Khi trăng lên, toàn bộ bầu trời đêm thoạt nhìn tĩnh lặng và an toàn.
Quách Huệ phi đứng ở bậc thềm, yên lặng ngắm trăng, khuôn mặt nàng mang
theo một tia đau thương, cũng không còn cách khác, nàng để tùy tùng tùy ý búi tóc. Một làn gió lạnh thổi đến, quần áo trên người đơn bạc, nàng
cảm thấy lạnh đến tận xương cốt.
Bên cạnh Lương nữ quan lấy đến
áo choàng, khẩn cầu nói: "Nương nương, ngài sao phải khổ vậy chứ? Nếu là ngài bị phong hàn, Tĩnh Vương điện hạ sẽ trách cứ nô tì không hảo hảo
chăm sóc ngài." Lương nữ quan từ lúc Quách Huệ phi tiến cung đã là người bên nàng, có thể nói là tâm phúc của nàng, luôn trung thành và tận tâm, lại thập phần thông minh lanh lợi.
Quách Huệ phi nhìn nàng một cái, thở dài nói: "Việc ban ngày, chỉ có một mình ngươi biết, ngươi thấy thế nào đâu?"
Lương nữ quan nhìn thấy tình cảnh này, liền nói: "Nương nương ngài không nên
trách nô tì lắm miệng, nô tì nghĩ, Thanh Bình hầu phu nhân thật sự cực
kỳ ác độc! Nếu ngài làm theo nàng, chỉ sợ sau này Quách phu nhân biết
được, cửa thân thích này sẽ không còn a. Nhưng nếu ngài không chịu làm,
đem chuyện này nói ra, không chỉ ngài mà ngay cả toàn bộ Quách gia cũng
bị ảnh hưởng. Cho đến lúc này, còn không biết sẽ ra thành thế nào. Còn
nữa, còn có Tĩnh Vương điện hạ chưa muốn chỉ dừng lại ở đó. Nương nương
không thể nhẫn tâm, cũng không muốn liên lụy Tĩnh Vương điện hạ a, mặc
kệ ngài làm như thế nào đều là lưỡng nan. Thanh Bình hầu phu nhân chính
biết điều này, mới bức nương nương như vậy."
Quách Huệ phi gật
gật đầu nói: "Thường ngày, ta chỉ biết là nàng hận Quách phủ, hận mẫu
thân, hận huynh trưởng ta, lại không biết nàng đối ta cũng tràn ngập hận ý như thế, buộc ta làm ra chuyện này mới cảm thấy mỹ mãn."
Lương nữ quan nghĩ nghĩ nói: "Lúc trước Quách tiểu thư đã nói qua, Thanh Bình hầu phu nhân cùng Lâm An công chúa đã qua lại với nhau, bọn họ ở trong
tối sợ là đã sớm cấu kết. Thanh Bình hầu phu nhân tuy rằng kiêu ngạo
ương ngạnh, nhưng nàng hận Quách phủ, hận Tề Quốc Công, sao nàng lại
liều mạng muốn sát Quách tiểu thư? Trong đó nhất định có bàn tay của Lâm An công chúa."
Quách Huệ phi hiển nhiên đồng ý ý kiến này, nàng
hơi hơi thở dài một chút, chậm rãi nói: "Đúng vậy, nếu không nắm chắc,
nàng là sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy, hiện tại ta nên làm như thế nào mới tốt đây?"
Lương nữ quan cẩn thận suy nghĩ một phen, ngẩng đầu nói: "Nương nương, theo nô tì thấy, việc này vẫn còn có đường cứu vãn."
Quách Huệ phi nhìn nàng một cái nói: "Ngươi nói xem."
Lương nữ quan nghiêm cẩn nói: "Thanh Bình hầu phu nhân có thể sử dụng việc
này đến uy hiếp nương nương, sao chúng ta không làm giống vậy? Nàng
không phải thật yêu thương nữ nhi Ôn Ca sao? Chúng ta vì sao không bắt
nàng? Còn sợ nàng không nghe lời sao?"
Quách Huệ phi cười lắc lắc đầu, khuôn mặt mang theo một tia như có như không lãnh mang: "Ngươi còn không hiểu hết vị tỷ tỷ này của ta, nàng tuy kiêu ngạo ương ngạnh,
nhưng chẳng phải loại không có đầu óc. Theo ta thấy, ngày đó nàng đến
đại náo một hồi, nàng rõ ràng là muốn cho Gia nhi ấn tượng nàng là một
kẻ ngu xuẩn ương ngạnh... Hiện thời nàng đã mang chuyện này đến uy hiếp
ta, nhất định đã có chuẩn bị kỹ càng, chỉ sợ chúng ta còn chưa giữ được
Ôn Ca, chuyện này đã truyền ra, mọi người đều biết, đến lúc đó ta thật
không biết như thế nào đối mặt huynh trưởng, đối mặt mẫu thân, đối mặt
liệt tổ liệt tông Quách gia. Chỉ vì quá khứ của ta mà làm cho toàn bộ
Quách gia đảo điên. Ta có chết, cũng khó chuộc được tội lỗi này."
Lương nữ quan nghe đến đó, liền hiểu rõ Quách Huệ phi sớm đã nghĩ thông thấu
chuyện này, chỉ là vô luận thế nào cũng không hạ được quyết tâm, nàng
gục đầu xuống, trong lòng không khỏi nghĩ đến, nương nương nếu thật sự
giết Quách Gia, tương lai Quách phu nhân nhất định sẽ trở mặt với nương
nương, Tĩnh Vương điện hạ cũng sẽ triệt để mất đi Quách gia duy trì, dù
thế nào người có lợi cũng là Thanh Bình hầu phu nhân cùng Lâm An công
chúa, người thiệt hại, bị mất nhiều nhất vẫn là Quách Huệ phi a! Nàng
luôn trung thành và tận tâm, nghĩ đến đây đột nhiên quỳ xuống nói:
"Nương nương, ngài không hạ được quyết tâm! Không bằng để nô tì làm
chuyện này!"
Quách Huệ phi liền phát hoảng, vội vàng nói: "Ngươi ở đó nói hưu nói vượn cái gì!?"
