Phủ đệ Quách gia sắc màu rực rỡ, tiếng người ồn ào, lúc này xe ngựa Tấn
Vương đang hướng Quách gia chạy tới, hắn vừa từ trong cung đi ra, muốn
đến Quách gia chúc thọ Trần Lưu công chúa. Tấn Vương không ngồi kiệu,
mang theo người ngựa chậm rãi mà đi, hai bên trái phải gồm mười hộ vệ đi theo tùy tùng. Những hộ vệ bên người hắn đều là đệ nhất cao thủ, Tấn
Vương mỗi lần ra khỏi cửa đều mang theo bên người.
Nhưng khi cách Quách phủ còn khoảng ba mươi thước, từ ngõ nhỏ bên cạnh đột nhiên có
một đạo bóng đen bay ra, một kiếm hướng về phía Tấn Vương, đường kiếm
tốc độ cực nhanh, như là sao băng rơi xuống, ánh sáng lóe lên. Tấn Vương vốn không hề phòng bị, thiếu chút nữa bị trúng kiếm, nói đến cũng là
quá trùng hợp, thời điểm mũi kiếm sắp đâm xuống, Tấn Vương đột nhiên nhớ tới một chuyện, hướng về phía hộ vệ bên cạnh phân phó: "Sắp tới Quách
gia rồi, đem lễ vật bổn vương chuẩn bị ra kiểm tra lại một chút." Ngay
lúc hắn vừa nói xong chứ cuối cùng, xoay người lại, thích khách đã phi
thân bay đến, hai bên đối mặt, hắn bỗng cảm thấy một cơn đau đớn, trường kiếm căn bản sẽ đâm xuyên qua yết hầu hắn, giờ đây lại xuyên thấu vai
trái của hắn.
Hộ vệ bên cạnh một tay kéo Tấn Vương kéo xuống
ngựa, mặt khác trong nháy mắt rút ra đao kiếm, hướng về phía thích
khách, nhưng thích khách võ công cực cao, một đao không trúng, lợi dụng
lúc nhóm hộ vệ chưa kịp hình thành vòng vây, nháy mắt chạy thoát, trong
nháy mắt biến mất như ảo anh, hộ vệ bên cạnh lớn tiếng nói: "Tất cả vào
Quách phủ, bẩm báo Tề Quốc Công!"
Tấn Vương xảy ra chuyện trước
cửa Tề Quốc Công phủ, chuyện này đương nhiên phải bẩm báo cho gia chủ
biết, Tấn Vương còn chưa kịp căn dặn không cần chuyện bé xé ra to, cả
người cũng đã hôn mê bất tỉnh, nhóm hộ vệ nhất thời trong lòng lo lắng,
chạy nhanh nâng Tấn Vương đưa vào Quách phủ.
Quách phủ đúng là kẻ đến người đi, tân khách tụ họp, làm sao có thể giấu được nửa điểm tin
tức. Rất nhanh, tin tức Tấn Vương điện hạ xảy ra chuyện đã được lan
truyển khắp Quách phủ. Tề Quốc Công nhìn thấy Tấn Vương bị thương, vội
vàng phân phó người đưa hắn đến phòng khách tĩnh dưỡng, sau đó lập tức
phái người đi mời Thái y đến chữa trị cho Tấn Vương điện hạ, quay đầu
lại mặt như hàn sương, tên thích khách này cũng quá mức to gan lớn mật,
trước cửa Tề Quốc Công phủ trước mà dám hạ thủ với Tấn Vương!
Tĩnh Vương Nguyên Anh thần sắc vô cùng khiếp sợ: "Thực sự rất lạ, chỉ cách
cửa Quách phủ có ba mươi thước, tên sát thủ này thật là to gan lớn mật,
không biết là do ai phái đến?" Hắn nói xong, trong lòng không biết nên
nghi ngờ ai, Tấn Vương tính tình ôn hòa, cùng thế vô tranh, bình thường
cũng không liên quan đến các tranh cãi trong triều, lúc này chẳng qua là tới chúc thọ Trần Lưu công chúa, lại có kẻ nào vô duyên vô cớ nhằm vào
hắn đây, lại còn cố ý chọn địa điểm trước cửa Tề Quốc Công phủ, chuyện
này không phải rất kỳ quái sao?
Thái Tử lòng đầy căm phẫn, cười
lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này ta nhất định sẽ tra rõ đến cùng, cho
Tấn Vương một lời công đạo!" Nói xong, hắn quay đầu về phía thống lĩnh
cấm quân Chu Phượng Minh, nói: "Phiền Chu đại nhân bẩm tấu chuyện này
cho bệ hạ biết, cũng mau chóng xuất động cấm quân, bảo hộ bên trong các
nha môn cùng phủ đệ, sau đó hạ lệnh đóng chặt cửa thành, phụ trách kiểm
tra các phố lớn ngõ nhỏ, trước khi bắt được thích khách thì phải tuyên
bố lệnh giới nghiêm, yêu cầu dân chúng phải ở trong nhà không được ra
ngoài, nếu làm trái với quân lệnh, giết không tha!"
Tề Quốc Công
nhìn thấy cục diện này, đầu mày hơi nhăn lại, mở miệng nói: "Thái Tử
điện hạ, làm như vậy có phải quá quấy nhiễu dân chúng hay không?"
Thái Tử vẻ mặt như băng lạnh, nói: "Hoàng đệ vô duyên vô cớ gặp chuyện, ta
nên vì hắn đưa ra một lời công đạo, huống chi thích khách lần này xuất
quỷ nhập thần, động thủ ngay trước cửa Tề Quốc Công phủ, lại còn còn có
thể đào thoát, đằng sau nhất định có âm mưu, nếu không bắt được hắn,
chẳng phải sẽ có càng nhiều người bị hại hay sao?"
Tề Quốc Công
sắc mặt ngưng trọng nhìn Thái Tử, không biết đối phương trong hồ lô bán
thuốc gì, Nguyên Anh mỉm cười, nói: "Điện hạ, người xem, phải giải quyết việc này như thế nào đây?"
Thái Tử cười nhẹ, nói: "Nếu thích
khách thường lui tới khu này, cấm quân phải lấy vùng này làm trọng điểm
điều tra, Chu đại nhân nói xem có đúng không?"
Cấm quân thống
lĩnh Chu Phượng Minh nghe đến đó, theo bản năng liếc nhìn Thành Đình hầu Chu Trinh, thấy hắn nhắm mắt gật đầu, mới vội vàng khom người nói:
"Thái Tử điện hạ nói đúng, hạ quan sẽ bẩm báo lên bệ hạ, sau đó lập tức
phái người đi điều tra!" Nói xong, hắn vội vã dẫn người rời đi.
Tần Vương Nguyên Hoành vô cùng thân cận với Tấn Vương, cảm tình cũng rất
tốt, nghe đến đó, cũng là lo lắng trùng trùng, vẻ mặt đầy quan tâm. Hắn
đứng lên nói: "Ta đi xem tam đệ thế nào."
Thái Tử thân thiết gật
đầu, nói: "Ta cùng nhị đệ đi thăm tam đệ." Nói xong, hắn cũng đứng lên.
Thái Tử đã đứng lên, những người khác đương nhiên cũng ngồi không yên,
nhao nhao đứng lên đi thăm thương thế của Tấn Vương điện hạ Nguyên Vĩnh.
