Đã mười ngày trôi qua, Quách phu nhân trong lòng luôn cảm thấy ngày đêm
khó an, Lí Vị Ương thấy vậy, liền đề nghị bà đi đến chùa Phổ Tế tự dâng
hương cầu nguyện, Quách phu nhân vui vẻ đồng ý, còn mang theo hai nàng
dâu đi cùng. Xe ngựa Quách gia nhanh chóng xuất phát, một đường đi tới
Phổ Tế tự ở ngoại thành. Khi vào đến đại điện, Lí Vị Ương vẫn nhìn thấy
bộ dáng cau mày của Quách phu nhân, nàng mới khuyên giải, nói: "Mẫu
thân, nhị ca sẽ không có chuyện gì, mẫu thân không cần quá lo lắng."
Quách phu nhân gật đầu, nhưng vẻ mặt cũng không hề thả lỏng, mà lúc này, Trần Băng Băng bên cạnh cũng là một mặt thấp thỏm lo âu. Tay nàng nắm chặt
thẻ hương, thành kính quỳ xuống, dập đầu ba cái trước tượng bồ tát,
trong miệng thì thào cầu khấn, vô cùng nghiêm cẩn cầu phúc cho Quách
Diễn.
Mấy ngày này, mỗi một người trong Quách gia đều cảm thấy
khó an, suốt ngày sợ hãi, cũng không màng tới việc ăn uống. Khi thấy
Quách phu nhân đi rút quẻ cầu phúc, Lí Vị Ương nhíu mày, nếu thật sự chỉ cần thắp một nén nhang, ôm phật chân, mà giải quyết được các vấn đề khó khăn, thì Lí Vị Ương nàng sao phải cố gắng hết sức để báo thù? Là một
người không tin vào phật lại ở trong này bái phật, chẳng phải để cho
thiên hạ chê cười? Nàng nghĩ nghĩ, liền hỏi tiểu hòa thượng: "Trong chùa có cảnh vật đặc sắc để đi xem không?"
Tiểu hòa thượng ánh mắt
như hạt châu vừa chuyển, lập tức nói: " Phổ Tế tự của chúng ta từ trước
tới giờ có rất nhiều người đến hương khói, phía sau còn có hoa viên
rộng, trong hoa viên trồng không ít kỳ hoa dị thảo mà các quan to quý
nhân đưa tặng, mỗi lần các nữ quyến đến đều thích đi dạo trong hoa viên, tiểu thư nếu không chê có thể đi ngắm cảnh, chờ Quách phu nhân cùng
thiếu phu nhân hương khói xong xuôi, ta sẽ báo cho tiểu thư."
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Vậy đa tạ."
Một đường đi tới hoa viên, đúng là nhìn thấy không ít tiểu thư tụm năm tụm
bảy, còn có một vài gương mặt quen thuộc, kỳ lạ là, bộ dáng những người
này đều có vẻ rất vội vàng đi về cùng một hướng. Lí Vị Ương nhìn Triệu
Nguyệt cười nói: "Xem ra hôm nay, bên trong Phổ Tế tự này có chuyện gì
đó vô cùng trọng đại xảy ra."
Triệu Nguyệt vẻ mặt kỳ quái, nói:
"Chỉ là một miếu hòa thượng thì có khả năng phát sinh chuyện trọng đại
gì? Lời tiểu thư nói mới đúng là kỳ quái."
Lí Vị Ương đi thẳng về phí đông nam cùng các nữ khách khác, mỉm cười: "Ngươi không nhìn thấy
các nàng đều là dáng vẻ vội vàng, giống như đang có chuyện cực kỳ khẩn
cấp. Trong miếu hòa thượng này chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể hấp dẫn
các nàng như vậy?" Lí Vị Ương rất ít khi trêu đùa người khác, Triệu
Nguyệt liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, hiếu kỳ nói: "Tiểu thư hình như không
lo lắng cho nhị thiếu gia."
Lí Vị Ương cười như có như không, nói: "Lo lắng có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu không thể, vậy lo lắng thì có lợi ích gì?"
Triệu Nguyệt nhìn Lí Vị Ương, càng nghi hoặc: "Tiểu thư, chủ tử muốn tiểu thư tới nơi này, nhưng lại không xuất hiện, rốt cục là có ý gì đây?"
Lí Vị Ương không trả lời, chỉ vào phía trước nói: "Chúng ta qua bên kia
xem một chút đi, xem có chuyện gì mà lại hấp dẫn nhiều thiên kim tiểu
thư đến bái phật như vậy."
Triệu Nguyệt gật đầu, đi theo phía sau Lí Vị Ương, vừa mới đi qua hành lang, đã thấy trước mặt là một dòng
suối lớn, còn chưa đến gần, đã có thể cảm nhận được bọt nước đập vào mặt lạnh như sương. Bên cạnh suối nước có một tảng đá lớn, trên phiến đá là một nam tử tuổi còn trẻ ngồi trên chiếu, một thân áo trắng bay bay,
quần áo hắn mặc không có thêm phụ kiện nào khác, chỉ thêu tranh thủy mặc và thi từ, xa xa nhìn phảng phất như đằng giao khởi phượng (rồng bay
phượng dậy, ý muốn nói người tài hoa xuất chúng). Hắn dung nhan tuấn mỹ, trong lúc tươi cười làm mê đảo không ít nữ tử, bóng dáng hắn in trên
mặt nước xanh biếc, mái tóc dài mềm mượt như tơ nhẹ nhàng bay bay, quần
áo trắng thuần in trên nước biếc trở thành điểm sáng chói mắt.
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, người này cách đây không lâu nàng vừa mới gặp
qua, đúng là đại công tử Bùi gia, Bùi Bật. Chẳng qua, màu trắng căn bản
là tượng trưng cho sự thanh cao, hiện tại trong hoa viên lại có sắc thái diễm lệ, thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ. Mà từ trước tới giờ, Bùi Bật luôn
làm người ta có ấn tượng về hắn là người tao nhã, sống ẩn mình, hôm nay
lại có cảm giác phóng đãng không kềm chế được, quả thực so với ngày xưa
tưởng chừng như hai người.
Nhưng ...Bùi Bật sao lại ở nơi này?
Ánh mắt Lí Vị Ương nhẹ nhàng đảo qua, chỉ thấy bên cạnh Bùi Bật cách đó
không xa, còn có mười tám người, bọn họ cứ ba người thành một tổ, phân
chỗ ngồi tương ứng với các ô trên bàn cờ, xếp thành sáu ván cờ, từ bốn
phương tám hướng tạo thành một vòng tròn, vừa đúng vây quanh Bùi Bật ở
vị trí trung gian.
Lúc này, Lí Vị Ương nhìn thấy một người quen thuộc, nàng liếc mắt nhìn, nói: "Vương tiểu thư sao lại ở nơi này?"
Vương tiểu thư lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn thấy là Lí Vị Ương, vẻ mặt
nhất thời lộ ra vài phần xấu hổ, lần trước trên thảo nguyên, nàng bị Bùi Bảo Nhi xúi giục đến xem Lí Vị Ương có thực sự đang ở trong trướng hay
không, kết quả ngược lại, hơn nữa còn bị mất mặt, lúc này nhìn thấy đối
phương, trong tươi cười có thêm vài phần ngượng ngùng: "Ồ, hóa ra là
Quách tiểu thư, tiểu thư không biết nơi này đang tổ chức trận đấu đánh
cờ bằng miệng sao?"
Lí Vị Ương trên mặt xẹt qua một tia kinh
ngạc: "Thế nào, đánh cờ bằng miệng là sao? Chuyện này thật đúng là kỳ
lạ, ta chưa bao giờ nghe qua."
