơn bao
nhiêu lần, căn bản là không thể chọc vào bất kì người nào, nếu nữ nhân
này mang đến phiền toái thì hắn nên làm cái gì bây giờ?! Trong lòng Ôn
Tiểu Lâu lo lắng nhất là điều này.
"Ca ca, ngươi đừng nói nàng
như vậy! Lần trước ta phát bệnh, nếu không phải nàng mời đại phu xem
bệnh cho ta thì bây giờ ta đang đi đầu thai đến nơi khác rồi!". Lúc này, bỗng nhiên màn che nhẹ nhàng lay động, một cô gái từ bên ngoài đi vào.
Là một cô gái là xinh đẹp hiếm có, khuôn mặt hoa đào nhỏ nhắn, đôi mắt
sáng ngời long lanh như nước, nàng mặc một bộ váy trắng thuần khiết,
trên mặt mang theo tươi cười sáng lạn, từ khi nàng xuất hiện, cả căn
phòng ảm đạm giống như có ánh mặt trời tiến vào chiếu sáng, ngay cả đôi
mắt già nua trên mặt chủ gánh hát cũng lộ ra kinh diễm. Ôn Tiểu Lâu
không khỏi tức giận: "Thân thể muội còn chưa khoẻ, sao lại chạy ra
đây?''
Tiểu Man le lưỡi làm mặt quỷ: "Muội nằm ở trên giường quá nhiều, cả người đều muốn mốc meo rồi".
Ôn Tiểu Lâu nhìn nàng, trong mắt hiện lên cảm xúc mềm mại: "Nha đầu ngốc,
đại phu đã dặn muội phải nằm nghỉ ngơi nhiều hơn thì bệnh mới có tiến
triển..."
Trên mặt ông chủ lộ ra chút chán ghét, ở gánh hát của
hắn thì người nào cũng phải làm việc như nhau, nha đầu kia cứ bệnh tật
liên miên làm trễ nải công việc, nếu không có Ôn Tiểu Lâu che chở thì
hắn đã sớm đuổi nàng đi.
Tiểu Man thấy vẻ mặt ông chủ liền vội
vàng nói: "Bầu gánh, cơ thể ta đã khỏe lắm rồi, ngày mai là có thể lên
đài diễn, ngươi yên tâm đi".
Ôn Tiểu Lâu đang muốn mở miệng, Tiểu Man lại lắc đầu với hắn. Ôn Tiểu Lâu trong lòng đau xót, không mở miệng nói chuyện nữa. Hắn có thể che chở nàng vài ngày nhưng lại không thể
làm như vậy mãi ... Tiểu Man lúc còn nhỏ... hắn không biết nên nói gì
cho phải.
Bầu gánh gật đầu, quay người đi: "Tiểu Lâu, chuyện này
nói đến đây thôi, ta ra ngoài trước!". Nói xong, hắn liền vén rèm ra
ngoài.
Tiểu Man nhìn Ôn tiểu lâu, biểu tình không đồng ý: "Ca ca, Lí tiểu thư là ân nhân của chúng ta, huynh không nên nghi ngờ nàng như
vậy''.
Ngay lập tức, tươi cười trên mặt Ôn tiểu lâu trở nên lạnh
lẽo: "Nha đầu ngốc, bất cứ người nào đối xử tốt với muội, muội đều coi
là thật tâm à? Muội không sợ nàng có mục đích khác sao! Muội nghĩ lại mà xem ..."
"Được rồi ca ca, cho dù nàng có mục đích gì thì rõ ràng nàng có thể bỏ mặc ta, ngay cả bầu gánh cũng nói chữa bệnh cho ta đã
khiến hắn tốn rất nhiều tiền, ta bệnh thì ông ấy cũng không mời đại phu
nữa, nhưng nàng thì sao? Nàng và chúng ta không thân không thích nhưng
lại mà bỏ tiền mời đại phu cho ta, một người tâm địa thiện lương như
vậy, huynh không thấy được sao?" Ánh mắt Tiểu Man vụt sáng, thanh âm nói chuyện dị thường kiên định.
Ôn Tiểu Lâu giống như nói không nên
lời, từ nhỏ Tiểu Man đã là một cô nhi, sau khi được gánh hát thu dưỡng
thì nàng bắt đầu học hát hí khúc. Có một lần hát dưới mưa, không cẩn
thận bị nhiễm phong hàn nhưng bầu gánh không chịu mời đại phu chữa trị
cho nàng khiến bệnh thành tật, sau đó ông ta lại nhẫn tâm vứt nàng trên
đường tự sinh tự diệt.
