Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, A Lệ công chúa một mình đứng trước lều trại, phía sau nàng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, thanh âm kia rất
nhẹ, lại rất ôn nhu, từng bước từng bước như tiến vào trong lòng A Lệ
công chúa. A Lệ không quay đầu nhưng cũng biết sau lưng là ai, nàng nhẹ
giọng nói: "Ngươi nghe xem, hình như có người đang ca hát."
Lí Vị Ương cố gắng lắng nghe, lại phát hiện không biết từ nơi nào trên mặt cỏ truyền đến ca khúc của dân du mục, âm điệu vô cùng du dương, ca từ cũng thật ý nghĩa, làm cho người ta tâm tình tự nhiên thấy bình tĩnh xuống.
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Ngươi vẫn rất luyến tiếc cố hương của mình,
thật sự muốn cùng chúng ta đi đến Việt Tây sao?"
Ở Lí Vị Ương xem ra, không có người nào muốn xa xứ, kể cả nàng, cũng có một loại cảm
tình sâu nặng đối với Đại Lịch, chẳng qua nàng đã trải qua rất nhiều
chuyện, hiện thời quốc gia ở trong lòng nàng đã không còn trọng yếu, mà
đối với A Lệ công chúa, nàng sinh ra ở nơi này, sinh sống ở đây, đã quen với cuộc sống đơn thuần chăn thả ca xướng, có lẽ thảo nguyên sạch sẽ
này mới là nơi thích hợp với nàng, Lí Vị Ương nghĩ như vậy, liền tiếp
tục nói: "Bây giờ còn chưa muộn, ngươi có thể đổi ý định."
A Lệ lắc đầu nói: "Không, bất kể nơi nào đều không có chốn bồng lai, nơi này đã không phải là nhà của ta nữa."
Lí Vị Ương ở bên cạnh nhìn nàng, không nói gì. A Lệ đột nhiên quay đầu,
dưới ánh trăng nhìn Quách gia tiểu thư, tóc đen, ánh mắt tối đen, làn da tuyết trắng, ánh mắt yên tĩnh, nàng như có một loại lực lượng làm cho
người ta cảm thấy trong lòng yên ổn. A Lệ nhẹ nhàng cười nói: "Lúc Đại
Quân còn sống, có rất nhiều người đều sợ hãi phụ thân ta, kính trọng phụ thân ta, nhưng hiện thời, tướng lĩnh của Ngũ ca rất nhanh thôi sẽ kiêu
ngạo, ta cảm thấy hắn trấn an không được những người đó, sớm muộn gì
cũng có một ngày, có người sẽ dấy lên đại hỏa trên thảo nguyên này."
Lí Vị Ương không nói gì, nàng biết A Lệ công chúa nói đúng, Việt Tây Hoàng đế nâng đỡ Ngũ vương tử đi lên vị trí Đại Quân, trong đó còn có một
nguyên nhân trọng yếu không nói, Ngũ vương tử yếu đuối, thiếu quyết
đoán, trong vòng năm năm nữa trên thảo nguyên nhất định sẽ lại bùng nổ
chiến tranh. Một khi bắt đầu hỗn chiến, mười bảy bộ tộc kia liên minh
lại với nhau sẽ trở nên tứ phân ngũ liệt, năm bè bảy mảng, tranh đoạt
lẫn nhau, thảo nguyên sẽ không bao giờ có lực lượng đoàn kết đứng lên
đối kháng với Việt Tây nữa. Nơi này khá xa Việt Tây, đi đường mất nhiều
thời gian, nước xa không cứu được lửa gần, không thể đến thật nhanh để
giúp đỡ tân Đại Quân bình ổn được. Những lời này, nàng tin tưởng bản
thân không nói, A Lệ công chúa cũng sẽ hiểu rõ, cô nương này tuy rằng
hồn nhiên đơn thuần, nhưng cũng không hề ngốc.
Lúc này, kia tiếng ca càng du dương âm vang, phảng phất như bốn phương tám hướng đều có
người ở nhẹ giọng hòa cùng, Lí Vị Ương ngẩng đầu, một vòng ánh trăng
viên mãn tỏa rộng sáng trên bầu trời, ánh trăng tản mát ánh sáng màu bạc ra xung quanh, đầy trời đều là ánh sáng của những vì tinh tú, cảnh
tượng này trên thảo nguyên xinh đẹp vô cùng, thậm chí phía trên mỗi một
cây cỏ, đều phản xạ ánh trăng sáng bạc, làm cho người ta trong lòng
không khỏi sản sinh loại cảm giác ấm áp, yên bình.
Lí Vị Ương
nhìn xa xa, đột nhiên nghe thấy A Lệ công chúa nói: "Ngươi đã nhìn thấy
cảnh mặt trời mọc trên thảo nguyên bao giờ chưa?"
Lí Vị Ương lắc
lắc đầu, A Lệ công chúa cười nói: "Ta muốn lần cuối cùng được nhìn thấy
mặt trời mọc, sáng mai ta sẽ cùng các ngươi trở về."
Lí Vị Ương
gật đầu, vừa muốn nói gì, lại bị phong hàn chưa khỏi làm nàng ho khan
hai tiếng. Triệu Nguyệt vội vàng dùng áo choàng quấn quanh người Lí Vị
Ương, nói: "Tiểu thư thân thể còn chưa khỏe hẳn đâu."
Lí Vị Ương
bị nhiễm phong hàn vẻn vẹn đã mười lăm ngày, làm Quách phu nhân vô cùng
lo lắng, những thái y đi theo lần này đều được Quách phu nhân mời đến
xem bệnh Lí Vị Ương còn không nói tới, ngay cả vu y trên thảo nguyên bà
cũng đều mời tới, biện pháp nào cũng đều thử qua, nhưng bệnh tình của Lí Vị Ương không chuyển biến, ngược lại còn có xu hướng trầm trọng thêm.
Quách phu nhân thật sự rất khẩn trương. Sau khi săn bắn kết thúc liền
vội vàng thúc giục người Quách gia trở về. Cho nên, đến ngày thứ hai bọn họ liền phải rời khỏi thảo nguyên. Lí Vị Ương xoay người trở về lều
trại của mình, lại không biết vì sao đi được nửa đường lại quay đầu,
liếc mắt nhìn A Lệ công chúa, bóng lưng mảnh khảnh kia ở dưới bầu trời
đêm yên tĩnh thoạt nhìn phá lệ tịch mịch, thân ảnh phảng phất như muốn
hòa vào trong bầu trời đêm tối đen như mực, Lí Vị Ương thở dài một hơi,
lập tức nói với Triệu Nguyệt: "Đi thôi."
Sáng sớm hôm sau, khi
đường chân trời vừa mới nổi lên ánh sáng trắng màu lam nhạt, toàn bộ
doanh địa Việt Tây liền bắt đầu di dời. Nhóm cấm quân điều chỉnh đội
hình, hạ nhân sửa sang lại hành trang, xe ngựa từng chiếc từng chiếc bắt đầu lên đường trở về, Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhấc mành lên, Quách Đạo
cưỡi ngựa bên cạnh canh giữ xe ngựa nàng, gió thổi lên người hắn làm
tung bay mái tóc dài, trong đáy mắt Quách Đạo có một tia ngân quang
thanh lãnh chuyển động, hắn tựa hồ phát hiện ra ánh mắt Lí Vị Ương, liền quay đầu, thấy nàng quả thực đang nhìn hắn, liền hơi hơi cười, bên
trong ánh mắt tựa hồ có một loại tình cảm không rõ.
Lí Vị Ương
trong lòng giật mình, trong nháy mắt, nàng như nhìn thấu tâm tư Quách
Đạo, nàng nhẹ nhàng buông mành xuống. Quách phu nhân hỏi: "Có chuyện gì
sao?"
