Lúc này, Triệu Nguyệt bước nhanh vào lều trại, nhẹ giọng bẩm báo Lí Vị
Ương: "Tiểu thư, lão gia vừa rồi phái người đến báo, mời tiểu thư qua
xem."
Lí Vị Ương cười rộ lên, lập tức nhìn về phía Quách Trừng
đang ở bên cạnh, mở miệng nói: "Tam ca, muội đi gặp phụ thân trước, sẽ
nhanh trở về."
Trên mặt Quách Trừng biểu hiện một tia lo lắng
hiếm thấy, hắn nhìn Lí Vị Ương, bộ dáng muốn nói lại thôi, nói: "Gia
nhi, phụ thân không đồng ý cho chúng ta chủ động ra tay đối phó Bùi gia, chuyện này..." Hắn mới nói một nửa, hiển nhiên là lo lắng Lí Vị Ương bị Tề Quốc Công trách phạt.
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, trong giọng
nói không có nửa điểm khẩn trương: "Chuyện gì nến đến rồi sẽ đến, chủ ý
này là của muội, phụ thân muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt một mình
muội là được." Mặc kệ Tề Quốc Công thấy thế nào, nàng nhất định phải đối phó Bùi gia, hơn nữa nàng cũng không đồng ý kiểu phương pháp đấu tranh
chậm rì rì trước đây của Quách gia, nếu phải chờ tới lúc Bùi gia tự đấu
cho đến khi tiêu vong, chỉ sợ phải chờ lâu đằng đẵng. Lí Vị Ương tự nghĩ mình có tính nhẫn nại, nhưng cũng không nghĩ sẽ tiêu phí vài thập niên
để báo thù rửa hận, cho nên có chút giải bày cũng tốt. Nghĩ đến đây,
nàng đứng lên, mỉm cười nhìn mọi người nói: "Muội đi trước." Nói xong,
nàng mang theo Triệu Nguyệt từ trong lều trại đi ra ngoài.
Quách Đôn trên mặt toát ra một tia bất an, hắn nhìn về phía Quách Trừng nói: "Tam ca, chúng ta cũng đi theo xem chứ?"
Quách Trừng suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: "Phụ thân đã nói chỉ muốn gặp
một mình Gia nhi, chúng ta đi theo người sẽ không vui, ngược lại sẽ liên lụy Gia nhi."
Quách Đôn không khỏi tức giận: "Phụ thân luôn bắt
chúng ta nhẫn nại, mấy năm nay chúng ta nhẫn nại còn chưa đủ sao? Chẳng
lẽ phải chờ tới khi Quách gia bị Bùi gia tiêu diệt hết? Chúng ta tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra
tay sau thì sẽ bị thua thiệt, lãnh tai ương), có gì không đúng! Đệ nói
phụ thân rất dè dặt cẩn trọng, nhưng cũng không nghĩ cả đời làm rùa đen
rút đầu!"
Tử bất giáo phụ chi qua! (Con không được dạy dỗ là lỗi
của cha) Quách Trừng không khỏi biến sắc, trách cứ nói: "Phụ thân chưởng quản toàn bộ gia tộc Quách thị, nhất cử nhất động của người đều phải
ngàn lần cân nhắc, vạn lần suy nghĩ, đương nhiên khác với chúng ta. Còn
có vô số người nương nhờ, ăn cơm Quách gia! Nếu tương lai có một ngày đệ làm gia chủ sẽ hiểu ý của người, trách nhiệm càng lớn băn khoăn càng
nhiều, chính là đạo lý này."
Quách Đôn không khỏi trả lời lại một cách mỉa mai: "Nếu đúng như vậy, đệ cũng không có ý làm chủ nhà này."
Quách Đạo không nhìn hai người, cúi đầu tỏ vẻ đăm chiêu. Đột nhiên đứng lên,
bước nhanh ra phía ngoài. Quách Trừng vội vàng gọi lại: "Ngũ đệ đi đâu?"
"Mặc kệ các huynh có muốn hay không, đệ nhất định phải đi nghe xem phụ thân
nói gì!" Quách Đạo thật lo lắng, hắn biết Lí Vị Ương không phải muội
muội ruột của mình, vạn nhất phụ thân tức giận, thay đổi chủ ý ban đầu
thì nên làm cái gì bây giờ? Hắn không muốn mạo hiểm như vậy.
Lúc
này Lí Vị Ương đã đi vào lều trại Tề Quốc Công, chỉ thấy Quách Tố đang
chấp bút viết cái gì đó, nàng dừng lại chỉnh đốn trang phục rồi chủ động tiến lên hành lễ nói: "Gia nhi thỉnh an phụ thân."
Bút trong tay Tề Quốc Công không hề ngừng lại, sau một lát mới nhàn nhạt nói: "Sự
tình xong xuôi hết chưa?" Hắn cũng không nói thêm là sự tình gì, nhưng
Lí Vị Ương đã biết ông nói cái gì rồi, nàng mỉm cười nói: "Rồi."
Tề Quốc Công lại nói: "Bùi Hiến cũng bị xử quyết sao?"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm uyển chuyển mềm nhẹ: "Vâng."
Tề Quốc Công thở dài một hơi, tay tiếp tục viết, chậm rãi mở miệng nói:
"Gia nhi, từ ngày con bắt đầu vào phủ, có vấn đề này ta vẫn chưa hỏi
con."
Lí Vị Ương yên lặng nghe, cũng không truy vấn, trên mặt
bình tĩnh, lẳng lặng chờ Tề Quốc Công nói tiếp. Quách Tố không nhanh
không chậm mở miệng nói: "Con tới Đại Đô rốt cuộc là vì cái gì?" Ông nói vậy, hiển nhiên là không tin Lí Vị Ương chỉ vì tìm người mà đến. Lừa
gạt, Lí Vị Ương cũng không đủ trình độ lừa gạt, nàng chỉ là lựa chọn có
lộ ra tin tức của mình hay không, nhưng tình trạng này, cũng nên nói rõ
ràng rồi. Cho nên nàng cười nhẹ, thành thật nói: "Đến trả thù."
Tề Quốc Công nghe vậy sửng sốt, bút trong tay cũng không dừng, cuối cùng cũng viết xong, dừng bút nói: "Kẻ thù của con là ai?"
Lí Vị Ương hơi thở dài, nói: "Bùi Hoàng Hậu."
Tề Quốc Công ngẩng đầu nhìn về phía Lí Vị Ương, trong ánh mắt ông ẩn ẩn có sự uy hiếp, trấn định không nói nên lời, thật hiển nhiên, ông đã sớm
hiểu được đáp án này. Nghĩ cũng biết, từ ngày Lí Vị Ương vào Quách phủ,
đối với Bùi gia đều là thận trọng, nhịp nhàng ăn khớp mưu tính, hơn nữa
chưa bao giờ gián đoạn. Ông cũng đã đoán được, mục đích Lí Vị Ương tiến
vào Đại Đô để báo thù! Mà kẻ thù của nàng chính là Bùi Hoàng Hậu! Chỉ có nguyên nhân đó, nàng mới có thể thiết hạ kế sách này, đem người Bùi gia nhất võng thành cầm, nếu không có huyết hải thâm cừu, nàng há phải làm
như thế? Tề Quốc Công nghĩ nghĩ, liền lại hỏi: "Ta nghe nói ban đầu con
có mẹ ruột, Lí gia còn có một lão phu nhân."