Nếu không phải Ôn Tiểu Lâu vô tình bắt gặp rồi đem về, chỉ sợ nàng đã mất mạng từ lâu. Những năm gần đây, mỗi lần
nàng phát bệnh đều âm thầm chịu đựng, sợ liên lụy đến Ôn Tiểu Lâu, tuy
hắn biết nhưng cũng lực bất tòng tâm. Cho dù hắn hát tốt đến đâu, tiền
thưởng có nhiều hơn nữa thì cũng phải giao lại cho bầu gánh, phần còn
lại cũng không được bao nhiêu, đừng nói mời thầy thuốc, cho dù là chỉ là đi bốc thuốc thì hắn cũng không đủ tiền, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu
Man chịu khổ. Mà Tiểu Man lại luôn cố chấp, cho dù bệnh tật trong người
ngày càng trở nên nặng hơn, nàng vẫn muốn lên đài hát hí khúc làm cho
hắn nhìn mà đau lòng thương tâm.
Ngày đó nếu không nhờ vị Lí tiểu thư thần bí kia, chỉ sợ Tiểu Man đã không thể đứng đây nói chuyện với
hắn. Cho dù hoài nghi nàng bao nhiêu, nhưng cũng không thể không thừa
nhận, lời Tiểu Man nói đều là sự thật. Ôn Tiểu Lâu thở dài: "Quên đi,
huynh không nói nữa là được".
Tiểu Man gật đầu: "Muội muốn đi cám ơn vị tiểu thư kia".
Ôn Tiểu Lâu chau mày kiếm, Tiểu Man vội vàng vươn tay xoa xoa mi tâm của hắn: "Ca ca, đừng như vậy, huynh sẽ mau già đấy".
Tuy Tiểu Man không phải là muội muội ruột thịt, nhưng trải qua nhiều năm ở
bên cạnh chăm sóc nàng, hắn đối xử với nàng như người thân duy nhất,
loại tình cảm này thân thiết trên tất cả mọi thứ, chỉ là hắn sợ... thật
sự rất sợ, năm nay hắn mới mười chín tuổi, hắn sợ hắn sẽ không hát được
bao lâu nữa, hắn quả thực không dám tưởng tượng, nếu hắn không thể hát
thì Tiểu Man biết phải làm sao? Hắn biết chăm sóc nàng như thế nào?
Chính vì vậy nên hắn mới không thích sự xuất hiện của Lí Vị Ương, từ lúc nàng xuất hiện thì cuộc sống của bọn họ tràn ngập nguy cơ, vị tiểu thư
thần bí này sẽ mang đến biến cố gì cho bọn họ đây? Hắn thật sự lo lắng
sợ hãi.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên trong sáng của Tiểu Man, hắn lại không thể nói nên lời. Tiểu Man còn có thể sống được bao
lâu, có thể mười năm, có thể một năm, cũng có thể chỉ còn một tháng,
ngay cả hắn cũng không biết, vì nụ cười này của Tiểu Man thì bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
Ôn Tiểu Lâu cuối cùng đành thở dài thoả hiệp: "Được rồi, nhưng muội phải chờ ta cùng đi".
Ôn Tiểu Lâu vẫn còn một vai diễn nữa, là vai Yên Chi vương. Vở diễn nói về một người con gái tên là Tố Yên lên đường nhập ngũ, lúc trước đáng lẽ
là Từ Hoa Đán diễn vai này, nhưng khi bầu gánh phát hiện trên người Hoa
Đán thiếu một phần anh khí, diễn thế nào cũng cảm thấy không toát ra
được khí thế hào hùng, vì thế mới để cho Ôn Tiểu Lâu thế vai.
Cũng may Ôn Tiểu Lâu cũng không thua vai võ chính của Hoa Đán cho dù về
phương diện văn hay võ. Giờ phút này, trên người hắn mặc bộ cẩm y màu
tím, trang bị đao vàng, cầm roi như múa. Theo tiếng nhạc, thân thể hắn
giống như long xà chấn động bay lượn, kịch liệt xoay tròn rồi bỗng nhiên thả người, tung mình một cái giữa không trung, mọi người đồng loạt hô
một tiếng 'hay' hoan hô tán thưởng.
Lí Vị Ương xem diễn, nhìn Ôn
Tiểu Lâu đang cố gắng trên đài, nàng đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Triệu Nguyệt không biết nàng cười cái gì, không khỏi nghi hoặc nhìn
nàng.
Ánh mắt Lí Vị Ương lãnh đạm, thanh âm bên trong dẫn theo
tiếng thở dài: "Ngươi còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Tiểu Lâu, hắn
đang chật vật như thế nào không?". Trên người không một đồng tiền, quỳ
gối trước cửa dược đường, nghe nói hắn quỳ một ngày một đêm, chỉ cầu đại phu có thể khám bệnh cho Tiểu Man. Đáng tiếc, cho dù hắn quỳ bao lâu
đều không thay đổi được gì. Cuối cùng, mắt đại phu cũng toả sáng trước
bạc của Lí Vị Ương nàng, một phần cũng vì cảm động tình cảm của Ôn Tiểu
Lâu mà khám bệnh cho tiểu cô nương kia.