Lí Vị Ương quay đầu, khuôn mặt tươi cười bình tĩnh, dường
như cái gì cũng đều không biết: "Mẫu thân, Gia nhi là muốn nhìn lại thảo nguyên này một lần cuối cùng."
Quách phu nhân cảm thấy kỳ quái:
"Chỗ này trống trải như vậy, nơi nơi là dã thú, mọi người ăn tươi nuốt
sống vô cùng hoang vắng, lại có cái gì đẹp mắt? Chẳng lẽ con thích cuộc
sống như vậy sao?"
Lí Vị Ương ánh mắt tịch mịch, tươi cười điềm
đạm: "Đúng vậy, Gia nhi thích cuộc sống nơi này, thích dân chúng chăn
nuôi ở đây, thích nghe bọn họ ca hát dù là nghe không hiểu, điều này
không phải rất thú vị sao?"
Quách phu nhân lắc đầu cười nói: "Con a, luôn thích những chỗ ngạc nhiên cổ quái gì đó."
Lúc này lại nghe thấy Lí Vị Ương ho khan lên, Quách phu nhân tiến lên nắm
chặt tay nàng nói: "Tay vẫn lạnh như vậy, Triệu Nguyệt, đốt lửa trong lò lên đi."
Lí Vị Ương cười nói: "Gia nhi không sao, chỉ là phong
hàn còn chưa khỏi hẳn, mẫu thân không cần lo lắng." Nàng trong miệng nói như vậy, trong lòng cũng không để ý đến. Phong hàn muốn khỏi hẳn, có lẽ cũng phải mười ngày nửa tháng nữa. Lí Vị Ương cảm thấy bản thân vốn là
phong hàn nhập thể, hơn nữa gió trên thảo nguyên lại lớn, bệnh tình mới
nghiêm trọng như vậy, đợi đến lúc trở lại Việt Tây ấm áp rồi, bệnh tình
tự nhiên sẽ thuyên giảm.
Chuyến đi lần này một đường xe ngựa mệt
nhọc, Quách phu nhân chỉ sợ bệnh tình của nàng càng nặng thêm, liền nhẹ
giọng nói: "Mẫu thân biết rồi, hai ngày nữa sẽ tới Thanh Châu, nghe nói
nơi đó có rất nhiều danh y, chúng ta dừng lại, nghỉ ngơi một chút."
Lí Vị Ương không khỏi bật cười, "Rất nhiều người ngựa cùng trở về, làm sao có thể vì chúng ta mà chậm trễ thời gian đây?"
Quách phu nhân mỉm cười nói: "Con yên tâm đi, việc này ta sẽ cùng phụ thân con nói ."
Lí Vị Ương không nói nữa, nàng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, bên trong xe ngựa đã đốt lò than, nhất thời cảm thấy ấm áp dào dạt. Quách phu nhân cũng
không sợ lây nhiễm phong hàn, luôn ở bên cạnh Lí Vị Ương, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
A Lệ công chúa cũng ngồi trên xe ngựa này, nàng nhìn
hai mẹ con Quách phu nhân, ánh mắt toát ra một tia hâm mộ. Quách phu
nhân thấy A Lệ công chúa, không khỏi mỉm cười nói: "Công chúa, có chuyện này ta chưa hỏi ngươi, ngươi theo chúng ta trở về, không sợ người thân
của ngươi sẽ đau lòng sao?"
A Lệ ngẩn người, lập tức nở nụ cười,
tươi cười kia bên trong hình như có một chút tịch mịch: "Ngoại trừ tam
ca ra, ta không có người thân nào khác, mẫu thân ta đã qua đời từ lúc ta mới mười tuổi."
Quách phu nhân sửng sốt, trong mắt lập tức toát
ra một tia thương hại cùng đồng tình, bà vẫy vẫy tay với A Lệ công chúa, A Lệ vô cùng thường nghe lời nhích lại gần, cũng không biết vì sao,
nàng cảm thấy trên người Quách phu nhân có hương vị của mẫu thân, đó là
tình cảm thật ấm áp. Quách phu nhân nhẹ nhàng sờ đầu A Lệ công chúa, ôn
nhu nói: "Từ nay về sau ngươi sẽ ở lại Quách phủ, nhà chúng ta nhiều đứa nhỏ, cũng rất náo nhiệt, công chúa sẽ thích đám tiểu hài tử của ta, ta
nghĩ bọn chúng cũng nhất định sẽ thích ngươi."
A Lệ công chúa
theo bản năng tựa đầu trên đầu gối Quách phu nhân, nàng nhìn Lí Vị Ương ở một bên thầm nghĩ, vị Quách tiểu thư này thật sự là rất hạnh phúc. Có
mẫu thân từ ái xinh đẹp như vậy, lại có phụ thân cùng huynh trưởng yêu
thương nàng như vậy. Trong lòng A Lệ công chúa tràn ngập hâm mộ, mà bên
kia Lí Vị Ương giờ phút này cũng nhẹ nhàng mở mắt, nhàn nhạt cười.
Xe ngựa một đường xóc nảy, hai ngày sau tới được Thanh Châu, sau khi cùng
Tề Quốc Công xin phép, Quách phu nhân cuối cùng được đặc biệt cho phép,
dẫn đầu đoàn xe ngựa ngừng lại, vào đến phủ Thanh Châu liền cấp tốc đi
tìm danh y. Nhưng phong hàn chính là phong hàn, nói khỏi bệnh cũng không thể khỏi nhanh như vậy. Mặc kệ là đại phu tốt nhất, đưa ra kết quả đều
là giống nhau, cũng cùng lắm đều là an tâm tĩnh dưỡng, Quách phu nhân
tức giận ập xuống, mắng mỏ bọn họ một trận.
Nguyên Liệt cũng
không chịu rời đi, kiên trì muốn ở lại phủ Thanh Châu, mà Tĩnh Vương
Nguyên Anh vì còn có nhiệm vụ khác, cho nên miễn cưỡng ở lại nhiều nhất
cũng chỉ được hai canh giờ, sau đó bất đắc dĩ rời đi. Tề Quốc Công lo
lắng an toàn cho Quách phu nhân, quyết đoán đem toàn bộ thân vệ bên
người lưu lại, hơn nữa còn có ba đứa con trai, cũng thừa nhân lực để bảo hộ cho Quách phu nhân cùng Lí Vị Ương.
Lại một ngày nữa trôi
qua, bệnh tình Lí Vị Ương cũng không có chút chuyển biến tốt nào, thậm
chí còn có dấu hiệu nhiễm trùng phổi, ngày đêm ho khan càng nặng hơn.
Ngay cả khi nàng luôn luôn nỗ lực trấn an những người khác, nhưng bọn họ đều có thể nhìn ra nàng khí lực không tốt, vẻ mặt mệt mỏi. Quách phu
nhân căn bản muốn lưu lại thêm mấy ngày để tìm đại phu thật tốt, nhưng
Nguyên Liệt lại cảm thấy chuyện này không thể kéo dài, nơi này đại phu
dù sao cũng kém hơn so với Đại Đô. Hắn muốn về Đại Đô tìm danh y, sớm
ngày chữa khỏi cho Lí Vị Ương. Quách phu nhân cũng nghĩ, hoàn cảnh ở Tề
Quốc Công phủ so với phủ Thanh Châu này cũng tốt hơn, vì thế ý kiến của
hai người cộng lại, xin miễn quan viên phủ Thanh Châu giữ lại, quyết tâm khởi hành trở về. Xe ngựa một đường rời khỏi phủ nha, chạy xuyên qua
khu chợ náo nhiệt, A Lệ công chúa hưng phấn mà xốc màn xe lên, nhìn
khung cảnh bên ngoài cửa sổ, mà cách cách đó không xa, Quách Đôn lại
luôn nhìn A Lệ công chúa, trong mắt rạng rỡ loang loáng.