Vương tiểu thư rốt cục cũng khôi
phục lại trấn định, thong dong cười, chỉ vào Bùi Bật và mười tám người
phía đối diện, nói: "Tiểu thư nhìn những người đó, bọn họ đều là những
người có thân phận quý tộc có tiếng ở Đại Đô, những người này đều có
chung một đặc điểm, đó là rất giỏi kỳ nghệ. Mọi người đều biết, kỳ nghệ
giỏi nhất ở Đại Đô chính là đại công tử Bùi gia, chẳng qua, từ trước đến giờ hắn không dễ dàng thể hiện tài nghệ, hôm nay, mười tám người này
thật vất vả mới mời được Bùi công tử, trước mặt mọi người khảo nghiệm
tài nghệ đánh cờ của hắn."
Lí Vị Ương bật cười: "Vương tiểu thư đang nói, chỉ một mình Bùi Bật đối kháng với mười tám kỳ thủ kia sao?"
Vương tiểu thư gật đầu, vẻ mặt lộ ra ý khâm phục: "Đúng vậy, không riêng gì
đối kháng, mười tám người này khiêu chiến, ba người một tổ, xếp thành
sáu ván cờ, dựa theo trình tự ván cờ, theo thứ tự mà ra chiêu, Bùi công
tử mỗi lần ra chiêu trong các ván cờ, không chỉ phải nhớ kỹ vị trí ra
chiêu, còn phải nhớ được nước cờ của người khác, việc ghi nhớ khó khăn
tăng thêm nhiều lần không nói, trước mặt Bùi công tử cũng không có ván
cờ nào, hơn nữa hắn cũng không thể nhìn được ván cờ của đối phương, hết
thảy đều có người nói lại tình huống xảy ra trên bàn cờ cho Bùi công tử, sau đó hắn mới nhất nhất ra chiêu, tiểu thư nói xem có phải rất lợi hại hay không?"
Lí Vị Ương gật đầu: "Thực sự rất lợi hại." Trên thực tế Lí Vị Ương từng đã nhìn thấy người chơi cờ miệng, ấn tượng trong trí nhớ của nàng, kỳ thủ giỏi nhất cũng chỉ cùng lúc thắng được hai, ba ván cờ, một khi bắt đầu đánh cờ miệng, kỳ nghệ sẽ có chút chậm lại, nhưng
Bùi Bật trước mắt đồng thời chơi sáu ván, việc này quả thực rất khó
khăn, hắn không chỉ phải nhớ kỹ cục diện của mỗi ván cờ, còn phải nhớ kỹ hướng di chuyển của các quân cờ, thì mới có cơ hội thắng được.
Quả nhiên là cao thủ, Lí Vị Ương cười cười, từ chối cho ý kiến. Đúng lúc
này, Bùi Bật nhìn thấy nàng, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, cao giọng nói:
"Hóa ra là Quách tiểu thư."
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Lí Vị Ương, Lí Vị Ương một thân hoa phục màu xanh nước biển, ánh mắt
trong trẻo, dung nhan xinh đẹp, cả người thoạt nhìn vô cùng thanh cao
tao nhã, nàng mỉm cười nhìn Bùi Bật, giọng nói có chút hiền lành: "Bùi
công tử thật có nhã hứng."
Bùi Bật tươi cười điềm đạm, thần sắc
của hắn nhìn không ra chút oán hận nào dành cho Lí Vị Ương, mọi người
đều biết Bùi Huy chết thật thảm, nhưng trong mắt mọi người, Bùi Huy
chẳng qua là gieo gió gặt bão, tất cả chuyện này cùng Quách tiểu thư
không có chút quan hệ, cho nên bọn họ đều không để ý, trong mắt Bùi Bật
thoáng xuất hiện một tia hoang mang, hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, giọng
nói ôn nhu: "Nghe nói Quách tiểu thư cũng là một cao thủ đánh cờ, không
biết tiểu thư có nguyện ý cùng ta hạ tổng thể ván cờ này hay không?"
Lí Vị Ương nhìn sang các bàn cờ cách đó không xa, trên mặt cười như không
cười: "Bùi công tử mời ta cùng đánh cờ với mười tám danh cao thủ kỳ tài
này sao?"
Bùi Bật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Thế nào? Quách tiểu thư cảm thấy khó xử sao?"
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Lí Vị Ương, ánh mắt có chút dò xét,
trong đám người có một vị công tử mặc hoa phục màu xanh mở miệng nói:
"Ai, Bùi công tử sao lại vô duyên vô cớ kéo Quách tiểu thư giúp đỡ đây?
Ta chưa bao giờ nhìn thấy Quách tiểu thư chơi cờ cả."
Lí Vị Ương nở nụ cười, giọng nói đạm mạc: "Có lẽ là vì ...Bùi công tử không tin tưởng sẽ thắng. "
Bùi Bật gật đầu, thành thật nói: "Dựa vào năng lực của một mình ta, đối
kháng với mười tám danh kỳ thủ, dĩ nhiên là rất khó, nếu được Quách tiểu thư trợ giúp, việc thắng ván cờ này có thể nắm trong lòng bàn tay."
Lí Vị Ương suy tư một lát, liền đoán được Bùi Bật muốn dùng việc đánh cờ
để hiểu rõ thêm về con người của nàng, nàng nhìn qua, hai người sóng mắt gặp nhau, chính là hiểu trong lòng mà không nói. Bùi Bật cung kính có
lễ: "Không biết ý Quách tiểu thư thế nào?"
Nếu nàng từ chối, có
vẻ không hợp đạo lý, hơn nữa cũng không phóng khoáng, Lí Vị Ương mỉm
cười: " Bùi công tử đã thịnh tình mời, ta cần gì phải cự tuyệt."
Những người khác nhìn thấy Lí Vị Ương đáp ứng, trên mặt đều vô cùng kinh
ngạc. Vương tiểu bên cạnh vội vàng kéo tay Lí Vị Ương, nói: "Quách tiểu
thư, nếu tiểu thư không tin tưởng vào kỳ nghệ của mình, ngàn vạn lần
không cần đáp ứng." Hai người dắt tay nhau chơi cờ, kỳ thực so với đánh
cờ miệng truyền thống càng khó, bởi vì hai người trước sau ra chiêu,
ngoài việc cần phải nhớ kỹ ván cờ của mình, còn phải nhớ kỹ nước cờ của
đối phương, nếu như thực sự có thể tiếp tục đánh ván cờ đến hết, cũng
làm cho người ta cảm thấy xem thế là đủ rồi. Nhưng Bùi Bật là cao thủ kỳ tài bậc nhất, nếu thua cờ, tất cả mọi người sẽ nói đều là vì sai lầm
của Lí Vị Ương.
Bùi Bật như là sớm đã đoán được Lí Vị Ương sẽ đáp ứng, vui vẻ nói: "Một khi đã như vậy, xin mời các vị trên mỗi ván cờ
chuẩn bị ra chiêu, ta sẽ ra chiêu trước, đến các vị ra chiêu, tiếp theo
sẽ là Quách tiểu thư so chiêu, thay phiên nhau như vậy, ý các vị thế
nào?"
Những người đó vốn lấy mười tám địch một, thắng cũng không
có gì vẻ vang, bọn họ nghe thấy ý kiến này liền ào ào gật đầu. Cũng có
những người lặng lẽ đứng xem, kề tai nhau nói nhỏ: " Quách Gia tiểu thư
có phải điên rồi hay không, trước mặt nhiều người trong nghề múa rìu qua mắt thợ, này đều là Đại Đô nhất lưu kỳ thủ a, nàng đối bản thân kỳ nghệ như vậy có tự tin sao "
Chu tiểu thư phủ Hình bộ viên ngoại lang đáp: "Ngươi biết cái gì? Quách Gia tiểu thư đang muốn gây sự chú ý! Có
thể cùng Bùi công tử dắt tay nhau chơi cờ, ngay cả kỳ nghệ của nàng ta
không là gì cả, thì cũng vẫn vang danh ở Đại Đô."