"Tiểu thư, nô tỳ vẫn có
điều không hiểu, khắp thiên hạ đầy rẫy các gánh hát nổi tiếng, Thiên
Hương chỉ là một gánh hát hạng ba mà Ôn Tiểu Lâu lại cũng không có gì
đặc biệt, nếu không có ai nâng đỡ hắn thì cũng không thể nổi danh, vì
sao tiểu thư lại chọn bọn họ?"
Lí Vị Ương nghe dưới đài vỗ tay
như sấm, như tự nhủ nói: "Đúng vậy, vì cái gì đây?" Trên đường tới đây,
không biết bao nhiêu chuyện bi kịch cũng không làm nàng động dung một
lần, nàng không phải thánh nữ mà đi cứu mỗi người, huống chi lúc nàng
đang chịu nỗi đau giày vò có ai tới giúp nàng không? Nhưng khi lần đầu
tiên nhìn Ôn Tiểu Lâu quỳ gối trước cửa dược đường, nàng đột nhiên muốn
đánh cuộc, nếu hắn quỳ đủ ba canh giờ thì nàng sẽ cứu người. Nhưng Ôn
Tiểu Lâu lại quỳ dưới tuyết lạnh suốt một đêm, còn vượt qua cả mong muốn của nàng, có lẽ ngay thời điểm đó nàng có một chút tò mò về người mà Ôn Tiểu Lâu muốn cứu.
Ngay từ đầu nàng không hề có ý định chọn một
gánh hát nổi danh, không cần nghĩ cũng biết sau lưng các gánh hát ít
nhiều đều có chỗ dựa, không cần tiền của nàng nên sẽ không nghe theo
nàng. Ở đại đô, nàng không có quyền thế mà chỉ có tiền, tất cả đều phải
làm lại từ đầu cho nên lựa chọn gánh hát Thiên Hương là một lựa chọn an
toàn.
Vở diễn trên đài rất nhanh đã thay đổi, Lí Vị Ương đứng lên: "Hôm nay tới đây thôi, chúng ta trở về".
Triệu Nguyệt đang muốn nói chuyện thì thấy sau tấm màn, Ôn Tiểu Lâu một thân
phục trang đi đến làm Triệu Nguyệt nhíu mày, Ôn Tiểu Lâu cười nói: "Xin
lỗi, đành quấy rầy tiểu thư. Tiểu Man có lời cảm ơn muốn nói với tiểu
thư..."
Ánh mắt Lí Vị Ương dừng trên người Tiểu Man đang đứng sau Ôn tiểu Lâu, Tiểu Man đang mỉm cười, một nụ cười đơn thuần trong sáng
như vậy làm người ta cảm thấy thật an tâm: "Cám ơn tiểu thư, nếu hôm đó
không có tiểu thư chỉ sợ ta đã mất cái mạng này". Nàng thật tình nói lời cảm ơn.
Lí vị ương từ chối cho ý kiến, gật đầu, thể hiện đã nghe được.
"Lí tiểu thư, số tiền đó ta sẽ cố gắng kiếm trả lại cho ngài". Ôn Tiểu Lâu
nói như vậy khiến Tiểu Man lộ ra vẻ mặt không đồng ý, nàng có cảm giác
Lí Vị Ương không thích nghe câu này, bởi vì câu này không thể hiện lòng
cảm tạ, ngược lại là có vài phần không tán thưởng. Nàng sợ Lí Vị Ương sẽ tức giận nhưng đối phương lại lãnh đạm nói: "Việc đó tùy ngươi". Nói
xong Lí Vị Ương liền đi ra ngoài, Triệu Nguyệt vội vàng khoác thêm áo
choàng cho nàng.
Khi Lí Vị Ương đi qua người Tiểu Man, trên mặt
Tiểu Man vẫn là tươi cười, nụ cười kia so với ánh mặt trời còn sáng lạn
hơn, sạch sẽ và ấm áp hơn, ánh mắt Lí Vị Ương xẹt qua gương mặt Tiểu Man rồi bỗng nhiên nàng ảm đạm cười, giống như ánh trăng, trong trẻo nhưng
lạnh lùng, hờ hững.
Hai người trái ngược nhau... Ôn Tiểu Lâu sửng sốt suy nghĩ, ngay khi Lí Vị Ương và Tiểu Man đứng cùng một chỗ, hắn
kinh ngạc phát hiện ra rằng Tiểu Man giống như ánh mặt trời, chỉ cần
nhìn thấy nàng thì tâm tình sẽ tốt hơn, mà Lí Vị Ương lại giống như ánh
trăng lạnh lẽo, đẹp đẽ cao quý vô cùng nhưng lại không mang theo một
chút ấm áp.
Ôn Tiểu Lâu đột nhiên hiểu ra nguyên nhân hắn không
thích Lí Vị Ương. Tại sao? Rõ ràng nàng có dung mạo xinh đẹp, lại có
nhiều tiền, còn có một hộ vệ trung thành, hiển nhiên là xuất thân từ gia đình giàu có quyền quý, nếu đổi lại là người khác không biết sẽ hạnh
phúc đến mức nào, bởi vì có tiền có nghĩa là mọi khó khăn đều có thể
giải quyết. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy nàng mỉm cười thật tâm, lúc nào cũng chỉ một bộ dáng lạnh băng, ngay cả cười cũng không hề chân thành ấm áp.