Nhìn thấy cục diện này, Tề Quốc Công trấn an mọi người, nói: "Các vị không
nên nóng vội, Tấn Vương điện hạ cần tĩnh dưỡng, nếu các vị đều đến thăm, chỉ sợ không ổn. Như vậy đi, sau khi Thái y chẩn trị xong, ta sẽ bẩm
báo cho Tấn Vương điện hạ biết thiện ý của các vị, mọi người không cần
nóng vội, trước tiên cứ ngồi xuống đi."
Mọi người nhìn nhau một
thoáng, cảm thấy Tề Quốc Công nói rất có lý, nhóm người này ầm ầm đi đến phòng khách, không quấy rầy Thái y xem bệnh nữa. Thái Tử nghe vậy cùng
Tần Vương liếc nhìn nhau, lại cười nói: "Một khi đã như vậy, nhị đệ đến
thăm tam đệ trước đi, nếu có vấn đề gì thì báo lại cho ta một tiếng."
Tần Vương khom người lên tiếng, lập tức đứng dậy, đi về hướng phòng khách.
Lúc này nữ quyến bên trong cũng bàn luận nhao nhao, Thái Tử Phi nhẹ giọng
nói: "Đây là có chuyện gì, ngay giữa ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện, còn là ngay trước cửa Tề Quốc Công phủ, người nào lại có lá gan lớn đến như vậy!"
Lư phi thở dài nói: "Đúng vậy, thích khách này thật
quá lợi hại, nghe nói hộ vệ bên người Tấn Vương đều có võ công cao
cường, thế nhưng bọn họ cũng không kịp phản ứng lại, để cho thích khách
chạy thoát, căn bản có thể thấy được chính là có chuẩn bị mà đến!"
Vương tiểu thư gật đầu nói: "Thật may mà Tấn Vương phúc thiên mệnh đại, mới
không nguy hiểm tới tính mạng, nếu không, Tấn Vương vì Quách phủ mà đến, chẳng phải là. . ."
Những người không có ý tốt cười ha ha, nói:
"Ngươi thật sự là lo thay cho người khác, Tấn Vương tới Quách phủ tham
gia yến tiệc, nếu có xảy ra chuyện gì, cũng là Quách phủ chịu trách
nhiệm, cùng chúng ta không có gì liên quan!"
Những lời bàn luận
nhao nhao lọt đến tai Lý Vị Ương, tinh thần nàng vô cùng bình thản,
không chút biến hóa. A Lệ công chúa nhẹ giọng nói: "Gia nhi, ngươi xem
đây là có chuyện gì?"
Lý Vị Ương đến mí mắt cũng chưa buồn nâng,
ngữ khí lãnh đạm, nói: "A Lệ công chúa là muốn hỏi ta, vì sao Tấn Vương
điện hạ lại bị hành thích sao?"
A Lệ công chúa gật đầu, nói: "Địa điểm Tấn Vương gặp chuyện cách Tề Quốc Công phủ không xa, không nói là
rất gần, quả thực như có người cố tình chọn thời gian và địa điểm để ra
tay!"
A Lệ công chúa là người đơn thuần, ngay cả nàng cũng nghĩ
như vậy, thực sự đối phương hành động quá mức lộ liễu, vì sai lại muốn
ám sát Tấn Vương ngay trước cửa Quách phủ, chuyện này không phải rất kỳ
quái sao? Huống chi Tấn Vương Nguyên Vĩnh là một người hiền lành, hơn
nữa ở thế vô tranh, mặc kệ Thái Tử hay Tĩnh Vương Nguyên Anh mượn sức
đều không đứng ra giúp, làm sao có lý do để ám sát hắn đây, kẻ đứng sau
lưng rốt cuộc là có mục đích gì, thật làm cho người ta phí công cân
nhắc.
Ý niệm trong đầu Lý Vị Ương xoay chuyển rất nhanh, trên mặt lại bất động thanh sắc, ánh mắt đen trầm xuống, nhìn A Lệ công chúa,
nói: "Mặc kệ đối phương có mục đích gì, dù sao điện hạ không bị thương
tổn nghiêm trọng là tốt rồi, nếu không phải vậy, Thái Tử cũng sẽ không
yên ổn mà ngồi như thế, theo ta thấy, chúng ta vẫn nên im lặng quan sát
mọi chuyện."
Quách phu nhân bên cạnh không được lạc quan như Lý
Vị Ương, trong yến hội hôm nay, Trần gia dù chỉ một người cũng không
đến, chuyện này khiến trong lòng mọi người như có một tầng bóng ma, ánh
mắt Thái Tử như mỉm cười, lại như có đăm chiêu.
Quách phu nhân
trong lòng khổ sở, nhịn không được, thở dài với nàng dâu cả Giang thị
bên cạnh, nói: "Quách trần hai nhà đã kết thúc rồi."
Giang thị không dám lên tiếng trả lời, chỉ cúi đầu, không nói gì.
Lý Vị Ương nghe thấy Quách phu nhân thở dài, thản nhiên nói: "Mẫu thân,
chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến, mẫu thân sao phải lo lắng như vậy."
Giang thị thở dài một tiếng, nói: "Không nên trách mẫu thân tức giận khổ sở,
nhị đệ muội chung quy cũng quá hồ đồ, không nên nháo đến nước này, làm
cho liên minh hai nhà bị hủy, muội ấy thì có chỗ nào tốt đây?"
Giang thị là nữ tử truyền thống, tuy rằng cùng phu quân thanh mai trúc mã,
phu thê tình thâm, nhưng quan niệm truyền thống của nàng đã là thâm căn
cố đế. Đối với nàng, trượng phu nạp thiếp cũng không có gì không đúng,
nếu phu quân của nàng không kiên quyết phản đối, nàng sớm đã đưa tỳ nữ
của mình đến cho hắn thu phòng, vậy nên những hành động của Trần Băng
Băng khiến nàng vô cùng không hiểu. Nạp Lan Tuyết là vị hôn thê chính
thức, Trần Băng Băng chẳng qua chỉ là người đến sau, người ta không đến
làm khó dễ ngươi cũng đã tốt lắm, ngươi còn muốn đi giết người gia, điều này nghĩ sao đều thấy không thông.
Lý Vị Ương lắc đầu, chuyện
tình cảm không thể nói ai đúng ai sai, nếu đặt mình vào vị trí của Trần
Băng Băng, nói không chừng nàng cũng sẽ ra tay, chỉ là sợ phu quân bị
người đoạt đi mất. Nếu không phải Trần Băng Băng quá yêu thương Quách
Diễn, nàng cũng không đến mức lạc bước tới tình trạng này, kẻ sai chính
là người Trần gia bất chấp thị phi, ân oán không rõ, đầu tiên là dùng
hôn sự của nữ nhi đem ra áp chế, sau này thất bại lại đem mọi tội lỗi đổ lên đầu người khác, người một nhà bao che khuyết điểm quá nặng như vậy, ngược lại làm hại chính nhi nữ của mình, chẳng qua những lời này nàng
sẽ không nói ra trước mặt mọi người. Nàng nhẹ giọng an ủi Quách phu
nhân, nói: "Mẫu thân, rất nhiều chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi,
ngươi có sầu lo cũng không có cách nào thay đổi được kết cục, cứ chậm
rãi chờ đợi, nói không chừng lại có hi vọng!"
Nàng nói xong, biểu cảm cũng vô cùng ôn hòa. Quách phu nhân nhìn nàng, chỉ có thể gật đầu,
nói: "Mẫu thân giờ đây cũng không cầu gì cả, chỉ mong ca ca của con có
thể bình an sống là tốt rồi. "
Bà nói xong, Lý Vị Ương đã hiểu
rõ, còn chưa kịp nói thêm gì đã nghe thấy tỳ nữ đến bẩm báo: "Phu nhân,
tỳ nữ của nhị thiếu phu nhân đang ở hậu viện, nói là thiếu phu nhân cũng đã đưa quà đến Quách gia."