Lí Vị Ương tươi cười ấm áp, nàng sớm đoán được Tề Quốc Công cũng từng điều tra sau lưng
nàng, việc này cũng không có gì phải giấu diếm, nàng gật đầu nói: "Không sai, bởi vì lúc con ở Đại Lịch từng cùng ái nữ Lâm An công chúa của Bùi Hoàng Hậu có tranh cãi, Bùi Hoàng Hậu phái người giết chết thân nhân
của con, đệ đệ con từ nhỏ cũng biến thành một tên si ngốc, cho tới bây
giờ mới dần dần khôi phục. Người nói, thù hận như vậy con có thể không
báo sao?"
Thật lâu sau Tề Quốc Công cũng không nói gì, ông yên
lặng nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương cũng không hề tránh ánh mắt của ông,
ánh mắt nàng thập phần bình tĩnh, thoạt nhìn tuyệt không giống thiếu nữ ở độ tuổi này. Tề Quốc Công tạm dừng một lát, thanh âm ẩn ẩn truyền đến:
"Ta biết con sốt ruột báo thù, nhưng chuyện này con làm sai rồi."
Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhướng mày nói: "Xin hỏi phụ thân, con làm sai chỗ nào?"
Tề Quốc Công không nhìn nàng, gấp lá thư lại, bỏ vào phong thư, trên phong thư biết bốn chữ to "Phu nhân thân khải", hiển nhiên là viết cho Quách
phu nhân. Ông buông lá thư, mở miệng nói: "Ta hỏi con, con có biết đương kim Hoàng đế bệ hạ là loại người gì không?"
Lí Vị Ương hồi tưởng một hồi, hồi đáp: "Bệ hạ đăng cơ từ trong khốn cảnh, được Bùi thị nâng
đỡ tru diệt kẻ thù, cuối cùng bước lên ngôi vị hoàng đế. Hơn mười năm
qua, bệ hạ luôn nghĩ cách duy trì thế cân bằng tất cả đại thế gia, cho
nên đối với mọi hành động của Bùi Hoàng Hậu cùng Bùi thị đều làm như
không thấy. Nhưng xem ra, nếu bệ hạ không có bệnh nguy kịch có thể phát
điên, thà nói ngài đang đợi cơ hội tru sát Bùi thị, không bằng nói ngài
hi vọng nhìn thấy cục diện thay đổi hỗn loạn." Nước quá trong ắt sẽ
không có cá, càng là nước đục, càng làm cho người ta cảm thấy có ý tứ.
Nếu nước không đủ đục, Hoàng đế sẽ tự động đưa tay quấy đục.
Tề
Quốc Công sửng sốt, ông thật không ngờ Lí Vị Ương đánh giá Hoàng đế như
vậy, may là trong trướng chỉ có hai người bọn họ, mà ngoài trướng toàn
là thân vệ Quách gia, những lời này tuyệt đối không được truyền ra, bằng không sẽ phạm tội lớn tru di cửu tộc, nha đầu kia thật đúng là cái gì
cũng dám nói! Tề Quốc Công thu lại nét cười, mặt trầm như nước: "Như vậy con đánh giá mười đại thế gia ở Đại Đô thế nào?"
Giờ phút này,
ông vì sao lại hỏi vấn đề này? Lí Vị Ương trầm tư một lát, mở miệng hồi
đáp: "Con đến Đại Đô không lâu, thập đại gia tộc Việt Tây cũng chỉ nghe
ngóng một ít tin đồn. Bùi thị là đại gia tộc thứ nhất, lại cùng chúng ta giằng co bấy lâu, bọn họ tạm thời không đề cập tới. Đại gia tộc thứ hai là Chu thị, thành đình hầu Chu Trinh thập phần khôn khéo, thiện tính,
nhưng là người dựa trên tính độ lượng hơi có chút khiếm khuyết, cử chỉ
nghiêm trách thuộc hạ. Đáng lưu ý là, trên tay hắn nắm mười vạn kinh vệ. Muội muội Chu Trinh là Chu Thục Phi, ở trong cung tuy không phải được
sủng ái, nhưng địa vị cũng rất cao, ít tham gia vào đấu tranh triều
đình, mà Chu Trinh đương nhiên âm thầm nâng đỡ Tần Vương điện hạ."
"Gia tộc thứ ba chính là Trần thị, bọn họ là gia tộc nhiều thế hệ làm quan,
thói quen ra lệnh, cao cư nhân thượng. Gia tộc Trần thị chủ yếu là quan
văn, ở trong triều còn lưu lại bọn họ là thanh quý nhất, cho nên theo
lực ảnh hưởng mà xét, còn ở trên Quách phủ chúng ta. Hoàng đế vì cân
bằng, cố ý để nữ nhi Trần gia làm quý phi, Quách Trần hai nhà giao hảo,
bởi vậy nâng đỡ cho nhau, cùng đối kháng Bùi thị. Nhưng trước mắt nhân
vật lĩnh quân của gia tộc Trần thị là Trần Thượng nho nhã đoan trang,
làm việc hơi cổ hủ. Quan hệ hai nhà chúng ta hai nhà là từ việc đám hỏi
kết hợp với nhau, tuy rằng tạm thời củng cố, cũng chưa chắc đã lâu dài
an bình. Tiếp theo đó là Thôi thị, một nhà từng có hai mươi ba tể tướng. Tộc trưởng Thôi thị là Thôi Quảng ru rú trong nhà, trừ lúc vào triều
thì ít có kết giao với những người khác, nhưng Thôi gia xem chừng thực
lực hùng hậu, gia môn sâu xa. Nữ nhi hắn lại là Thái tử phi, thế lực gia tộc Thôi thị không thể khinh thường."
"Con nói tiếp đi." Tề Quốc Công gật đầu nói.
"Sau đó chính là Lư thị, sớm mang danh "từ xưa u yến vô song, thiên hạ đệ
nhất Phạm Dương", Phạm Dương Lư thị từ mười bảy năm trước đã là gia tộc
tiếng tăm lừng lẫy. Con đối với Lư thị không hiểu biết nhiều, chỉ gặp
qua Sườn phi Thái tử – Lư Sương, theo như phẩm hạnh của nàng, gia tộc Lư thị chỉ sợ cũng có dã tâm bừng bừng, không thể khinh thường. Sau đó là
Hồ thị đã bị lật đổ, không đề cập tới cũng được, cùng lắm là một đám
người thiển cận."