Tiểu
Man nhìn theo bóng dáng Lí Vị Ương: "Ca ca, dường như nàng có rất nhiều chuyện thương tâm".
Ôn Tiểu Lâu sửng sốt một chút rồi đột nhiên cười nhạo: "Chúng ta nghèo như vậy lại bị người khác khinh thường, cái gì cũng không có vậy mà muội
còn có thời gian quan tâm người khác ..." lời hắn nói mang theo lòng
ghen tị của hắn.
Tiểu Man quay đầu, khó hiểu nhìn hắn: "Ca ca, huynh làm sao vậy? Trước kia huynh không phải như thế ..."
Ôn Tiểu Lâu nghiêm mặt: "Không có gì" ...Tại sao nàng ta đã có tất cả mà
còn mang theo bộ dáng không vui như vậy ... còn Tiểu Man của hắn cái gì
cũng không có, lại còn có thể cười vui vẻ trong sáng đến như thế?! Ôn
Tiểu Lâu cảm thấy thật đau lòng.
Vẻ mặt Tiểu Man trở nên nghiêm
túc: "Nàng đã cứu muội thì chính là ân nhân của muội, về sau ca ca không bao giờ ... được nói những lời như vậy, muội cảm nhận được Lí tiểu thư
là người tốt".
Người tốt? Ánh mắt Ôn Tiểu Lâu nhìn ra ngoài sân,
Lí Vị Ương đã xuống bậc thang, đang nhanh chóng lên một chiếc xe ngựa.
Một nữ tử che dấu thân phận khắp nơi, rốt cuộc muốn gì từ gánh hát của
bọn họ đây? Hắn nhất định phải biết rõ ràng! Hắn liếc nhìn Tiểu Man:
"Muội nói với chủ gánh hát, huynh có chuyện phải ra ngoài!". Nói xong,
hắn vội vàng nhảy xuống lầu như một chiếc lá rơi rồi thay đổi xiêm y,
cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
"Ca ca! Huynh đi đâu
vậy...!". Tiểu Man ở trên lầu, giật mình đuổi theo hắn, nhưng Ôn Tiểu
Lâu chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng .
Tiểu Man đợi cả đêm, cuối cùng cũng nhìn thấy Ôn Tiểu Lâu trở về, nàng vội vàng đứng đậy: "Ca ca, huynh vừa mới...."
"Suỵt, đừng nói gì cả, huynh dẫn muội đi xem bộ mặt thật của Lí tiểu thư". So
với Triệu Nguyệt võ công cao cường, hắn biết mình không phải đối thủ của nàng, Ôn Tiểu Lâu chỉ có thể đi theo phía xa, thật vất vả mới tìm được
chỗ ở của Lí Vị Ương, hắn biết nếu không để Tiểu Man chính mắt nhìn thấy thì nàng sẽ không tin tưởng.
Ôn Tiểu Lâu mang theo Tiểu Man đang mơ hồ ra khỏi rạp hát, đi về phía đông của đại đô, Ôn Tiểu Lâu dựa theo trí nhớ mà tìm được, đương nhiên hắn không dám gõ cửa mà chỉ mang Tiểu
Man bay qua tường. Tiểu Man không chịu đi: "Ca ca, huynh như vậy thật là quá đáng, Lí tiểu thư là ân nhân cứu mạng của muội, sao huynh luôn hoài nghi nàng như vậy!"
"Đây không phải là hoài nghi nàng! Muội
không phải nói nàng có tâm sự sao, tất nhiên phải có chuyện phiền lòng
chứ? Nếu chúng ta không biết chuyện của nàng thì làm sao có thể giúp đỡ
nàng? Tiểu Man, chẳng lẽ muội không muốn báo đáp nàng sao?" Ôn Tiểu Lâu
biết Tiểu Man đơn thuần, liền lừa gạt nói.
Tiểu Man suy nghĩ thấy hắn nói cũng có lí, nhưng vẫn chần chờ: " Muội chỉ ... cảm thấy làm như vậy là không tốt, Lí tiểu thư không nói cho chúng ta biết thì nhất định nàng có điều khó xử, vì sao phải buộc nàng nói ra?"
Ôn Tiểu Lâu
không cho là đúng: "Muội thật ngốc, tương lai bị người ta bán đi còn
thay họ đếm tiền. Huynh mặc kệ muội có vào hay không, huynh vẫn muốn
vào!". Mới vừa quay người lại, Tiểu Man liền kéo quần áo hắn: "Muội. . . . . . Muội đi vào cùng huynh ..."
Hai người thật khó khăn mới
vào được trong sân, chỉ thấy dưới ánh trăng một mảng mây đỏ trôi nổi.