Lương nữ quan cắn răng nói: "Nương nương là người thiện lương người, trước
giờ luôn minh bạch lại phải chịu tai ương này! Nếu tương lai Quách phu
nhân biết việc này, nương nương sẽ đổ tất cả lên nô tì, nói nô tì bị
Thanh Bình hầu phu nhân thu mua, mới làm ra chuyện này, hại Quách tiểu
thư. Quách phu nhân biết được, cũng sẽ không thể nào trách tội nương
nương, Tĩnh Vương điện hạ cũng sẽ không bị liên lụy, việc này vẫn nên để nô tì đi làm!"
Quách Huệ phi được nghe lời ấy, sắc mặt không
khỏi biến đổi, nàng quát lớn nói: "Chuyện này ta đều có chủ trương,
ngươi không cần quản."
Lương nữ quan nghe nói, mày nhíu lại nói: "Nương nương!"
Giờ phút này Quách Huệ phi cũng không nói thêm gì nữa, nàng giơ tay ý bảo
đối phương không cần nhắc lại, nhàn nhạt nói: "Ngươi đi về trước, ta còn ở bên ngoài lâu một lát, chuyện chúng ta vừa nói, một chữ cũng không
thể tiết lộ ra ngoài."
Lương nữ quan rơi lệ đầy mặt, thấp giọng
nói: "Dạ!" Nói xong nàng đứng dậy rời đi, nhưng không khỏi quay đầu lại
nhìn về phía bóng lưng Quách Huệ phi, nước mắt không khỏi cuồn cuộn rơi
xuống. Đúng lúc này, lại đột nhiên nghe được có người nói: "Lương nữ
quan, ngươi làm sao? Có chuyện gì thương tâm sao?"
Lương nữ quan
lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại, phát hiện Quách phu nhân đứng ở trước
mặt, nàng liền phát hoảng, lau nhanh nước mắt nói: "Hóa ra là Quách phu
nhân, nô tì không có việc gì, bất quá là bụi bay vào mắt. Nô tì phải đi
bẩm báo Huệ Phi nương nương là ngài đã đến ."
Quách phu nhân nâng tay lên nói: "Không cần, để tự ta đi tìm nàng." Nói xong, nàng hướng Quách Huệ phi đi đến.
Nhìn bóng lưng Quách phu nhân, không biết vì sao, trên người Lương nữ quan
cảm giác được một trận băng hàn, nếu cuối cùng nương nương quyết định
giết Quách tiểu thư, Quách phu nhân không biết sẽ làm loại sự tình gì,
nàng yêu thương nữ nhi này như thế a, Lương nữ quan không dám nghĩ tiếp, nâng làn váy, rón ra rón rén lui xuống.
Quách phu nhân còn chưa
tới gần, đã nghe được gió đêm bên trong truyền đến tiếng Quách Huệ phi
thở dài, nàng không khỏi mày nhíu nói: "Huệ Phi nương nương có tâm sự gì sao?"
Quách Huệ phi nao nao, thấy là nàng, miễn cưỡng cố cười,
nói: "Nguyên lai là đại tẩu, thế nào lại nửa đêm canh ba đến bái phỏng
ta đâu?"
Quách phu nhân cười cười nói: "Hôm nay ta thấy trong danh sách tân khách yến hội có một vị là nghĩa tử Tương Dương Hầu."
Nàng nói vậy, Quách Huệ phi liền nhàn nhạt nói: "Đích xác như thế, hắn là
thay thế hắn phụ thân mà đến, đại tẩu hẳn là cũng nhìn thấy hắn rồi."
Quách phu nhân cười cười nói: "Đúng vậy, ta thấy rồi, hơn nữa ta nghe Gia nhi nói, người trẻ tuổi đó tựa hồ đối với ngươi rất có địch ý."
Quách Huệ phi mày hơi hơi động một chút, nàng không nghĩ tới Lí Vị Ương lại
sâu sắc như vậy, đã nhận ra người nọ đối bản thân phẫn nộ, kỳ thực nàng
ngồi ở chỗ kia, cũng cảm nhận được một đạo ánh mắt, chẳng qua Lí Vị Ương biết nhanh như vậy làm nàng thập phần kinh ngạc.
Quách phu nhân
nhìn Quách Huệ phi li nói: "Nương nương tiến cung nhiều năm như vậy, có
từng trách qua công chúa sao?" Trên thực tế năm đó, việc Quách Huệ phi
vào cung là do một tay Trần Lưu công chúa thúc đẩy, đương nhiên nàng làm như thế cũng hoàn toàn là vì Quách gia.
Quách Huệ phi nghe đến
đó, nhàn nhạt nói: "Ta thuở nhỏ thích múa đao lộng thương, tính tình
cũng chẳng mềm mại, lại càng không giống các nữ tử khác thích cầm kỳ thư họa, nếu không có phụ mẫu thân yêu thương, ta chỉ sợ không thể có cuộc
sống tùy tâm sở dục. Ta trưởng thành ở Quách gia, thế nào lại không vì
Quách gia mà hy sinh, cho nên ta mặc dù gả vào trong cung, không thể
cùng người trong lòng gần nhau, lại thấy hôn thủ đem người nọ đẩy vào
hoàn cảnh tuyệt vọng. Nhưng trong lòng ta chưa bao giờ oán hận Quách
gia, không từng oán hận mẫu thân. Hiện thời ta cũng đã làm nương, ta
biết là một người mẹ tự nhiên hi vọng đứa nhỏ có thể hạnh phúc, nếu
không phải bất đắc dĩ, mẫu thân cũng sẽ không để ta vào cung cân bằng
khắp thế lực. Hơn nữa ta đã vào cung nhiều năm, trải qua phong sương nên đối hai chữ tình yêu sớm đã nản lòng thoái chí, chỉ hy vọng mẫu thân
thân thể khoẻ mạnh, Quách gia bình an hưng thịnh, con ta có thể cả đời
an hưởng thái bình. Lại chẳng có tâm nguyện khác, cuộc đời này thế là
đủ."
Đôi mắt đẹp Quách phu nhân lộ ra một tia u buồn, chậm rãi
nói: "Nhưng trong lòng nương nương có quyến luyến Tương Dương Hầu như
trước không?"
Quách Huệ phi nhìn đối phương ánh mắt bi thiết, ngữ khí thập phần lãnh đạm: "Không có chuyện này, nhiều năm đã qua, ta đã
không nhớ được người này rồi."