Quách
Trừng nhìn Quách Đôn, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng, ở hắn xem
ra, bản thân tứ đệ không có tính kiên trì, lần này đối với A Lệ công
chúa lại khăng khăng một mực, theo bản năng chạy đuổi theo nàng, bị cự
tuyệt cũng không nổi giận, hiển nhiên là tình cảm đã sâu.
Lí Vị
Ương dựa vào một chiếc gối thêu, mỉm cười nhìn một màn này. Đúng lúc
này, đột nhiên nghe thấy Quách phu nhân nói: "Cho xe ngựa ngừng một
chút." Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nhìn về phía Quách phu nhân, đã thấy ánh mắt Quách phu nhân nhìn về phía cửa sổ bên ngoài xe, vẻ mặt có vài
tia khác thường. Lí Vị Ương không khỏi hỏi: "Mẫu thân, là có chuyện gì?"
A Lệ công chúa cũng thật giật mình nhìn Quách phu nhân, "Xe ngựa thế nào lại không đi tiếp?"
Quách phu nhân chỉ vào phía bên ngoài xe: "Các ngươi nhìn xem."
Lí Vị Ương nhìn theo hướng tay Quách phu nhân chỉ, nhìn xuyên qua cửa sổ
xe ngựa, thấy cách đó không xa có một dãy lều trại đầy màu sắc được dựng lên, bên ngoài lều là một hàng dài, một đám người chờ đợi đều là sắc
mặt sốt ruột, tất cả có hơn mười người. Quách phu nhân nói: "Bên kia có
chuyện gì, phái người đi hỏi một câu."
Rất nhanh liền có người đi lại hồi báo, nói: "Phu nhân, là có một vị đại phu tự mình đến chẩn trị
cho mọi người, cho nên nhiều người mới vây quanh nơi này như vậy, bọn họ đều là đến chẩn bệnh."
Quách phu nhân không khỏi nghi hoặc nói: "Là đại phu nào?"
Bên ngoài hộ vệ lập tức trả lời: "Có nhiều người lắm, nô tài không tiện đi
vào, chỉ ở bên ngoài kéo một người lại hỏi, nói là một nữ tử có y thuật
vô cùng cao siêu, vừa đến Thanh Châu chưa được mấy ngày, ở trong này
chẩn trị cho người bệnh, y thuật thập phần cao minh, có khả năng diệu
thủ hồi xuân."
Quách phu nhân trên mặt vui vẻ nói: "Ta cũng biết, thành Thanh Châu có rất nhiều danh y, chúng ta dừng lại thỉnh nữ đại
phu kia xem bệnh cho Gia nhi đi."
Quách phu nhân khi tuyệt vọng
thật sự thì cái gì cũng có thể thử, mọi thái y đều đã xem qua, chẳng lẽ
còn kém với du y giang hồ này sao? Lí Vị Ương không khỏi bật cười, nàng
đang định nói gì, lại nhịn không được ho khan hai tiếng, sau đó mới nhẹ
giọng nói: "Mẫu thân, Gia nhi đã nói chỉ là bị nhiễm phong hàn mà thôi,
trở về chậm rãi tĩnh dưỡng, không có cái gì trở ngại."
Quách phu
nhân không cho là đúng, nói: "Những người này đều là lang băm, nói không chừng không có nhìn ra, đang êm đẹp lại bị chậm trễ! Không được, vẫn
nên đến mời đại phu này xem bệnh một chút." Nói xong bà liền phân phó hạ nhân: "Ngươi đưa năm mươi lượng bạc, thỉnh vị đại phu kia lại đây, chẩn trị cho tiểu thư."
Kia hộ vệ nghe vậy trả lời: "Vâng." Sau đó liền biến mất ở bên trong đám người.
Đầy đủ nửa canh giờ, hộ vệ trở về nói: "Phu nhân, nữ đại phu kia quả thật
cứng đầu, mặc kệ nô tài mời thế nào, nàng cũng không chịu đến."
Quách phu nhân sửng sốt: "Còn có người không chịu kiếm bạc sao?"
Kia hộ vệ nói: "Đúng vậy, nô tài cũng thấy kỳ quái. Đem bạc để ở trước mặt
nàng, nàng cũng không thèm nhìn, nô tài phải đi ghi tên vào sổ, khi nào
đến phiên tiểu thư, nàng sẽ gọi tên."
Quách phu nhân trên mặt
không khỏi sầu lo, nói: "Nhưng chúng ta phải rời đi ngay lập tức, hiện
tại nếu chờ, thì phải chờ tới bao giờ đây?" Nói xong bà nghĩ nghĩ, phân
phó hộ vệ mời tam thiếu gia đến, Quách Trừng giục ngựa nhanh chóng đi
lại. Quách phu nhân nới với hắn: "Con đi xem, để lại bái thiếp của mẫu
thân, thỉnh nàng vội tới xem bệnh cho Gia nhi."
Quách Trừng vội
vàng nói: "Mẫu thân, chuyện này vạn vạn không thể, đây là tiết lộ hành
tung của chúng ta, còn khiến cho nơi này náo động. Mẫu thân không nhìn
thấy ở Thanh Châu phủ kia, quan viên lớn nhỏ đều quấy rầy làm chúng ta
không thể nghỉ ngơi sao, nếu lại kinh động đến người khác, sợ là đi cũng không xong."
Quách phu nhân nhớ tới nhưng quan viên này tặng lễ
liền thấy kinh hãi, cảm thấy hắn nói cũng đúng, bà nhíu mày nói: "Phải
làm sao bây giờ? Nhiều người như vậy, nếu phải xếp hàng, chẳng lẽ phải
chờ tới khi trời tối sao? Nói cho nàng biết, năm mươi lượng chỉ là tiền
đặt cọc, nếu nàng đồng ý chẩn trị, sẽ thưởng thêm ngân lượng."
Quách Trừng nghe vậy, vội vàng lên tiếng nói: "Vâng, để con đến phía trước xem."
Lí Vị Ương nhẹ giọng ho khan, trên thế gian này không có ai là không muốn
bạc, vị nữ đại phu này thập phần kỳ quái, làm trong lòng nàng nổi lên ba phần tò mò.
Không lâu sau, Quách Trừng đã giục ngựa trở về, một
mặt u tối nói: "Mẫu thân, một trăm lượng nàng cũng không chịu chẩn trị,
nàng đưa cho con một cái thẻ, xem thì đã xếp đến thẻ thứ một trăm ba
mươi, nếu phải xếp hang chờ đợi như vậy, chỉ sợ có khả năng sẽ phải đợi
đến ngày mai."
Quách phu nhân sắc mặt trở nên vô cùng lo âu, vậy
phải làm sao bây giờ đây? Bản thân bọn họ cũng không thể ở đây ngây ngốc quá lâu được, lúc này Húc Vương Nguyên Liệt giục ngựa đi đến, hắn nhìn
Quách phu nhân, hòa nhã nói: "Phu nhân, chuyện là như thế nào?"
Quách phu nhân liền đem chuyện nói hết một lần, Nguyên Liệt nhìn vào thẻ bài, mỉm cười nói: "Để ta đi thử một lần đi."
Lí Vị Ương đột nhiên gọi hắn lại: "Người khác đều phải xếp hàng, chúng ta
cũng không cần phải dùng quyền thế ép buộc người ta, nếu thật sự không
được thì quên đi, chúng ta nên sớm trở về."
Nguyên Liệt lắc đầu,
tự tin cười nói: "Trên đời này không chuyện gì là không làm được." Đôi
mắt kia tuấn mục dưới ánh mặt trời lóe sáng rạng rỡ, xoay người giục
ngựa rời đi.