Tiểu Man lắp bắp kinh hãi, lúc này mới phát hiện trong viện hoa đào nở
rộ, trong các đóa hoa có vô số bướm màu trắng bay lượn, dưới ánh trăng
ẩn ẩn như phát sáng. Sân này không lớn nhưng nghiêm túc chỉnh tề, cách
đó không xa là một tòa nhà, hai người liếc nhau, Tiểu Man chung quy vẫn
cảm thấy làm như vậy là không quang minh chính đại, không chịu đi về
phía trước . Ôn Tiểu Lâu tức giận, liền bỏ lại nàng rồi tự mình lặng lẽ
đi tới tòa nhà.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy đình viện được điêu khắc đẹp đẽ, bóng đen dày đặc ở trên trần nhà màu xanh, có một loại cảm giác hoang vắng mà âm trầm, Ôn Tiểu Lâu có cảm giác như đang ở một nơi quỷ
dị, thăm dò bí mật một cô gái không giống con người mà giống quỷ hơn,
trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi . . . . . .
Trong chính
phòng có ánh sáng của nến, Ôn Tiểu Lâu không biết có nên đi tiếp hay
không, hắn mơ hồ đoán chừng sẽ phát hiện ra nhiều chuyện hắn không muốn
biết. Nhưng nếu không xác định rõ mục đích của Lí Vị Ương đối với gánh
hát của bọn họ thì hắn thật sự không yên lòng. Đúng lúc này cửa sổ đột
nhiên vang lên một tiếng, một vật gì đó nhảy ra khiến hắn hoảng sợ, tập
trung nhìn vào thì thấy đó chỉ là một con mèo nhỏ, còn mở to hai mắt tò
mò nhìn hắn, trong khi hắn vẫn đang không nhúc nhích thì mèo con liền bỏ chạy. Ôn Tiểu Lâu nhẹ nhõm thở ra một hơi, hắn tiến dần tới cửa sổ điêu khắc kia, làm thủng một lỗ nhỏ trên giấy, tinh tế cẩn thận nhìn vào bên trong.
Phòng ở hình như có hai gian, gian ngoài tương đối sạch
sẽ, phong cách rất cổ xưa, tủ quần áo, giường, bàn, y phục, hoa đều mới
tinh, tuy nhiên hoa lại có vẻ héo úa. Lí Vị Ương cùng thiếp thân thị nữ
đều không ở trong phòng, chỉ có một tiểu nam hài bộ dáng khoảng ba bốn
tuổi, gương mặt phấn hồng cực kỳ đáng yêu, hắn đang lắc cái trống bỏi
trong tay giống như là hoàn toàn rơi vào thế giới riêng của chính mình.
Đúng lúc này Triệu Nguyệt từ phòng trong đi ra, tới bên người tiểu nam hài nhẹ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, nên ăn cơm rồi".
Tiểu nam hài không có phản ứng, vẫn đong đưa trống bỏi trong tay như trước.
Triệu Nguyệt liền cứng rắn đoạt lấy trống bỏi kia trên tay hắn, bỗng
nhiên tiểu nam hài ngẩng đầu lên, một đôi mắt tối đen tràn đầy hoảng sợ
nhìn Triệu Nguyệt, trên mặt lại toát ra vài phần hung ác không giống đứa trẻ ba bốn tuổi.
Triệu Nguyệt nhẹ giọng khuyên bảo: ". . .Tiểu
thiếu gia, nô tỳ giúp người ăn, người đừng sợ hãi". Nhưng tiểu nam hài
lại đột nhiên xoay tay ...Hắn đột nhiên cố hết sức cầm lấy cái sừng trên bàn ở bên cạnh, Triệu Nguyệt liền lôi hắn lại, hắn lại hung tợn đánh
tiếp, hung hăng cắn tay Triệu Nguyệt. Tuy rằng là trẻ nhỏ nhưng cũng làm cho Triệu Nguyệt có một dấu răng đầy máu trên tay, có thể thấy được đứa nhỏ dùng nhiều khí lực đến mức nào.
"Tiểu thiếu gia, ngươi không thể cứ chờ tiểu thư trở về mới ăn ..." Triệu Nguyệt nhẫn tâm nói: "Tiểu thiếu gia, tiểu thư nói ngươi nhất định phải tự học cách ăn cơm!". Sau
đó liền nắm lấy tay tiểu nam hài, hắn cũng lập tức chạy ra từ trong tay
nàng rồi chạy nhanh về phía trước. Nhưng mà thân thủ Triệu Nguyệt rất
nhanh, chớp mắt liền bắt được hắn. Hắn giống như điên lên, liều mạng
đánh Triệu Nguyệt nhưng vóc dáng hắn quá nhỏ, chỉ có thể đá đến chân của nàng mà thôi, với Triệu Nguyệt thì không đáng kể chút nào, nàng chỉ lo
kẹp lấy hai chân hắn, cố định hắn trong ngực. . .