Quách phu nhân nhìn nàng nói:
"Nương nương, trước khi ngươi xuất giá cảm tình giữa chúng ta thập phần
tốt, ta nhớ khi đó, ngươi từng đã nói qua nếu không phải là Tương Dương
Hầu thì se không gả. Nhiều năm như vậy chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề
này? Hơn nữa ta nghe nói Tương Dương Hầu sống cũng chẳng còn bao lâu,
nếu nương nương muốn gặp hắn, ta có thể tìm cách an bày cho ngươi nha!"
Quách Huệ phi thật không ngờ đối phương sẽ nói như vậy, nàng nhìn Quách phu
nhân thật sâu, trong mắt có tia tuyệt vọng, trong miệng ngữ khí lại càng rét lạnh: "Đại tẩu! Ta ở thâm cung nhiều năm, lại nhận được ân sủng của Hoàng đế, mấy chuyện nên quên ta đều đã quên hết! Mặc kệ dù hắn là bệnh cũng được, là chết cũng tốt, với ta đều không liên quan, ngươi không
cần lấy những lời này đến thử ta!"
Quách phu nhân thần sắc đại
biến nói: "Ta chưa bao giờ có ý thử ngươi, chỉ là không đành lòng thấy
ngươi sầu lo. Nếu hôm nay ta nói lời này làm cho ngươi hiểu lầm, thì ta
xin hướng ngươi bồi tội."
Quách Huệ phi sao lại không biết hảo ý
Quách phu nhân, chỉ là trong tình trạng này, nàng đã tuyệt đối không thể quay đầu lại, gặp nhau cũng chỉ càng thêm tuyệt vọng, không bằng không
thấy sẽ tốt hơn. Giống như năm đó nàng vào cung với lời nói: cuộc đời
này vô duyên, kiếp sau lại gặp. Cho nên nàng lạnh lùng nói: "Ta mệt mỏi
rồi, mời đại tẩu trở về đi, càng sâu lộ trọng, ngươi phải bảo trọng."
Nói xong, thẳng xoay người rời đi.
Quách phu nhân nhìn bóng lưng
nàng, đôi mắt tránh qua một tia nghi hoặc, nàng thật không ngờ trong
ngày thường Quách Huệ phi cùng mình cảm tình thập phần tốt, lại có thể
xuất hiện bộ mặt âm lãnh hờ hững như thế. Nguyên bản mình có hảo ý, lại
bị từ chối như vậy, nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng trái
lo phải nghĩ, càng cảm thấy việc này thập phần kỳ quái, ngay cả thái độ
hôm nay của Quách Huệ phi, đều làm nàng cảm thấy không thể lý giải, nàng bước chậm về phía hoa viên. Nhưng lúc này, nàng thấy Lí Vị Ương đi lên: "Mẫu thân, sao trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi?"
Quách phu nhân
nhìn thấy Lí Vị Ương, không khỏi cười nói: "Nghe nói con có thói quen
buổi tối tản bộ, hiện tại xem ra quả thật là như thế."
Lí Vị Ương mỉm cười, còn không phải cái tên Nguyên Liệt kia, nếu không phải hắn
thích khuya khoắt trèo tường vào, ta sao phải phí tâm tư vì hắn che
giấu. Trong lòng nàng nghĩ như vậy, trong miệng cũng thản nhiên nói:
"Trăng đẹp như thế, nữ nhi bất quá chỉ muốn thưởng thức thôi, mẫu thân
lại là từ nơi nào đến thế?"
Quách phu nhân cười nói: "Ta vừa mới đi từ chỗ Huệ Phi nương nương, gặp nàng tâm tình không tốt, có nói mấy câu."
Lí Vị Ương nghe vậy dừng tươi cười, chậm rãi nói: "Nói tới đây, Gia nhi có một chút không hiểu, không biết mẫu thân có bằng lòng giải thích nghi
hoặc giúp con?"
Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, không khỏi nói: "Gia nhi thấy có gì kỳ quái sao?"
Lí Vị Ương vẫy lui hai tỳ nữ bên người, thân thiết kéo cánh tay Quách phu
nhân nói: "Mẫu thân, con hôm nay gặp nghĩa tử Tương Dương Hầu nói năng
lỗ mãng, liền đối với hắn chú ý ba phần, sau này con mới biết được, hoá
ra năm đó Tương Dương Hầu cùng phụ thân là đồng môn, cùng bái một vị lão sư, việc này có thật vậy không?"
Quách phu nhân trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, không nghĩ tới Lí Vị Ương đột nhiên nhắc tới điều
này, liền gật đầu nói: "Đúng vậy, Tương Dương Hầu là sư đệ của phụ thân
con, bọn họ cùng trường cùng đọc sách tập võ, cảm tình thập phần tốt."
Lí Vị Ương nghe đến đó, tươi cười trở nên thập phần ấm áp, dưới ánh trăng
xinh đẹp có vẻ có một tia mê ly: "Một khi đã như vậy, sao con về đã lâu
như vậy, vì sao chưa bao giờ nhìn thấy Tương Dương Hầu?"
Ánh mắt
Quách phu nhân tránh qua một tia xấu hổ, nàng không biết trả lời thế nào vấn đề của Lí Vị Ương, mặc kệ nàng nói thế nào, cũng đều không thể
tránh khỏi đề cập đến Quách Huệ phi, nàng nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "
Tương Dương Hầu xương cốt không tốt, cho nên luôn luôn ốm đau ở nhà,
đóng cửa không ra, phụ thân ngươi thỉnh thoảng cũng sẽ đi thăm hắn,
chẳng qua hai năm gần đây, hai nhà lui tới ít hơn, ngươi chưa thấy qua
cũng không kỳ quái, ngay cả nghĩa tử Tương Dương Hầu, cũng đã hai năm
qua ta cũng chỉ gặp qua 2, 3 lần."