Quách phu nhân gật đầu nói: "Như vậy còn có chút hi vọng."
Nguyên Liệt cưỡi tuấn mã chạy mãi cho đến phía trước lều trại mới dừng lại,
hắn nhảy xuống ngựa, xốc mành lều trại lên, vừa nhìn vào bên trong, có
chút giật mình. Đã thấy trong lều trại kia, chi chít mười mấy người bị
thương đang nằm đó, dường như đều là bị bỏng, những người đó ôm miệng
vết thương kêu rên, bộ dáng vô cùng thống khổ. Nghe người xung quanh
nghị luận, vừa rồi hình như phát sinh một trận hoả hoạn, những người bị
thương đều được khẩn cấp đưa đến nơi đây. Nguyên Liệt không khỏi nhíu
mày, nhìn thoáng sang bên cạnh, một nữ tử tuổi còn trẻ đang ở giữa đám
người bị thương, băng bó miệng vết thương cho một bệnh nhân, tuổi của
nàng cùng tầm tuổi với Lí Vị Ương, thân váy màu xanh nhạt, mặt trên
nhiễm không ít vết máu, dung mạo cũng không thể gọi là xinh đẹp, nhưng
đôi mắt kia lại giống như đá quý phát ra ánh sáng ôn hòa, chẳng những
đoan trang ôn nhu, hơn nữa nhìn rất dễ thân cận.
Nguyên Liệt liền mở miệng nói: "Xin hỏi vị nào là đại phu?" Đây là đã biết rõ còn cố
hỏi, ở nơi này chỉ có một nữ tử, nàng nghe vậy nâng mắt lên, liếc mắt
nhàn nhạt nhìn Nguyên Liệt, như thể không có chút phản ứng nào đối với
vị công tử tuấn mỹ này, trong miệng nói: "Ta chính là đại phu ở đây."
Nguyên Liệt nhướng mày nói: "Ta có chuyện quan trọng muốn tìm cô nương."
Nàng không nói nhiều, liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục chẩn trị: "Thật
ngại, ta nơi này có mười mấy bệnh nhân bị bỏng vừa mới được đưa tới, cho nên hiện tại không có thời gian nói chuyện với công tử, chờ xong việc
mới nói tiếp." Nói xong nàng đã cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình.
Bên cạnh, một số người hỗ trợ làm theo những gì nữ đại phu phân phó, đem
người bị bỏng kia đè lại, nhét vào trong miệng hắn một mảnh vải, lại
dùng mảnh vải trói chặt hắn, nữ đại phu kia ở một bên dùng lưỡi dao sắc
bén đã hơ nóng đỏ trên lửa, rạch dọc theo cơ bắp hắn, cắt khổi thịt thối trên cánh tay người nọ xuống. Mọi người trừng mắt, còn chưa thấy rõ là
nàng làm như thế nào, thịt thối đã được vứt vào trong chậu bằng đồng.
Lập tức, động tác của nàng cực nhanh, dùng chỉ dài khâu lại vết vừa
rạch, kết hợp bôi thuốc mỡ trên miệng vết thương. Sau đó bắt đầu xử lý
chỗ bị cọc gỗ đánh gãy chân, đầu tiên là tìm đúng vị trí, dùng tấm ván
gỗ cố định chỗ xương bị gãy, động tác của nàng vô cùng mau lẹ, công phu
trước sau không đến một khắc, những việc này đã được làm hoàn tất.
Thấy một màn như vậy, Nguyên Liệt cũng không thể không tin nữ tử này y thuật có thể nói là vô cùng kì diệu. Người bệnh kia sau khi được xử lý, còn
chưa nói được hai chữ tạ ơn, nữ đại phu đã ôn nhu nói: "Sau khi trở về
nghỉ ngơi cho tốt, ba tháng sau sẽ khỏi hẳn." Sau đó nàng liền xoay
người sang chỗ khác xử lý người bệnh tiếp theo, mười mấy người này không là bị bỏng thì cũng là xương cốt hoại tử, chỉ trong nửa canh giờ, nàng
không nói thêm một câu nào, từng người từng người một đều được xử lý,
trên người nàng đầy vết máu loang lổ, thân hình gầy yếu như vậy, thể lực so với nam nhân bình thường xem chừng còn dẻo dai hơn vài phần, điều
này làm cho Nguyên Liệt không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác. Không
biết từ khi nào, ba vị công tử Quách gia đều đã đứng ở bên cạnh Nguyên
Liệt, bọn họ giật mình nhìn phương pháp trị liệu của nữ tử này. Quách
Trừng nói với Nguyên Liệt: "Xem ra y thuật của nàng thực sự rất cao
minh." Nguyên Liệt gật gật đầu, càng kiên định nói: "Nguyên nhân vì như
thế, nên ta mới muốn thỉnh nàng đến chẩn trị cho Vị Ương."
Mười
mấy người bệnh này rất nhanh đã được nàng xử lý chu đáo, sau đó liền có
người đỡ bọn họ đi ra ngoài, những người đó đối với đại phu ngàn ân vạn
tạ, nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu nói: "Người kế tiếp vào đi." Nói xong
nàng dựa vào cột gỗ bên cạnh, dường như bộ dáng có chút bất ổn, nghĩ
cũng biết nàng vừa rồi đứng liên tục đầy đủ hơn nửa canh giờ, không chút nào cử động, kiên trì như vậy thật sự là làm người ta kính nể. Quách
Đôn lặng lẽ kề tai nói nhỏ với người bên cạnh: "Ta nghe nói nàng còn
tặng thảo dược, cũng không hề lấy tiền."
Quách Đạo không khỏi nhẹ giọng nói: "Không thu tiền? Nàng làm sao lại có nhiều bạc như vậy."
Quách Đôn thanh âm càng ngày càng thấp: "Nghe nói vừa rồi nàng tới chẩn trị
cho phú hộ xảo trá giàu có bậc nhất Thanh Châu, hắn cùng lắm chỉ là bị
thương ngoài da, thế nhưng nàng lại bắt hắn phải trả một trăm lượng bạc. Phú hộ này nghe nói nàng là danh y y thuật cao siêu, cho dù chỉ sát
xướt da thôi cũng phải tìm nàng đến xem. Xem ra nàng đều dùng tiền đó để trợ cấp cho người nghèo."
Quách Đạo nghe vậy, không khỏi gật gật đầu nói: "Quả nhiên là một đại phu thật có tâm ý."
Ngay trước lúc người bệnh tiếp theo vào chẩn trị, Nguyên Liệt đột nhiên lấy
ra một thỏi vàng, đưa cho người bệnh kia nói: "Thương thế của ngươi
không thật sự nghiêm trọng, từ nơi này rẽ phải là một gian dược đường
rất lớn, ngươi chỉ cần đi tìm chỗ của đại phu, đại phu ở đó chắc chắn sẽ trị liệu cho ngươi."
Người nọ vừa thấy vàng trong tay hắn, ánh
mắt trợn trừng lên, hắn đến nơi này xem bệnh chẳng phải vì bản thân hắn
mắc bệnh nặng, chẳng qua là vì phí chẩn trị nơi này rất thấp, nhất là
đại phu xem bệnh, coi bọn hắn là những người cùng khổ, sẽ được miễn phí
thuốc mang về. Hiện tại từ trên trời rớt xuống miếng thịt lớn như vậy,
hắn vừa có thể tìm đại phu khác xem bệnh, còn có thể kiếm được nhiều
ngân lượng, trong lòng nghĩ như vậy, hắn liền nhận thỏi vàng từ tay
Nguyên Liệt, xoay người rời đi. Năm bệnh nhân kế tiếp đều như thế, nữ
đại phu kia sửng sốt, nhìn về phía Nguyên Liệt nói: "Các vị công tử đây
rốt cuộc là loại người nào, vì sao muốn phá hỏng việc chẩn trị của ta?"