Quách phu nhân nghe đến đó, phất phất tay, nói: "Không cần quan tâm, mặc kệ nàng ta mang cái gì tới, cũng không cần để ý."
Lý Vị Ương nghe thấy, bờ môi thản nhiên mỉm cười, con cá rốt cục cũng mắc câu.
Đúng lúc này, bên ngoài có người cao giọng nói: "Thánh chỉ đến!" Mọi người
nhao nhao đứng lên, Tề Quốc Công cùng Trần Lưu công chúa dẫn đầu nghênh
đón, những người khác cũng đi theo, nhất tề quỳ rạp xuống đất. Thái giám tuyên chỉ cao giọng đọc một lần, đơn giản là tán tụng Trần Lưu công
chúa kính cẩn hiền lương, hơn nữa ban cho vô số trân bảo, đọc xong thánh chỉ, Tề Quốc Công lập tức tiếp đón thái giám tuyên chỉ vào sảnh chính
uống trà, Thái Tử cùng Tĩnh Vương cũng cùng đi đến sảnh chính.
Trong cung vừa rồi đã đưa thọ lễ đến, bệ hạ nay lại tặng thêm trân bảo, có
thể thấy được âm sủng đối Quách gia không hề thay đổi. Trong hoa viên,
không khí trong khoảng thời gian ngắn càng trở nên sinh động, ánh mắt
mọi người nhìn Tề Quốc Công phủ cũng vô cùng nhiệt tình, những khúc mắc
vừa rồi bọn họ nói về Quách Diễn đã hoàn toàn quên, từng bước từng bước
đổi sang giọng điệu nịnh bợ, dù sao ý hoàng đế cũng đã rõ, người căn bản không có ý muốn truy cứu chuyện của Quách Diễn, càng không muốn liên
lụy đến Quách phủ, một khi đã như vậy, Tề Quốc Công phủ vẫn là gia tộc
tiếng tăm lừng lẫy đứng hàng thứ nhất.
Trong hoa viên, mọi người
đang ăn uống linh đình, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa, từ chính
sảnh truyền đến một tiếng quát chói tai: "Tiểu súc sinh, thật sự là
không hiểu chuyện, còn ra thể thống gì, còn không mau cút ra ngoài!"
Mọi người trong hoa viên giật nảy mình, bởi vì chính sảnh cách hoa viên
không xa, cho nên nghe rất rõ âm thanh truyền tới, lập tức thấy tứ thiếu gia Quách Đôn bước nhanh ra, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, trên hoa phục có
một vệt rượu dài. Mọi người lập tức hiểu được, Quách Đôn hiển nhiên là
vừa rồi cầm chén rượu không vững, muốn đến kính rượu thái giám tuyên
chỉ, ngược lại làm đổ hết rượu lên người.
Mọi người không khỏi
cười Quách Đôn hồ đồ, Lý Vị Ương như đã nhận thấy cái gì, nàng bước
nhanh tới cao giọng nói: "Tứ ca, tứ ca đây là có chuyện gì, sao lại đánh đổ rượu lên người?" Sau đó, lập tức nàng thấp giọng hỏi nhỏ: "Sao lại
thế này?"
Quách Đôn cũng cao giọng trả lời nàng: "Ai nha, ta làm
sao mà biết được, tay bỗng run lên, rượu đổ hết ra ngoài thôi! Ta hiện
tại phải đi thay một bộ quần áo khác!" Hắn nói như vậy, lại hạ giọng thì thầm với Lý Vị Ương: "Phụ thân lúc vào đại sảnh đột nhiên nói Thái Tử
thần sắc có chút không đúng, bảo ta nhanh nhanh tìm cách tới hậu viện
báo cho nhị ca mau chóng rời đi!"
Lý Vị Ương trong lòng hiểu ra,
biết chuyện mình luôn chờ đợi rốt cục đã xảy ra! Lập tức nét mặt trầm
xuống, quay đầu nói với đám tùy tùng: "Các ngươi đứng cả ở đây làm gì,
còn không mau đưa tứ thiếu gia đi thay quần áo!" Nàng nói xong, hộ vệ
bên người vội vàng cùng Quách Đôn rời đi. Trong hoa viên cũng ít người,
dĩ nhiên Quách Đôn có thể xử lý sạch sẽ.
Lý Vị Ương thần sắc ung
dung trở lại bàn tiệc, mỉm cười hướng mọi người nói: "Tứ ca nhất thời
uống thêm vài chén, nên mới thất lễ trước mặt công công tuyên chỉ, phụ
thân nhất thời nóng vội, trách cứ vài câu hắn thôi, các vị không cần để
trong lòng, tận tình ẩm yến đi!"
Tề Quốc Công, Thái Tử cùng với
thái giám tuyên chỉ, lúc này đều ngồi tại chính sảnh nói chuyện, trong
sảnh còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói tiếng cười, hiển nhiên mấy
người bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mọi người cũng không nghĩ
ngợi nhiều đến việc Quách Đôn vừa bị đuổi ra. Nhưng Lý Vị Ương lại hướng ánh mắt về phía Triệu Nguyệt bên cạnh, Triệu Nguyệt hiểu ý, nhanh chóng xoay người rời đi.
Vừa mới ra tới cửa hoa viên, liền có một
thanh trường kiếm chắn ngang lại, Triệu Nguyệt ngẩn ra, lập tức thấy một người tuổi còn trẻ mang mạng che mặt, đứng chắn trước mặt nàng, khôi
giáp trên người hắn phát sáng dưới ánh mặt trời dưới, trường kiếm cũng
lóe hàn quang.
Triệu Nguyệt thầm nghĩ, tiểu thư nói quả nhiên
không sai, thực sự có người ở trong hậu viện, trong lòng nàng cười lạnh, nói: "Các ngươi là loại người nào? Vì saolaji cầm kiếm đứng ở cửa hoa
viên? Đây là Tề Quốc Công phủ, cũng dám ở trong này động đao động
thương, không muốn sống nữa sao? !"
Kẻ kia giọng nói lạnh tanh,
không có chút cảm tình nào: "Thuộc hạ phụng mệnh lệnh Thái Tử, gác tại
hoa viên, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào!"
Triệu Nguyệt biến sắc, lập tức rất nhanh nói: " Mệnh lệnh Thái Tử? Thái Tử điện hạ vì sao lại ra mệnh lệnh như vậy?"
Kẻ kia cười lạnh một tiếng, không trả lời. Triệu Nguyệt lại hỏi thêm một
câu, kiếm của đối phương đã đặt trên cổ nàng: "Không cần người hồ ngôn
loạn ngữ, nếu muốn sống, ngươi nên trở về yến hội, nếu không chớ trách
ta đao kiếm vô tình!"
Triệu Nguyệt phảng phất như kinh ngạc quá
độ, lùi lại ba bước, xoay người liếc mắt đánh giá tên này, nhìn về phía
sau hắn còn thấy một loạt binh lính, ánh mắt như hạt châu vừa chuyển,
dưới chân dừng lại một chút, rất nhanh đã xoay người trở lại đến bên
cạnh Lý Vị Ương. Lý Vị Ương thấy nàng vừa đi đã trở lại, không khỏi thấp giọng nói: "Sao lại thế này?"