Lí Vị Ương nghe xong, từ chối
cho ý kiến chỉ cười cười, nàng nhìn ra được Quách phu nhân là có điều
giấu diếm. Trên thực tế, nàng biết được Tương Dương Hầu từng đã là sư đệ của Tề Quốc Công, trong lòng nàng liền mơ hồ có một ý niệm, ngay cả
nàng dù không thích xem tiểu thuyết tài tử giai nhân, cũng có thể tưởng
tượng ra chuyện gì, Quách Huệ phi cùng Tương Dương Hầu đơn giản là thanh niên nam nữ, tình đầu ý hợp, đến thập phần nông nỗi, trong cung lại ra
một đạo thánh chỉ, đánh tan đôi uyên ương.
Nhiều năm đã qua,
Tương Dương Hầu cùng Tề Quốc Công phủ lui tới như người xa lạ, mục đích
cũng chỉ vì che giấu đoạn cảm tình năm đó, Lí Vị Ương nghĩ đến đây không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, như nếu có cảm tình, Quách phu nhân cần gì
phải kiêng dè như vậy đâu? Chỉ sợ, Quách Huệ phi cùng kia Tương Dương
Hầu cảm tình đã sâu đến nối khó có thể chia lìa, chỉ như vậy, Tương
Dương Hầu mới quyết địn không cưới vợ, ngay cả hận ý của nghĩa tử Tương
Dương Hầu Du Khánh Phong đối Quách Huệ phi cũng hoàn toàn có thể giải
thích. Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương không dây dưa nữa, chỉ ôn nhu nói: "Sắc
trời đã tối muộn, mẫu thân vẫn là sớm đi nghỉ tạm đi, con đưa người trở
về."
Quách phu nhân vỗ vỗ cánh tay của nàng, vui mừng nói: "Hảo."
Lí Vị Ương sau khi đưa Quách phu nhân trở về, trở lại sân viện.
Triệu Nguyệt thấp giọng nói: "Tiểu thư, Húc Vương truyền đến tin tức nói, Du
Khánh Phong từng đã âm thầm cùng Thanh Bình hầu phu nhân bàn chuyện."
Lí Vị Ương nghe vậy, dừng chén trà trong tay, đôi mắt đẹp tránh qua một tia lạnh lùng: "Ngươi nói cái gì?"
Triệu Nguyệt thấp giọng lại lặp lại một lần, Lí Vị Ương thần sắc chậm rãi trở nên lãnh liệt đứng lên, nàng lẩm bẩm: "Thanh Bình hầu phu nhân làm sao
có thể vô duyên vô cớ tìm được Du Khánh Phong? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ sẽ
liên hợp đối phó Quách gia?"
Triệu Nguyệt thấy nàng dễ dàng đem
việc này xâu chuỗi lại, không khỏi thấp giọng nói: "Nhưng Thanh Bình hầu phu nhân kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, sao có thể làm làm ra biện pháp
đặc biệt hơn người để đối phó Quách gia."
Lí Vị Ương cười lạnh
một tiếng nói: "Ngươi sai lầm rồi, ngày đó Thanh Bình hầu phu nhân làm
ra những việc đó trước mặt ta vì muốn che giấu sự giảo hoạt của nàng, để ta cho rằng nàng là hạng người lỗ mãng, đối nàng đánh mất cảnh giác,
quả nhiên, nàng cùng bọn người Quách Bình là cá mè một lứa, ý nghĩ xấu
đầy mình."Triệu Nguyệt thở dài một hơi nói: "Nô tì cảm thấy việc này
thật sự khó có thể giải quyết, nếu Quách Huệ phi có cái gì nhược điểm bị Thanh Bình hầu phu nhân nắm được, thật sự là không thể tưởng tượng
được!"
Lí Vị Ương nghĩ đến đây, thấp giọng cười cười nói: "Trên
thế giới này, mỗi người đều có bí mật, Nguyên Liệt không phải đã nói,
hắn có thể đem bí mật người khác trở thành khuyết điểm để nắm bắt sao?
Lực lượng bí mật của hắn cũng có công dụng, ngươi để hắn đi thăm dò điều tra Thanh Bình hầu phu nhân những năm gần đây, xem có chuyện gì mờ ám.
Nếu không tìm thấy chứng cớ, thì chỉ cần lời đồn đãi chuyện nhảm cũng
tốt."
Lí Vị Ương sớm biết, Nguyên Liệt huấn luyện đội quân đặc
thù, trong đó có rất nhiều người am hiểu điều tra, hơn nữa đối với tin
đồn phố lớn ngõ nhỏ cùng tất cả những chuyên riêng tư của phu nhân tiểu
thư đều rõ như bàn tay. Ở trong giang hồ, những người này chính là trăm
hiểu sinh, một khi đã như vậy, không ngại đến phố phường tìm được những
tin riêng tư của Thanh Bình hầu phu nhân, rất có thể có những tin hữu
dụng.
Triệu Nguyệt nghe vậy, trên mặt vui mừng: "Dạ, nô tì phải đi ngay làm."
Buổi chiều ngày thứ ba, Quách Huệ phi chủ động mời Lí Vị Ương cùng nhau ẩm
trà. Lí Vị Ương chuẩn bị, đúng hạn đi đến tiểu lâu Quách Huệ phi ở lại.
Quách Huệ phi ngẩng đầu nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, đối phương
nhan sắc thập phần trắng trong thuần khiết, càng thấy Lí Vị Ương thập
phần thanh lệ, hơn nữa cũng không khả bỏ qua khí độ ung dung, đích xác
không phải khuê tú danh môn bình thường.
Quách Huệ phi trong mắt
tránh qua một tia phức tạp, ánh mắt rơi xuống trên mặt Lí Vị Ương, mỉm
cười nói: "Ta ngày mai đã phải về cung, còn có một việc muốn giao đãi
con, cho nên mới cố ý mời con đến."
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Huệ Phi nương nương, ngài có chuyện gì, đều có thể phân phó Quách Gia, phàm là việc con có thể làm, tuyệt không chối từ."
Quách Huệ phi nghe nói như thế, trên mặt lại lộ ra một tia như có như không bi thương,
nàng quay đầu nhìn Lương nữ quan liếc mắt một cái, nói: "Đem trà ngon ta mang từ trong cung đưa lên để Gia nhi nếm thử." Lúc nàng nói những lời
này, giọng nói tựa hồ có một tia khẩn trương, Lí Vị Ương sâu sắc đã nhận ra điểm này, nàng ngưng mắt nhìn Quách Huệ phi liếc mắt một cái, ánh
mắt tựa hồ có một tia nghi ngờ.