Nguyên Liệt chỉ nhàn nhạt cười, ánh mắt bên trong để lộ ra ba phần lạnh lùng:
"Chúng ta tới là muốn xem bệnh, chẳng qua đại phu không chịu đến, chúng
ta đành phải tự mình đến mời đại phu đây."
Nữ đại phu kia biết rõ
nàng nói cũng không lại với hắn, chỉ sợ hắn sẽ đem toàn bộ bệnh nhân của nàng cưỡng chế di dời. Nàng cắn chặt răng nói: "Được, mời tiểu thư nhà
công tử vào đi."
Nguyên Liệt lắc đầu, chậm rãi nói: "Nàng thân
thể không tốt, không thể ra gió, cũng không thể xuống xe ngựa, muốn mời
đại phu dời bước."
Nữ đại phu kia không khỏi nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Tiểu thư nhà công tử là loại người nào?"
Nguyên Liệt nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh như băng nói: "Điểm này, đại phu không cần thiết phải biết."
Nữ đại phu giận tái mặt nói: "Nơi này đều là bệnh nhân, bọn họ đều có thể
đến, tiểu thư nhà công tử vì sao lại không thể? Cùng lắm chỉ là vài bước đường, thì có cái gì khó khăn đây?"
Nguyên Liệt mỉm cười, hắn mở miệng nói: "Nếu đại phu nguyện ý dời bước chữa bệnh cho nàng, ta nguyện ý quyên ra một ngàn lượng bạc." Hắn vừa nói như vậy, những người ở đây
đều ngây ngẩn cả người. Ánh mắt Nguyên Liệt tuy rằng linh hoạt, lại lộ
ra một tia giảo hoạt: "Có một ngàn lượng này, cô nương có thể chữa trị
cho rất nhiều người, có thể tặng càng nhiều dược, sợ khi đã chữa trị cho tất cả bệnh nhân ở thành Thanh Châu này, cũng còn dư rất nhiều tiền."
Nàng kia sửng sốt, lập tức ánh mắt nhất nhất xẹt qua trên mặt Nguyên Liệt
cùng mọi người Quách gia, trước mắt là nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ, hơn nữa
quần áo hoa lệ, hiển nhiên lai lịch không nhỏ. Bản thân nàng mới đến,
nếu đắc tội những người này, chỉ sợ cũng không thể tiếp tục được làm
nghề y, nàng cẩn thận suy nghĩ, cắn răng nói: "Được, ta đáp ứng cong tử, mau đưa ta đi xem bệnh đi."
Nữ tử này đi theo Nguyên Liệt tới xe ngựa phía trước. Nguyên Liệt làm tư thế mời, nàng khom người vào trong
xe, nhìn thấy Quách phu nhân vẻ mặt đoan trang ôn hòa, nàng không khỏi
sửng sốt, bên cạnh còn có một nữ tử đang tò mò nhìn nàng, hai gò má đỏ
bừng, không giống với bộ dáng đang mang bệnh, nàng nhẹ giọng nói: "Vị
nào là bệnh nhân?"
Lí Vị Ương mỉm cười, vươn tay ra. Lúc này, nữ
đại phu mới chú ý tới đối phương, sự tồn tại của nữ tử này không rõ
ràng, thế cho nên vừa rồi bản thân mới không nhìn thấy nàng, nàng có một đôi mắt đen, làn da tuyết trắng, hơn nữa trên người Lí Vị Ương có một
loại khí chất vô cùng động lòng người, làm mọi người cảm thấy nàng vô
cùng đặc đặc biệt, nữ đại phu nghĩ nghĩ, liền đưa tay đặt lên mạch
thượng của Lí Vị Ương, còn chưa nói gì, liền nghe thấy Lí Vị Ương nói:
"Gia nhân nóng vội lo lắng cho bệnh tình của ta, nên đối với đại phu vô
lễ, thật là có lỗi."
Nữ đại phu nâng ánh mắt lên, liếc mắt nhìn
Lí Vị Ương một cái, dường như có chút kinh ngạc khi nàng nói như vậy,
căn bản nàng cho rằng những người này bất quá là ỷ vào có tiền có thế,
mới có thể buộc nàng đến chẩn trị, cũng không ngờ, người
trong xe ngựa
này lại không ương ngạnh như thế, trái lại còn rất nho nhã lễ độ.
Lí Vị Ương giải thích, nói: "Chúng ta là người từ nơi khác tới đây, lưu
lại ở đây cũng không lâu lắm, cho nên mới không có cách nào xếp hàng đợi như những người khác được, ta biết làm như vậy sự thật không đúng, cũng làm chậm trễ tiểu thư chẩn trị cho những bệnh nhân khác, như vậy đi, ta nguyện ý quyên ra năm trăm lượng bạc, trả phí chẩn bệnh cho tiểu thư."
Nữ đại phu kinh ngạc nhìn nàng một cái, nói: "Ta còn chưa có chữa bệnh cho tiểu thư, tiểu thư cũng không biết ta có thể chữa khỏi được hay không,
thế nào lại đưa cho ta nhiều tiền như vậy?"
Lí Vị Ương liếc mắt
nhìn những người đang xếp hàng dài chờ đợi kia, nhẹ giọng nói: "Có thể
khiến nhiều người bệnh đang đau kiên nhẫn chờ như vậy, thứ nhất, có thể
nói tiểu thư người thiện tâm, thu phí chẩn trị nhất định rất thấp, thứ
hai, có thể nói y thuật của tiểu thư rất cao minh, nếu không như thế, vì sao vừa rồi có không ít đệ tử dược đường chạy tới cố ý quấy rối đây?"
Nữ đại phu sửng sốt, lập tức nói: "Ta thấy hôm nay không biết thế nào lại
có người đến quấy rối, thì ra là các người đến cản ta. Ta cứ tưởng rằng
các người là ỷ thế hiếp người, nhưng không ngờ cũng còn làm chuyện tốt,
được, ta sẽ chẩn trị cho tiểu thư." Nói xong nàng cẩn thận bắt mạch,
trầm ngâm một lát, đột nhiên nhíu mày, sau đó buông tay Lí Vị Ương ra,
xoay người lên phía trên án thư viết một đơn thuốc, nói với Nguyên Liệt
luôn đứng bên cạnh xe ngựa: "Trở về cứ theo đơn này mà bốc thuốc, ta cam đoan bảy ngày sau sẽ hết bệnh."
Nguyên Liệt nhận đơn thuốc, tươi cười ấm áp nói: "Đa tạ."
Nàng không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn hắn, Nguyên Liệt hiểu ra rồi lại
gần, đưa ra một tờ giấy, nàng nhìn nhìn, quả nhiên là tờ ngân phiếu một
ngàn năm trăm lượng, quả thật giữ lời. Nàng vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người hào phóng như thế, hơn nữa nữ
quyến trong xe ngựa này, rõ ràng không phải những người phú quý bình
thường, trên người đều mang quý khí bức người. Nàng gật đầu nói: "Người
phải nói đa tạ là ta, ta thay mặt dân chúng Thanh Châu cám ơn các vị."
Nói xong nàng xuống xe ngựa, lại nghe thấy Lí Vị Ương trong xe ngựa nói: "Tiểu thư, nếu tiểu thư lẻ loi một mình ở Thanh Châu, trên người mang
theo nhiều bạc như vậy chỉ sợ không ổn lắm."
Nữ đại phu quay đầu đi, ánh mắt trầm xuống: "Các vị muốn lấy lại ngân phiếu sao?"
Lí Vị Ương nhẹ giọng ho khan hai tiếng, lắc đầu nói: "Tam ca."