Cao tiểu thư
phủ Xương Bình hầu cười nói: "Đúng vậy, Quách tiểu thư cũng chẳng biết
xấu hổ, nàng ta thật sự cho rằng kỳ nghệ của mình có thể so tài cao thấp cùng nhiều cao thủ như vậy sao? Tục ngữ nói đúng, người trong nghề vừa
ra tay liền biết có hay không, nếu là chiêu dở, không phải là để cho
người khác cười rớt hàm hay sao? Đến lúc đó, ngay cả Bùi công tử có
thua, cũng có thể đưa đẩy nói là do Quách Gia kỳ nghệ không tốt, nàng
đây chính là đánh trả thù bàn."
"Đúng vậy, cho tới bây giờ cũng
không từng nghe nói nàng có tài nghệ gì có thể thi đấu, lúc này chẳng
qua là cấp bách quá mà thôi!"
Mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, Lí Vị Ương trên mặt vẫn mang theo tươi cười ấm áp.
Cứ như vậy, cuộc chiến giữa hai người đấu với mười tám người bắt đầu, Lí
Vị Ương cùng Bùi Bật đều không nhìn bàn cờ, chỉ nghe người báo lại thế
cục và các nước cờ trên bàn cờ, sau đó bọn họ từng bước tiếp chiêu. Mọi
người căn bản đều chờ đến lúc Lí Vị Ương xấu mặt, nhưng chỉ sau hai đợt, vẻ mặt mọi người có chút biến hóa, Bùi Bật dĩ nhiên là cao thủ kỳ tài,
nhưng bọn họ thật không ngờ, Lí Vị Ương cũng không kém chút nào, từng
bước ép sát.
Người thông báo lần thứ ba cao giọng nói: "Xe tiến bốn bước."
Lí Vị Ương lông mi thật dài vừa nâng, lộ ra ánh mắt đen trắng rõ ràng, cao giọng nói: "Cờ này không đúng!"
Mọi người nhìn về phía nàng, trong khoảng thời gian ngắn đều lộ ra thần sắc kỳ quái, người thông báo cờ hỏi: "Chỗ nào không đúng?"
Lí Vị
Ương nhớ lại, nói: "Ta nhớ được thế cục trên bàn cờ vừa rồi không phải
như thế, dường như có người vừa đi thêm một nước cờ."
Nàng vừa
nói ra những lời này, mười tám kỳ thủ lập tức kinh ngạc. Trấn Đông tướng quân Vương Quảng liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, cười lạnh một tiếng, nói:
"Nếu Quách tiểu thư tiếp chiêu không được, chúng ta cũng sẽ bỏ qua cho
tiểu thư, xin lỗi một tiếng rồi lui ra, không cần ở trong này múa búa
trước cửa Lỗ Ban (múa rìu qua mắt thợ), làm trò cười cho người trong
nghề!" Vương Quảng là người hiền hoà, nhưng mỗi lần chơi cờ lại không hề lưu tình, hắn mặc kệ Quách gia trước mắt có thanh thế như thế nào, Lí
Vị Ương có bao nhiêu chiều chuộng, nếu đã không chơi được cờ thì liền
cút đi!
Lí Vị Ương cười cười, cũng không tức giận, nhắm mắt suy
xét một lát, sau đó cùng Bùi Bật và đối phương, ba người thuật lại hơn
mười nước cờ, thế cục trên bàn cờ dần dần hiện ra khác biệt, lần này sắc mặt mọi người đều thay đổi. Vương Quảng vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn Lí
Vị Ương, khiếp sợ nói không ra lời.
Lí Vị Ương thần sắc khiêm
tốn: "Ta thấy vừa rồi ba vị vừa mới thảo luận, nên không chú ý đến ván
cờ cho lắm, không để ý tới người cùng chơi đã đi thêm một nước cờ, vậy
nên trong ba người nhất định có người trong lúc không để ý đi thêm một
nước, mời rút lại nước cờ này."
Một người đồng thời hạ sáu bàn
cờ, thậm chí không cần nhìn thế cục bàn cờ, lại có thể chuẩn xác nói ra
trước được hơn mười chiêu, có năng lực phân tích sơ hở của đối phương,
quả thực là vô cùng kì diệu, miệng Vương Quảng lúc này đã có thể nhét cả quả trứng gà vào...
Bùi Bật nhẹ nhàng cười, trên khuôn mặt có
một tia tán thưởng, tuy rằng đối phương là địch thủ của chính mình,
nhưng hắn không thể không thừa nhận, có một địch thủ như vậy, hắn cảm
thấy vô cùng thú vị.
Người thông báo cờ lúc này báo lại tình hình ván cờ thứ tư cho Bùi Bật, Bùi Bật nhíu mày nói: "Ngươi vừa rồi nói,
hồng phương pháo tứ bình thất sao?"
Báo kỳ nhân gật đầu: "Đúng là như thế, mời Bùi công tử ra chiêu đi."
Bùi Bật nhìn hắn, lắc đầu: "Ngươi báo không đúng, không phải là pháo tứ bình thất, mà là pháo tam bình thất."
Người thông báo sửng sốt, lập tức nhìn về phía bàn cờ, tiểu Hầu gia Xương
Bình hầu phủ cũng đang ngồi ở bên cạnh, hắn lập tức cao giọng, nói:
"Đúng! Bùi công tử nói hoàn toàn đúng! Đúng là pháo tam bình thất. Triệu huynh, là huynh báo sai rồi!"
Triệu Thịnh là người rất thích
chơi cờ, kỳ nghệ tuy rằng không tinh thông, nhưng đối với việc chơi cờ
lại vô cùng mê muội, hắn thật không ngờ, vừa rồi bản thân quá mức khẩn
trương nên đã báo sai nước cờ, Bùi Bật lại phản ứng nhanh như thế, kịp
thời sửa lại việc hắn thông báo sai, điều đó nói lên rằng, Bùi Bật đối
với ván cờ này trong lòng hiểu rất rõ. Triệu Thịnh đầy đầu băng lạnh,
bản thân đứng bên cạnh bàn cờ còn báo sai, đối phương thậm chí còn không liếc mắt nhìn bàn cờ lấy một lần, nhưng lại có thể nhớ được mỗi một
bước đi trên bàn cờ, trí nhớ này quả thực kinh người.
Vòng kế
tiếp lại đã đến Lí Vị Ương. Lúc này tình thế ván cờ thứ sáu không tốt
lắm, ba người cẩn thận suy nghĩ, cố gắng không để đối phương có hi vọng
thắng cờ, nhưng bọn họ cũng không thấy Lí Vị Ương cùng Bùi Bật có sát
chiêu gì, trải qua một hồi thương lượng, bọn họ đưa ra kết quả là hoà
cờ. Nghe đến đó, Lí Vị Ương chỉ cười nhẹ, nói: "Thế cục cờ này, các
người có đi thêm ba bước cũng không thắng được, ta vì sao lại phải đồng ý hoà cờ?"
Đối phương giận tím mặt: "Vậy Quách tiểu thư có chiêu
số gì để đánh bại chúng ta đây? Nếu như không có, cũng không cần nói
mạnh miệng! Thành thành thật thật nhận cờ hoà đi!"
Lí Vị Ương tươi cười thật dịu dàng, trong miệng lại lạnh nhạt, nói: "Pháo vừa vào cửa thứ ba, xin lỗi các vị, ta thắng."