Triệu Nguyệt ghé sát tai nàng, nói nhỏ: "Tiểu thư đoán không sai, Thái Tử điện hạ quả nhiên đã ra lệnh cho quân sĩ bảo vệ trong hoa viên, nô tỳ không thể ra ngoài được." Căn cứ
vào võ công của Triệu Nguyệt, nếu muốn ra khỏi hoa viên dĩ nhiên sẽ
không khó, nhưng nếu nàng làm như vậy, chẳng khác nào gây xung đột cùng
người của Thái Tử. Lý Vị Ương hiểu rất rõ, Thái Tử sau lưng phái người
canh giữ ở cửa hoa viên tất nhiên là muốn hành động, Tề Quốc Công hiển
nhiên cũng có cảnh giác, nên mới phân phó Quách Đôn đi ra cảnh báo cho
Lý Vị Ương. Chẳng qua, Tề Quốc Công phát giác hơi chút chậm, Lý Vị Ương
cười nhẹ, thần sắc ung dung, phân phó Triệu Nguyệt, nói: "Nếu không cho
ngươi đi ra ngoài, vậy gây náo loạn cho ta, để tất cả mọi người nhìn
thấy Thái Tử sở tác sở vi. Sau đó, tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà làm
việc."
Triệu Nguyệt nghe đến đó, lập tức hiểu được, nàng mỉm cười nói: "Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay." Nói xong, nàng lại một lần nữa xoay
người rời đi. Quân sĩ kia lần này vẫn chắn trước cửa, đột nhiên nghe
thấy Triệu Nguyệt kêu to lên: "Ai nha, ngươi làm cái gì vậy? Vì sao các
người lại ra tay với ta?"
Mọi người nghe tiếng kêu, nhất tề nhìn
về hướng cửa hoa viên. Quân sĩ kia trên mặt nhất thời trắng bạch, tức
giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Triệu Nguyệt bộ dáng hoa dung thất sắc, chạy nhanh vào bên trong hoa viên, quân sĩ kia vội vàng rút
kiếm ngăn nàng lại, nhưng thân thủ Triệu Nguyệt làm sao hắn có thể ngăn
cản được? Trong giây lát, nàng vung tay áo, ngã xuống nền hoa viên, sau
đó gục dưới chân Lý Vị Ương, nói: "Tiểu thư, người xem!"
Lý Vị
Ương nhìn nàng, giọng lạnh lùng nói: "Tiện tì này, sao có thể thất lễ
trước mặt mọi người như vậy, không nhìn thấy nhiều khách quý như vậy
đang ẩm yến sao?"
Nói tới đây, Thái Tử, Tề Quốc Công, Tĩnh Vương
cùng thái giám tuyên chỉ đã đi ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, Thái
Tử sắc mặt lập tức có điểm không đúng.
Triệu Nguyệt dùng tay áo
che mặt, giống như bị ủy khuất, nói: "Tiểu thư, nô tỳ phụng lệnh người,
mang thọ lễ đã chuẩn bị tới để mọi người thưởng thức, ai ngờ bị quân sĩ
này ngăn cản, hắn động thủ trước không nói, còn nói là Thái Tử điện hạ
ra lệnh cho hắn trấn thủ trước cửa hoa viên, không cho phép kẻ nào ra
vào! Chưa kịp phân trần, tiểu thư xem, hắn đã ra tay với nô tỳ rồi." Nói xong Triệu Nguyệt vừa lật cổ tay, lộ ra vết thương trên mu bàn tay. Dựa theo võ công của quân sĩ kia, đương nhiên không làm thương tổn nàng,
đây là nàng cố ý lưu lại "Chứng cớ."
Lý Vị Ương nghe vậy thì nhẹ
nhíu mày, lập tức nhìn về phía Thái Tử, nói: "Điện hạ, ngài sao có thể
để quân sĩ hành hung người ở đây?"
Thái Tử lạnh lùng nhìn thoáng
qua quân sĩ kia, người nọ lập tức quỳ rạp xuống đất, "Thỉnh Thái Tử điện hạ thứ tội, thuộc hạ làm việc không tốt."
Thái Tử phất phất tay, nói: "Thôi, lui xuống đi."
Tề Quốc Công thấy như vậy, trong lòng đã chứng minh được dự cảm xấu vừa
rồi, không khỏi nhíu mày nói: "Thái Tử điện hạ, ngài hôm nay tới ẩm yến, vì sao lại dẫn nhiều binh lính đến như vậy, vì sao lại ngắn trước cửa
hoa viên không cho người ra vào, đây là đạo lý gì?"
Thái Tử mỉm
cười, vừa rồi chỉ là phép thử, nếu trong lòng các ngươi không có quỷ,
làm sao phải sợ hãi bất an như thế? Trong lòng hắn càng khẳng định Quách Diễn đang được che giấu ở Quách gia, quyết định chủ ý muốn điều tra,
trên mặt ung dung nói: "Tề Quốc Công không cần kinh hoảng, thật sự là
vừa rồi ta được người khác tấu, nói thích khách xâm nhập Tề Quốc Công
phủ." Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, nhất là các tiểu thư nũng nịu vẻ mặt thất sắc, lập tức có người truy vấn,
nói: "Thái Tử điện hạ, thích khách thật sự đang ở đây sao?"
Thái
Tử gật gật đầu, vẻ mặt lo lắng: "Đương nhiên, có người nhìn thấy thích
khách trèo tường lẻn vào Tề Quốc Công phủ, cho nên ta mới phái nhiều hộ
vệ canh giữ ở cửa hoa viên như vậy, không cho người lạ ra vào."
Lý Vị Ương cười nhẹ, nói: "Ây za? Nói như vậy, Thái Tử điện hạ sai người canh giữ ở cửa, là để bảo hộ chư vị ở đây rồi?"
Thái Tử trên mặt cười cười, bất động thanh sắc nói: "Đương nhiên như thế, dù sao đây cũng là thọ yến của Trần Lưu công chúa, ta muốn bắt thích
khách, lại không được quấy nhiễu chư vị, cho nên mới cần nhiều người
canh giữ ở cửa hoa viên, thứ nhất là phòng bị thích khách, thứ hai, cũng muốn tìm kiếm cơ hội bắt được hắn."
Lý Vị Ương ánh mắt như băng
như tuyết, nói: "Nếu Thái Tử đã nói vậy, chẳng biết có để tứ ca ta trở
vào hoa viên hay không?" Vừa rồi Lý Vị Ương đã nhận được tin tức, Quách
Đôn muốn rời khỏi hoa viên từ cửa sau, lại bị người của Thái Tử giữ lại, quả nhiên có thể nói là chuẩn bị chu đáo, không cho phép bọn họ truyền
tin tức ra ngoài.
Mọi người vừa nghe, trên mặt đều ra vẻ giật
mình, vừa rồi tứ công tử vội vã ra ngoài, không phải đến sương phòng bên cạnh thay quần áo sao? Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn lại, Thái Tử
cười nói: "Tứ công tử vừa rồi uống hơi nhiều, ta mới sai người đi theo
giúp đỡ hắn, cũng không làm gì hắn cả, nếu Quách tiểu thư không tin, đại khái có thể đến sương phòng nhìn xem, có đúng là tứ công tử đang nằm
ngủ nơi đó hay không?"