Quách Trừng vội vàng đáp: "Ta ở đây, Gia nhi có chuyện gì cần nói sao?"
Lí Vị Ương nói: "Tam ca chọn ra hai người trong đám thân vệ của chúng ta,
bảo bọn họ bảo hộ vị cô nương này, chờ nàng lấy bạc, mua dược liệu, bình an xem bệnh xong, thì mới được rời đi."
Những người khác đều
sửng sốt, bao gồm cả vị nữ đại phu kia. Nàng nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt
bên trong có vẻ chần chờ, nàng thật không ngờ vị tiểu thư này nhu nhược
như thế, nhưng lại là một người suy nghĩ chu toàn, nàng vừa muốn đi, lại đột nhiên dừng bước, kìm lòng không được, quay đầu lại, nhìn về phía Lí Vị Ương nói: "Tiểu thư, tiểu thư hình như là sinh trưởng ở phía nam,
chưa từng trải qua gian khổ, cho nên thân thể yếu kém mới nhiễm phong
hàn, dọc đường đi lại bôn ba mệt nhọc, tinh thần lo lắng, mới khiến cho
hàn tà nhập thể, kéo dài không tiêu tan, khí huyết ngưng kết, bệnh tình
tăng thêm. Hiện thời bệnh trạng của tiểu thư là miệng khô ho khan,
nguyên nhân bệnh đơn giản là ngoại cảm phong hàn, căn bản chỉ cần dùng
dược có tính ôn hòa, chậm rãi điều trị là khỏi, đáng tiếc lại không biết đụng phải loại lang băm gì, cho tiểu thư dùng đại bổ chi dược, hơn nữa
tiểu thư trong lòng lo lắng suy nghĩ, khí huyết không thông, cho nên lâu như thế cũng không thể khỏi hẳn."
Nguyên Liệt nghe không hiểu,
hắn đột nhiên nghe thấy được hai chữ lang băm, theo bản năng dùng ánh
mắt lạnh như băng nhìn nữ đại phu này nói: "Đại phu là nói, có người cố ý cho nàng dùng đại bổ chi dược, đây là có ý gì?"
Nữ đại phu cười nhẹ, nhìn Nguyên Liệt nói: "Phương thuốc trước đây có phải có nhân sâm hay không?"
Nguyên Liệt nghĩ nghĩ, lập tức gật đầu nói: "Không sai, là có nhân sâm, hơn nữa là nhân sâm lâu năm trên núi."
Nàng kia lắc đầu nói: "Thật sự là lang băm, nhân sâm tính bổ cực mạnh, như
thế nào lại để tiểu thư ăn đây? Tiểu thư xuất thân phú quý, thân kiều
thịt quý, thân mình rất yếu, kê thuốc cho nàng, dĩ nhiên là muốn dùng
phương pháp ôn bổ, nhưng lang băm này lại kê cả nhân sâm. Hừ, ta xem tám phần là cố ý." Nàng nói xong lời này, lại cảm thấy bản thân nói lỡ,
liền mở miệng nói: "Chuyện này vốn không liên quan ta, nhưng các vị nếu
tin tưởng ta, phương thuốc trước kia không cần dùng lại nữa."
Nguyên Liệt nheo ánh mắt, nhìn về phía Quách phu nhân nói: "Phu nhân, phu nhân đã nghe thấy vừa rồi vị đại phu này nói gì chưa?"
Quách phu nhân gật đầu nói: "Ta đã nghe thấy." Lúc này trong thanh âm của bà
mang theo một tia băng hàn. Ban đầu người xem bệnh cho Lí Vị Ương là
thái y trong viện thái y, tổng cộng thay đổi bốn thái y, kê ra phương
thuốc đều giống nhau như đúc, điều này có thể nói, có người cố ý muốn
làm cho bệnh tình của Lí Vị Ương nặng thêm, thậm chí hi vọng nàng vĩnh
viễn không thể quay về, nếu không phải ở thành Thanh Châu gặp được nữ tử này, chỉ sợ chờ đến lúc về tới Đại Đô, Lí Vị Ương đã sớm đi đời nhà ma.
Có thể khiến bốn vị thái y đồng thời không lên tiếng, người này chắc chắn
quyền thế to lớn. Nguyên Liệt ngăn lại căm tức trong lòng, lại hỏi:
"Chúng ta ở thành Thanh Châu này đã mời rất nhiều đại phu, vì sao không
có người nào nói được như cô nương?
Nàng kia lắc đầu nói: "Đầu
tiên là phong hàn, lại bị lang băm kê thuốc không đúng, hiện tại trong
người tiểu thư mắc rất nhiều chứng bệnh hỗn hợp, đại phu bình thường sẽ
nhìn không ra, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Được rồi, ta còn có
rất nhiều bệnh nhân, cũng không nhiều lời nữa, cáo từ." Nói xong, nàng
mỉm cười, đã bước nhanh đi về phía lều trại kia.
Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt lãnh trầm nói: "Xem ra, chúng ta trở về còn phải tìm các thái y này tính sổ!"
Thái tử muốn mượn cơ hội lấy tính mạng nàng, cũng không có gì kỳ quái, Lí Vị Ương nghĩ, lại lắc đầu, lại là một trận ho khan, khuôn mặt đỏ bừng, vẫn nhìn theo bóng lưng nữ đại phu kia, trong ánh mắt toát ra một tia mỉm
cười, nàng cảm thấy vị đại phu này tính tình quật cường, vô cùng thú vị.
Quách Trừng cũng thập phần cảm kích nhìn theo bóng lưng đại phu, nói: "Xem ra này thành Thanh Châu này cũng thực sự có danh y."
Xe ngựa đi qua thành Thanh Châu, bọn họ dựa theo phương thuốc đại phu đưa
cho mà bốc thuốc, Lí Vị Ương uống thuốc chưa đến ba ngày, bệnh tình cũng đã có nhiều chuyển biến tốt, thậm chí có thể ra phía ngoài xe nhìn cảnh tượng bên ngoài, Nguyên Liệt nhìn trong mắt, cao hứng vô cùng, hận
không thể trở về đưa cho nữ đại phu kia thêm một ngàn lượng. Lí Vị Ương
cười hắn giống một đứa trẻ, Nguyên Liệt cũng không thèm để ý. Đi qua
thành Thanh Châu là Lan Châu, Lan Châu rất phồn hoa, bọn họ liền lưu lại hơn hai ngày, một đường du sơn ngoạn thủy, thập phần thích ý. Có Húc
Vương Nguyên Liệt cùng phần đông thân vệ Tề Quốc Công phủ bảo hộ, một
đường này đi thập phần thuận buồm xuôi gió, cũng không có bọn trộm cướp
quấy rầy, bọn họ một đường du ngoạn sau đó mới trở về Đại Đô. Vào cửa
thành, trên mặt Nguyên Liệt lộ ra vẻ mặt thất vọng, nếu cho hắn lựa
chọn, hắn tình nguyện ở trên đường du ngoạn thêm vài ngày, làm gì cần
phải vội vã trở về như vậy? Nhưng Quách phu nhân thấy bệnh của Lí Vị
Ương đã khỏi hẳn, sợ Tề Quốc Công cùng những người khác lo lắng, liền
vội trở về Đại Đô.
Lí Vị Ương trở lại Quách phủ, hết thảy tựa hồ
đều vô sóng êm gió lặng, nàng bị Quách phu nhân cưỡng chế dưỡng bệnh ba
ngày, ba ngày sau mới cho phép nàng đi ra ngoài. Sau những việc xảy ra
trên thảo nguyên, thanh danh Quách gia ở Đại Đô càng nổi trội, các gia
tộc tổ chức yến hội đều mời Lí Vị Ương tham dự. Lí Vị Ương ba lần chỉ đi một lần, vừa không làm mất mặt bọn họ, cũng không quá mức nhiệt tình,
dần dần, Quách tiểu thư Tề Quốc Công phủ ở Đại Đô cũng được mang danh
thục nữ, càng ngày càng có nhiều bà mối chạy đến Tề Quốc Công phủ, đến
mức cửa lớn cũng phải mòn.