Lí Vị Ương nói tới đây, dừng một chút, mỉm cười nói: "Tiếp nữa là gia tộc Vương thị cũng hiển hách như Quách gia chúng
ta. Trên có Thái sư lại còn Nhậm đại tướng quân Vương Cung, dưới có
Thượng Thư phó xạ Vương Du, trong có điện đại học sĩ Vương Quân, ngoài
có Trấn Đông tướng quân Vương Quỳnh, những người này đều là người khôn
khéo có khả năng, hơn nữa ngoài mặt đều đối với Hoàng đế trung thành và
tận tâm, cũng không tham dự tranh đấu, cho nên rất được hoàng thất coi
trọng. Càng trọng yếu hơn là, nữ nhi Vương thị bọn họ không ai được gả
vào hoàng gia, cho thấy bọn họ sớm đã quyết định chủ ý, muốn bảo trì vị
trí trung lập. Mặc kệ ai làm Hoàng đế, đều không can hệ đến gia tộc
Vương thị. Nhìn bề ngoài, Vương gia cùng Lư thị sức ảnh hưởng như nhau,
chẳng qua Lư thị sớm đã bị Thái tử kéo xuống nước, Vương gia kiểu như là dẫu ngươi gió táp mưa sa, đều không quan hệ đến ta."
"Tiếp theo, là bộ tộc Cát gia – An Quốc hầu chủ, ngoại trừ Cát Lệ Phi, những người
còn lại trong nhà thập phần bình bình. Ngay cả con đến Đại Đô không lâu, nhưng cũng đã nghe nói thế lực bọn họ ở kinh thành không lớn lắm. Người người đều nói, gia tộc Cát thị bất quá chỉ dựa vào Cát Lệ Phi mới có
thể phát triển, mà theo con thấy, Hoàng đế đối với An Quốc hậu chủ thập
phần chiếu cố. Nghe nói ở trong hoàng cung, Cát Lệ Phi là người duy nhất có thể thường xuyên ra vào ngự thư phòng, lại không biết vì duyên cớ
gì, cho nên con cảm thấy Cát gia rất đáng lưu ý. Cuối cùng là gia tộc
Tiêu thị, ngoại trừ thừa tướng Tiêu Vọng, còn có ba con trai Tiêu Lương, Tiêu Hiền, Tiêu Dao, những người này đều có thể thay thế bổ trợ thừa
tướng, nắm chặt tướng vị không tha, lại điệu thấp nội liễm, làm việc
trầm ổn, công bằng, cho nên dần dần thay thế được địa vị Lịch Đại thừa
tướng Thôi gia, là tử địch của Thôi gia. Tuy con vẫn chưa gặp qua bọn
họ, nhưng thực lực của bọn họ thật khiến người ta chú ý." Lí Vị Ương nói đến êm tai, đối với nội tình thập đại gia tộc Đại Đô hiển nhiên có hiểu biết, hơn nữa nói rất có đạo lý.
Tề Quốc Công nhìn nàng tươi cười, ánh mắt trở nên rất sâu, mở miệng nói: "Như vậy Quách gia thì sao?"
Lí Vị Ương sửng sốt, nàng thật không ngờ Tề Quốc Công lại hỏi vấn đề này,
nàng liếc mắt nhìn Tề Quốc Công một cái, biểu cảm cười như không cười
nói: "Phụ thân muốn nghe nói thật hay nói dối."
Tề Quốc Công nói: "Nói thật như thế nào, mà nói dối là như thế nào?"
Lí Vị Ương thở dài một hơi nói: "Lời nói dối đương nhiên rất êm tai, phụ
thân chính là ngưỡi đãnh đạo Quách gia, người anh dũng thiện chiến,
thông minh có thừa, trầm ổn có độ, có người dẫn dắt, Quách thị chúng ta
sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh, sừng sững không ngã."
Tề Quốc
Công bật cười, phất phất tay nói: "Con nói lời này trong lòng ta nghe
xong thật hoảng, những năm gần đây lời nói dối ta nghe được nhiều lắm,
con vẫn là ăn ngay nói thật đi!"
Lí Vị Ương mỉm cười, nàng sớm
đoán được Tề Quốc Công nhất định biết rằng nàng đối với ông là chân thật đánh giá, cho nên nàng tiếp tục nói: "Phụ thân kiên trì muốn nghe nói
thật, nữ nhi sẽ nói thật, mong rằng người không trách tội. Theo ý con,
phụ thân so với mặt bằng chung các gia chủ của các gia tộc, tuy rằng
dũng mãnh thiện chiến, nhưng theo lời mẫu thân nói – thập phần đắn đo,
làm việc sợ đầu sợ đuôi..." Nàng còn chưa nói xong, Tề Quốc Công lại nở
nụ cười, nói: "Hài tử ngốc, không cần cố ý chọc giận ta, con thật sự
nghĩ ta hồ đồ sao?"
Lí Vị Ương nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo,
không mở miệng. Tề Quốc Công ẩn ẩn thở dài một tiếng nói: "Ta đã xem con như nữ nhi của ta, đã sớm nghĩ tới những lời con nói, mà không riêng
đối với con– " nói xong, ông hướng về phía bên ngoài màn la lớn: "Người
bên ngoài, còn không tiến vào cho ta!"
Màn vừa vén, liền thấy
gương mặt lạnh lùng của Quách Đôn, hắn nhìn Tề Quốc Công cực kì áy náy
nói: "Phụ thân, con, con chính là..." Lúc này, bên cạnh hắn lại có thêm
hai người tiến vào, không phải Quách Trừng cùng Quách Đạo thì là ai?
Lí Vị Ương nhìn bộ dạng bọn hắn, thái độ cợt nhả, nhất định đã ở bên ngoài nghe lén một hồi.
Tề Quốc Công trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái: "Làm người phải quang minh chính đại, muốn nghe lén, cứ đứng ở chỗ này thoải mái mà nghe!"
Quách Trừng cùng hai huynh đệ liếc nhau, dẫn đầu mở miệng nói: "Chuyện đó là
chúng con cùng làm, phụ thân nếu là muốn trừng phạt thì phạt tất cả
chúng con đi! Không nên trách cứ một mình muội muội!"
Trong ánh
mắt Tề Quốc Công toát ra một tia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn
cười lạnh một tiếng nói: "Nếu ta muốn phạt các ngươi thì đã sớm phạt
rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì! Thành thật đứng đó, để ta chậm rãi nghe các ngươi nói."
Mọi người nghe vậy đều có chút ngượng ngùng, chỉ có bản thân Lí Vị Ương tươi cười ấm áp, như căn bản không thèm để ý cái nhìn của Tề Quốc Công, lời tuy nói thế, nhưng lòng bàn tay nàng kỳ thực hơi đổ mồ hôi, nếu Tề Quốc Công không chấp nhận việc nàng làm, hoặc đem hết thảy mọi chuyện kể với Quách phu nhân, nàng nên làm thế nào đây?
Không biết vì sao, nàng cũng không hy vọng Quách phu nhân biết mặt ngoan độc này của nàng. Không phải sợ bà chán ghét mình, mà là sợ dọa đến bà. Nàng hiểu rõ, trên đời này bà không chấp nhận người có cá tính lạnh
băng vô tình, nàng càng báo thù thủ đoạn lại càng kịch liệt, bất luận
như thế nào, Lí Vị Ương không nghĩ mất đi sinh mệnh ấm áp .