Ba người nhìn thoáng qua ván cờ, trong nháy mắt như bị sét đánh ngây ngốc
đứng đó. Lí Vị Ương không hề nhìn qua ván cờ của bọn họ, nàng chỉ dựa
vào trí nhớ, còn có thêm khả năng tính nhẩm, trong lúc đánh cờ miệng,
trong đầu đều suy nghĩ về ván cờ, hơn nữa một lần suy nghĩ cả sáu ván,
đối với mỗi một bàn cờ nàng đều tính toán kỹ càng, suy nghĩ thật kỹ rồi
mới ra chiêu. Ngay cả việc bọn họ chỉ có thể đi thêm được ba bước nữa
nàng cũng có thể tính ra được, trí nhớ cùng khả năng tính nhẩm như vậy
thật sự làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Bùi Bật cười cười,
tâm cơ như vậy, mưu trí như vậy, tất cả đều giấu bên trong đôi mắt ôn
nhu, lại có phần giả dối... Ưu điểm lớn nhất của Lí Vị Ương không phải
là thông minh, mà là sự quan sát và lập luận sắc sảo đối với con người
và sự vật, không một kẻ nào có thể lấy kỹ xảo ra đùa giỡn được với nàng, đồng thời nàng còn có năng lực mạnh mẽ khống chế toàn cục, mỗi lần ván
cờ bị bức đến đường cùng, nàng đều không hề sợ hãi, dễ dàng đánh bại
được đối thủ.
Lí Vị Ương đồng thời quay đầu liếc mắt nhìn Bùi
Bật, đối phương ngoài mặt ôn hòa, nhưng bên trong lại là người vô cùng
tàn nhẫn, lúc gặp phải đả kích cũng có thể nhanh chóng hòa hoãn, mặc kệ
là tình huống xấu đến mức nào, hắn đều có thể bảo trì sự thanh tỉnh,
thận trọng mưu tính, tâm tư kẻ này thật đáng chết.
Hai người nhìn nhau cười, còn có vài phần ăn ý.
Không quá hai canh giờ, cả sáu bàn cờ đều hạ xong, hơn nữa đều là thắng cuộc, trong mắt mọi người cảm thán không dứt, ào ào vỗ tay.
Vương tiểu thư đi lên phía trước, cười nói: "Không ngờ Quách tiểu thư lại có kỳ
nghệ cao siêu như vậy, thật sự làm người khác bội phục."
Lí Vị
Ương tươi cười nhẹ nhàng, ánh mắt trong suốt: "Đây đều là công lao của
Bùi công tử, nếu không có hắn, một mình ta quả thực khó chống đỡ được
đại cục."
Bùi Bật thầm nghĩ, ta vừa rồi cố ý ra chiêu hỏng, trong thời điểm nguy hiểm đó ngươi lại có thể vãn hồi được ván cờ, tâm lực
như vậy thật sự làm cho người ta vừa thấy đáng kính lại đáng sợ, nếu như có thể, ta không muốn làm kẻ địch của ngươi, chẳng qua ngươi hại chết
huynh đệ ta, đây là mối thâm thù đại hận, trong chúng ta nhất định có
một kẻ phải chết. Hắn đứng dậy, chắp tay về phía Lí Vị Ương, trịnh trọng nói: "Từ đây về sau, danh hiệu đệ nhất kỳ thủ này, ta muốn tặng lại cho Quách tiểu thư."
Lí Vị Ương nhìn hắn, vẻ mặt bất động: "Bùi công tử quá khen, ta không có năng lực nhận danh hiệu đệ nhất kỳ thủ này."
Bùi Bật cười cười, từ chối cho ý kiến.
Đúng lúc này, tiểu hòa thượng cấp tốc chạy tới, mồ hôi đầy đầu, nói với Lí
Vị Ương: "Quách tiểu thư, Quách phu nhân lập tức sẽ khởi hành trở về,
phân phó ta tới tìm tiểu thư."
Lí Vị Ương gật đầu, hướng về phía Bùi Bật, hờ hững thi lễ, nói: "Bùi công tử, cáo từ."
Bùi Bật trên mặt mang nét tươi cười, ôn nhu dễ thân: "Một khi đã như vậy,
để ta đưa Quách tiểu thư ra ngoài." Hắn cùng Lí Vị Ương đi tới cửa hoa
viên. Lí Vị Ương đột nhiên dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn Bùi Bật,
cười như có như không, nói: "Ta cho rằng Bùi công tử vừa thấy đến ta
liền hận không thể giết ta, không nghĩ tới công tử còn có tâm tư cùng ta đánh cờ như vậy."
Bùi Bật vẫn tươi cười như thường: "Trong cuộc
đời mỗi người đều gặp phải rất nhiều chuyện không như ý, từ thiên tử cho tới thường dân, đều không có ngoại lệ, Bùi Huy chết có rất nhiều nguyên nhân, phần nhiều là do người khác tạo nên. Tỷ như nói Quách tiểu thư,
tiểu thư cũng không muốn là tử địch của Bùi gia, nhưng do lập trường của tiểu thư, nhất định trong hai gia tộc Quách thị cùng Bùi thị chỉ có thể may mắn còn tồn tại lại một.Tiểu thư là như thế, ta cũng là như thế. Ta thông cảm với tình cảnh của tiểu thư, tiểu thư cũng nên hiểu rõ tâm tư
của ta."
Lí Vị Ương cười cười, hôm nay lúc bắt đầu chơi cờ, nàng
càng ngày càng nhìn không thấu vị bùi đại công tử trước mắt, trong lòng
càng thêm cảnh giác, trên mặt lại không lộ ra ý tứ gì: "Đã tới cửa, Bùi
công tử xin dừng bước."
Bùi Bật mỉm cười, cung kính thi lễ với Lí Vị Ương, nói: "Tiểu thư đi thong thả."
Lí Vị Ương bước nhanh ra phía ngoài, Triệu Nguyệt bất chợt quay đầu nhìn
về phía Bùi Bật, lòng còn sợ hãi: "Tiểu thư, nô tì thật sự không rõ tiểu thư vì sao lại giúp Bùi công tử đối phó mười tám cao thủ, hạ ván cờ
này?"
Lí Vị Ương nét mặt bình tĩnh, đáp phi sở vấn (hỏi một đằng
trả lời một nẻo): "Vị đại công tử Bùi gia này quả thật là người có ý tứ, chẳng lẽ ngươi không thấy như vậy sao?"
Triệu Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, bất luận như thế nào cũng không rõ, Lí Vị Ương vươn
ngón tay ra gõ vào đầu nàng, cười nói: "Tốt lắm, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên sớm trở về."
"Nhưng tiểu thư, chủ tử không phải
muốn gặp tiểu thư sao? Hiện tại sao chúng ta lại bỏ đi? !" Triệu Nguyệt
giật mình không thể quyết định, nhưng Lí Vị Ương chỉ cười thần bí, nhanh chóng rời đi.
Quách phu nhân cùng hai vị thiếu phu nhân đã ở trên xe ngựa chờ Lí Vị Ương, thấy nàng đi đến, Quách phu nhân gật đầu với nàng, vẻ mặt vẫn như bình thường, phân phó xa phu trở về. Xe ngựa chạy qua
hai cái canh giờ mới về tới Quách phủ. Lúc này trời đã tối, Quách phu
nhân mang theo các nàng một đường vào đại sảnh, vừa vào đến cửa, cởi áo
choàng bên ngoài, lập tức phân phó tất cả tỳ nữ hầu hạ trong đại sảnh
đều lui xuống.
Tề Quốc Công cùng Trần Lưu công chúa đang nguồi
uống trà, Quách Trừng, Quách Đôn đều ngồi ở một bên cùng nói chuyện.
Nhìn thấy Quách phu nhân cho tỳ nữ lui hết, Trần Lưu công chúa không
khỏi ngạc nhiên. Ánh mắt Tề Quốc Công theo bản năng hướng về phía sau
Quách phu nhân, nhất thời ngớ ra, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, mồ hôi
lạnh đều rơi xuống, bước nhanh đứng lên, lạnh lùng nói: "Nghiệp chướng!
Còn không quỳ xuống!"
Tùy tùng mặc áo xanh luôn đứng sau Quách
phu nhân nghe thấy thế, phịch một tiếng quỳ xuống đất, sắc mặt trầm
trọng nói: "Quách Diễn bái kiến tổ mẫu, bái kiến phụ thân!"