Lý Vị Ương không tin lí do này, Quách Đôn
căn bản không uống rượu, hắn chỉ mượn cơ hội chạy về hậu viện báo tin,
nhưng những lời này nhiên không thể nói ra trước mặt mọi người được. Lý
Vị Ương không nói gì, chỉ nghe thấy Quách Trừng mỉm cười nói: "Thái Tử
thật có ý tốt, Quách gia xin ghi nhận, chẳng qua nếu thực sự có thích
khách, đương nhiên nên để hộ vệ phủ chúng ta truy tìm, Thái Tử là khách, không cần ngài phải hao tâm tổn sức."
Thái Tử thở dài nói: "Người bị thương là hoàng đệ của ta, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn, Tam công tử không cần khách khí."
Lý Vị Ương nhìn thấy tình hình này, biết Thái Tử là đã hạ quyết tâm muốn
điều tra, chẳng qua, nàng đang muốn đối phương bước vào cuộc, lúc này
nhìn thoáng qua Tề Quốc Công, sau đó trầm giọng nói: "Điện hạ muốn như
thế nào đây?"
Thái Tử làm ra vẻ mặt khó xử, nói: "Nếu thích khách xuất hiện tại Quách phủ, đương nhiên phải điều tra toàn bộ Quách phủ
một lần, chẳng qua đang là thọ yên của Trần Lưu công chúa, ta thật sự
không đành lòng phá hỏng." Hắn nói xong, bên cạnh lập tức có người nói:
"Thái Tử điện hạ, tróc nã thích khách cũng là vì an toàn của mọi người,
nếu để hắn ở lại Quách gia mới đúng là làm thương tổn đến Trần Lưu công
chúa, không bằng ngay tại Quách gia điều tra một phen, vĩnh trừ hậu
hoạn!" Hắn nói như vậy, lập tức có không ít người đứng lên hưởng ứng,
cũng rất dễ dàng lý giải, dù sao cũng là nhà của người khác, điều tra
cũng không có gì to tát, nếu thích khách thật sự đang ở Quách phủ, bọn
họ mới có nguy hiểm.
Tề Quốc Công trong lòng căng thẳng, hắn biết
Thái Tử đến là vì cái gì, cũng đoán được Tấn Vương điện hạ gặp chuyện
cùng thích khách trốn trong Quách phủ có liên hệ: "Nói như vậy, Thái Tử
điện hạ là muốn dẫn người điều tra Tề Quốc Công phủ, ta nói không thể có được không?"
Thái Tử thường thị Nguyễn Tiêu Sơn cười nhẹ, nói:
"Tề Quốc Công chung quy không có lý do chứa chấp thích khách chứ? Chẳng
lẽ ngài cùng hắn có cấu kết sao? A, khó trách đầu tiên thích khách ra
tay ám sát ngay trước cửa Tề Quốc Công phủ, sau đó lại trốn vào trong
phủ, thật sự là thật không ngờ. . ." Hắn nói còn chưa xong, đã bị Quách
Trừng đưa tay cắt đứt, nói: "Mời ngài thận trọng từ lời nói đến việc
làm, Tề Quốc Công phủ quả quyết không cấu kết cùng thích khách!"
Thái Tử lớn tiếng nói: "Như thế rất tốt, không bằng xin mời Tam công tử
chứng minh cho mọi người, Quách gia cùng việc này không có quan hệ đi!"
Ánh mắt Mọi người đều dừng trên mặt người Quách gia, trong đó có hoài nghi, khủng hoảng, cùng với ác ý không thể phỏng đoán, ánh mắt như vậy, không khỏi làm cho người ta như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Trần Lưu công chúa chậm rãi đứng lên, bà đã hiểu rõ tất cả, lúc này không
khỏi nhẹ giọng thở dài, nếu Quách gia kiên trì không cho người điều tra, chính là chiếu cáo cho mọi người biết, việc ám sát Tấn Vương cùng bọn
họ có quan hệ. Nhưng nếu để hắn điều tra, tương đương với việc không
duyên cớ nộp mạng Quách Diễn cho đối phương. Quách Diễn nay vẫn là khâm
phạm, Quách gia chứa chấp hắn, so với việc chứa chấp thích khách còn
nghiêm trọng hơn nhiều lắm, Thái Tử lần này quả nhiên đã bàn tính rất
kỹ! Trần Lưu công chúa đang muốn mở miệng nói, chợt nghe thấy Lý Vị Ương ngữ điệu thong thả, nói: "Nếu Thái Tử điện hạ lo lắng đến an toàn của
mọi người như vậy, vậy không ngại kiểm tra cẩn thận một chút, cũng để
mọi người an tâm."
Thái Tử nghe xong những lời này, ánh mắt hiện
lên một tia kinh ngạc,
hắn thật không ngờ Lý Vị Ương hoàn toàn không
thèm để ý, lập tức hắn nhìn chằm chằm đối phương, cơ hồ nghĩ đến Lý Vị
Ương đã thiết kế bẫy, nhưng nghĩ lại, Quách Diễn nay đã ở trong Quách
phủ, Lý Vị Ương sở tác sở vi chỉ sợ là muốn khiến mình sinh nghi, không
dám tùy tiện điều tra, hắn nghĩ rõ ràng, giọng lạnh lùng nói: "Nếu Quách tiểu thư đã đồng ý, vậy bắt đầu điều tra đi!"
Trên thực tế,
trước lúc Thái Tử cùng người Quách gia nói chuyện, binh lính của hắn đã
vọt vào phía sau viện, hộ vệ Quách phủ phụ trách trông coi cửa chính
nghiêm ngặt, tuyệt đối không rời khỏi vị trí, tên binh sĩ cầm đầu ra
lệnh một tiếng, tốp binh lính liền rút trường kiếm cùng nhóm hộ vệ khoa
tay múa chân, hai bên lập tức triền đấu ngay tại chỗ, các tỳ nữ sợ tới
mức kêu la thất thanh, có người còn té xỉu xuống đất. Thái Tử dù sao sớm đã có chuẩn bị, những binh lính kia sau khi vượt qua vòng bảo vệ thứ
nhất, liền không kiêng nể gì tiến thẳng vào hậu viện Quách gia điều tra. Những người này không quan tâm, nhìn thấy người đều giữ lại điều tra,
hoàn toàn không rõ mục đích đang tìm kiếm cái gì trong viện, thậm chí
ngay cả chỗ ở của kẻ dưới cũng không buông tha.
Một tỳ nữ áo lam
chờ đã lâu ở hậu viện, thấy thế bước nhanh tới chỗ quân sĩ cầm đầu, thấp giọng nói: "Quân gia, ta biết thích khách các người muốn tìm ở nơi
nào."
Binh sĩ nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt ngưng tụ lại, tỳ nữ
này đúng là Phúc Nhi, tỳ nữ bên người Quách gia nhị thiếu phu nhân Trần
Băng Băng, nàng hẳn là đã theo Trần Băng Băng cùng về nhà mẹ đẻ, hôm nay nàng lấy cớ đưa thọ lễ Trần gia, vào Quách phủ từ cửa sau. Các tỳ nữ
cùng nhóm ma ma nhìn thấy Phúc nhi dẫn đường cho tốp binh lính, sắc mặt
đều thay đổi, không thể tưởng được Phúc nhi lại làm ra chuyện phản bội
gia chủ như thế này.
Phúc nhi cũng không để ý đến những người
khác đang trợn mắt nhìn nàng, một đường dẫn tốp binh lính đi đến hậu
viện, phía sau là một tiểu viện, hai bên là rừng trúc rậm rạp, trước sau chỉ có ba gian phòng dùng để ở, thoạt nhìn vô cùng đơn giản. Một binh
lính lớn giọng quát: "Nha đầu kia, sao lại dẫn chúng ta đến đây, nơi này chúng ta đã tra xét rồi."