Quách Huệ phi đã nhận ra bản thân vừa rồi có chút thất thố, rất nhanh nở nụ cười, đem biểu hiện vừa rồi
che giấu đi: "Ta đêm qua không nghỉ ngơi tốt nên hiện tại tinh thần
không tốt lắm."
Lí Vị Ương gật gật đầu nói: "Nương nương nên bảo trọng thân thể."
Đúng lúc này, Lương nữ quan ra một cái khay màu hồng, trên khay có một ngọc
hồ thập phần tinh mỹ, Lí Vị Ương nhìn ngọc hồ kia liếc mắt một cái, nhìn thấy mặt trên có điêu khắc hoa sen cực kì tinh xảo, hoa sen phía trên,
phảng phất còn có sương sớm, điêu khắc công phu, thật là xảo đoạt thiên
công. Chẳng qua, lúc Lí Vị Ương nhìn hồ này, ánh mắt ngưng trụ. Nàng
mạnh ngẩng đầu, nhìn Quách Huệ phi nói: "Nương nương, ấm trà này, thoạt
nhìn thập phần độc đáo."
Quách Huệ phi mỉm cười nói: "Đúng vậy,
này ấm trà là ta mang từ trong cung mang ra, là trân phẩm bệ hạ tự mình
ban cho ta nhiều năm trước. Nghe nói, sư phụ đánh hồ kia dùng đầy đủ hai mươi mốt năm, mới làm ra một khối ngọc hồ như vậy, ngươi xem, bộ dáng
có phải thập phần tinh mỹ."
Lí Vị Ương mỉm cười, không biết vì
sao lại hàm một tia lãnh ý, nàng nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, ngọc hồ này
thật là thập phần xinh đẹp." Ánh mắt của nàng, tại đây nháy mắt một cái, dừng ở trên mặt Quách Huệ phi.
Quách Huệ phi bị ánh nhìn kia chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, nàng thật không ngờ, Lí Vị Ương sẽ dùng
ánh mắt như vậy nhìn nàng. Ánh mắt kia, không có một tia ôn nhu, có
chăng chỉ là tìm kiếm. Quách Huệ phi trong lòng nhảy dựng, cơ hồ cho
rằng, đối phương đã nhìn thấu hành vi của mình. Nàng không khỏi cười rộ
lên, chủ động vươn tay, rót ình một ly trà, sau đó cũng rót cho Lí Vị
Ương một ly nói: "Ngươi nếm thử xem, đây là nước suối trong núi thiên,
tư vị thập phần độc đáo."
Lí Vị Ương nhìn chén trà màu xanh bích, mỉm cười nói: "Trà của nương nương, tự nhiên là trân phẩm, không phải
bình thường, Quách Gia cũng biết."
Quách Huệ phi trong mắt có một tia kinh nghi, nàng nhìn Lí Vị Ương, trong nháy mắt nói không lên lời.
Không biết vì sao, nàng sống đến từng này tuổi, lại vẫn cảm thấy trước
mặt thiếu nữ ít tuổi này luôn có một tia không yên. Có lẽ, là do đôi mắt hắc bạch
phân minh kia của đối phương, làm nàng có cảm giác không thể
che giấu cảm giác được gì.
Ánh mắt Lí Vị Ương chuyển tới ngọc hồ, thật lâu sau cũng không có động tác. Quách Huệ phi không biết, Lí Vị
Ương cũng từng ở cung đình ngốc nghếch đếm từng năm, ngọc hồ như vậy,
nàng từng đã là thấy qua. Ngọc hồ này bề ngoài thoạt nhìn chỉ như một
loại ấm trà không có gì hơn, nhưng lại khác ở chỗ bên trong nó có hai
tầng, tầng dưới chót có thể rót ra độc trà, tầng trên rót ra hảo trà, ở
giữa có một khoảng, bình thường để ngăn cách. Trên đỉnh chóp có thể xoay tròn. Lúc châm trà, sau khi rót một loại trà ra, chỉ cần nhẹ nhàng xoay tròn gáy hồ, lỗ nhỏ ở giữa mở ra, rồi rót chén trà thứ hai, nếu chén
đầu là hảo trà, chén sau đó sẽ là độc trà. Nghe nói sư phụ chế hồ kia
tổng cộng chế tạo hai hồ tương tự nhau, một là bầu rượu, một cái khác
dùng để ẩm trà, sau này đều được người ta mua với giá cao, không biết
tung tích. Lí Vị Ương sẽ không quên, trong tay Thác Bạt Chân kia là bầu
rượu, hắn từng dùng bầu rượu như vậy ban chết vô số thần tử. Đương
nhiên, hắn không nghĩ để cho người khác biết đối phương chết là do hắn.
Cho nên, hắn dùng độc dược, cũng đều là mấy ngày sau mới phát tác .
Chẳng qua, nhớ đến bầu rượu năm đó, hiện thời đã thay đổi bộ dáng, châm nước
trà lành lạnh lại một lần nữa đặt ở trước mặt, Lí Vị Ương không khỏi
lạnh lùng cười rộ lên. Nàng thế nào cũng không thể tưởng tượng được, ở
cảnh tượng này lại thấy một cái hồ.
Quách Huệ phi đưa lên chén
trà của mình, cố cười nói: "Đến, ngươi nếm thử, nhìn xem lá trà này
hương vị như thế nào, nếu tốt liền tặng cho ngươi đi."
Lí Vị Ương có ngốc cũng hiểu ra hết thảy. Nghĩ đến Thanh Bình hầu phu nhân, nghĩ
đến nghĩa tử Tương Dương Hầu, lại nghĩ đến hành đông của Quách Huệ phi,
trong lòng nàng, đã đem hết thảy xâu chuỗi cùng nhau. Nàng tiếp nhận
chén độc trà kia, nghĩ rằng, ta vì Quách gia tuy rằng không thể nói là
dốc hết tâm huyết, nhưng cũng có thể xem như tận tâm tận lực. Lại không
thể tưởng tượng được, Quách Huệ phi lại dùng thủ đoạn như vậy để đối phó bản thân. Các nàng ngày xưa không oán, gần đây cũng không cừu, lại luôn luôn là minh hữu, nàng ẩn ẩn giống Quách phu nhân, đã coi Quách Huệ phi là thân nhân của mịn. Nhưng chính là thân nhân như vậy lại đem độc trà
đưa đến trước mặt mình, còn lộ ra tươi cười, thực cho rằng Lí Vị Ương
nàng là ngốc tử! Lúc trước, nàng chưa từng nghĩ đến, nguyên nhân lớn
nhất là Thanh Bình hầu phu nhân cũng không có lý do mà làm khó mình, như vậy có thể thấy, người đứng sau giật dây hết thảy chính là người trước
giờ đóng cửa không ra Lâm An công chúa .