Lí Vị Ương mỉm cười, hôm nay bản thân nàng đến chùa có thu hoạch rất phong
phú, mục đích không chỉ có dâng hương cầu phúc, quan trọng hơn là đem
Quách Diễn trở về Quách phủ. Trên thực tế, thời điểm Quách Diễn vừa về
đến Đại Đô, Nguyên Liệt đã nhận được tin tức, hắn bí mật gửi thư cho Lí
Vị Ương thông báo, Lí Vị Ương liền quyết định đem mọi chuyện nói cho
Quách phu nhân, lập tức bọn họ nghĩ ra một kế sách, trên danh nghĩa dâng hương, đi Phổ Tế tự một chuyến, đưa Quách Diễn cùng trở về. Chẳng qua
Lí Vị Ương thật không ngờ, Bùi Bật lúc đó cũng ở bên trong hoa viên.
Nàng không muốn đối phương phát hiện được sự tồn tại của Quách Diễn, cho nên mới cố ý dùng ván cờ kia để phân tán sự chú ý của mọi người.
-----------------------------------------------
Editor: Maianh8895
Nguồn: wattpad.com/story/51968098
---------------------------------------------------
Tề Quốc Công không hề có một tia vui sướng khi gặp lại Quách Diễn, đầy mặt tức giận, trách mắng: "Ngươi còn mặt mũi trở về?"
Quách Diễn ngẩng đầu lên, dung mạo hắn rất giống Tề Quốc Công lúc còn trẻ,
ánh mắt tối đen giống hệt nhau, đôi mắt thật dài, giống một đầm nước
sâu, mày kiếm oai hùng, giữa cằm có một nốt ruồi nhạt, càng thêm vẻ
phong thần tuấn lãng, hơn nữa còn là một thân tướng quân nho nhã khí
phách. Trong số năm người con trai của Quách gia, cho dù là Quách Đạo
phong lưu phóng khoáng cũng không có biện pháp cùng so sánh phong thái
cùng hắn.
Lí Vị Ương nhìn hắn, không khỏi thở dài một tiếng, dung mạo như vậy, khí độ như vậy, khó trách Trần Băng Băng luôn ái mộ hắn,
không tiếc tất cả muốn gả cho hắn. Cũng khó trách, Nạp Lan Tuyết đến hôm nay đối với hắn nhớ mãi không quên. Trên người Quách Diễn có một loại
khí chất làm ổn định lòng người, làm cho người ta không biết vì sao liền cảm thấy rung động, loại cảm giác này trên người các vị công tử phong
lưu hoàn toàn không có.
Quách Diễn trầm giọng nói: "Con sai rồi,
con nguyện ý bị trách phạt, nhưng mong phụ thân nghe con giải thích."
Hắn còn chưa nói xong, Tề Quốc Công đã ném một chén trà nóng về phía
hắn, chén trà bỗng chốc ném trúng trán của hắn, lúc chén trà rơi xuống,
đồng thời trên trán hắn cũng xuất hiện một vết thương, máu từ từ chảy
ra, Quách Diễn không hề kêu lấy một tiếng, chỉ im lặng cúi đầu.
Bộ dáng Trần Băng Băng vô cùng đau lòng, nàng bước nhanh đến, quỳ rạp
xuống trước mặt Tề Quốc Công, run giọng nói: "Phụ thân, bất luận phu
quân làm sai chuyện gì, xin phụ thân nghe phu quân giải thích, phu quân
nhất định có nỗi khổ!"
Tề Quốc Công tức giận nói: "Hắn có nỗi khổ gì! Quách Diễn, ngay cả ngươi bại trận bị thua bốn cứ điểm, cũng không
thể tru sát chủ tướng! Ngươi cũng biết đây là tội lớn đến mức nào! Người còn vọng tưởng mang theo nhân mã rời khỏi đại doanh! Chuyện này đủ để
nói lên, ngươi có âm mưu phản nghịch, ngươi vẫn là con con của Quách gia ta sao? Còn dám công khai trở về, rốt cuộc có đầu óc hay không?!"
Quách Diễn không kêu lấy một tiếng, nghe phụ thân răn dạy, người hắn kịch
liệt run rẩy, cơ hồ một chữ cũng nói không nên lời. Lời nói của Tề Quốc
Công phảng phất như roi sắt, từng chút từng chút một đánh vào nỗi
đau
trên ngực hắn, khiến hắn không có cách nào phản bác lại dù là một chữ.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều không dám mở miệng, không khí hoàn
toàn im lặng, làm cho người ta kinh hãi, Quách Diễn quỳ thẳng tắp, trong lòng cảm thấy ủy khuất, phẫn nộ, vô cùng phức tạp, thê thảm khi không
thể tự biện giải cho mình, hắn đột nhiên dập đầu trên mặt đất, lớn tiếng nói: "Phụ thân! Người nếu sau khi nghe con nói xong, mà vẫn thấy con
đáng chết, con sẽ tình nguyện tự sát ở đây!" Giọng nói hắn cực kì bi
thương, mang theo bi phẫn cùng tuyệt vọng, Lí Vị Ương nghe xong trong
lòng không khỏi thương xót.
Tề Quốc Công chỉ đờ đẫn ngồi đó, thái dương không ngừng giật giật, dường như là cố nén tức giận, hắn căn bản
không muốn nghe Quách Diễn nói gì, hắn vô cùng thống hận đứa con trai
này, khiến người trong gia tộc lâm vào tuyệt cảnh. Trần Lưu công chúa
vội vàng khuyên nhủ: "Có chuyện gì, con nghe hắn nói xong, lại tức giận
cũng không muộn!"
Quách Trừng ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt:
"Phụ thân, người nghe nhị ca nói xong, sau đó quyết định cũng không
muộn!" Trong ánh mắt Quách Đôn cũng hàm chứa nước mắt, muốn khuyên bảo
lại không dám.
Tề Quốc Công cố nén xúc động, từng chữ từng chữ
nói: "Ta nếu thật sự không muốn nghe hắn giải thích, cần gì phải để hắn
vào cửa, lúc hắn mới bước vào đại sảnh đã đánh đuổi đi rồi! Không, hẳn
là bắt hắn đến kim điện, lấy công chuộc tội cho Quách gia! Miễn cho
người toàn gia phải chịu liên lụy!"
Quách Diễn cắn răng nhịn
thống khổ trong lòng, liên tục khấu đầu, nói: "Triệu Tông không phải
hạng người hiền đức, cũng không có tài cán gì, lúc trước bệ hạ muốn con
hiệp trợ hắn lập chiến công hiển hách, nhưng hắn vừa không có tài cầm
quân, lại bảo thủ, không chịu nghe ý kiến của con, thế cho nên liên tiếp bị thua trận, bị quân địch chia thành từng mảng nhỏ đánh tan, đồi tùng, lều trại, khu dự trữ lương thực, bốn cứ điểm chiến đấu toàn bộ đều thất bại, bản thân hắn cũng bị bắt làm tù binh. Vì cứu hắn, con dẫn quân
suốt đêm bất ngờ tập kích đại doanh quân địch, nhưng sau khi cứu hắn trở về, hắn chẳng những không cảm kích, ngược lại trách cứ con không nghe
theo hiệu lệnh của hắn nên mới thất bại bốn cứ điểm, trên thực tế hắn
chưa bao giờ nghe qua ý kiến của con, mỗi một lần đều muốn đưa con vào
tử địa! Ngược lại, hắn còn đem tất cả tội trạng đổ lên đầu con! Nếu chỉ
như vậy con cũng sẽ không để ý, nhưng hắn lại không biết thu tay, vì
muốn che giấu chân tướng, ngay trong đêm hôm đó đã phái người xông vào
quân trướng muốn giết hại con, nếu con không kịp thời tỉnh dậy, hiện tại cũng không còn mạng."