Thấy
Tề Quốc Công trầm ngâm một lát, mới mở miệng nói: "Các đời lịch đại,
Hoàng đế kiêng kị nhất chính là công cao hơn chủ, thần tử có dị tâm,
thập đại gia tộc từ trước khi Hoàng đế bước lên ngôi vị, không ít người
đều đã từng đứng ở phía đối lập với người, là người liều chết chiến đấu
để thắng kẻ địch, bao gồm cả Quách gia chúng ta. Ban đầu trong gia tộc
đã phát sinh vấn đề chia phe... Có thể nói, sau khi Hoàng đế đăng cơ sẽ
ghi hận với một số người."
Quách Trừng cười nói: "Phụ thân làm gì nói chuyện nghiêm trọng vậy, con thấy phụ thân đều rất trung thành và
tận tâm với bệ hạ, bệ hạ rất yên tâm với phụ thân."
Tề Quốc Công
trừng mắt nhìn hắn, cười nói: "Như lời mẫu thân các con, con người của
ta thập phần ngu trung, hay đắn đo, cho nên bệ hạ mới tạm thời yên lòng
với ta. Nhưng cũng chỉ là tạm thời, không phải vĩnh viễn. Nếu xử lý xong Bùi gia, kế tiếp liền đến phiên chúng ta."
Nghe được Tề Quốc Công nói như vậy, mọi người trên mặt đều xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tề Quốc Công tiếp tục nói: "Chúng ta một nhà trong tay chưởng quản binh
quyền bốn mươi vạn đại quân, đúng ra ta cùng hai huynh trưởng các ngươi
đều phải trú binh ở ngoài, có biết mấy năm nay ta vì sao muốn cáo ốm ở
nhà không?"
Mọi người liếc nhau, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Quách Đôn đưa ra nghi vấn trước: "Phụ thân cáo ốm ở nhà, chẳng lẽ không phải vì lo cho mẫu thân sao?"
Nhìn đứa con thứ tư, Tề Quốc Công
thở dài một hơi, nói: "Nếu là vì lo cho mẫu thân các con, không phải chỉ cần đưa nàng đi cùng là được sao?"
Lí Vị Ương mỉm cười, mở miệng nói: "Nói như vậy là phụ thân cảm thấy Hoàng đế kiêng kị thần tử chưởng quản binh quyền lớn lại thông minh có năng lực, cho nên mới tránh đi
mũi nhọn này sao?"
Tề Quốc Công nhìn nàng một cái, gật gật đầu
nói: "Không sai, Quách gia có bốn mươi vạn binh quyền, thật sự là như
bước trên băng mỏng. Bởi vì bốn mươi vạn binh có thể lấy thế cục trái
phải thiên hạ, hơn nữa Quách Huệ phi ở trong cung lại có Tĩnh Vương, nếu chúng ta hỗ trợ Tĩnh Vương, điện hạ liền có thể cùng Thái tử và các
hoàng tử khác địa vị ngang nhau, cùng ngồi ăn một bàn. Hoàng đế sở dĩ có thể chất chứa chúng ta, là muốn dùng Quách gia cùng Trần gia kiềm chế
gia tộc Bùi thị, bảo trì cục diện chính trị ổn định, còn có thể dùng
việc tranh đấu của Bùi gia cùng Quách gia hăm dọa các gia tộc khác, khắc chế bọn họ rục rịch sinh dã tâm. Chúng ta ở lại Đại Đô, huynh trưởng
của các con ở bên ngoài, ai mới an toàn nhất đây? Tuy nói chúng ta là
người một nhà, chẳng qua chỉ là con tin thôi, có thể khiến Hoàng đế yên
tâm giao thác bốn mươi vạn quân đội, rồi ngồi xem chúng ta cùng Bùi gia
tranh đấu, ngài như vậy mới gọi là thật thoải mái. Nhưng hiện tại Gia
nhi con bộc lộ tài năng, ép gia tộc Bùi thị không ngẩng đầu lên nổi, con nói xem Hoàng đế sẽ nghĩ sao?"
Lí Vị Ương nghe đến đó cũng sửng
sốt, trong ván cờ này, nàng luôn luôn cho rằng bản thân là người chơi
cờ, hiện tại xem ra, ván cờ này nàng còn chưa hạ được.
Trên mặt
Tề Quốc Công lộ ra một tia hàn ý: "Chuyện ngày hôm qua, con quả thật
tính toán không chút sơ hở, thận trọng, nếu để cho người khác biết tất
cả đều là con gây nên, chỉ sẽ cảm thấy con tâm cơ thâm trầm. Bởi vì Bùi
gia cùng Quách gia chúng ta sớm có hiềm khích, cùng Húc Vương cũng là
thập phần không vừa mắt, cho nên Bùi Bạch mới có thể xúi giục Tường Vân
quận chúa đi giết chết Ba Đồ thế tử, để hãm hại Húc Vương điện hạ, ai
biết con lại vạch trần mọi chuyện trước mặt mọi người, Đại Quân tự nhiên sẽ nghiêm trị Bùi Bạch, sẽ không bỏ qua tha mạng cho hắn, như vậy mâu
thuẫn giữa Bùi gia cùng vương thất thảo nguyên càng lúc càng lớn. Sau đó con lại phái người ám sát Đại Quân thảo nguyên, đương nhiên mọi người
đều sẽ hoài nghi người Bùi gia. Nếu là cấm quân bình thường đến hỏi,
người Bùi gia nhất định sẽ mở trướng môn cho bọn họ điều tra, con lại cố tình dùng lực lượng Quách gia, sẽ khiến người Bùi gia thập phần nghi
ngờ, lâu dần sẽ dẫn tới kịch liệt phản kháng. Con chính là đoán chắc tâm tư này của hắn, mới có thể nương cơ hội chém giết đệ tử Bùi gia, lại
nhờ Húc Vương đưa Hoàng đế tới, mượn tay hắn đem Bùi Hiến đưa đến kim
trướng Đại Quân thảo nguyên, mặc hắn xử trí. Cạm bẫy này từng bước một
đẩy người Bùi gia vào thế không chốn dung thân, tự đưa mình vào đường
cùng, thủ đoạn cùng tâm kế này, mặc kệ là ai nhìn đến đều sẽ không rét
mà run."
Lí Vị Ương nhìn Tề Quốc Công, trầm mặc thật lâu rồi nói: "Cho nên, phụ thân cảm thấy con sai rồi."Tề Quốc Công nhìn nàng một cái nói: "Đương nhiên sai lầm rồi, hơn nữa sai
rất nhiều, những năm gần đây nếu bệ hạ muốn triệt để trừ tận gốc Bùi
gia, ngài còn có thể lưu lại Bùi gia, dung túng bọn họ sao? Bệ hạ là
muốn kiềm chế gia tộc này! Con động thủ với Bùi gia như vậy, ánh mắt mọi người sẽ đều tập trung đến trên người Quách gia chúng ta, thật sự là
nha đầu ngốc, mũi nhọn rất lộ!"