Phúc nhi cười lạnh một tiếng, đi đến
phía sau núi giả, vách tường đột nhiên chuyển động, lập tức một khối núi lớn từ từ mở ra, Phúc nhi nhìn hai gã binh lính, hai gã đứng hai bên cố gắng dùng sức đẩy, khe hở được nới rộng thêm một ít, thấy bên trong núi giả lộ ra một phiến đá lớn. Phúc nhi sờ soạng trên mặt đất một lát, lần trước nàng chỉ đứng từ xa nhìn thấy, cũng không dám khẳng định, hôm nay tìm cửa mở có hơi chút khó khăn, ước chừng qua một khắc mới tìm được
mấu chốt, nhẹ nhàng nâng lên, phiến đá nặng đột nhiên tách ra thành hai
mảnh, lộ ra địa đạo rất dài, tường bên trong địa đạo bóng loáng, xây
dựng vô số bậc thang, ước chừng phải đến trăm bậc, uốn lượn gấp khúc,
không biết thông đến nơi nào.
Phúc nhi đắc ý cười, nói: "Chỉ cần xuyên qua địa đạo này, là sẽ tới chỗ thích khách!"
Tất cả tỳ nữ cùng các ma ma đang đứng trong sân đều nhìn thấy, sắc mặt vô
cùng kinh hoảng bất an, các nàng thật không ngờ, Phúc nhi lại bán đứng
Quách gia, càng không nghĩ nơi này lại có một địa đạo! Chuyện này đúng
là họa lớn! Phúc nhi chỉ vào địa đạo, lớn tiếng nói: "Các ngươi còn
không đi vào? Đứng chờ cái gì?"
Tên binh sĩ trên mặt lộ ra một
tia cười lạnh, liền vung tay lên, nmười tên binh lính nối đuôi nhau mà
vào, một đường đi thẳng vào bên trong địa đạo, đúng lúc này, mọi người
chích nhìn thấy chủ nhân Quách gia cùng các tân khách đều đã chạy tới
nơi này.
Thái Tử thấy thế, mỉm cười nói: "Không thể tưởng được Quách phủ lại có một nơi bí mật như thế."
Lý Vị Ương nhìn thấy địa đạo đã bị người ngoài phát hiện, trên mặt cũng
không lộ ra thần sắc kinh hoảng mà Thái Tử chờ mong, chỉ mỉm cười, điềm
đạm nói: " Thái Tử lời nói như vậy không đúng rồi, nhà ai là không có
địa đạo đây?"
Thái Tử cười lạnh nói: "Đúng vậy, nhà ai cũng có
địa đạo, nhưng không phải nhà ai cũng giấu thích khách." Hắn vừa dứt
lời, bên trong địa đạo đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai,
Thái Tử biến sắc, vội vàng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tất cả mọi
người đều nhìn về hướng địa đạo, chốc lát sau đã thấy một sĩ binh mặt
xám mày tro đi lên, vẻ mặt cầu xin, nói: "Thái Tử điện hạ, địa đạo này
có nhiều cơ quan, vừa rồi người của ta đi vào đụng phải cơ quan, chân
đều bị chặt đứt!"
Thái Tử không muốn nghe những lời này, lạnh lùng nói: " Có bắt được thích khách hay không?"
Sắc mặt binh lính kia càng thêm khó coi, hắn quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy nói: "Thái Tử điện hạ, bên trong không có gì cả!"
Sắc mặt Thái Tử đột nhiên thay đổi, mà Phúc nhi sắc mặt lập tức trở nên
trắng bệch, thất thanh nói: "Không, điều đó không có khả năng, làm sao
có thể không có gì được?"
Lý Vị Ương nhẹ nhàng mỉm cười, nói:
"Đúng vậy, làm sao có thể cái gì cũng không có đây? Nơi này dùng để cất
giữ những khối băng từ mùa đông, chuyên dùng làm mát trong ngày hè,
chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy sao?" Giọng nàng không lớn, nhưng mọi người xung quanh nghe thấy, trong lòng có chút rùng mình.
Những
người không biết chuyện, nghe vậy không khỏi bật cười, bên trong địa đạo cất giữ khối băng, phàm là nhà giàu, nhà nào cũng có một địa đạo như
vậy, chuyện này không có gì kỳ quái. Lý Vị Ương lại nói: "Ai da, ngoài
băng ra, còn có bốn mươi vại dưa củ cải trắng. Thái Tử điện hạ muốn nếm
thử sao?"
Thái Tử trong lòng lửa giận hừng hực thiêu đốt, bị mấy
câu nói không âm không dương của Lý Vị Ương làm cho hắn càng tức giận,
ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tên binh lính, nói: "Thật sự cái
gì cũng không có sao?"
Tên binh lính liên tục dập đầu nói: "Vâng, điện hạ, đã xem xét rất kỹ, thật sự cái gì cũng không có."
Lý Vị Ương ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Phúc nhi, nói: "Như thế nào? Thái Tử điện hạ muốn truy lùng thích khách sao? Đáng tiếc đây là địa đạo của
Quách gia, không biết nha đầu kia vì sao lại dẫn người đến nơi này, nàng ta là nha đầu bên người nhị tẩu, trước đó vài ngày bỗng nhiên gây họa,
vừa mới được thả ra, nhất thời điên rồ nói năng bậy bạ, đáng tiếc các
người không phân tốt xấu tin lời nàng, ai, thật sự là đáng tiếc, uổng
phí công sức."
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt Thái Tử càng thêm
khó coi, hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào tên quân sĩ cầm đầu, hét lớn:
"Tiện nhân này rõ ràng cố ý lừa bịp chúng ta, thật sự đáng chết!" Nói
xong, không chút do dự vung kiếm, giơ tay chém xuống, Phúc nhi hét lên
một tiếng né tránh, Triệu Nguyệt động tác rất nhanh, đúng lúc quan trọng nhất, đánh trật mũi kiếm của hắn. Nguyên nhân như thế, Phúc nhi chỉ bị
một kiếm chém trúng bả vai, ngã trên mặt đất thở dốc một hồi, mở to hai
mắt, kêu rên không thôi. Quân sĩ còn muốn xông đến bổ một đao lấy mạng,
lại bị Triệu Nguyệt ngăn cản, Lý Vị Ương mỉm cười nhìn Phúc nhi thống
khổ không chịu nổi, nói: "Thái Tử điện hạ đây là như thế nào, giết người diệt khẩu sao?"
Thái Tử trong lòng càng thêm tức giận, hận không thể một kiếm giết chết Lý Vị Ương, đáng tiếc, dưới tình huống này hắn
phải ẩn nhẫn điều chỉnh lại cảm xúc, lạnh giọng nói: "Những người khác
đâu?"
Quân sĩ cầm đầu nói: "Hồi bẩm Thái Tử, thuộc hạ phân chia thành bốn hướng thăm dò, chỉ lát nữa sẽ có tin tức truyền đến."
Thái Tử hừ lạnh một tiếng, kế hoạch của bọn họ đã bị lộ, nhất định là Quách
Diễn sớm nghe được tin tức nên đã trốn đi, nhưng bốn phía Quách phủ hắn
đều phái người vây chật như nêm cối, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra, hắn không tin sẽ không tìm được!