Mọi người nghe nói thế, sắc mặt nhất thời đều thay đổi. Tề Quốc Công tức giận nói: "Vì vậy mà ngươi giết hắn?"
Quách Diễn nghiêm trọng lắc đầu, nói: "Không, con không giết hắn! Thực sự con căn bản không biết hắn chết như thế nào, cũng không hiểu tại sao lại bị vu hãm tội phản nghịch tru sát chủ tướng!"
Tề Quốc Công ngưng
mắt nhìn Quách Diễn, dựa vào hiểu biết của hắn đối với Quách Diễn, hắn
tin tưởng đối phương không nói dối, chẳng qua mọi chuyện còn phải điều
tra cho rõ ràng: "Người Triệu gia nói, ngươi mang theo mười vạn binh
tướng rời khỏi doanh địa, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"
Quách
Diễn nắm chặt nắm tay, thấp giọng nói: "Nhiều năm qua con đều tuân thủ
những lời phụ thân dạy, chưa bao giờ làm ra những chuyện mưu nghịch, còn nữa, con không có binh phù thì làm sao có thể điều động binh mã? Chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra! Nhưng bọn hắn luôn miệng nói, con vì muốn trộm binh phù nên mới giết chết Triệu Tông, còn nói binh phù đã bị con đánh cắp, thậm chí cũng không cho con có cơ hội biện giải, nhanh chóng trói con lại áp giải vào kinh. Dọc đường đi, những người đó không biết bao nhiêu lần hạ độc vào đồ ăn của con, lại bí mật phái người tru
giết, nếu không có một phó tướng liều chết bảo hộ, con tuyệt đối không
có khả năng trốn thoát khỏi giám thị của bọn họ mà trở về được Đại Đô!"
Lí Vị Ương nhíu mày, khi nghe tất cả những gì đối phương vừa nói không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Quách Diễn cả người run run dập đầu với Tề Quốc Công, nói: "Phụ thân, trận
đánh này không phải thua ở trong tay chúng ta, thật sự là thua trong tay chủ soái! Nhưng con cũng quá vô năng, khiếp nhược, không có cách nào
tìm được chứng cứ vạch tội bọn họ, còn bị bọn họ vu hãm, là con khiến
cho phụ thân mất đi lực lượng." Trên thực tế, hắn sớm nhận thấy được
Triệu Tông không thích hợp, hơn nữa luôn âm thầm điều tra Triệu Tông,
còn gửi thư mật trở về Đại Đô. Triệu Tông là chủ soái, toàn bộ nhân mã
đều phải nghe theo hiệu lệnh của hắn, Quách Diễn không biết sử dụng mánh khoé, cũng không thể cãi lại quân lệnh trước mặt mọi người. Hắn muốn
làm nhiều việc, nhưng đều bị Triệu Tông dự đoán trước được, Quách Diễn
thậm chí bắt đầu hoài nghi bên người có gian tế, nhưng hắn còn chưa điều tra ra được, hiện tại đã không kịp nữa rồi... Đối phương tâm tư kín
đáo, kế hoạch chu toàn, quá hoàn mỹ khiến hắn tra không thể điều tra
được gì, không có cách nào biện giải. Nếu hắn không sớm lưu lại người
thân tín, chỉ sợ đã chết ở trên đường.
Tề Quốc Công đã hiểu ra
tất cả, hắn nhìn con của mình, rất lâu không hề nói chuyện, cuối cùng
mới thở dài, nói: "Ta thật không ngờ, Triệu Tông này lại làm ra những
chuyện như vậy."
Trên thực tế, Triệu Tông là lão tướng rất có uy, cũng được nhiều trọng thần trong triều tin cậy cùng kính trọng. Chẳng
qua hắn làm quan đã lâu năm, qua hai, ba năm nữa sẽ giải giáp quy điền,
về quê dưỡng lão, có lẽ bởi vì chuyện này, nên hắn mới sốt ruột rời
triều đình xông pha chiến trường, một lần vang danh thiên hạ, thế cho
nên tham công liều lĩnh, không nghe trung ngôn, chịu nhiều thất bại, nếu dựa theo tính cách của hắn, đương nhiên sẽ không chịu để thanh danh
nhiều năm bị tổn hại, cho nên không muốn lĩnh phạt, mới đẩy mọi tội lỗi
đổ lên người Quách Diễn. Chuyện này nghe qua vô cùng hợp lý, nhưng là ai tru giết Triệu Tông đây? Người Triệu gia cùng các tướng quân vì sao
luôn miệng chỉ tội Quách Diễn?
Lí Vị Ương trong óc không ngừng
chuyển động, nàng cảm thấy mọi chuyện vô cùng kỳ quái, chẳng qua thấy bộ dáng Quách phu nhân đầy bi phẫn, nàng nhất thời đem những lời trong
miệng nuốt trở vào, hiện tại cục diện này chỉ sợ không thích hợp nói ra. Suy nghĩ một lát, nàng mở miệng nói: "Phụ thân, mẫu thân, thế cục hiện
thời còn chưa phải lúc để chúng ta bi thương, theo Gia nhi thấy mau
chóng tìm cách tẩy thoát oan khuất cho nhị ca mới là quan trọng nhất."
Quách Diễn nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, hắn đã nghe mẫu thân nói qua, đây là
tiểu muội của hắn, lúc này hắn nghiêm cẩn nhìn Lí Vị Ương, nói: "Muội
muội, việc này chỉ sợ không hề đơn giản. Trước đây ta hoài nghi Triệu
Tông, cũng đã nhiều lần điều tra hắn, nhưng là mặc kệ ta điều tra thế
nào, người Triệu gia đều đã xóa sạch sẽ nhân chứng vật chứng, như là đã
sớm có chuẩn bị."
Lí Vị Ương sớm đoán trước điểm này, thở dài một hơi, nói: "Nhị ca, ngay cả thông minh cẩn thận cũng không có cách nào
đối kháng chủ soái trước mặt mọi người." Quân lệnh như núi, Quách Diễn
là một phó soái, hết thảy đều phải nghe theo mệnh lệnh. Nhưng người
Triệu gia cũng quá mức tàn nhẫn, tuyệt tình, thậm chí còn nghĩ tới việc
giết người diệt khẩu, bằng không Quách Diễn cũng sẽ không phản kháng
mạnh mẽ như vậy.
Trần Băng Băng chậm rãi đứng lên, nhìn thoáng
qua mọi người, lo lắng nói: "Phụ thân, hay để con trở về bẩm báo việc
này với phụ thân con?"
Quách Diễn lập tức nói: "Không ổn! Tin tức ta trở lại Đại Đô không thể để bất kỳ kẻ nào biết được."
Lí Vị Ương đồng ý: "Đúng là như thế, nhị tẩu, hiện tại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, chúng ta không có chứng cớ chứng minh cái chết của Triệu Tông không có quan hệ với nhị ca. Ngay cả nhị tẩu có nói cho Trần Thượng Thư biết, thì phụ thân nhị tẩu cũng không có biện pháp, ngược lại còn làm
cho nhiều người lo lắng." Trên thực tế Lí Vị Ương nghĩ, chuyện này càng
ít người biết càng tốt, Nguyên Liệt sẽ không để lộ ra bên ngoài, hiện
tại chỉ giới hạn những người trong đại sảnh mới biết, nếu mọi người có
thể giữ bí mật, Quách Diễn mới được an toàn. Trần gia... Người không ổn
định có nhiều lắm.
Trần Băng Băng nghĩ tới nhị đệ lỗ mãng, cũng
miễn cưỡng gật đầu. Hiện tại nàng không còn bận tâm đến Nạp Lan Tuyết
nữa, sống chết trước mắt, nàng chú ý nhất là Quách Diễn được bình an.