Lí Vị Ương trầm tư, đúng vậy,
nàng trước nay có thói quen đơn đả độc đấu, mưu lược nghĩ ra đều là đấu
pháp không chừa đường sống, chỉ công không thủ, tuy rằng trừ bỏ đại bộ
phận tinh nhuệ Bùi gia, nhưng như vậy lại hiển nhiên đem Quách gia đặt
vào hoàn cảnh thập phần khó xử, nhất là ở trước mặt Hoàng đế, hắn là
người khôn khéo như vậy, còn nhìn không ra chuyện này do người Quách gia gây nên sao? Có lẽ nàng biết rõ vấn đề này, nhưng sốt ruột báo thù, hơn nữa sự tình của Tường Vân quận chúa, khiến tâm tư thô bạo của nàng
không ngừng bành trướng, mới làm như vậy...
Lúc này, Tề Quốc Công nhìn về phía ba con trai của mình nói: "Ta đã sớm nói qua, thực lực
Quách gia chưa đến thời khắc mấu chốt không cần thể hiện, kết quả là các con mang theo hộ vệ ta an bày từ nhỏ bên người không nói, còn tự mình
ra trận, bỗng chốc đem thực lực phơi bày trước mắt mọi người. Chỉ biết
nhìn chằm chằm Bùi gia, lại không biết suy nghĩ một chút ánh mắt âm
thầm! Hoàng đế chính tận mắt thấy các con tru giết người Bùi gia, ngài
có hoài nghi Quách gia ủng hộ Tĩnh Vương, coi thường ngôi vị hoàng đế
hay không?"
Ba người liếc nhau, cũng không dám lên tiếng, hiện
tại bọn họ mới biết được Tề Quốc Công không phải yếu đuối, mà là đa mưu
túc trí, ông chính là cái gì cũng biết, cho nên mới băn khoăn trùng
trùng, án binh bất động. Tề Quốc Công thở dài một tiếng nói: "Hoàng
thượng đương triều cũng không phải người bình thường, ngài càng nâng đỡ
Bùi gia, càng đưa bọn họ đặt trên giàn lửa, cho nên chúng ta nhìn từ xa
là tốt rồi, ở thời điểm tất yếu sẽ châm thêm tí lửa. Đấu tranh thế gia
đâu chỉ đơn giản như vậy, đúng là bứt dây động rừng! Con cho là trừ bỏ
Bùi gia, nhưng gia tộc tác lại đang vui sướng khi con gặp họa! Các con,
tất cả đều rất trẻ dại."
Trong mắt Lí Vị Ương không khỏi toát ra
một tia kinh ngạc, Tề Quốc Công nói đúng, nàng lúc này đây đích xác là
rất mạo hiểm, tuy rằng may mắn thành công, nhưng lại chôn xuống một kích nổ trong lòng Hoàng đế. Lí Vị Ương nhìn về phía Tề Quốc Công, trong ánh mắt lộ ra một tia áy náy, nàng biết đối phương là người rất thông minh, ông trước mặt bọn họ nói này nói nọ, đó là muốn dạy bọn họ, ngã một lần khôn ra một lần, ngay cả muốn thắng, cũng phải thắng quang minh chính
đại, không nên đưa bản thân vào hiểm cảnh.
Tề Quốc Công liếc mắt
nhìn Lí Vị Ương một cái, lại nhìn ba con trai mình,
chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép: "Bốn người các con, về sau có chuyện gì đều phải
thương lượng với ta, lúc này kế sách nếu hơi vô ý, sẽ phải hao binh tổn
tướng. Quách Trừng, con cũng biết Bùi Huy kia võ công thập phần cao
cường, lần này nếu không thừa dịp chúng chưa chuẩn bị, làm sao có thể
thủ thắng như thế?"
Quách Trừng không khỏi cúi đầu nói: "Phụ thân giáo huấn rất đúng." Ngày đó quả thật là Quách gia thoát hiểm, nếu Bùi
gia trước đó có chuẩn bị một chút, hiện tại bị thua chính là Quách gia,
hắn nghĩ đến đây trên lưng không khỏi đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Gia nhi, phụ thân phải nhắc nhở con, trên đời không phải không giết người
mới là anh hùng, nhưng sau khi giết người con làm sao còn có thể giữ hai tay mình trong sạch? Mượn đao giết người là giết người không thấy máu,
tuy rằng giết người, lại không mang tội danh giết người, thậm chí còn có thể ở trước mặt mọi người duy trì khuôn mặt nhân nghĩa đạo đức, người
chết dưới địa phủ cũng sẽ không thể tìm con trả thù. Đây đúng là câu cửa miệng nói, giết người đừng thấy máu, thấy máu không phải anh hùng. Điểm này, con phải suy nghĩ kỹ một chút. Sau này, phụ thân không hy vọng
nhìn thấy đao phong dính máu, càng không hi vọng nghe nói người chết
cùng Quách phủ chúng ta có can hệ." Tề Quốc Công nghiêm cẩn nhìn Lí Vị
Ương, nhắc nhở nói.
"Vâng." Lí Vị Ương cúi đầu, lời này chỉ sợ mới là lời chân chính ông nói với chính mình.
Tề Quốc Công im lặng thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Giờ chúng ta chỉ có thể mau chóng hành động."
Quách Trừng không khỏi băn khoăn, hỏi: "Phụ thân, người nói hành động là sao?"
Tề Quốc Công mở miệng nói: "Ta sẽ dâng tấu lên bệ hạ, tình nguyện giao ra
bốn mươi vạn binh quyền để bảo toàn bình an cho các con."
Quách Trừng không khỏi biến sắc, lớn tiếng nói: "Phụ thân, vạn vạn không thể!"
Tề Quốc Công trừng mắt nhìn hắn nói: "Nói con ngốc, con thật đúng là
ngốc!" Nói xong hắn vung tay lên nói: "Cút đi cút đi, lưu giữ các con,
sớm hay muộn cũng bị các con tức chết! Đều là ngốc tử bất hiếu!"
Lí Vị Ương cùng ba người liếc nhìn nhau, đều không mở miệng, yên lặng đi
ra ngoài. Đợi đến khi ra khỏi lều trại, Quách Trừng vẫn là một mặt áy
náy, nghe thấy Lí Vị Ương nói: "Tam ca không cần lo lắng, như lời phụ
thân chỉ là kế sách tạm thời, nếu phụ thân thờ ơ, bệ hạ sẽ sinh tâm cảnh giác, chiêu này gọi là lấy lùi làm tiến, bệ hạ sẽ không phê chuẩn tấu
chương này đâu."
Quách Trừng cẩn thận nghĩ nghĩ, đích xác như
thế, mặc kệ Bùi gia thế nào cũng là thế gia đại tộc, nếu bọn họ thật sự
có tâm mưu nghịch, ám sát Đại Quân, người Quách gia động thủ rõ ràng
cũng quá mức tàn nhẫn. Dưới tình thế này, Tề Quốc Công nếu không ra vẻ,
sẽ khiến Hoàng đế cùng văn võ bá quan trong triều đều tâm phát lạnh ý,
hắn gật gật đầu nói: "Chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng."