Cảnh như vậy
rất bình thường với một đứa trẻ biếng ăn mà thôi, nhưng một đứa trẻ bình thường như vậy, khi người khác tới gần sao lại phản ứng mạnh mẽ như
thế? Ôn Tiểu Lâu càng nhìn càng kinh sợ, mơ hồ cảm thấy được mọi người
trong viện này cổ quái muốn chết, vừa định lui ra ngoài tìm Tiểu Man,
lại đột nhiên nghe được một thanh âm lạnh lẽo: "Nhìn đủ chưa?"
Lòng Ôn Tiểu Lâu trầm xuống, lập tức xoay người lại.
Đối diện với hắn là một cô gái, một thân quần áo màu trắng vô cùng thanh
nhã, trên gương mặt xinh đẹp không có một tia tình cảm, hoàn toàn như
một bóng ma đứng dưới ánh trăng thật sự khiến cho Ôn Tiểu Lâu hoảng sợ.
"Ta. . . Ta. . ." Hắn nhất thời nói không ra lời.
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Ngươi cảm thấy thân phận của ta kỳ quái sao?"
Ôn Tiểu Lâu cảm thấy yết hầu ngưa ngứa, hắn nhìn Lí Vị Ương bỗng nhiên lại cảm thấy chột dạ, đúng lúc này Tiểu Man chạy đến, xấu hổ đến mặt mũi
cũng đỏ bừng: "Lí tiểu thư, chúng ta. . . chúng ta không phải cố ý . .
.". Nàng đứng cũng đã một lúc lâu, lo lắng Ôn Tiểu Lâu xảy ra chuyện nên mới chạy tới.
Người ta có ý tốt cứu mạng của nàng, Ôn Tiểu Lâu
lại ba lần bốn lượt hoài nghi người ta lại còn không biết điều xông vào
viện, điều này vô cùng không tốt làm cho Tiểu Man cũng không biết giải
thích thế nào.
"Đứa nhỏ kia là đệ đệ của ta''. Lí Vị Ương chậm rãi nói ra, coi như là giải thích, chỉ đơn giản như vậy.
Bên trong đứa nhỏ phát ra tiếng thét chói tai, thanh âm này như tiểu thú bị thương làm cho tim Tiểu Man đập mạnh, nàng liên tiếp nói: "Thực xin
lỗi... thực xin lỗi Lí tiểu thư, đều là lỗi của chúng tôi!"
"Ngươi có sai gì đâu?" Lí Vị Ương tươi cười trở nên đạm mạc : "Ta vô duyên vô
cớ đối tốt với các ngươi, đương nhiên các ngươi sẽ nghi ngờ, huống hồ ta vốn cũng không tính nhận sự báo đáp của các ngươi. Chẳng qua là ta mượn gánh hát của các ngươi để chờ một người mà thôi. Nhưng các ngươi yên
tâm, đây là chuyện của ta sẽ không làm liên lụy đến các ngươi". Nàng
muốn mượn gánh hát để gặp Vĩnh Ninh công chúa, sau đó sẽ không còn liên
quan gì đến gánh hát nữa. Nhưng trực giác của Ôn Tiểu Lâu đã đúng, nàng
không phải thuần túy thiện tâm cứu Tiểu Man .
Trên mặt Ôn Tiểu
Lâu lúc trắng lúc xanh, bị người ta nhìn thấu tâm tư, hắn cảm thấy đặc
biệt khó chịu, đồng thời cũng áy náy. Nếu nàng là người xấu, bất kể khi
nào cũng có thể không giúp bọn họ nữa, lấy đi tất cả những gì nàng đã
cho để bọn họ hai bàn tay trắng. Hắn thấp giọng nói: "Thực xin lỗi Lí
tiểu thư, là lỗi của ta, không liên quan đến Tiểu Man".
Đã hèn
mọn thành khẩn như vậy, biết mình phạm sai lầm liền lập tức lên xin lỗi. . . Lí Vị Ương cười, là nụ cười từ đáy lòng, không có bất kì lạnh lùng
gì, nàng muốn nhìn thấy hai người bọn họ, tuy rằng nàng không biết bọn
họ có quan hệ gì, nhưng... bọn họ quan tâm che chở nhau như vậy thật
tốt. . .
Giọng nói của nàng bình thản: "Ta sẽ không nói với bầu gánh, đi đi, coi như hôm nay ta không thấy các ngươi."
Đúng lúc này, trong phòng động tĩnh càng lúc càng lớn, giống như có tiếng
chén dĩa vỡ vụn, phát ra tiếng vang thanh thúy. Nhưng mặt mày Lí Vị Ương lại thập phần bình tĩnh, giống như là không nghe thấy gì.
Ôn
Tiểu Lâu nghe thấy động tĩnh trong phòng, nghĩ đến tiểu nam hài vừa rồi
mình nhìn thấy, hắn có được tướng mạo xinh đẹp, ánh mắt đen láy, quả
thực đáng yêu vô cùng, không ai nhìn thấy hắn như vậy mà không đau lòng
thương tiếc, nhưng tại sao Lí Vị Ương lại tàn nhẫn với hắn như thế ?