Quách trong tay phu nhân là một chồng
danh thiếp thật dày, bà cẩn thận chọn lựa, nhưng không để Lí Vị Ương
biết, ở bà xem ra, chọn lựa thêm nhiều nhân tuyển dự bị có gì không tốt? Làm gì cứ phải là Húc Vương Nguyên Liệt đây. Quách phu nhân trong lòng
có chút ích kỷ, tuy rằng bà biết Lí Vị Ương cùng Nguyên Liệt cảm tình
thập phần tốt, nhưng trải qua nhiều sự việc trên thảo nguyên, bà đối với Nguyên Anh cùng Nguyên Liệt đều có chút cảnh giác, cảm thấy kết thân
cùng người của hoàng gia không có gì hay, không bằng chọn đệ tử thế gia
yên ổn sống qua ngày, bà tình nguyện gả nữ nhi cho người bình thường,
cũng không hy vọng nữ nhi của mình bị cuốn vào phân tranh hoàng thất.
Lí Vị Ương đối với việc này hết thảy hồn nhiên không biết. Mỗi khi nàng ra khỏi phủ, cũng là thẳng đến thư phòng nổi tiếng nhất Đại Đô, Tàng văn
hiên mà đi, Tàng văn hiên này lưu giữ các loại sách cổ trân quý trong
thiên hạ, hơn nữa Quách gia tiểu thư lại là khách quen, lão bản liền mỗi khi có sách mới, hoặc là cảm thấy Lí Vị Ương sẽ thích, liền phái người
tự mình đưa đến Quách phủ, để nàng chọn lựa, nhưng Lí Vị Ương vẫn thích
ngồi xe ngựa đến Tàng văn hiên, cũng tiện để giải sầu. A Lệ công chúa đi cùng Lí Vị Ương, nàng đối với Đại Đô hết thảy vẫn thấy mới mẻ như vậy,
nhìn thấy cái gì hay liền không chịu đi. Nàng luôn thích những thứ ngạc
nhiên cổ quái gì đó, nhất là chong chóng gió trên tay tiểu hài tử, hiển
nhiên là chưa từng gặp qua, nàng một đường chạy đuổi theo đứa nhỏ nhà
người ta, làm đứa nhỏ sợ tới mức oa oa ngồi khóc. Nàng thích ăn đồ ngọt, ở trước cửa hàng bánh điểm tâm hoa quế mở to hai mắt nhìn chảy nước
miếng, Lí Vị Ương không cho nàng mua, nàng cũng không chịu đi, giống hệt một đứa trẻ.
"A! Gia nhi, ngươi xem người kia, đang làm xiếc ảo
thuật!" Nói xong, A Lệ công chúa muốn xuống xe ngựa, không đợi Lí Vị
Ương trả lời, lập tức sẽ nhảy xuống. Lí Vị Ương thấy A Lệ công chúa lại
bị không biết cái gì ngạc nhiên mê hoặc, không khỏi bật cười, đúng lúc
này, nàng thấy cách đó không xa có một nữ tử tuổi trẻ, hành trang trên
lưng, bộ dáng vội vàng, nàng sửng sốt, liền gọi A Lệ công chúa lại, nói: "Ngươi xem, người kia là ai?"
A Lệ quay đầu lại, liếc mắt nhìn
nàng kia một cái, trong ánh mắt đã có một tia kinh hỉ: "Người này, không là vị đại phu kia sao?"
Lí Vị Ương gật đầu, lập tức phân phó xe
ngựa lén lút đi theo nàng kia, xem nàng muốn đi về đâu, A Lệ kỳ quái
nhìn Lí Vị Ương nói: "Ta còn chưa thấy ngươi đối với người nào quan tâm
như vậy? Nàng đến Đại Đô làm cái gì? Là xem bệnh cho người ta sao?"
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: "Nàng cầm trên tay một tờ giấy, như là muốn hỏi
địa chỉ chỗ nào." Nàng kia một đường đi về phía trước, trong lúc đi qua
một ngõ nhỏ, đột nhiên dừng bước chân, Lí Vị Ương phân phó xe ngựa lén
lút đi theo cách đó không xa, không để đối phương nhìn thấy, đã thấy nữ
đại phu đứng trước mặt một tiểu cô nương, tiểu cô nương kia ánh mắt thơ
ngây, trên người y phục rách nát, trên đầu còn cắm một cọng rơm, hiển
nhiên là muốn bán thân.
Nữ đại phu liếc mắt nhìn kia tiểu cô
nương một cái, lập tức ôm lấy tiểu cô nương kia, cái gì cũng chưa lấy
ra, nhưng nàng lại từ trên tay mình tháo ra một chiếc vòng ngọc, nhét
vào trong tay tiểu cô nương, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nhưng còn chưa đi được hai bước, nàng lại dừng lại, quay đầu, rút cả trâm cài
đang ở trên đầu ra, nhét vào trong lòng tiểu cô nương. Nữ hài tử kia bộ
dáng vô cùng cảm động, hướng nàng dập đầu mấy cái.
Lí Vị Ương
nhìn cảnh tượng này, trên mặt không khỏi mỉm cười. A Lệ mở miệng nói:
"Nàng này một đường từ Thanh Châu đến Đại Đô, cũng cần phải đi rất xa.
Cho nên trên đường mới dừng lại làm xem bệnh cho người ta, nhưng nàng
chẩn trị cho nhiều bệnh nhân như vậy, hẳn là rất nhiều tiền mới đúng,
hơn nữa Húc Vương vừa mới cho nàng một ngàn năm trăm lượng bạc, chẳng lẽ đều dùng hết rồi?"
Lí Vị Ương cười cười, nhẹ giọng nói: "Đúng
vậy, ta đoán nàng nhất định đem tất cả số bạc đều mua dược liệu, phát
miễn phí cho người ta."
A Lệ công chúa không tự chủ được nhíu mày, nói: "Trên đời này thế nào lại có người ngốc như vậy?"
Lí Vị Ương nhìn ánh mắt hoang mang của A Lệ, mỉm cười nói: "Đúng vậy, trên đời này làm sao có thể có người ngốc như vậy được đây?" Lập tức nàng
phân phó phu xe, nói: "Xem vị tiểu thư kia muốn tìm chỗ nào, chúng ta
đưa nàng một đoạn đường."
Phu xe lập tức lên tiếng, điều khiển xe ngựa theo hướng nàng kia bước vào, đúng lúc này, Lí Vị Ương cảm thấy
không đúng, bởi vì nàng nhìn thấy con đường này thập phần quen thuộc.
Còn không chờ nàng phân phó, phu xe đã cho ngựa đi chậm lại, nàng kia đã đứng trước một cửa phủ, phủ trên cửa treo một tấm biển, mặt trên viết
to ba chữ "Quốc Công phủ". Lí Vị Ương sửng sốt, A Lệ đã lớn tiếng nói:
"Nàng thế nào lại cùng chúng ta về nhà đây?"
Lí Vị Ương nhìn nữ
đại phu kia, nhẹ nhàng nhíu mày, đột nhiên mở miệng gọi Triệu Nguyệt
nói: "Triệu Nguyệt, ngươi đi nói với người gác cổng, nói bọn họ mời vị
tiểu thư này vào."