Trần Lưu công chúa nhìn Quách Diễn vô cùng gầy yếu, không biết đã chịu biết
bao nhiêu đau khổ, không khỏi rớt nước mắt, tiến lên phía trước bắt lấy
cánh tay hắn, nói: "Đứa nhỏ này, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta
nhất định sẽ tìm cách..."
Lời của bà còn chưa nói hết, Tề Quốc
Công đã lắc đầu, nói: "Không, không thể! Bất luận như thế nào Quách Diễn đều không thể ở lại Quách gia."
Quách phu nhân tựa ghế đứng lên: "Chàng nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ con bị oan khuất, cất giấu ở trong nhà cũng không thể sao?"
Tề Quốc Công nhìn bà, vẻ mặt lập tức dịu xuống, nói: "Ta cảm thấy việc này vô cùng kỳ quái, Diễn nhi đã đào thoát, đối phương đương nhiên biết
được, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, nhất định sẽ tìm cơ hội tới
Quách gia điều tra, đến lúc đó ngược lại thật sự không an toàn!"
Lí Vị Ương đồng ý với ý kiến của Tề Quốc Công, nàng đến gần Quách phu
nhân, ôn nhu khuyên nhủ: "Mẫu thân, phụ thân nói không phải không có lý, chuyện này căn bản là có người cố ý thiết kế một cái bẫy, nếu nhị ca ở
lại Quách gia, chỉ sợ không an toàn. Càng quan trọng hơn là, việc này
một khi truyền ra ngoài, tất cả mọi người sẽ hoài nghi chúng ta chứa
chấp khâm phạm, đến lúc đó, chỉ sợ nhị ca không có tội, cũng sẽ bị định
tội, gia tộc Quách thị sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa."
Quách
phu nhân làm sao không biết đạo lý này, nhưng chung quy cũng vì bà lưu
luyến không muốn rời xa con. Quách Diễn chưa bao giờ nghĩ tới việc ở
lại, hắn trở về để giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện: "Lần này con
trở về, mục đích là nói hết tất cả mọi chuyện cho phụ thân biết, đồng
thời con sẽ rời khỏi Đại Đô, tìm hiểu kỹ chân tướng của chuyện này."
Vẻ mặt Lí Vị Ương phát sinh một tia biến hóa, mày chau lại: "Nhị ca, lời
này nói không đúng, hiện tại việc nhị ca phải làm là tìm một nơi bí mật
trốn đi, chứ không phải tìm ra chân tướng, dù sao đối phương đã thiết kế cạm bẫy mưu hại nhị ca, mưu hại Quách gia, là đã sớm có chuẩn bị , chỉ
cần nhị ca chết, chính là chết không đối chứng, chứng thực tội danh nhị
ca mưu sát chủ soái, có ý đồ dẫn binh đào tẩu. Đây chính là tội phản
nghịch, chẳng lẽ nhị ca không sợ làm liên lụy đến phụ thân mẫu thân
sao?"
Quách Diễn cũng biết điểm này, nhưng hắn thấy việc xảy ra
lần này là lỗi của chính mình, không thể trốn tránh trách nhiệm, phải
gánh vác đến cùng, ánh mắt hắn ngưng trọng, nói: "Ta hiểu ý của muội
muội, nhưng nếu ta không đi, thì ai có thể đi điều tra chuyện này đây?"
Lúc này, Quách Đạo luôn im lặng đứng bên cạnh đi lên, hắn nhẹ giọng nói: "Nhị ca, chuyện này để đệ đi làm."
Quách phu nhân lập tức phản bác, nói: "Không được! Thân thể con cũng chưa thực sự tốt lắm đâu."
Quách Đạo cười cười, vẻ mặt tự nhiên: "Mẫu thân cảm thấy không có tay phải, thì Đạo nhi chính là phế vật sao?"
Quách phu nhân mặt biến sắc: "Mẫu thân đương nhiên không phải có ý này."
Quách Đạo sắc mặt nhu hòa, hiển nhiên cũng không thèm để ý, hắn nhìn Tề Quốc
Công, chưa bao giờ nghiêm cẩn như vậy: "Nguyên nhân chính vì trong mắt
mọi người con là một phế nhân, rời khỏi Đại Đô là để giải sầu, du sơn
ngoạn thủy, sẽ không ai đặc biệt chú ý đến con, nhưng nếu là tam ca cùng tứ ca rời khỏi Đại Đô, người khác lập tức sẽ nghĩ Quách gia chúng ta là vì nhị ca nên mới phái hai người bọn họ ra ngoài."
Quách Đạo nói như vậy rõ ràng là để mọi người an tâm, không muốn làm cho bọn họ lo
lắng. Trên thực tế hắn chỉ cần vừa rời khỏi Đại Đô, lập tức sẽ khiến cho khắp nơi chú ý, thậm chí là đuổi giết...Mọi người nhìn hắn, đều lâm vào trầm mặc, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Quách Đạo, trong lòng mông lung
hiện lên một ý niệm trong đầu, thấp giọng nói: "Ngũ ca có nắm chắc
không?"
Ánh mắt Quách Đạo thật sự ôn nhu, lắc đầu: "Không nắm
chắc, chuyện này đã qua một thời gian, đối phương lại vô cùng giảo hoạt, sẽ không dễ dàng để ta nắm được nhược điểm, nhưng là ta sẽ cố gắng thử
một lần ."
Lí Vị Ương nhìn thẳng vào hắn một lát, Quách Đạo chỉ
nhàn nhạt cười, lông mày giật giật, ánh mắt gian gian như có sáng rọi
vào. Lí Vị Ương đã hiểu ý của hắn, trong lòng vừa động, nàng nhìn về
phía Quách phu nhân nói: "Mẫu thân đang lưu luyến không muốn xa Ngũ ca?"
Quách phu nhân đương nhiên lưu luyến tiểu nhi tử đã mất đi tay phải, nhưng
Quách Diễn cũng là đứa con âu yếm của bà... Bà thở một hơi thật dài,
nói: "Đều là con ta, sao ta có thể không lưu luyến? Mặc kệ là ai trong
số các con, mẫu thân đều không hy vọng các con gặp chuyện không may,
nhưng sự việc xảy ra trước mắt, Ngũ ca con nói đúng, đây là biện pháp
tốt nhất." Giao cho người khác, chưa hẳn đã tận tâm tận lực, chỉ có
huynh đệ của mình, mới có khả năng hợp lại dốc hết toàn lực để điều tra
manh mối.
Nhưng Quách Diễn lại đột nhiên nói: "Không! Chuyện này
không thể để ngũ đệ đi làm được!" Vẻ mặt hắn kiên quyết, ngữ khí lại vô
cùng cường ngạnh, nhất thời làm cho mọi người giật nảy mình. Huynh đệ
hai mắt liếc nhau, Quách Đạo cũng lắc đầu: "Nhị ca, huynh không có cách
nào ngăn cản được đệ."
Quách Diễn cắn răng, xoay người lại, nói: "Phụ thân! Mời phụ thân ngăn cản ngũ đệ! Việc này rất nguy hiểm!"
Tề Quốc Công lẳng lặng nhìn Quách Đạo, trên mặt mang theo biểu cảm bí
hiểm: "Hiện tại, một mặt sẽ đem nhị ca con bình an giấu đi, mặt khác sẽ
lập tức điều tra việc này, chờ trong tay chúng ta nắm giữ đủ chứng cứ,
có thể để nhị ca con sửa lại án sai, lúc đó mới để cho nhị ca con lộ
diện." Đây là đồng ý để Quách Đạo xuất hành.
Lí Vị Ương chuyển
ánh mắt, ánh sáng lóe lên như ẩn như hiện: " Thân phận của Nhị ca Gia
nhi sẽ nghĩ cách che giấu, phụ thân không cần lo lắng."