Hắn theo bản năng nói: "Lí tiểu thư, lệnh đệ ... hắn ..."
"Đây là chuyện của ta, không cần ngươi lo lắng". Lí Vị Ương không nhìn trong phòng chút nào, giống như không quan tâm đến đứa nhỏ kia.
"Nhưng hắn nhỏ như vậy, có thể từ từ dạy, ngươi không cần bức...". Ôn Tiểu Lâu há miệng vì kinh ngạc, trên mặt Tiểu Man lộ ra vẻ khó hiểu.
Lí vị ương lạnh lùng nói: "Không có áp lực thì hắn không thể tự lập".
"Ngươi điên rồi!". Ôn Tiểu Lâu không biết mình đang nói cái gì, chỉ là khi hắn thấy biểu tình lãnh đạm của Lí Vị Ương, không tự chủ được liền thốt
lên: "Làm sao có thể đối đãi với tiểu hài tử như vậy".
Lí Vị Ương cười lộ ra một tia trào phúng: "Chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào mình, không cần mơ tưởng người khác sẽ đến giúp. Hắn là tên ngốc tử, mỗi ngày phải có ta giúp hắn ăn cơm thì hắn mới chịu ăn, người khác tới gần hắn
sẽ đá, sẽ đánh, nhưng ta lúc nào cũng có thể bên cạnh hắn sao? Ta không
thể, cho nên hắn phải học cách tự mình ăn, cho dù là bắt buộc ! Dù sao
ta cũng phải dạy hắn, ta cũng không có biện pháp gì khác dạy dỗ nó".
Ôn Tiểu Lâu trợn mắt há mồm nhìn Lí Vị Ương, hắn đột nhiên ý thức được
Tiểu Man nói rất đúng, trên người Lí Vị Ương có nhiều bí mật lắm, hắn
nhìn không thấu được người này.
Ánh mắt Tiểu Man chăm chú nhìn Lí Vị Ương, đột nhiên nàng nở nụ cười: "Nếu Lí tiểu thư không ngại thì ta
có thể giúp đỡ, vai diễn của ta không nhiều, ban ngày lúc rảnh rỗi cũng
không có việc gì làm, ta lại biết cách chăm sóc tiểu hài tử, trước kia
các hài tử ở gánh hát ta đều có biện pháp dạy dỗ chúng". Nàng chỉ muốn
làm chút gì đó báo đáp Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương liếc nhìn Tiểu Man, nàng cảm thấy con mắt nhìn người của mình rất tốt, hiểu được bản tính
của con người, nhưng hiện giờ nàng đột nhiên không hiểu được cô gái này, nàng đã nói mình không có ý đồ gì cả cũng không cần ai phải báo đáp,
thế nhưng Tiểu Man lại chạy đến nhà nàng còn nói sẽ giúp đỡ nàng, chẳng
phải là rất kỳ quái sao?
Nhưng biểu tình của Tiểu Man rất nghiêm
túc, có lẽ nàng thật sự muốn làm, thậm chí. . . . còn kiên trì, Lí Vị
Ương nhíu mày, quả thật là một tiểu cô nương cố chấp.
Lí Vị Ương nhìn Tiểu Man: "Ngươi muốn tới giúp?"
Tiểu Man gật đầu, thật lòng nói: "Hãy để ta giúp tiểu thư".
Lí Vị Ương cười lạnh, nàng thay đổi rất nhiều nha đầu, mỗi người đều bị
Mẫn Chi làm cho phát điên, thôi thì cứ chờ Tiểu Man biết chăm sóc Mẫn
Chi khó khăn như thế nào, tự nhiên sẽ rút lui thôi.
Quả nhiên Lí
Vị Ương phỏng đoán không sai, Tiểu Man mỗi ngày đều tới bám riết không
tha, muốn chiếu cố Mẫn Chi. Đương nhiên, Lí Mẫn Chi vẫn vẫn không thèm
để ý tới nàng, nhưng nàng không giống những người khác, mặc kệ hắn bài
xích nàng như thế nào, nàng vẫn có thể cười hì hì chơi tiếp cùng hắn.
Khi Lí Vị Ương nhìn Tiểu Man lấy đi món đồ chơi bên người Mẫn Chi, hắn
không mở miệng nói gì, cũng không cắn người mà chỉ cúi đầu tiếp tục chơi thì nàng bắt đầu phát hiện sự đặc biệt của Tiểu Man. Lúc ăn cơm, Mẫn
Chi không chịu ăn trên đĩa của mình mà cố gắng với tay lấy đồ chơi đặt ở góc khác của bàn, cánh tay còn nhỏ nên với không tới liền nửa quỳ nửa
dựa lên ghế, duỗi thân hình và cánh tay lướt qua chén canh, không ngờ
đầu gối bị trượt, cả người té ào xuống làm đổ cả chén cơm của mình, lại
hất hết nước canh lên người Tiểu Man, nếu là người khác thì đã nổi đoá
la hét om sòm rồi, Tiểu Man không những không làm vậy mà còn cười hì hì
lau đi rồi bẹo má Mẫn Chi. . .