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu, việc làm cũng đã làm rồi, hối hận
cũng vô dụng, nhưng hôm nay câu nói cuối cùng là Tề Quốc Công nói với
nàng... Tác phong làm việc của nàng đích xác quá tàn nhẫn, thế cho nên
người người đều biết nàng hung hãn. Mà Tề Quốc Công tại vị nhiều năm như vậy, lại không người nào nói qua hắn, nhân nghĩa phúc hậu trải rộng
thiên hạ, nhưng chính hắn cũng nói, trên đời này không phải cứ không
giết người mới là anh hùng. Có lẽ nàng thực nên suy nghĩ kỹ càng một
chút, bả đao này làm sao không dính máu đây? Luôn làm tiểu nhân rồi,
quân tử như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ làm.
Gia tộc Bùi thị liên tục tổn hại ba tinh anh, quý tộc thế gia nổi lên sóng to gió lớn, nhưng bọn hắn cũng tận mắt thấy Bùi thị cùng Đại Quân thảo nguyên tranh cãi.
Huống chi đêm đó không riêng gì gia tộc Bùi thị tổn binh hao tướng, Đại
Quân thảo nguyên cũng phái ra không ít hộ vệ thảo nguyên, phàm là có
phản kháng đều giết chết, một nhà Hình bộ viên ngoại lang cố thủ lều
trại, không chịu để thị vệ thảo nguyên đi vào mà cả nhà bị diệt. Sau có
người mượn cớ gây hấn, Hoàng đề Việt Tây bất quá chỉ ha ha cười rồi cho
qua, không hề nói truy cứu Đại Quân thảo nguyên, toàn gia đã chết vẻn
vẹn mười ba người kia, nghĩ đến tổn thất của gia tộc Bùi thị cũng không
tính là quá thảm. Đương nhiên, một nhà Hình bộ viên ngoại lang thế nào
cũng không thể so sánh cùng gia tộc Bùi thị hiển hách bậc nhất. Qua sự
việc này, ánh mắt mọi người vô định rõ ràng tập trung trên người Quách
gia.
Bùi Huy nhìn người Quách gia, ánh mắt dần dần yên lặng, mà
Bùi Bảo Nhi luôn ở trong lều đóng cửa không ra, tựa hồ phải nhận đến
kinh hách quá lớn, thường xuyên phát ra tiếng thét chói tai lúc nửa đêm, thậm chí có người đi vấn an nàng đều một mực từ chối.
Một ngày
Lí Vị Ương đang ở trong lều trại, lại đột nhiên nhìn thấy Tĩnh Vương
Nguyên Anh, còn có hai tỷ muội Hàn Lâm, cùng nhau đến lều trại tìm nàng, thấy nàng đang ngồi đọc sách, Nguyên Anh tươi cười nói: "Hôm nay là lễ
hiến tế trên thảo nguyên, Gia nhi có muốn đi xem không?"
Lí Vị
Ương mỉm cười, lắc đầu nói: "Không, phụ thân bắt chúng ta bế môn tư quá
(đóng cửa tự suy ngẫm về những lỗi lầm đã gây ra), ba vị ca ca cùng muội đều không được đi."
Tĩnh Vương Nguyên Anh khẽ cười một tiếng, ở
hắn xem ra đấu tranh gia tộc vốn là ngươi chết ta sống, đừng nói Tề Quốc Công phủ giết một đứa con Bùi gia, chứ có giết sạch thì với hắn cũng là có ích, không hề có hại, hắn để ý, đối phương căn bản không cho hắn
biết trước, để hắn ngoài cuộc thế này. Bất quá hiện tại không phải thời
điểm truy cứu, chờ trở lại Đại Đô đương nhiên sẽ hỏi rõ ràng. Nghĩ đến
đây hắn tiến lên một bước nói: "Không ngại, cậu đang ở đó, ta sẽ đi cầu
tình cho, đi thôi."
Trong lòng Lí Vị Ương không nghĩ sẽ cùng Tĩnh Vương đi xem hiến tế gì đó, nàng chỉ cảm thấy muốn rời khỏi người này
càng xa càng tốt, cực kỳ không muốn có quan hệ gì, làm sao còn có thể
cùng nhau đi xem đây. Nàng không hy vọng cho đối phương có ảo tưởng, cho rằng đám hỏi này còn có thể tiến hành.
Tĩnh Vương lại nhìn về
phía Hàn Lâm, Hàn Lâm ôn nhu tiến lên nói: "Gia nhi, chúng ta cùng đi
đi, nghe nói lễ hiến tế trên thảo nguyên này thập phần thú vị." Hàn Cầm ở bên cạnh cũng liên tiếp gật đầu, dáng vẻ tươi cười không để ý. Tính Hàn Cầm thập phần sang sảng, lúc này thật vất vả mới thoát khỏi Anh Quốc
Công phu nhân Quách Chân, liền cưỡi một tiểu mã đỏ thẫm chạy trên thảo
nguyên, còn mặc xiêm y nhan sắc tiên diễm, rất nhanh liền trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, tuy nàng dung mạo so ra kém Bùi Bảo Nhi,
nhưng cá tính khoan khoái đủ để bù lại dung mạo. Còn nữa, Anh Quốc Công
phủ là nhất đẳng công hầu, hơn nữa Hàn Lâm đã gả đi, cho nên ánh mắt đại gia đều dõi theo Hàn Cầm, nàng là tâm điểm của các quý công tử, thật
tốt.
Nhìn thấy tỷ tỷ khuyên bảo không được, Hàn Cầm liền tiến lên phe phẩy tay nàng nói: "Gia nhi, đi thôi, muội muốn giới thiệu con ngựa đỏ thẫm với tỷ. Nó vừa đáng yêu, luôn quyệt chân, còn có thể hắt xì,
hiểu tính người, tỷ đi xem đi." Lời của nàng thập phần nhiệt tình, Lí Vị Ương còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị nàng kéo cả người lên, Hàn Lâm cùng
Hàn Cầm mỗi người một bên, giống như áp giải. Lí Vị Ương bật cười, nàng
còn chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy.
Nguyên Anh nhìn
biểu cảm khó hiểu của Lí Vị Ương, sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức
cười to. Lí Vị Ương trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Tĩnh Vương điện hạ
cố ý mang các nàng đến sao?"
Nguyên Anh cười nói: "Muội nếu cứ
tiếp tục giả câm vờ điếc, người bên ngoài càng muốn nghị luận ào ào, tối hôm đó là ai chết, ai lại đi để ý một tiểu nhi Bùi gia đâu?"
Buổi tối đó, trên thảo nguyên đã có vô số lời đồn đãi truyền đến truyền đi,
miêu tả sự tình, Bùi Dương cùng Bùi Hiến bị nói thành ác đồ mưu sát Đại
Quân thảo nguyên, còn ba lần bốn lượt hạ sát người Quách gia, có thế đã
khiến Quách Đạo nổi lên sát tâm. Nhưng chung quy, người Quách gia vẫn là không thể tẩy sạch can hệ. Lí Vị Ương không kịp nói gì nữa, đã bị ba
người bọn họ lôi ra khỏi lều trại. Triệu Nguyệt nhìn tình cảnh này, rốt
cuộc biết ngăn cản cũng không được nên chạy nhanh theo sau.