Tay nàng, không khỏi run nhè nhẹ đứng lên. Nếu địch nhân làm như vậy, nàng sẽ không thèm để ý,
thậm chí có thể không chút lưu tình nào đem đối phương diệt trừ. Nhưng
vì sao, lại là Quách Huệ phi. Nâng lên đôi mắt, nhìn đối phương, Lí Vị
Ương nét tươi cười cũng không nhìn thấy. Nhưng nàng lại thấy trong mắt
Quách Huệ phi có một tia bi thương, đáy mắt xinh đẹp kia từng đã tràn
ngập ôn nhu, giờ phút này, cũng là thập phần thống khổ.
Mặc kệ là ai, một khi phản bội nàng, nàng cũng không khả tha thứ. Lí Vị Ương thở
dài một hơi nói: "Nương nương, từ khi ta tiến vào Quách gia tới nay, đại gia đối ta đều thập phần chiếu cố. Ngay cả Quách Gia dù ý chí sắt đá,
cũng không thể không động lòng, không thể không vui mừng. Trước giờ, bọn họ là kính trọng ngươi, thích ngươi như vậy, ta cũng là như thế, chẳng
qua, ta thật không ngờ, ngươi hôm nay lại làm ra như vậy." Nói tới đây,
nàng nhướng mày, không chút lưu tình đánh đổ chén trà nói: "Thanh Bình
hầu phu nhân, ngươi còn không ra, muốn ở nơi đó dấu đầu lòi đuôi tới khi nào!" Không tận mắt thấy nàng chết, đối phương sao có thể yên tâm?!
Quách Huệ phi sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt, trong lòng là một mảnh hỗn
loạn, nàng thật không ngờ, Lí Vị Ương lại nhìn thấu hết thảy. Giờ phút
này, nàng cũng quay đầu, nhìn Thanh Bình hầu phu nhân từ trong bình
phong chậm rãi đi ra.
Thanh Bình hầu phu nhân cười lạnh một tiếng nói: "Huệ Phi nương nương, ngươi vẫn không đủ nhẫn tâm a, nếu ngươi vừa rồi không lộ chút dấu vết, cũng sẽ không thể bị nha đầu giảo hoạt này
phát hiện, bất quá, thừa dịp lúc này không có ngoại nhân, ngươi vẫn còn
cơ hội." Lí Vị Ương lại cười lạnh một tiếng nói: "Triệu Nguyệt, ngươi
còn không ra, còn chờ gì nữa!"
Thanh Bình hầu phu nhân biến sắc,
đã thấy một cái nữ phi thân tiến lên, bắt lấy nàng. Thanh Bình hầu phu
nhân tức giận nói: "Quách Huệ phi, ngươi điên rồi, ngươi tùy ý để chất
nữ này nhục mạ ta sao! Không sợ ta... Âm thầm an bày người đem kia hết
thảy để lộ ra!"
Quách Huệ phi thở dài một hơi nói: "Những gì nên
đến sẽ đến, mặc kệ ta làm cái gì đều giống nhau." Nói xong, nàng đem kia chén trà đặt lại trên bàn, nhìn Lí Vị Ương nói: "Gia nhi, ngươi có thể
trách ta sao?"
Lí Vị Ương nhìn nàng, lắc lắc đầu nói: "Ta không
trách ngươi, chẳng qua sau này ta sẽ không thể lại tín nhiệm ngươi. Huệ
Phi nương nương, nếu như ngươi sớm đem chuyện này nói với ta, cũng không đến mức lạc đến nước này."
Quách Huệ phi cúi đầu nở một nụ cười, cũng từ chối cho ý kiến. Bên cạnh Lương nữ quan nhìn không được, vội
vàng nói: "Quách tiểu thư, ngươi hiểu lầm nương nương chúng ta, chén
rượu này bên trong cũng không phải độc dược!"
Quách Huệ phi không khỏi nhíu mày, lớn tiếng nói: "Tốt lắm, ngươi không cần thay ta giải thích!"
Lương nữ quan lại quỳ rạp xuống đất nói: "Quách tiểu thư, nương nương là bị
kẻ gian hiếp bức, không thể không làm như vậy, nhưng nàng tuyệt đối
không đành lòng lấy tánh mạng Quách tiểu thư, cho nên nàng ra lệnh Tĩnh
Vương điện hạ đưa tới thuốc mê, sau khi uống xong bất quá chỉ hôn mê một canh giờ, người khác sẽ không thấy hơi thở, như là đã chết. Người tuyệt đối không có ý thương tổn hay lấy tính mệnh của ngươi! Ngươi ngàn vạn
không được hiểu lầm!"
Lí Vị Ương nghe vậy, cũng là ngẩn ra, nàng
nhìn về phía Quách Huệ phi, thật lâu sau không nói gì. Nàng biết, Lương
nữ quan nói thật sự, nhưng nàng càng nghi hoặc, trên đời này người đều
ích kỷ, Quách Huệ phi vì Tĩnh Vương, vì Quách gia, giết mình mới là kế
sách vạn toàn, vì sao lại dùng hành động mạo hiểm như vậy? Nếu nàng ngất bị Thanh Bình hầu phu nhân tìm được sơ hở, sự tình để lộ ra đi, còn
không phải sẽ gặp phải đại phiền toái sao?
Quách Huệ phi nhìn Lí
Vị Ương nói: "Ngươi là ái nữ của đại tẩu, nếu ta giết ngươi, nàng tuyệt
sẽ không bỏ qua cho ta, tương lai Quách gia làm sao có thể duy trì cho
con ta đâu?"