Trong Tề Quốc Công phủ thủ vệ sâm nghiêm, nếu
không có danh thiếp, lại không được chủ nhân Quách gia cho phép, tuyệt
đối không có khả năng đi vào, nhưng lần này thủ vệ nhìn thấy xe ngựa
tiểu thư Quốc Công phủ, Triệu Nguyệt lại nói với bọn họ từ trước, bọn họ lập tức hiểu được, liền cung kính mời nữ đại phu vào. Nữ đại phu trên
mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng nàng vẫn cầm theo hành trang, cùng
những người này đi vào Tề Quốc Công phủ hoa lệ trang nghiêm.
Lí
Vị Ương lúc này xuống xe ngựa, A Lệ công chúa càng thêm kỳ quái nói:
"Nàng tới Quốc Công phủ làm cái gì? Tới tìm tìm chúng ta sao?"
Lí Vị Ương nhàn nhạt nói: "Có phải hay không, chỉ cần đi vào sẽ biết." Nói xong nàng đã bước nhanh vào cửa.
Nạp Lan Tuyết ở bên trong phòng khách lẳng lặng chờ đợi, ánh mắt của nàng
không lưu lại nửa khắc trên những đồ vật hoa lệ trong phủ, mặc dù Tề
Quốc Công phủ này quý giá như thế nào, cũng không lấy được sự chú ý của
nàng. Nàng chỉ ngồi, ánh mắt nhìn xuống, hơi bất an nhìn vào góc áo trên người, dường như có chút khẩn trương. Đúng lúc này, đột nhiên nghe được có người cười nói: "Đại phu ngàn dặm xa xôi tìm đến được Quốc Công phủ, chẳng lẽ chúng ta đưa cho ngươi ngân phiếu còn chưa đủ sao?"
Nạp Lan Tuyết lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trước cửa,
Quách phu nhân cùng Lí Vị Ương sóng vai đi đến. Trên mặt Nạp Lan Tuyết
nhất thời toát ra vẻ mặt quẫn bách, nàng thật không ngờ vị phu nhân
trước này lại là thê tử của Tề Quốc Công, nàng là ngàn dặm xa xôi tới
đây tìm người, nàng thế nhưng nhất thời yên lặng.
Lí Vị Ương nhìn nàng, tươi cười ôn nhu nói: "Vị cô nương này, cô nương thế nào lại tìm tới nơi này?"
Nạp Lan Tuyết há miệng thở dốc, muốn giải thích bản thân chẳng phải vì muốn có thêm ngân lượng mà đến, nàng nhìn người ta khuôn mặt tươi cười, hiển nhiên người ta chính là đang đùa, tuyệt đối không cho rằng nàng là vì
bạc mà đến, nàng liền mở miệng nói: "Ta rất lâu mới tìm được tới nơi
này, nếu ta biết các vị là người Quách gia, ta nhất định sẽ không..."
Nàng nói còn chưa nói xong, liền nghe thấy thanh âm ngọc bội leng keng
truyền đến tới cửa. Ánh mắt của nàng nhìn về phía bên kia, lại nhìn thấy hai nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp đang được bọn nha đầu vây quanh, theo cửa
bên hông đi đến. Trong đó một nữ tử gương mặt xinh đẹp, mắt hạnh nhân,
một thân mặc quần áo màu vàng, trên người đeo trang sức quý báu vô cùng
chói mắt, khi đến gần liền mang đến một làn gió thơm, nàng mỉm cười đi
tới bên người Quách phu nhân, mở miệng nói: "Mẫu thân, người đã về rồi?" Quách phu nhân hôm nay đi dâng hương, lúc trở về vừa vặn gặp Lí Vị
Ương, có thế này mới tiến vào cùng nàng, mà giờ phút này người đang kéo
tay Quách phu nhân đúng là Trần Băng Băng.
Quách phu nhân vỗ vỗ tay nàng, nói: "Đến đây, mẫu thân giới thiệu cho con ân nhân cứu mạng của Gia nhi."
Trần Băng Băng tò mò nhìn Nạp Lan Tuyết, Quách phu nhân giới thiệu với các
nàng, nói: "Đây là hai con dâu của ta, đây là đại con dâu, Giang thị,
còn đây là nhị con dâu của ta, Trần thị. Vị cô nương này ở Thanh Châu đã cứu muội muội các con một mạng, đến đây, mau chào hỏi nàng đi."
Thời điểm nghe thấy thế, vừa rồi Nạp Lan Tuyết trên mặt còn mỉm cười, trong
nháy mắt sắc mặt đã thay đổi. Mọi người ở đây, ai cũng không chú ý tới
biểu cảm không thích hợp của nàng, chỉ có Lí Vị Ương nhìn ra Nạp Lan
Tuyết không được tự nhiên trong chốc lát. Nạp Lan Tuyết nhìn nhị con dâu Trần Băng Băng của Tề Quốc Công phủ, xinh đẹp hoạt bát, một thân cẩm
tú, lập tức theo bản năng cúi đầu, nhìn y phục cũ đang mặc trên người,
giày thêu bởi vì lặn lội đường xa đều đã bị hỏng, hiển nhiên cùng với
nơi hoa lệ thật phông phù hợp. Nàng dừng lại, nhẹ nhàng lui về phía sau
một bước, trong trong lúc đó, đã cầm lấy hành lý của mình, mở miệng nói: "Thực xin lỗi, ta đã đến nhầm chỗ." Lập tức nàng hành lễ, cấp tốc về
phía cửa.
Quách phu nhân ngạc nhiên: "Vị cô nương này, vì sao đến còn chưa nói được mấy câu đã muốn đi? Chẳng lẽ người cô nương muốn tìm
không phải là chúng ta sao?"
Nạp Lan Tuyết cắn chặt răng, nước
mắt trong khóe mắt nhịn không rơi xuống, lúc nàng quay đầu lại đã là một mặt bình tĩnh, nàng mở miệng nói: "Ta muốn tìm một người mang họ Quách, nhưng chắc là bọn hắn không ở trong này." Nói xong nàng không nói thêm
gì nữa, đã bước nhanh ra ngoài.
Quách phu nhân buồn bực nói: "Này cô nương đến cùng là như thế nào?"
Trần Băng Băng nhìn theo bóng lưng Nạp Lan Tuyết, trên mặt lộ ra biểu cảm
giật mình: "Cô nương này rất kỳ quái, thế nào vừa nói là ân nhân cứu
mạng của Gia nhi liền bỏ chạy, chẳng lẽ là sợ chúng ta kéo nàng không
tha sao? Nàng nói nàng muốn tìm kiếm người Quách gia, nhưng làm sao có
thể tìm được đến Tề Quốc Công phủ đến đây?"
Tất cả mọi người hai
mặt nhìn nhau, chỉ có Lí Vị Ương trên mặt toát ra một vẻ trầm tư, nàng
nhìn theo bóng lưng Nạp Lan Tuyết, thật lâu sau không nói gì, mãi đến
khi Quách phu nhân khẽ đẩy nàng, nàng mới giật mình quay đầu, "Mẫu thân
có chuyện gì sao?"
Quách phu nhân cười nói: "Con làm sao mà như người mất hồn vậy? Nói với con nửa ngày mà con còn chưa trả lời."
Lí Vị Ương cười cười: "Không có gì, Gia nhi chỉ cảm thấy vị cô nương này
có vài phần kỳ quái, nàng từ Thanh Châu mãi mới đến được Đại Đô, lặn lội đường xa, đến một ly trà cũng không uống thì đã đi rồi, đến cùng là
muốn tìm người nào đây?"
A Lệ công chúa sôi nổi đi đến, nhìn thấy tất cả mọi người đứng ở trong này, không khỏi mở miệng nói: "Vừa rồi cô nương kia là như thế nào? Ta cố ý tiếp đón nàng, nàng lại không để ý
tới ta, không quay đầu lại đã đi ra ngoài rồi, không phải là rất kỳ quái sao?"
Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, là rất kỳ quái, nàng kết quả là ai đây?"