Rất nhanh, quân sĩ phụ
trách khám xét tiền viện vội vàng đi đến, quỳ rạp xuống đất nói: "Thái
Tử điện hạ, thuộc hạ đã cẩn thận điều tra, không thấy bóng dáng thích
khách." Một mũi, hai mũi, ba mũi điều tra đều trở về bẩm báo như vậy,
hướng điều tra cuối cùng, tốp binh lính thứ tư đã trở lại, trên mặt vô
cùng khó coi, hiển nhiên là không tra được cái gì.
Thái Tử hoàn
thật không ngờ sẽ xảy ra tình trạng như vậy, hắn cắn răng nói: "Các
ngươi thật đã điều tra kỹ rồi sao? Chắc chắn không có thích khách? Cũng
không có ai khác sao?" Hắn nói những lời này, đồng thời cũng nhấn mạnh
trọng âm, Lý Vị Ương lạnh lùng cười, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Bọn lính đều cúi đầu, không chỉ nói là cẩn thận, ngay cả mặt đất Quách gia
bọn họ đều đã xới tung lên, dưới địa đạo không tìm được cái gì, đáng
tiếc, không cần nói đến bóng dáng Quách Diễn, ngay cả một cây cỏ gà cũng không tìm thấy.
Tề Quốc Công trong lòng khẽ buông lỏng, lạnh
lùng nói: "Thái Tử điện hạ, điện hạ mang theo những người này xông vào
nội viện Quách gia, lại thiết lập tội danh, nói Quách gia ta che giấu
thích khách, điện hạ a điện hạ, ngài đây là có ý hãm hại trung lương!
Hiện tại không điều tra ra được cái gì, nhưng thật sự ta muốn hỏi, ngài
mang theo nhiều người như vậy tới là có ý gì?"
Thái Tử biến sắc,
lập tức cười nói: "Quốc công gia chớ tức giận, ta làm thế cũng là muốn
giúp hoàng đế bắt được hung thủ, có người mật báo nói chính mắt nhìn
thấy thích khách trèo tường vào Quách phủ, ta sợ quấy nhiễu chư vị nên
mới phái người điều tra."
Tề Quốc Công cười lạnh, nói: "Thái Tử
điện hạ đang nói đùa sao, nếu thích khách thật sự đã vào phủ, làm sao có thể tìm không thấy, nếu điện hạ đã định tội danh, không ngại cùng ta
vào cung, trước mặt bệ hạ chứng minh trong sạch của ta!"
Thái Tử
trong lòng tức giận đến cực điểm, trên mặt lại cực kì ảo não, liên thanh nói: "Không dám, không dám, Tề Quốc Công chớ nên trách tội, là ta nhất
thời nóng vội." Trên thực tế, vì muốn tìm Quách Diễn, Thái Tử đã mệnh
lệnh cho đám binh linh cố gắng ra sức tìm kiếm, cho dù là núi giả hay
khe hở nhỏ, đều phải kiểm tra thật kỹ, thư phòng Tề Quốc Công phủ dựa
theo phân phó của Thái Tử trước đó, toàn bộ điều tra một lần, quả thật
cái gì cũng không tìm được.
Tề Quốc Công sắc mặt càng thêm băng
lãnh, nói: "Đúng rồi, phòng ngủ của phu nhân ta, khuê phòng nữ nhi, còn
có sân viện của mẫu thân ta nữa, còn không điều tra cẩn thận đi, cần
thiết ta sẽ mang theo mọi người cùng vào, mở địa đạo trong phòng ngủ cho các ngươi xuống điều tra, có được không?"
Hắn nói xong, Thái Tử
biết sự tình không ổn, cung kính nói: "Tề Quốc Công không cần tức giận,
ta cũng là vì tình thế cấp bách, không còn cách nào khác."
Tề
Quốc Công nở nụ cười trào phúng, nói: " Quách phủ chúng ta từ trước tới
giờ vẫn trung thành với bệ hạ, trong nhà địa đạo rất nhiều, nhưng đều để chứa đồ đạc, thử hỏi có nhà nào là không có? Thái Tử điện hạ nếu đã gán cho ta tội danh che giấu thích khách, không ngại cứ kiểm tra thật kỹ
các gian phòng ở của Quách gia, miễn cho sau này có lần thứ hai!"
"Ha ha " Thái Tử cười gượng hai tiếng, nói: "Quốc công gia thật biết nói đùa."
Tề Quốc Công trầm mặt, ngắt lời hắn: "Ai đang nói giỡn! Hôm nay trước mặt
mọi người, điện hạ ra lệnh điều tra, nhưng không tìm được gì cả! Đường
đường là Quốc Công phủ, lại để cho người ta sỉ nhục như vậy sao! Điện
hạ, việc cũng đã làm rồi, chẳng lẽ ngài thực sự muốn lục tung cả Quách
gia, phóng hỏa mới vừa lòng sao?"
Đây là đang nói Thái Tử tại
giữa ban ngày ban mặt có ý đồ giết người phóng hỏa, tội danh này Thái Tử có nhận cũng nhận không nổi. Hắn vội vã tươi cười, thần sắc miễn cưỡng, nói: "Là ta làm việc không chu toàn, ngày khác chắc chắn sẽ đến cửa
giải thích, mong Quốc Công gia cùng Quách tiểu thư thứ lỗi." Nói xong,
hắn phân phó quân sĩ, nói: "Còn không lui?"
Quân sĩ do dự, như
không nghe thấy lời Thái Tử lời nói, hắn tiến đến bên cạnh Thái Tử, thấp giọng nói: "Đã đến bước này, nếu luc soát không thấy người chỉ sợ
truyền ra ngoài sẽ không hay. Địa đạo Quách gia đều thông với nhau,
không ngại cứ từ địa đạo này đi sâu xuống, nói không chừng vẫn có cửa ra khác. Hoặc là đối phương có trốn cũng không trốn lâu được, trong phạm
vi mười dặm tính từ chỗ này nên kiểm tra kỹ một lần, nhất định có thể
tìm được thích khách, khiến hắn không có chỗ để trốn."
Quách
Trừng nhìn vị quân sĩ này, giọng lạnh lùng, nói: "Đường Tướng quân, nếu
ta không nhớ lầm, ngài là phó thống lĩnh cấm vệ, chức trách là bảo vệ
kinh thành, lại không nghĩ rằng ngài đã trở thành hộ vệ bên cạnh Thái Tử điện hạ, chỉ cần Thái tử nói một tiếng, ngài liền vứt bỏ sứ mệnh hoàng
gia, dẫn người đến Quách phủ làm xằng làm bậy?"
Đường Nghiêu nghe xong những lời này, sắc mặt nhất thời biến đổi, nói: "Tam công tử không cần hồ ngôn loạn ngữ, ta chỉ là phụng mệnh đến điều tra mà thôi."
Quách Trừng cười như không cười, nói: "Quản giáo không nghiêm, gia chủ gánh
tội, ta khuyên các vị đại nhân ở đây cũng nên quản giáo kẻ dưới sát sao
một chút, nếu như không cẩn thận, Đường Tướng quân sẽ bắt con cháu các
người nói là phạm nhân, sau đó dùng tội danh mưu nghịch để áp lên đầu
các người."
Đường Nghiêu cả kinh, hắn không ngờ miệng lưỡi người
Quách gia lợi hại như thế, khiến hắn không còn cách nào khác, lập tức
lui về phía sau từng bước, đứng phía sau Thành Đình hầu Chu Trinh.
Tề Quốc Công lại không buông tha hắn dễ dàng như vậy, ngữ khí đạm mạc nói: "Thành Đình hầu, ta muốn hỏi ngài quản lý mười vạn cấm vệ như thế nào?