Nàng nói xong, Lí Vị Ương cũng nở nụ cười, trong
nháy mắt này nàng cũng là hiểu ra tâm ý Quách Huệ phi, Quách Huệ phi
chẳng phải vì cái gọi là quan hệ lợi ích mới sử dụng loại này phương
pháp, nàng thay đổi mục đích còn là vì bảo hộ bản thân, bảo hộ Quách
gia. Lí Vị Ương thở dài nói: "Nương nương, tuy rằng ta biết ngươi bị bức mới làm ra hành vi này, nhưng ta còn có một câu, nếu ngươi sớm nói với
ta thì cũng không thể xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy." Nói xong, nàng
hướng Triệu Nguyệt phân phó nói: "Đem Thanh Bình hầu phu nhân mang đi."
Thanh Bình hầu phu nhân liều mạng giãy dụa, nhưng Triệu Nguyệt kia mạnh mẽ
làm sao nàng có thể tránh thoát? Triệu Nguyệt bắt nàng quỳ gối trước mặt Quách Huệ phi. Thanh Bình hầu phu nhân cười lạnh một tiếng nói: "Huệ
Phi nương nương, ta sớm an bày người, nếu nửa canh giờ không thấy ta
quay về, người nọ sẽ đem hết thảy tung ra ngoài, đến lúc đó trong sạch
của Huệ phi ngươi, danh dự trăm năm Quách gia đều không bảo đảm, ngươi
vì một chất nữ lại làm ra chuyện này lừa gạt ta, thật đúng là rất giỏi
a!"
Quách Huệ phi cười nói: "Ta đã làm, tự nhiên sẽ gánh vác hậu
quả, chỉ là ta không nghĩ tới, Gia nhi lại nhìn thấy hết hành động của
ta, cũng là ta quá khẩn trương, nếu không nàng cũng sẽ không phát hiện
ra." Nói tới đây, nàng nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, ánh mắt không
có ý trách cứ nàng. Ở nàng xem ra, nếu là vừa rồi không bị Lí Vị Ương
phát hiện, hết thảy đều y kế hành sự, chỉ sợ Thanh Bình hầu phu nhân đã
sớm tin nàng thật sự hạ độc đi hại Quách Gia, chính mắt thấy thi thể
Quách Gia, nàng tự nhiên sẽ giao ra cái gọi là chứng cứ.
Lí Vị
Ương cười lạnh một tiếng, như xem thấu ý tưởng Quách Huệ phi, âm thanh
lạnh lùng nói: "Nương nương, ngươi không cần tin tưởng người này, ngươi
tin lời nàng nói sao? Nếu ngươi thật sự giết ta, chỉ sợ nàng sẽ vừa đem
chuyện ngươi cùng Tương Dương Hầu truyền ra ngoài, vừa nói ngươi vì che
giấu ình mà độc chết ta. Tin này nói đến tai Quách phu nhân, cứ như vậy, Quách gia sẽ phản bội Tĩnh Vương Nguyên Anh, kẻ đắc lợi chính là Ung
Văn Thái tử, Bùi Hoàng Hậu và Lâm An công chúa nhìn thấy ta chết, cũng
vỗ tay vui mừng. Mà Thanh Bình hầu phu nhân cũng có thể nhìn thấy kẻ
cướp đi tước vị của huynh trưởng nàng thất bại thảm hại, chẳng phải là
nhất tiễn tam điêu."
Quách Huệ phi thật dài thở dài một hơi, nàng làm sao không biết đối phương là kẻ gian trá, nhưng nếu như không làm
như vậy, ngay cả một tia hi vọng cũng không có. Lí Vị Ương nhìn về phía
Thanh Bình hầu phu nhân, mỉm cười nói: "Sau nửa canh giờ, chuyện cũ của
Quách Huệ phi cùng Tương Dương Hầu sẽ truyền ra ngoài mọi người đều
biết, nhưng chưa đến nửa canh giờ nữa, Thanh Bình hầu phu nhân cùng con
hát làm chuyện cẩu thả, cũng sẽ truyền đến tai Thanh Bình hầu, không
biết đến lúc đó hắn sẽ có cảm tưởng thế nào? Đúng rồi, năm đó phu nhân
cùng con hát kia lui tới, cũng là khoảng thời gian ngươi sinh nhị tiểu
thư cùng tam tiểu thư, không biết Thanh Bình hầu có phải hay không cho
rằng phu nhân sinh ra ba nữ nhi trong đó có hai người không phải cốt
nhục của hắn?"
Thanh Bình hầu phu nhân nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng lớn tiếng nói: "Quách Gia! Ngươi đang nói cái gì?!"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng mà nói: "Ta đang nói cái gì, phu nhân tự nhiên trong lòng hiểu rõ."
Thanh Bình hầu phu nhân không khỏi giận tím mặt, thanh âm nàng cũng trở nên
sắc nhọn đứng lên: "Quách Gia! Ngươi nói bậy! Ta nơi nào cùng con hát
làm cái gì cẩu thả!? Nếu ngươi còn dám nói hưu nói vượn! Ta liền..."
Lí Vị Ương ôn hòa cười nói: "Ngươi liền như thế nào? Phu nhân, ta nói cho
ngươi, đã dám làm phải dám nhận mới. Hơn mười năm trước, ngày đó Hương
Viên Hồng con hát Thu Quan, thật là một lang quân mĩ mạo, ngươi thích
hắn cũng không có gì lạ. Nếu không có ngươi trợ giúp, hắn sao có thể
nhanh như vậy trở thành nhất đẳng Hồng Giác Nhi? Sau này, cổ họng hắn
không hát được nữa, vốn nên nghèo túng mới là, lại không biết vì sao lại có rất nhiều tiền, tự mở rạp hát, trở thành ông chủ gánh hát. Ta biết,
hắn có rất nhiều người bảo hộ, lại không nghĩ rằng cả phu nhân cũng
không chịu nổi sự dụ hoặc của hắn. Tuy việc này đã qua nhiều năm, nhưng
muốn tìm lại cũng chưa hẳn không có dấu vết."