Một ngày, Lí Vị Ương cũng mở miệng nói: "Ngươi chạy đến đây ngày ngày như vậy, bầu gánh chắc cũng không
chỉ nổi giận một hai lần, sao vẫn muốn tới đây? Ta đã nói rồi, ta không
cần ngươi báo đáp. Hay ngươi muốn ta giúp ngươi việc gì?"
Nàng
chỉ có thể nghĩ ra lý do này, nhưng mà Tiểu Man nhanh chóng lắc đầu:
"Không... không... ta không cần gì hết, ta chỉ muốn giúp tiểu thư chăm
sóc tiểu công tử một chút".
Lí Vị Ương giật mình nhìn nàng: "Giúp ta? Giúp ta chăm sóc? Vì sao ngươi phải làm vậy?"
Tiểu Man khó hiểu nhìn nàng, không rõ nàng ý nàng là gì. Đã nhận ân huệ của
người ta thì nên báo đáp, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?
Lí Vị Ương không hề mở miệng, lẳng lặng nhìn Tiểu Man một lát: "Ôn lão bản không cho ngươi tới mà ngươi vẫn còn kiên trì?"
"Có gì to tát đâu, cùng lắm là huynh ấy tức giận một hai ngày rồi lại thôi ý mà!". Tiểu Man làm mặt quỷ: "Hắn luôn lo lắng ta sẽ sinh bệnh, ta cũng
không phải là giấy, làm sao dễ dàng chết như vậy?"
". . . . . ."
"Dù ta là người có bệnh, nhưng nếu cứ sợ chết mà không hát hí khúc thì cũng không khác gì người chết." Tiểu Man ra vẻ đương nhiên nói, theo bản
năng nhìn thoáng qua trong phòng, Lí Mẫn Chi đang ngủ, lúc hắn ngủ sẽ
trở lại với dáng vẻ vừa nhu thuận vừa đáng yêu.
"Ngươi có tật này đã nhiều năm rồi sao?". Lí Vị Ương bỗng nhiên có một chút tò mò, nửa
năm qua nàng đã không còn chút tò mò nào đối với người khác, nếu có thì
Tiểu Man là người đầu tiên.
"Ta sao? Hì... Đúng vậy, đã nhiều năm mang bệnh rồi, hình như là từ bảy tuổi đến bây giờ ?". Tiểu Man không
xác định nói: 'Ta cũng không muốn chết, nếu có thể, ta hy vọng sẽ luôn
được ở bên ca ca, so với ta thì hắn còn yếu ớt hơn!"
Lí Vị Ương
nở nụ cười, tươi cười kia như ánh mặt trời hòa tan băng tuyết, phút chốc lướt qua: "Đúng vậy, hắn còn yếu ớt hơn nhiều so với ngươi ".
Hai người tự nhiên hiểu lòng nhau cùng cười rộ lên.
"Ta là cô nhi, từ nhỏ đã bị người ta vứt ven đường, bầu gánh thu dưỡng ta
nói có thể mẹ ta là một cô nương ở thanh lâu, trộm sinh hạ ta ra sau đó
liền vứt bỏ, trước kia ta cũng từng rất thương tâm, nhưng sau khi nghĩ
lại, làm cô nhi thì có sao? Ta có thể thở, còn có thể hát hí khúc, không có gì mới là đáng sợ".
Lí Vị Ương nhìn nụ cười tươi sáng của
Tiểu Man, đột nhiên nàng trầm mặc. Tôn Duyên Quân và Phính Đình đều thực khờ dại, nhưng khờ dại này được tạo thành do có sự bảo hộ từ nhỏ, nhưng mà Tiểu Man. . . nàng đã phải trải qua rất nhiều cực khổ, vì sao nàng
vẫn có thể giữ được nụ cười tươi sáng như vậy, nguyên nhân là vì sao?
Tiểu Man nhìn trộm sắc mặt của Lí Vị Ương, "Tiểu thư cười như vậy rất xinh đẹp".
Lí Vị Ương gật đầu, nhìn thoáng qua cửa: "Ca ca ngươi tới đón ngươi rồi, ngươi nên trở về đi".
Ôn Tiểu Lâu một thân xiêm y màu xanh, toát ra vẻ tuấn tú, nụ cười của hắn
tràn ngập ấm áp, Tiểu Man chạy nhanh về phía hắn, như một con bướm nhỏ
tung tăng, khiến Lí Vị Ương mỉm cười. Lúc này, Triệu Nguyệt đi đến bên
cạnh nàng: "Tiểu thư, nô tỳ được nhận được tin tức, nói ..."
Lông mày Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhíu lại. . .