Sao lại tùy tiện cho phó thống lĩnh đến Quách gia điều tra, hoặc là,
Đường Tướng quân là cấp dưới của ngài, sao lại cố tình đi theo Thái Tử?"
Hắn nói như vậy, ngay cả Thành Đình hầu Chu Trinh mồ hôi lạnh cũng không
ngừng chảy xuống dưới, hắn nắm trong tay mười vạn cấm vệ, phụ trách bảo
vệ xung quanh kinh thành, bảo hộ hoàng thất, Đường Nghiêu một trong số
bốn phó thống lĩnh cấm quân, dĩ nhiên phải nghe mệnh lệnh của Chu Trinh, chẳng qua lần này, Đường Nghiêu phụng mệnh Thái Tử điều tra Quách phủ,
kỳ thật Thành Đình hầu cũng ngầm đồng ý, bởi vì hắn sớm cảm thấy Quách
gia thanh thế quá lớn, nay không còn Trần gia giúp đỡ, là thời điểm đến
để ra uy. Những lời này chung quy không thể nói ra, nếu để bệ hạ biết,
nhất định lòng sẽ nghi ngờ hắn cùng Thái Tử cấu kết, không, thậm chí
cũng sẽ hoài nghi Tần Vương điện hạ, bởi vậy, vốn chính là muốn ở trên
núi xem hổ đấu, lại cùng nhau bị kéo xuống nước. Thành Đình hầu lập tức
trừng mắt nhìn Đường Nghiêu, hung hăng cho hắn một bạt tai, nói: "Còn
không quỳ xuống thỉnh tội với Quốc Công gia!"
Đường Nghiêu lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, trong lòng lần đầu tiên dâng lên sợ hãi.
Thái Tử trên mặt cực độ chán nản, hôm nay tay không mà về như vậy, phụ hoàng biết được nhất định sẽ giận dữ, hơn nữa còn ở trong thành điều tra, chỉ sợ hắn hồi cung sẽ phải nếm mùi đau khổ. . . Trong đầu xẹt qua gương
mặt âm trầm của hoàng đế, Thái Tử trong lòng run rẩy, miễn cưỡng nói:
"Nếu thích khách không ở Quách phủ, ta đây xin cáo từ. Tề Quốc Công cũng không cần tức giận, hôm nay là chúng ta thất lễ, ngày khác nhất định sẽ bồi tội với ngài!"
Tề Quốc Công hừ lạnh một tiếng, cũng không
thèm nhìn Thái Tử lấy một cái, Thái Tử trên mặt khó coi, chật vật dẫn
người rời đi. Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhất là vừa rồi những người này còn khuyến khích Thái Tử điều
tra Tề Quốc Công phủ, vẻ mặt càng xám xịt cùng nhau rời đi.
Tề
Quốc Công quay đầu nhìn Lý Vị Ương, đã thấy nàng mỉm cười với mình, thần sắc vô cùng bình tĩnh, Tề Quốc Công vững tâm, lúc này mới thở dài nhẹ
nhõm một hơi. Đợi quan khách rời khỏi Quách phủ, Tề Quốc Công vội hỏi:
"Nhị ca con đang ở nơi nào?"
Lý Vị Ương ánh mắt trong suốt, nói: "Lúc vừa rồi, Gia nhi đã chuyển nhị ca đến nơi khác, phụ thân cứ yên tâm."
Tề Quốc Công nghe nói như thế, vừa vui vẻ, lại vừa thấy kỳ quái, nói: "Từ
lúc nào thì con phát hiện Thái Tử muốn điều tra Quốc Công phủ?"
Lý Vị Ương mỉm cười, bình tĩnh nói: "Gia nhi đã sớm biết sẽ có ngày này,
lúc Tấn Vương điện hạ gặp chuyện, Thái Tử sẽ phân phó cấm quân phong
tỏa, Gia nhi biết Thái Tử nhất định muốn điều tra toàn bộ Tề Quốc Công
phủ." Kỳ thật, hẳn là sớm hơn dự đoán. . .
Tề Quốc Công gật đầu nói: "Vậy nhị ca con hiện tại ở đâu?"
Lý Vị Ương quay đầu phân phó Triệu Nguyệt hai câu, Triệu Nguyệt mỉm cười
gật đầu, lập tức tiến vào bên trong địa đạo, qua nửa canh giờ, cùng
Quách Diễn một trước một sau đi ra.
Tề Quốc Công nét mặt biến đổi, nói: "Vừa rồi toán binh lính không phải đã tra xét địa đạo rất kỹ sao?"
Lý Vị Ương nhẹ giọng trả lời: "Chuyện này ít nhiều cũng nhờ Húc Vương điện hạ, đường hầm hắn đào dưới Quách phủ không biết bao nhiêu tầng, giống
như mê cung vậy, đừng nói nếu những người hôm nay phá hủy tất cả, cho dù là đào sâu thêm ba thước, cũng nhất định không thể tìm được nhị ca."
Cái Đường Nghiêu gọi là tiếp tục đào bới, nếu không có ai chỉ dẫn, tuyệt đối không thể tìm thấy Quách Diễn.
Quách phu nhân tiến lên chăm
chú nhìn Quách Diễn, nước mắt trào ra, nói: "Không có việc gì là tốt
rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Vừa được người thả ra, Quách
Đôn bước nhanh đến, hắn nói với Phúc Nhi đang ngồi dưới đất: "Ngươi vì
sao lại giúp người ngoài đến hại nhị ca ta?"
Phúc Nhi cả người
lạnh run, một câu cũng không nói nên lời. Quách Trừng vội vàng nói:
"Quách Đôn, trước tiên cứ buông nàng ta ra đã."
Quách Đôn tức
giận một tay đẩy Phúc Nhi ngã trên mặt đất, Phúc nhi xương cốt bị gãy
vài chỗ rồi, chỉ có thể cố gắng chịu đựng không khóc lên thành tiếng
đến. Quách phu nhân lắc đầu nói: "Thật không ngờ, Băng Băng lại làm ra
chuyện như vậy, Diễn Nhi dù sao cũng đã từng là trượng phu của nàng ta,
vậy mà không hề lưu tình, còn sai khiến nha đầu này đến hại Diễn Nhi!"
Lý Vị Ương thở dài, mở miệng nói: "Mẫu thân cho rằng nhị tẩu làm sao?"
Quách phu nhân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lý Vị Ương nói: "Gia nhi, con nói lời này là có ý gì?"
Lý Vị Ương ánh mắt dừng trên người Quách Diễn, nàng nhẹ giọng nói: "Nhị ca, ca cảm thấy nhị tẩu là người đầu sỏ gây chuyện sao?"
Quách Diễn sắc mặt yên lặng, một chữ cũng không nói, chỉ cúi đầu, như có đăm chiêu nhìn Phúc nhi.
Quách phu nhân nghe nói như thế, càng thấy kỳ quái, bà tiến lên từng bước,
yên lặng nhìn Lý Vị Ương, nói: "Chẳng lẽ chuyện này còn có sự tình gì
khác? Gia nhi, ở đây đều là người trong nhà, con vì sao không nói hết
mọi chuyện cho rõ ràng đi."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Vị Ương, đột nhiên có người cất cao giọng, nói: "Nàng không muốn nói,
thì để cho ta nói đi." Quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng một người đứng
trên núi giả, con ngươi màu hổ phách rạng rỡ như tia chớp, khuôn mặt
tuấn mỹ dị thường nhất thời khiến thần sắc mọi người trở nên kinh ngạc,
chính là Húc Vương Nguyên Liệt.