Thanh Bình hầu phu
nhân trên mặt hết trắng lại xanh, nàng không lại nghĩ đến Lí Vị Ương sẽ
tra được chuyện này. Không sai, nàng năm đó đích xác cùng một con hát có đoạn thời gian lui tới, nhưng thế thì sao? Nhưng phải trách Thanh Bình
hầu kia lúc đó mê luyến một nữ tử thanh lâu, ngày đêm không chịu về nhà
làm nàng nhất thời tức giận, mới có thể bao dưỡng con hát. Hơn nữa, ở xã hội thượng lưu, với các phu nhận, loại chuyện này không phải không có,
bất quá chỉ là chuyện phong lưu, so với chuyện của Quách Huệ phi cùng
Tương Dương Hầu cũng chỉ bình thường, nghĩ đến đây, nàng không khỏi cắn
răng nói: "Ngươi muốn nói, liền nói đi! Ta chính trực không sợ gian tà!" Bộ dáng không để ý.
Lí Vị Ương nhẹ giọng nở nụ cười, nàng nhìn
ra Thanh Bình hầu phu nhân chỉ là ngoài mạnh trong yếu, nàng nhàn nhạt
nói: "Phu nhân làm gì phải gấp như vậy? Chờ sự tình truyền đến tai Thanh Bình hầu, lúc hắn nổi trận lôi đình, ngươi quyết định cũng không muộn
a, không cần vội, đến lúc đó, sẽ có người đem kia lão bản kia đến Thanh
Bình hầu phủ."
Thanh Bình hầu phu nhân sắc mặt đã trở nên trắng
bệch, nàng đương nhiên không phải không thèm để ý như lời nói, hiện thời Quách phủ đã không còn là nơi nàng có thể sống yên ổn, Quách Bình cùng
Quách Đằng đều đã mất, không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, nàng chỉ còn trông
cậy vào phu gia sống qua ngày. Nếu đến cả Thanh Bình hầu cũng ghét cay
ghét đắng nàng, nàng thật sự chẳng còn đất dung thân.
Nghĩ đến đây nàng không khỏi cắn răng nói: "Quách Gia! Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?!"
Lí Vị Ương cười lạnh, trên thực tế, nàng chỉ thu được chút đồn đãi trên
phố phường, cũng không thể xác định được Thanh Bình hầu phu nhân có thật sự cùng con hát kia cấu kết, Nguyên Liệt cung cấp cũng chỉ đôi câu vài
lời, Lí Vị Ương chính là dùng những lời này để lừa đối phương, không
nghĩ tới lại vừa vặn đúng. Xem ra, chuyện đối phương phong lưu là đúng.
Nghĩ đến đây, nàng tươi cười càng tăng nói: "Phu nhân không cần lo âu,
nếu ngươi bảo người nọ có thể ngậm lại miệng, đem cái ngươi gọi là chứng cứ giao ra đây, ta tự nhiên cũng sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại danh dự phu nhân."
Thanh Bình hầu phu nhân cúi đầu, chậm chạp không
nói, không sai, nàng lấy từ trong tay Du Khánh Phong một ít vật cũ, vừa
đúng có thể chứng minh Quách Huệ phi cùng Tương Dương Hầu ngày trước có
cảm tình. Nàng đã chuẩn bị, sau khi Quách Huệ phi giết Quách Gia, sẽ
tung những vật này ra bốn phía rồi thổi phồng một phen, lại làm cho thật văn vẻ, làm cho cả gia tộc Quách thị hổ thẹn. Sau đó, nàng lại đem
chuyện Quách Huệ phi vì che giấu tình cũ, mưu sát chất nữ nói toạc ra,
còn sợ Quách gia cùng Quách Huệ phi không trở mặt thành thù sao?
Đến lúc đó, nàng trở thành ngư ông thủ lợi, mắt thấy này hai kẻ đấu đã
ngươi chết ta sống. Chẳng qua nàng thật không ngờ, trên đường không
những bị Lí Vị Ương phát hiện mà đối phương còn nắm được nhược điểm bản
thân. Nhưng giờ nàng đã đâm lao phải theo lao, Lâm An công chúa buộc
nàng sớm hành động, nếu giờ nàng dừng tay, đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua ình. Mãi lâu sau, nàng cũng không nói ra quyết định,
không nói đồng ý cũng chẳng nói buông tha.
Lí Vị Ương hơi hơi
cười, ở lúc sắp sửa đè chết lạc đà, lại hạ thêm một cọng rơm: "Thanh
Bình hầu phu nhân sợ còn không biết, Ôn tiểu thư nhà ngươi cũng có chút
chuyện phong lưu." Nàng nhìn thoáng qua Thanh Bình hầu phu nhân khuôn
mặt kinh ngạc, tươi cười trở nên lành lạnh.
Mà Thanh Bình hầu phu nhân vẻ mặt xanh mét, cả người run run đứng lên: "Ngươi! Ngươi! Ngươi
nói cái gì? Không có chứng cớ, ngươi chớ nên hồ ngôn loạn ngữ!"
Lí Vị Ương nói chuyện thanh âm nhè nhẹ, nhưng lãnh ý trong đó lại làm
người ta phát lạnh: "Ta nói Ôn tiểu thư và ngươi giống nhau, cũng cùng
con hát lui tới rất thân thiết, cứ bảy ngày lại đi Khánh Xuân lâu một
chuyến, nhưng không biết tìm ai? Phu nhân, ngươi nói đi?"
Thanh
Bình hầu phu nhân 'bá' một chút, sắc mặt cương lạnh như người chết,
trong lòng nàng không khỏi khắc sâu oán hận, đều do bản thân luôn lui
tới rạp hát nên mới thành tấm gương xấu cho Ôn Ca. Nhưng nàng biết, Ôn
Ca chỉ thích nghe diễn, sẽ không dám làm ra loại chuyện xấu hổ gì, xem
ra, đối phương muốn dùng tin đồn đãi này bức mình phạm vào, nhưng nàng
còn cách nào sao? Nàng có chứng cứ là thật, đối phương cũng có thể giả
tạo chứng cứ... Đến lúc đó sợ là lưỡng bại câu thương, nàng thì không
cần nói, nhưng nếu Ôn Ca cũng liên lụy vào, thật đúng là xong rồi. Nghĩ
đến đây, nàng không khỏi cắn răng nói: "Hảo, ta đáp ứng ngươi."
Lí Vị Ương mỉm cười, ngươi cho là đáp ứng liền xong rồi sao? Lâm An công
chúa, ta muốn nhìn xem, ngươi còn có thể đùa giỡn ra cái xiếc khỉ gì!