Lúc
này, bên ngoài lều trại đã chật kín người, thập phần náo nhiệt. Mọi
người như muốn mượn cơ hội này để quên đi huyết tinh cùng lo sợ tối hôm
đó, tận lực dùng không khí vui mừng tẩy sạch trí nhớ. Lí Vị Ương mới vừa đi vài bước, lại thấy Nguyên Liệt cất bước về phía nàng, hắn một thân
trang phục kỵ xạ, lại mang nhất kiện lông chồn, cả người khi sương trại
tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn,
tinh thần rạng rỡ, thoạt nhìn tâm tình pha giai. Nhưng ánh mắt hắn dừng
lại trên người Tĩnh Vương ở bên cạnh, ý cười liền hơi hơi thu lại, hắn
nhìn về phía Lí Vị Ương, chậm rãi đi đến nói: "Bên ngoài thập phần náo
nhiệt, ta đang muốn đi gọi nàng." Hắn nói là gọi, chứ không phải thỉnh,
hiển nhiên là cùng với Lí Vị Ương thập phần thân mật.
Hàn Lâm
nhăn mặt, Húc Vương Nguyên Liệt là người cực kì cao ngạo, ngày thường
lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy khó có thể thân cận, nhưng mỗi khi
hắn ở bên Quách Gia, đều có thể cười đến thật vui vẻ. Kỳ quái là, một
người cao ngạo làm cho người ta chán ghét như vậy, khi cười rộ lên lại
thật sự rất đẹp mắt, tựa như ánh mặt trời trong ngày xuân đầu tiên, nháy mắt hòa tan băng tuyết ấm áp. Hai vị Hàn tiểu thư liếc nhìn nhau, đối
với Húc Vương Nguyên Liệt đều trợn mắt nhìn, mặc kệ là Hàn Lâm hay Hàn
Cầm, hai nàng cùng Tĩnh Vương cảm tình đều là thập phần tốt, các nàng
một lòng hy vọng Lí Vị Ương trở thành Tĩnh Vương phi, vậy mới thân càng
thêm thân. Dù sao thế gia đại tộc biểu huynh muội kết thân là chuyện
bình thường, có thể củng cố thân duyên, lại không đến mức gả xa, mất
liên hệ.
Nguyên Liệt không nhìn những người khác, chỉ cười nhìn
về phía Lí Vị Ương, ánh mắt cong cong, giống đứa nhỏ hồn nhiên, mị lực
không thể ngăn cản. Cho nên, Hàn Cầm tiên hạ thủ vi cường, kéo tay Lí Vị Ương nói: "Gia nhi, ta dẫn tỷ đi xem con ngựa đỏ của ta." Nói xong vội
vàng lôi kéo nàng đi, bỏ Nguyên Liệt lại phía sau.
Nguyên Liệt
tựa tiếu phi tiếu nhìn bóng lưng Lí Vị Ương, lập tức cùng Tĩnh Vương
sánh vai đi, hắn mở miệng nói: "Tĩnh Vương điện hạ động tác thật nhanh
lẹ." Tĩnh Vương cười nhẹ nói: "Húc Vương điện hạ cũng không thua kém,
chúng ta như nhau cả thôi."
Nguyên Liệt lạnh lùng cười, ánh mắt
thập phần lãnh liệt, hắn không nói chuyện với Tĩnh Vương, bước nhanh về
phía trước đuổi theo. Tĩnh Vương bờ môi cong lên, ánh mắt lạnh như băng
nhìn bóng lưng Nguyên Liệt: "Ngươi cho là ngươi sẽ thắng sao? Lợi thế
đều ở trong tay ta." Trong lòng hắn nghĩ như vậy, dưới chân tốc độ cũng
nhanh hơn.
Các bộ tộc trên thảo nguyên thập phần sùng bái thần
linh, cho nên bọn họ cúng bái đều là thần linh. Mỗi lần hiến tế, sẽ dựng thẳng một cây cột cao trên thảo nguyên, ở chóp đỉnh cột treo tế phẩm,
phía dưới cột có không ít phù thủy tát mãn đang hát vang, bên ngoài nơi
nơi mọi người đều cao hứng phấn chấn hoan hô. Quý tộc Việt Tây với cảnh
tượng này nhìn cũng quen lắm rồi, dù sao săn bắn thế này cũng không phải lần đầu. Lí Vị Ương nhìn, không khỏi mỉm cười. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Lí Vị Ương chưa bao giờ gặp qua, nhưng với náo nhiệt nơi này,
khiến nàng cảm thấy bản thân cùng cảnh tượng nơi này có chút không hợp
nhau.
Nguyên Liệt đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn nàng.
Dưới ánh mặt trời, làn da nàng thập phần trơn bóng, cơ hồ muốn phát ra
ánh sáng, mà cặp mắt đen tuyền lại thêm sáng rọi, cho nên trong lòng
Nguyên Liệt, Lí Vị Ương là cô nương xinh đẹp nhất trên thảo nguyên,
không, phải là cô nương xinh đẹp nhất trên đời này. Nhưng trong mắt
những người khác, tiểu thư Quách gia này khuôn mặt trời phú âm trầm, lệ
khí trên người cũng rất nặng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đúng lúc này, Lí Vị Ương thấy công chúa A Lệ cùng các thiếu nữ thảo nguyên nhẹ nhàng bắt đầu múa. Nàng tươi cười thập phần xán lạn. Lí Vị Ương nhìn nàng, không khỏi có chút xuất thần, điệu múa này thật khác so
với vũ đạo Việt Tây ôn nhu, vũ đạo trên thảo nguyên nhiệt tình, sảng
khoái. A Lệ công chúa cũng không giống nữ tử Việt Tây luôn mắc cỡ ngại
ngùng, nàng ba bước vừa chuyển, lui về phía sau, xoay người uyển
chuyển, rồi lại bước bốn bước quay lại, đường tay biến ảo, thắt
lưng vận luật, phối hợp với nhịp trống thùng thùng rung động, kết hợp
thành toàn bộ vũ đạo của thảo nguyên, thoạt nhìn làm cho người ta cảm
thấy phồn hoa rực rỡ cùng nhiệt tình mới mẻ. Công chúa A Lệ xoay
người một cái liền nhìn thấy Tĩnh Vương Nguyên Anh, đôi mắt sáng lên,
mỉm cười, một bên múa một bên hướng bọn họ đi tới. Chung quanh liền có
vô số người thảo nguyên nhiệt tình trầm trồ khen ngợi, đàn tỳ bà kia
thanh âm cũng càng ngày càng vang, A Lệ công chúa một bên vỗ tay, một
bên xoay quanh đi tới, dây kết xinh đẹp trên mũ xoay tròn quanh
người như đàn chim bay quanh nàng. Nàng dáng người thướt tha, động
tác mạnh mẽ có lực, giống như trên người phát ra một loại ánh sáng
chiếu rọi làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.