Tề Quốc
Công mắt sáng rực lên, nhìn về phía Lí Vị Ương, ánh mắt dò hỏi. Thấy Lí
Vị Ương khẳng định gật đầu, Tề Quốc Công mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quách Diễn thấy những người thân của mình dốc hết sức lực trợ giúp, trong mắt chậm rãi dâng lên sương mù, hắn biết Quách Đạo sẽ phải chịu mạo hiểm
rất lớn, cũng biết Lí Vị Ương cũng phải hao phí hết tâm tư để che giấu
hắn ... Nhưng hắn một chữ cũng không có cách nào nói ra, vì sự trợ giúp
này, là xuất phát từ huyết thống tình thân.
Lí Vị Ương mỉm cười: "Vậy thỉnh nhị ca mau chóng cùng nhị tẩu nói lời tạm biệt, Gia nhi sẽ ở bên ngoài chờ hai người."
Đợi đến khi Quách Diễn cùng Trần Băng Băng về tới phòng, Trần Băng Băng ôm
lấy cổ hắn, khóc không thành tiếng, nói: "Phu quân, thiếp luôn chờ chàng trở về."
Quách Diễn trên mặt toát ra một tia bi thương, hắn là
người không dễ thay đổi, hắn đã yêu sâu sắc Nạp Lan Tuyết, cũng thủy
chung tự nhận cả đời chỉ có thể yêu một người. Hắn thống hận kẻ phá tan
hạnh phúc của hắn, thậm chí sâu trong tiềm thức, hắn hi vọng thông qua
sự lãnh đạm của hắn sẽ khiến Trần Băng Băng tự động hiểu ra, giữa bọn họ là không có khả năng, nhưng mặc kệ hắn nỗ lực thế nào, Trần Băng Băng
như là không biết, vẫn như trước liều mạng muốn gả cho hắn, mà hắn hoàn
toàn là vì gia tộc, vì bất đắc dĩ nên mới cưới nàng. Trong thời gian
này, hắn cảm thấy hắn thay đổi, không phải là người rắn rỏi dũng mãnh,
mà là một kẻ tiểu nhân yếu đuối ra vẻ đạo mạo, hắn cảm thấy hành vi của
bản thân vô cùng xấu xí, chỉ có thể dùng mặt nạ của một phu quân tốt để
mê hoặc Trần Băng Băng, cũng mê hoặc chính bản thân hắn. Nhưng bất luận
như thế nào, hắn không có cách nào khiến máu trong cơ thể hắn ngừng
chảy, nhiều năm qua đều dồn ép hắn, bức bách hắn, làm hắn ngày đêm khó
an, áy náy muốn phát điên, không thể không thừa nhận nỗ lực của bản thân đã thất bại, hắn mới phát hiện, hắn căn bản không có biện pháp đối mặt
vớiTrần Băng Băng, cho nên hắn triệt để thua cuộc, thậm chí ngay cả mặt
nạ che giấu cũng không đeo lên nổi.
Hắn giống như một con hát, khi đã tháo lớp mặt nạ ra, hắn liền không có biện pháp lại lên đài.
Hắn không thể giải thích với Nạp Lan Tuyết, cũng không có cách nào giải
thích với bản thân, càng thêm không có cách nào đối mặt với Trần Băng
Băng, cho nên hắn mới lựa chọn đi biên quan trấn thủ, không bao giờ trở
về Đại Đô nữa. Nhưng mặc kệ hắn cự tuyệt Trần Băng Băng như thế nào,
nàng vẫn mỗi tháng gửi một phong thư, kể lại mọi chuyện xảy ra trong
nhà, nàng đối với bản thân chấp nhất, tràn ngập tình cảm lãng mạn, nhưng tình yêu như vậy, chỉ làm cho Quách Diễn càng thêm thống khổ.
Hắn nhìn Trần Băng Băng, trong lòng không có tình yêu, cười nhẹ nói: "Nàng có sao không?"
Lúc này bên trong đại sảnh, sắc mặt mọi người vô cùng ngưng trọng, nhất là
Tề Quốc Công cùng Trần Lưu công chúa. Trần Lưu công chúa trên mặt mang
theo tươi cười nhàn nhạt, bà cũng biết chuyện này đối với Quách gia có
ảnh hưởng như thế nào, nếu xử lý không tốt sẽ có nguy cơ huỷ diệt tất
cả, bà nhìn về phía Tề Quốc Công, cau mày, nói: "Chuyện này thật sự giao cho Đạo nhi làm sao?"
Tề Quốc Công gật đầu, nói: "Chuyện này nếu giao cho người khác làm, con thật sự rất không yên tâm, Đạo nhi là đứa
nhỏ thông minh, giao cho nó đi làm mới là thích hợp nhất."
Trần
Lưu công chúa muốn nói lại thôi, bà liếc mắt nhìn sang Quách phu nhân,
lại nhìn nhìn Tề Quốc Công, mở miệng nói: "Nhưng thương thế của Đạo
nhi..."
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười nói: "Tổ mẫu, người hẳn nên tin tưởng Ngũ ca."
Quách Đạo nhìn về phía Lí Vị Ương, ánh mắt sáng ngời, trong tất cả mọi người, chỉ có Lí Vị Ương ủng hộ hắn, hơn nữa cũng là người hiểu hắn nhất, nàng tin tưởng năng lực hắn, cũng ủng hộ quyết định của hắn, cô nương như
vậy hắn sao lại không thích đây?
Trên thực tế, hắn không phải
phải đi điều tra chân tướng, mà là đi làm bia ngắm. Chỉ cần hắn có thể
thành công khiến tất cả kẻ địch chú ý đến hắn, người của Nguyên Liệt mới có biện pháp tìm được dấu vết để lại. Còn nếu hắn không thành công, vậy sẽ lâm vào tuyệt cảnh. Trong đại sảnh này, người chân chính có thể hiểu được ý hắn, chỉ có Lí Vị Ương cùng Tề Quốc Công, không, có lẽ nhị ca
cũng đã đoán ra được, cho nên hắn mới kịch liệt phản đối như vậy. Quách
Đạo mỉm cười: "Phụ thân, mẫu thân, Đạo nhi nhất định sẽ bình an trở về,
con phải bắt hết những kẻ hãm hại nhị ca."
Quách phu nhân sắc mặt vẫn sầu lo, Lí Vị Ương an ủi, nói: "Mẫu thân, nếu mẫu thân còn lo lắng, Gia nhi sẽ bí mật an bày một ít nhân thủ âm thầm đi theo bảo hộ Ngũ
ca."
Vẻ mặt Tề Quốc Công che giấu một tia đau đớn, gật đầu nói: "Cũng chỉ có thể làm được như thế."
Đợi đến lúc tất cả mọi người đi hết, Tề Quốc Công mới gọi Lí Vị Ương lại,
hắn mở miệng nói trước: "Gia nhi, ta cảm thấy sự tình hôm nay, vô cùng
không thích hợp."
Là không thích hợp, quả thực là rất không thích hợp, từ lúc mới bắt đầu Lí Vị Ương đã luôn có cảm giác như vậy, đáng
tiếc ngay cả nàng cũng không thể nói được, đến cùng là có vấn đề ở chỗ
nào, một vấn đề còn chưa giải quyết, những vấn đề khác lại theo nhau mà
đến, tất cả đều là nhằm vào Quách gia, đối phương ở trong bóng tối lẳng
lặng mỉm cười, bình yên chờ đợi, hiển nhiên là người nhẫn nại đến cực
điểm.
Thiết kế cạm bẫy dày đặc, nhưng vẫn chưa đến thời điểm thu
lưới. Lí Vị Ương nghĩ tới trận đánh cờ miệng ban ngày kia, bản thân chỉ
có thể đi một bước thấy trước ba bước, nhưng đối phương lần này đi một
bước nhìn thấy trước được những mười bước, dễ dàng khống chế toàn cục,
nàng biết, bản thân đã gặp được cao thủ chân chính, thế nên cho đến bây
giờ, nàng vẫn không nhìn ra được mấu chốt vấn đề là ở chỗ nào...