Tựa hồ đã biết
đối phương muốn làm gì, Lí Vị Ương lẳng lặng nhìn, bờ môi lộ ra một tia
mỉm cười. Biên khiêu biên đi, A Lệ công chúa đã nhảy tới bên người Tĩnh
Vương Nguyên Anh, nàng vòng quanh hắn, vừa vỗ tay vừa xoay quanh, khởi
vũ tại chỗ. Trên mặt Tĩnh Vương xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức nhìn
về phía Lí Vị Ương, nhưng biểu cảm đối phương lại khiến hắn cảm thấy
thất vọng. Lúc này, trên mặt Hàn Cầm cùng Hàn Lâm đều có một chút khó
xử, với các nàng, nữ tử thảo nguyên bất luận thế nào cũng không thể trở
thành Tĩnh Vương phi.
Lí Vị Ương xem rất hưng trí, nàng thật
thích vị công chúa nhiệt tình này, cũng thích nàng đối với Tĩnh Vương
rất chấp nhất, cô nương nhiệt tình chấp nhất như thế trên đời đã không
còn nhiều lắm. Nhưng vũ đạo có ý tứ hàm xúc gì đặc biệt sao, vì sao mọi
người chung quanh kích động như vậy?
Quách Đôn đúng vào lúc này
lén chạy ra khỏi lều, đứng ở cách đó không xa nhìn tình cảnh này, hắn
nhìn A Lệ công chúa không ngừng khiêu vũ, trong ánh mắt có một loại ánh
sáng kỳ dị.
Tĩnh Vương Nguyên Anh hơi hơi nhíu mày, lui về phía
sau một bước, mà A Lệ công chúa vẫn khiêu vũ vòng quanh hắn, thủy chung
không chịu buông tha cho hắn rời đi. Người bên cạnh ầm ầm trầm trồ khen
ngợi, mà quý tộc Việt Tây trên mặt đều lộ ra bộ dáng tựa tiếu phi tiếu,
thập phần ám muội. Nguyên Liệt nháy nháy mắt, lợi dụng cơ hội đột nhiên
kéo tay Lí Vị Ương, chạy đi không quay đầu lại.
Nguyên Anh trong
lòng trầm xuống, đang muốn đuổi theo, không ngờ người trên thảo nguyên
đã vây quanh hắn chật như nêm cối, hắn căn bản không có biện pháp đuổi
theo, Hàn Cầm ở phía sau nhảy lên hô to: "Gia nhi, đợi ta với, ta còn
chưa cho tỷ xem ngựa của ta mà!"
Lí Vị Ương còn không kịp trả
lời, đã bị Nguyên Liệt kéo đi thật xa. Mãi cho đến khi đám người đều đã
tản ra, Nguyên Liệt mới buông nàng, Lí Vị Ương không khỏi tức giận nói:
"Chàng làm cái gì vậy? Ta còn muốn xem mọi người khiêu vũ!"
Nguyên Liệt bật cười nói: "Nàng khờ thật, cái đó không phải khiêu vũ, mà là thổ lộ."
Lí Vị Ương không khỏi sửng sốt nói: "Thổ lộ?"
Nguyên Liệt công khai, không chút nào áy náy với Tĩnh Vương xui xẻo, hắn mỉm
cười nói: "Đó là vũ đạo nữ tử thảo nguyên thổ lộ tâm tình với nam tử
mình yêu, nàng không phát hiện người trên thảo nguyên kích động sao, là
vì A Lệ công chúa trước mặt mọi người thổ lộ với Tĩnh Vương, đây là cầu
ngẫu vũ!"
Hắn nói mấy lời này, trong giọng nói còn có chút hương
vị cao hứng, Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhíu mày. Nàng nghĩ nghĩ nói: "A Lệ
công chúa chung quy không chịu nghe ta khuyên bảo, ta không phải kiên
trì muốn nàng buông tha, nhưng nàng làm như vậy sẽ chỉ khiến Tĩnh Vương
thấy khó xử." Lí Vị Ương biết, Tĩnh Vương dã tâm rất lớn, hắn sẽ không
cưới A Lệ công chúa, cho nên nàng nhất khang nhu tình chỉ có thể sai
lầm. Trước mặt nhiều người như vậy thổ lộ... Tương lai A Lệ nếu là gả
cho người khác, trượng phu của nàng có thể đối với chuyện này hoàn toàn
không để ý sao?
Lúc này, Nguyên Liệt kéo tay nàng nói: "Đi! Ta dẫn nàng đi xem thứ hay hơn."
Lí Vị Ương nhìn bộ dáng thần thái phấn khởi của hắn, có chút giật mình nói: "Xem cái gì?"
Nguyên Liệt chớp chớp mắt, màu hổ phách trong con ngươi hắn dưới ánh mặt trời
rạng rỡ loang loáng, vui vẻ nói: "Không nên hỏi, theo ta đi rồi biết!"
Không lâu sau, Nguyên Liệt đưa Lí Vị Ương đến nơi, nàng từ xa đã thấy
đàn ngựa trên đường, thể tráng phiêu phì, tốc độ cực nhanh. Trong đó có
một con ngựa nhỏ, toàn thân tuyết trắng, không pha một tia tạp sắc, ở
giữa những con ngựa trưởng thành thập phần nổi bật. Nó tuy rằng nhỏ
nhất, nhưng tốc độ lại không mảy may bị ảnh hưởng, lúc nó chạy chỉ thấy
bạch quang chợt lóe, cuốn bụi tung trên đất, trên thảo nguyên xanh biếc
giống một khối mây trắng phiêu động.
Nguyên Liệt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lí Vị Ương, mỉm cười, ngón trỏ cong lên đưa lên miệng thổi,
tiểu mã tuyết trắng kia đứng thẳng lên, ngửa mặt lên trời hí vang một
tiếng, âm thanh chấn động, khiến ngựa chung quanh đều hòa theo, tiếng
huýt gió cao thấp nối tiếp, lập tức nó lại phi về xoay vòng bên cạnh
Nguyên Liệt. Nguyên Liệt vỗ vỗ đầu của nó, kỳ lạ nhất là nó dựa vào một
bên chân Nguyên Liệt rồi quỳ xuống, bộ dáng kia vừa buồn cười lại vừa
đáng yêu. Nguyên Liệt nói: "Nàng xem, đây là lễ vật ta tặng cho nàng."
Lí Vị Ương sửng sốt, nhìn tiểu mã một thân lông trắng kia, bật cười nói:
"Chàng tìm ở đâu một thất tiểu mã thế này?" Tiểu mã này da lông dưới ánh mặt trời rạng rỡ loang loáng, tựa như giác thú trong truyền thuyết,
thập phần xinh đẹp.
Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Nàng cưỡi thử xem, có được không?"
Lí Vị Ương nở nụ cười, nàng mở miệng nói: "Không có yên, cưỡi thế nào đây?"
Nguyên Liệt bờ môi cong lên, tươi cười dưới ánh mặt trời thập phần xán lạn, "Đây vốn là ngựa hoang, dây cương lấy đâu ra?"